Khi trời đã trở tối.

Tuy cách một Hoa Tráo, bên ngoài mưa dầm không ngớt, nhưng Huệ Trúc và Bích Ngô thỉnh thoảng vẫn nghe thấy âm thanh từ nội thất truyền ra.

Áp bức cùng nóng bỏng, mảnh mai cùng mềm mại.

Khi hai thứ đó ở cùng một chỗ, sẽ khiến người ta nghe thấy mà mặt đỏ tim đập.

Bích Ngô không khỏi có chút lo lắng cho chủ tử, nàng ta ước chừng, từ khi Công gia vào nội thất, tính cả khi nói chuyện cùng với chủ tử, thời gian cũng phải hai canh giờ rồi.

Thẩm Nguyên gần đây thân thể tuy rằng đã hồi phục hơn rất nhiều, nhưng suy cùng nàng cũng chỉ vừa mới sang tháng, thân thể nàng vẫn chưa khỏe hoàn toàn, so với các phu nhân khác đương nhiên còn suy nhược hơn chút.

Chờ đến khi giường Bát Bộ lay động mà phát ra tiếng kẽo kẹt, Huệ Trúc kính cẩn đứng một bên cũng thở dài lắc đầu.

Cũng biết rằng Thẩm Nguyên vừa thành hôn đã mang thai, tối nay ở bên Lục Chi Vân chắc hẳn cũng chịu không ít khổ sở.

Cho đến khi mây tan mưa tạnh, trong Hoa Tráo rốt cuộc cũng truyền ra tiếng nói thâm trầm của nam nhân, lệnh nói: “Chuẩn bị nước.”

Bích Ngô cùng Huệ Trúc lúc này mới ra vẻ trấn định mà vào nội thất, thấy trên thảm nhung đỏ thẫm, là vài chiếc túi đã bị thắt chặt.

Một cái, hai cái, ba cái……

Bên trong tột cùng là chứa cái gì, hai nha hoàn cũng không dám đoán.

Lục Chi Vân một mực lau người cho Thẩm Nguyên, tất nhiên hắn ta cũng không có ý định khiến Thẩm Nguyên trong khoảng thời gian này lại mang thai lần nữa.

Lư hương trong phòng vốn là thủy hương hoa nhài, trong khí vị còn mang theo chút thanh ngọt, giờ đây lại trộn lẫn một ít mùi xạ hương thoang thoảng.


Trước khi nha hoàn tiến vào phòng, hai người đã nhanh chóng mặc một lớp y phục.

Thẩm Nguyên ủ rũ nằm trên giường Bát Bộ, trên khuôn mặt nhu mì dịu dàng còn hiện lên vẻ yếu ớt cùng bất lực.


Lục Chi Vân thân hình trước sau như một, được bảo dưỡng đầy đủ, thân thể hắn vẫn giống như hồi còn niên thiếu, mạnh mẽ cường tráng, vân da nóng bỏng.

Dù sao từ lập hạ, thân hình của Thẩm Nguyên không chỉ yếu ớt như thế, vóc dáng nhìn lên còn có vẻ nhỏ xinh.

“Nàng không muốn đến bức thất sao?”

Lục Chi Vân ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn thê tử nhu nhược yếu ớt không nơi nương tựa, thấp giọng hỏi nói.

Thẩm Nguyên đến sức nâng ngón tay cũng không có, nàng chỉ hé mở đôi mắt sáng long lanh đẫm lệ, ngậm nước mắt, cũng im lặng không nói lời nào mà nhìn hắn.

Ánh mắt hàm chứa vài phần oán trách, như thể đang lên án hành động của hắn.

Ai ngờ khi ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Nguyên lại có thể rõ ràng nhận ra, đồng tử đen nhánh của nam nhân lại ảm đạm hơn vài phần.

Thẩm Nguyên trong lòng không khỏi rùng mình.

Cũng nhận ra ánh mắt vừa rồi của nàng, có thể đã chọc trúng tâm tư nào đó của Lục Chi Vân, liền hốt hoảng mà khép mắt lại.

Lục Chi Vân thấy Thẩm Nguyên vẫn chưa đáp lời hắn, hắn nhẹ nhàng ôm nàng lên, bàn tay to lớn mang chút ý khiển trách mà nhéo nhẹ eo nàng, lại trầm giọng hỏi: “Nàng như vậy, là muốn làm tiếp hiệp nữa?”

Sau khi nghe xong lời này, Thẩm Nguyên khó có thể tin mà trừng lớn hai mắt, hốc mắt đẫm lệ rốt cuộc cũng không kìm nổi nữa, dưới ánh nhìn chăm chú của nam nhân, rào rạt mà chảy xuống.

Thấy nàng như thế, Lục Chi Vân cũng cảm thấy chính mình cũng có chút ăn hiếp người nọ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play