Lục Chi Vân hơi rũ mi, chỉ im lặng nhìn chằm chằm chim ưng con lông xù xù đang nằm trên lòng bàn tay.

Chim ưng non này tuy hai chân đứng chắc trên lòng bàn tay nam nhân, nhưng thử đi về phía trước còn hơi loạng choạng, nó mở to đôi mắt bất lực mà ngây thơ, trên mỏ còn dính vài nhánh lông trắng.

Thẩm Nguyên cũng nhìn về phía tiểu ưng trong tay Lục Chi Vân, ôn nhu giải thích với nam nhân: “Đây là chim ưng Hải Đông Thanh hiếm thấy, thiếp thân sai người làm nô tỳ ở đó tìm kiếm rất lâu, mới tìm được một con chim ưng con như vậy.”

Nguyên do gần đây Thẩm Nguyên vẫn luôn gạt Lục Chi Vân, là vì sợ sẽ không tìm được con ưng non nào thích hợp, trên đường đem nó từ chỗ nô nhi làm đến kinh thành đều phải vô cùng cẩn thận, bởi tuy Hải Đông Thanh là một loại chim ưng cực kỳ hung mãnh, nhưng khi còn nhỏ nó cũng rất yếu ớt.

Thẩm Nguyên còn cố ý dặn dò người giúp nàng tìm ưng, tốt nhất là tìm được một con ưng cô độc, bởi vì nàng nghe nói loài chim ưng này, chim ưng non từ lúc sinh ra đã được chim ưng bố và mẹ nó chăm sóc, cho nên tuy rằng nàng muốn lấy cách đưa chim ưng con này tới để an ủi phần nào mất mát cho Lục Chi Vân, nhưng cũng không đành lòng bắt ưng non rời khỏi cha mẹ nó.

Hải Đông Thanh vốn là một loài ưng quý báu rất khó tìm, Thẩm Nguyên đưa con ưng này cho Lục Chi Vân, vẫn là giống chim hiếm thấy nhất Hải Đông Thanh rồi, đợi nó sau khi lớn lên, màu lông cũng sẽ trở thành màu trắng sáng như tuyết.

Lục Chi Vân hiện giờ không nhàn rỗi như trước nữa, Thẩm Nguyên sợ hắn sẽ không rảnh đi chăm sóc nó, nên đã cố ý tìm người thuần ưng giỏi cho hắn.

Mà ngân lượng tìm con ưng này, đều là của hồi môn của chính Thẩm Nguyên bỏ ra.

Thấy Lục Chi Vân vẫn không nói gì, Thẩm Nguyên lại ôn nhu nói: “Thiếp thân vốn muốn giúp phu quân nuôi dưỡng nó, chỉ là y sư dặn dò thái quá, nói thai phụ tốt nhất không nên thường xuyên ở cùng với loài ưng này, cho nên trước khi con sinh hạ, phu quân chàng gắng sức một chút vậy.”

“Ừm.”

Lục Chi Vân tiếng nói trầm thấp, nghe Thẩm Nguyên ôn nhu lưu luyến nói với hắn như vậy một hồi, hắn chỉ đáp nàng một chữ.

Nhưng tận đáy mắt hắn, lại chứa biết bao vẻ ôn hòa hiếm thấy.

Hắn thỉnh thoảng ngắm nhìn ưng non trong tay, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn Thẩm Nguyên.

Bóng tối dần bao trùm, ánh mặt trời trút xuống sau sân đình viện của Kỳ Tùng Quán, phiến đá xanh trên mặt đất tuyết trắng cũng bị phủ lên ánh nắng nhàn nhạt.

Thẩm Nguyên biết Lục Chi Vân không giỏi biểu lộ cảm xúc trên mặt, nhưng nàng có thể nhận ra hắn đối với món quà này rất chi vừa lòng, liền nói: “Thiếp thân còn muốn đi giúp Dung nhi chuẩn bị cập kê yến, thiếp thân về trước đây.”

Lục Chi Vân thấp giọng trả lời: “Được.”

Mãi đến khi Thẩm Nguyên rời khỏi Kỳ Tùng Quán, huynh đệ Giang thị mới thấy, khóe môi Lục Chi Vân hơi nhấc lên, không giống như trước đây, khuôn mặt lúc nào cũng trầm lặng, khiến người ta cảm nhận được một cỗ áp bức nặng nề.


Lục Chi Vân vẫn dùng đôi tay to lớn che chở con ưng non Hải Đông Thanh kia, nhận ra huynh đệ Giang thị vẫn sững sờ đứng ở chỗ cũ, nhìn về phía hắn, hai người lại quay đầu nhìn nhau.

Đang nhìn hai huynh đệ Giang thị, ôn hòa trong mắt nam nhân dần dần rút đi, tiếng nói cũng trầm sâu hơn vài phần, hỏi: “Việc hoạn ưng ta đã chết, trong hai người các ngươi là ai đã lén bẩm phu nhân?”

Giang Phong thấy thế, lập tức liền đẩy ca ca đi ra ngoài, chủ động cáo trạng: “Công gia, việc này là huynh trưởng con đã lén kể cho phu nhân, không hề liên quan đến con.”

Giang Trác sau khi nghe xong, liền hung hăng liếc Giang Phong một cái, cũng muốn đâm đệ đệ một dao, nói với Lục Chi Vân: “Công gia, Giang Phong xưa nay thời gian ở bên phu nhân cũng nhiều hơn, sao đến chuyện phu nhân tìm ưng non cũng không biết, lần này hắn cũng không làm tròn trách nhiệm, ngài cũng phạt hắn.”

Lục Chi Vân nhàn nhạt quét mắt qua hai huynh đệ nhà này, tiếp đó thốt ra bốn chữ: “Lần sau chú ý.”

Giang Phong cùng Giang Trác tức khắc đáp vâng.

May mà hôm nay tâm tình Lục Chi Vân rất tốt, bọn họ cũng là mượn bóng phu nhân Thẩm Nguyên, lúc này mới không bị trách phạt một trận.

——

Canh ba giờ Mão.

Thẩm Nguyên đã thay lễ phục cáo mệnh phu nhân đầy hoa lệ, sau khi đeo châu Ngọc Khánh Vân quan, khí chất càng thêm yểu điệu thục nữ.

Hôm nay Lục Chi Vân không nghỉ ngơi, hắn trước sau như một lên triều hoàng cung, yến tiệc cập kê của Dung nhi vào giờ Tỵ canh ba, hắn cũng có thể kịp thời hồi phủ tham dự yến tiệc.

Sân viện Lục Dung tuy không to như của Thẩm Nguyên, nhưng đồ trang trí khắp nơi lại vô cùng tinh xảo của nữ nhi độc gia hoàn mỹ, Huệ Trúc còn nhắc nhẹ với Thẩm Nguyên, trên bức tường trắng bao quanh viện này, lúc vào mùa hạ dây tử đằng sẽ leo lên tứ phía, phong cảnh vô cùng tuyệt đẹp.

Thẩm Nguyên lúc đến khu viện của Lục Dung, thấy trong đình viện còn đặt vài bể cá màu phấn, đợi mùa hè đến, còn có thể trồng vài nhánh hoa súng, nuôi cá chép đủ màu sặc sỡ.

Ngày lễ cài trâm của Lục Dung, từ sau ngày sinh nhật nàng, toàn bộ tục lệ đều rất rườm rà, phải qua ba lần cài trâm, ba lần thay y phục, cuối cùng sẽ do chính người đứng đầu lấy chữ cho nàng.

Mà người được chọn chủ trì yến tiệc cập kê này, là trưởng bối rất có danh tiếng trong tộc, Thẩm Nguyên từng nghe Lục Chi Vân mấy ngày trước kể qua, Thái Hậu thường ngày vén tóc dưỡng hành ở hoàng gia cũng sẽ nhân ngày này rời phủ, tự mình thêm trâm cài đầu cho Dung nhi.

Khi Thẩm Nguyên vào khuê phòng của Lục Dung, liền thấy Khấu thị và Tử phu nhân của Công phủ ngồi ghế bành bên trong.

Lục Thành phu nhân vừa mới hạ sinh, còn chưa ở cữ xong, cho nên bà không tới phủ giúp đỡ lo liệu yến sự.

Tứ phu nhân Lý thị sau khi nhìn thấy Thẩm Nguyên, bà ta đứng dậy từ ghế bành, cùng hành lễ với nàng.

Thẩm Nguyên sau khi ngồi xuống lại thấy, nha hoàn đứng bên cạnh Lục Dung, trong tay cầm y phục lát nữa nàng ta sẽ mặc, được thêu lên vân hoa sen cùng hoa hải đường vô cùng tinh tế.

Lục Dung ngồi trước bàn trang điểm gỗ khắc hoa lê, tóc nàng ta chưa búi, nhìn sắc mặt có vẻ không được tốt.

Nha hoàn chải tóc cho nàng ta, động tác cũng không quá cẩn thận, còn hơi kéo tóc nàng.

Lục Dung kêu đau một tiếng, cũng khó tránh tức giận với tiểu nha hoàn, hốc mắt dần đỏ au.

Thẩm Nguyên vừa muốn mở miệng trấn an nàng ta, Khấu thị lại đến trước mặt Lục Dung ra vẻ trưởng bối, ngữ khí cũng mang theo chút phê bình, nói: “Dung nhi, sau hôm nay, con đã trở thành đại cô nương rồi, lão thái thái đã bắt đầu lo lắng hôn sự cho con, phải tìm một vị hôn phu thật tốt, con cũng phải tỏ ra thùy mị thục nữ hơn trước.”

Mới sáng sớm Lục Dung ý giận đã hướng về phía Khấu thị, vừa nghe thấy lời này, lập tức liền gằn giọng nói: “Con có thùy mị thục nữ hay không, chuyện ngày sau thế nào, không cần tam tẩu tới nhắc!”

Khấu thị sau khi nghe xong lời này, thấy một đứa tiểu bối như Lục Dung cũng dám chống đối, ngữ khí bà ta cũng càng nặng, trách mắng: “Ngươi cái đứa nhỏ này, dám nói chuyện với tẩu như vậy?”

Lục Dung hôm nay tính tình không được tốt, nàng giật lấy lược bí trong tay nha hoàn, lập tức ném nó xuống đất, ngón trỏ cũng duỗi hướng về phía Khấu thị, giương giọng nói: “Tẩu cút đi, viện ta không chào đón tẩu!”

Thẩm Nguyên cùng tứ phu nhân cũng bởi cảnh tượng trước mắt này, mà cảm thấy khiếp sợ, trận xung đột này tới nhanh quá, thế nên cả hai cùng nhìn nhau không nói gì.

Trương nhũ mẫu nuôi nấng Lục Dung lớn lên sợ nàng ta sẽ kinh động đến thai Thẩm Nguyên, vội vàng tới đây khuyên can một phen: “Ài, Dung nhi à, ngày tốt thế này, người đừng cãi cọ với người ta nữa.”

Trương nhũ mẫu tuy là người hầu, nhưng trong phủ Quốc Công, bà cũng một tay nuôi Dung Lục lớn từ trong bụng mẹ, chính mình cũng xem Lục Dung như con ruột.

Bà biết rõ nguyên do Lục Dung nhằm vào Khấu thị, gần đây tin đồn vợ kế thứ ba trong phủ Quốc Công, cũng là mẫu thân của Lục Dung càng ngày càng nghiêm trọng.

Lục Dung cùng Lục Chi Dương sinh cùng mẫu thân, các lão trong phủ đều cho rằng, mẹ ruột của hai người năm đó chết bệnh có khả năng nhất, là do Tam phu nhân Khấu thị đã chèn ép bà trong nội trạch.

Khác với Kiều thị mẹ ruột của Lục Chi Vân, mẫu thân Lục Dung tính tình vốn nhạy cảm, dễ dàng lo âu, thể chất cũng do đó mà suy yếu dần.

Cho nên khi Lục Dung sinh ra, nàng đã mang danh không cha, không đến mấy năm, mẹ ruột nàng lại chết, Lục lão thái thái tuy đối với nàng nuông chiều hết mực, nhưng cuối cùng nàng vẫn khác với tiểu thư thế gia cùng tuổi, từ nhỏ đã thiếu sự quan tâm thương yêu của trưởng bối rồi.

Mà nay tới tuổi cập kê, trong lễ cài trâm của quý nữ nhà khác, đều có cha mẹ mình cùng tham dự yến tiệc.

Lễ cài trâm của nàng ta, lại chỉ có người hầu cùng các tẩu bồi cùng, tất nhiên nàng ta sẽ cảm thấy ủy khuất cùng khổ sở.

Lục Dung gần đây cũng nghe ngóng được một ít tin đồn về Khấu thị và mẹ của nàng, thái độ đối với Khấu thị lúc này lại càng thêm căm ghét.

Sau khi ngăn cản hai bên đang tranh cãi, Thẩm Nguyên cũng dần dần đoán được nguyên do Lục Dung phẫn nộ như thế.

Tiểu cô nương vừa mới bị chọc tức, tóc tai đều bị rối tung đến dựng đứng, nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Nguyên được Bích Ngô đỡ dậy, liền đi tới bên cạnh Lục Dung, Lý bà bà lại dặn dò Lục Dung vài câu: “Ngũ tẩu con còn đang mang thai, con cũng không thể đập đánh nàng được, nếu động đến thai nhi, ngũ huynh con sẽ không bỏ qua đâu.”

Nghe thấy lời này, Lục Dung lại vừa nhớ tới khuôn mặt âm trầm của Lục Chi Vân, khí thế liền thu nhỏ đi vài phần.

Thẩm Nguyên lại ôn nhu hỏi: “Dung nhi, nếu trong lòng muội có chuyện không vui, có thể nói với ngũ tẩu.”

Khấu thị không ngờ Thẩm Nguyên có bộ dáng kia, chỉ cảm thấy nàng đang giả mù sa mưa mà tỏ vẻ đoan trang dịu dàng, giọng điệu châm chọc mà nói: “Còn không mau, lí do cái gì? Không phải lão thái thái chiều hư nó mới có bộ dáng kiêu căng thế kia à, không có mẹ ruột dạy dỗ, lễ tiết cũng không bằng nữ tử nhà người ta.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây đều trở nên khó coi.

Việc này tuy không liên quan trực tiếp đến Thẩm Nguyên, nhưng lời này của Khấu thị, cũng chọc trúng chỗ đau của nàng.

Nàng vừa muốn mở miệng nói đỡ mấy câu cho Dung nhi, lại đột nhiên thấy nàng ta lảng tránh, ngay sau đó liền hướng thẳng đến Khấu thị, quát lên: “Tẩu… Tẩu cút ra ngoài cho, viện này của ta không chào đón loại người như tẩu!”

Khấu thị cũng không hề nghĩ đến Lục Dung sẽ bất thình lình xông tới, bà ta còn chưa phản ứng kịp, hơn nữa sức lực tiểu cô nương cũng không hề nhỏ, làm trò hề trước mặt mọi người, hung hăng đẩy bà ta té ngã.

Dù gì bà ta cũng được triều đình phong làm cáo mệnh phu nhân, chiếc mũ quý giá được ban xuống, cứ như vậy mà bị quăng lăn lông lốc trên mặt đất, quần áo xộc xệch, cả người chật vật đến khổ sở.

Tới khi Đỗ bà bà nâng bà ta dậy, Khấu thị nhịn không được bác bỏ nói: “Cô nương nhà ngươi, đến trưởng ấu tôn ti chi tự cũng không hiểu, trưởng tẩu làm gương, hôm nay ta phải thay mẫu thân ngươi dạy dỗ ngươi một trận!”

Vừa dứt lời, ngoài cửa khuê phòng Lục Dung, bỗng truyền đến âm thanh chói tai ——

“Thái Hậu nương nương đến!”

Người hô hiển nhiên là thái giám, Khấu thị cùng Lục Dung rốt cuộc cũng dừng lại.

Lục Thái Hậu người khoác địch y mũ phượng, khí phái ung dung khéo léo vào phòng, mọi người xôn xao cùng hướng đến phía bà mà hành lễ.

Thẩm Nguyên còn đang ôm bụng, vừa muốn cúi người quỳ gối hành lễ như bao người, Lục thái hậu đã đi tới trước người nàng, ngăn lại hành động của nàng.

“Đều đứng lên đi.”

Lục Thái Hậu dứt lời, liền đem tầm mắt dừng ở trên người Khấu thị, tiếng nói cũng lạnh lẽo hơn vài phần: “Tam phu nhân, hôm nay là ngày lễ cập kê của người nhà ai gia, ngươi luôn miệng nói nàng không hiểu trưởng ấu tôn ti chi tự, nhưng ngươi thân là tam tẩu của Dung nhi, cũng biết nàng từ nhỏ đã không cha không mẹ, sao không thể khoan dung với tiểu bối của mình hơn?”

Lục Thái Hậu giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng cực có trọng lượng.

Khấu thị mí mắt giựt giựt, đành phải trả lời: “Nương nương nói rất đúng… Thần phụ biết sai rồi.”

Lục Thái Hậu ánh mắt lạnh băng mà nhìn Khấu thị, cũng hạ lệnh mang ý đuổi bà ta: “Tam phu nhân té ngã một cái, quần áo bất chỉnh, thôi trở về sửa sang lại đi.”

Khấu thị làm trò trước mặt Thái Hậu, cũng không dám nhiều lời, sắc mặt khó coi rời khỏi sân viện Lục Dung.

Khấu thị đi rồi, Lục thái hậu ngữ khí mới hòa hoãn đôi chút, đối với Thẩm Nguyên dịu dàng nói: “Muội mang bụng lớn như vậy, còn giúp Dung nhi lo liệu yến sự, vất vả cho muội quá.”

Thẩm Nguyên cúi đầu trả lời: “Đây đều là việc thần phụ phải làm.”

Lục Dung thấy trưởng tỷ đã trở lại, tâm tình cũng khá lên rất nhiều.

Thẩm Nguyên nhớ tới nửa năm trước kết hôn với Lục Chi Vân, Thái Hậu còn cố ý lấy lễ phục của chính mình, tới sửa hôn phục cho nàng, đủ để chứng tỏ bà tôn trọng người đệ cùng cha khác mẹ Lục Chi Vân thế nào.

Mà tân đế mới vừa đăng cơ, thân là mẹ ruột của hắn, Lục Uyển lại chọn lối tu hành, một chút cũng không muốn can thiệp triều chính, cũng đủ có thể thấy sự tín nhiệm của bà đối với Lục Chi Vân.

——

Công phủ nữ thính.

Trên tường chính được treo bức tranh cảnh đông cùng câu đối, than trong lò sưởi cháy đến đỏ rực.


Vườn hoa cúc hai bên được đặt hai hàng ghế dài, lác đác vài cô nương đã ngồi đó, trong đó có vài vị quen biết Khấu thị, còn có vài vị quý thê thế gia cùng các phu nhân chưa đến.

Mẹ kế Lưu thị của Thẩm Nguyên cũng tới Công phủ tham yến, còn cùng Khấu thị ngồi ở một chỗ, hai người nhìn nhau một chút, cùng gật đầu.

Khấu thị ngay sau đó liền rút ra một cái khăn, làm trò trước mặt chúng nữ quyến, thở dài, giả vờ nói với Lưu thị: Ài biểu muội à, ngươi này thân là trưởng nữ, thật đúng là lợi hại mà, từ khi nàng ta nhập môn, liền không đối đầu gay gắt với ta nữa. Ta cũng không biết nên đối mặt với nàng ta thế nào, ngươi trong chốc lát mà thấy nàng, cần phải khuyên nhủ nàng một chút. Dù nàng không được gả vào Công phủ, chúng ta cũng không phải quan hệ chị em dâu, thì nàng vẫn coi như là cháu ngoại của ta, ta là muốn sống tốt bên nàng, chỉ là tính tình đại tiểu thư nhà ngươi, lại cao ngạo quá đi mất.”

Lưu thị liếc mắt đến những nữ quyến còn lại ở đây, Khấu thị lúc nói chuyện thanh âm không cao cũng không thấp, đúng lúc có thể khiến các nàng nghe thấy rõ ràng.

Nữ quyến tứ phía quả nhiên đều dựng tai nhìn sang, Lưu thị cũng nói thêm: “Biểu tỷ nói rất đúng, ta cũng thấy tính tình nữ kế này có chút cao ngạo, nói không dễ nghe, đó chính là kẻ không dễ gì buông tha người khác. Nàng như thế, cũng không phải do ta giáo dưỡng, cô nương được người thường nuôi lớn, vẫn kém xa so với tiêu thư thế gia trong kinh.”

Khấu thị cùng Lưu thị ngươi một lời, ta một câu nói xấu Thẩm Nguyên vài câu.

Khấu thị vừa nói, mắt còn giả vờ rơi xuống vài giọt nước mắt, khụt khịt mà khóc lóc.

Bà ta vừa khóc, nữ khuyến bên cạnh liền đến muốn an ủi bà ta vài câu.

Ai ngờ Khấu thị còn chưa kịp thêm mắm thêm muối mấy câu, giọng nói to lớn của Kiều phu nhân đã vang ra từ nữ thính.

Bà xuất thân là nữ tử quân gia, tính tình cũng có chút đanh đá.

Sau khi vào phòng, bà cũng bất đồng với Khấu thị, đi lên trách mắng: “Tam phu nhân, hôm nay chính là lễ cập kê của Dung nhi, ngươi ở đằng kia khóc sướt mướt còn ra thể thống gì?”

Vài câu đe doạ này, thực sự đã khiến vài vị phu nhân ở đây hoảng sợ.

Trong các nữ quyến ở đây, Kiều phu nhân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Khấu thị mới chỉ là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, phu quân của Kiều phu nhân vẫn là chưởng quân quyền trung quân đô úy Kiều Phổ, bất luận là ở phương diện nào, Kiều phu nhân đều có thể áp đảo Khấu thị một bậc.

Khấu thị thái độ cũng không lập tức dịu xuống, liền hỏi ngược lại: “Kiều phu nhân, đây chính là Lục phủ, không phải chỗ do ngươi tùy ý chỉ chỉ trỏ trỏ.”

Kiều phu nhân liếc bà ta một cái, chọn cái ghế gập gần đó ngồi xuống, cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Ta tốt xấu gì cũng là biểu tẩu của các ngươi ở Công gia, hôm nay, ta còn phải nói vài câu nữa ấy.”

“Ngươi……”

Khấu thị không còn lời gì để nói, vội vàng dùng ánh mắt hướng đến Lưu thị một bên xin giúp đỡ.

Lại thấy biểu tình Lưu thị có chút né tránh.

Bà ta lập tức hiểu ra nguyên do, phụ thân Lưu thị chính là trung quân Đô Đốc Thiêm Sự, mà phu quân của Kiều phu nhân Kiều Phổ lại là trung quân đô đốc, quan giai so với hắn còn cao hơn vài cấp, là thượng cấp trực thuộc của phụ thân hắn.

Cái gọi là quan cao một bậc bức người đến chết, ở trước mặt Kiều phu nhân, Lưu thị chỉ có thể nén giận, cũng không dám thêm thắt vài câu giúp đỡ Khấu thị.

Kiều phu nhân đã sớm đứng ở ngoài phòng nghe Khấu thị cùng Lưu thị ở đằng kia quở trách Thẩm Nguyên, bà tính tình ngay thẳng, xưa nay hận nhất chính là đám người ba hoa vui vẻ nói xấu sau lưng người khác.


“Tam phu nhân, ngươi nói ngươi ngày qua ngày sống trong êm đẹp phú quý, cả ngày bàn chuyện thị phi, nói xấu em dâu ngươi, đến cuối cùng, ngươi còn có thể có kết cục tốt đẹp ư?”

Khấu thị nhất thời á khẩu không trả lời được, bởi vì trước đó chính miệng bà ta ở sảnh lớn đã nói xấu Thẩm Nguyên, lại nghe Kiều phu nhân cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Ta đã nhìn ra từ lâu, vì sao biểu đệ của ta ngày ngày trở nên yếu kém đến thế, thì ra tất cả đều là từng câu từng chữ ngươi nói ra. Tam phu nhân, ngươi rốt cuộc có dã tâm gì vậy?”

Đám nữ quyến một bên sắc mặt như thường, cũng cảm thấy thú vị mà nhìn Kiều phu nhân dò hỏi Khấu thị.

Kiều phu nhân nói tiếp: “Năm đó ngươi cùng thủ phụ tiến hành hôn sự, chính là lúc ngươi muốn ở cùng hắn, cũng phải, trước lúc Quốc Công qua đời, ngươi trong lòng đã cân đo. Nhưng con đường này chính là con đường ngươi chọn, đừng đem khó chịu trong lòng mình đổ sang người khác.”

Lời này nói ra, Khấu thị cũng bị Kiều phu nhân chọc trúng chỗ ngứa, lập tức tức giận phản bác nói: “Kiều phu nhân, ta kính ngươi vài phần, nhưng không chấp nhận được ngươi nói hươu nói vượn ở chỗ này!”

Các nữ quyến trong lòng lại dần đoán ra, nguyên do ấy vậy còn có một mối quan hệ khác.

Xem ra lời Kiều phu nhân nói hẳn đều là sự thật, bởi vì mối quan hệ này, Khấu thị thân là quả tẩu, chỉ biết càng thêm ghen ghét Thẩm Nguyên tuổi còn trẻ đã làm chủ mẫu cao quý, trong lòng bà ta, không chừng còn che giấu nhiều tâm tư xấu xa hơn nữa.

Xem ra tân chủ mẫu của Công phủ này, cũng đã bị Khấu thị nhiều lần hắt nước bẩn.

“Được rồi, yến sự của tiểu thư Công phủ hẳn cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau chóng rời khỏi nữ thính thôi.”

Kiều phu nhân giọng nói đĩnh đạc, vài vị nữ quyến ở đây đều nghe lời bà, lần lượt rời khỏi nữ thính.

Chỉ còn mỗi một mình Khấu thị, như chuột chạy qua đường mà ngã xuống ghế bành, tức giận đến cả người phát run.

——

Hải Đường Xuân Ổ.

Lễ cài trâm qua đi, các nữ quyến đến phủ đều ăn bận đẹp đẽ, Thẩm Nguyên lại bởi vì thai động đến lợi hại, nàng cùng Bích Ngô đi tới Ly Nữ thính gần Hải Đường Xuân Ổ, muốn tránh mọi người mà nghỉ tạm một lát.

Hôm nay đã là lễ cài trâm của Lục Dung, cũng làm Thẩm Nguyên nhớ tới bốn năm trước, chuyện cũ trong lễ cập kê của nàng.

Lễ cài trâm của nàng cũng giống như Lục Dung vậy, không mấy vui vẻ, không phải bởi vì cha mẹ không ở bên, mà là ngày ấy trong lễ cài trâm của nàng, mợ La thị lại đột nhiên phát hiện nàng qua lại với nam nhân bên ngoài, cũng chính là Vân tiên sinh trong Kinh đã trao đổi thư với nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play