*Nguyên gốc là : Quy ninh_ Quy: về, Ninh: yên. Con gái, sau khi lấy chồng về thăm cha mẹ thử bình yên không. Ở mình có thể hiểu là lễ lại mặt đó.

Vừa nghe Lục Chi Vân nói ôm, lại đổi tư thế khác.
Khuôn mặt phù dung[1] của Thẩm Nguyên thoáng chốc đỏ thêm vài phần.
Thẩm Nguyên đương nhiên biết hôm nay là ngày thứ hai nàng cùng Lục Chi Vân thành hôn, một ngày tân hôn yến nhĩ tốt lành, nàng thân là thê tử, đương nhiên là phải củng cố một chút sủng ái của phu quân.
Nếu Lục Chi Vân muốn, lẽ ra nàng cũng không nên làm hắn bẽ mặt.
Nhưng thân thể Thẩm Nguyên mấy ngày nay thật sự có chút không thoải mái, nhưng những triệu chứng bệnh khó chịu này, tuyệt không thể lấy chuyện nguyệt sự không đều để giải thích.
Thẩm Nguyên luôn cảm thấy, nguyên nhân hôm nay mình khó chịu như vậy, sợ là cùng không tránh khỏi can hệ với chuyện phòng the cùng Lục Chi Vân đêm qua.
Vốn dĩ Thẩm Nguyên nghĩ, chờ sau khi nàng thành hôn, nhất định phải mau chóng giữ chặt Lục Chi Vân.
Nhưng hiện tại xem ra, thân hình đơn bạc gầy yếu kia của nàng, khả năng sẽ không chịu nổi yêu cầu của nam nhân.
Kiếp trước Thẩm Nguyên sống không quá hai mươi tuổi, tuy rằng trời cao cho nàng một cơ hội trọng sinh, nhưng mỗi khi trời mưa, lại phải chịu đựng bệnh tim khó chịu.
Kỳ thật trong lòng nàng cũng âm thầm lo lắng.
Sau khi trọng sinh, nàng cũng muốn trân trọng thân thể của mình hơn trước.
Cho nên dù biết nếu cự tuyệt Lục Chi Vân, hắn có lẽ sẽ không cao hứng lắm, Thẩm Nguyên vẫn mềm giọng cự tuyệt: “Phu quân… Thân thể thiếp thân tối nay không được thoải mái, không muốn… Không muốn……”
Còn chưa nói xong, động tác Lục Chi Vân hôn vành tai nàng dừng một chút.
Thẩm Nguyên có chút khẩn trương, còn tưởng rằng Lục Chi Vân đang tức giận.
Lại không như tưởng tượng, nam nhân chỉ chuyển đôi môi mỏng qua gáy nàng, sau khi dùng sống mũi cao thẳng cọ cọ da thịt tinh tế nơi cổ nàng, liền thấp giọng trả lời: “Ừm, chờ thân thể nàng tốt lên, sẽ từ từ thu thập nàng.”
Lục Chi Vân nói những lời này ngữ khí vẫn không mặn không nhạt như cũ, rất nghiêm túc, bình tĩnh đến mức như là đang đàm luận công sự với nàng, không có nửa điểm ghét bỏ.
Nhưng ý trong lời nói, lại cực kỳ không đứng đắn.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Thẩm Nguyên cũng bởi tiếng “thu thập” của nam nhân mà càng thêm phiếm hồng.
Nàng không khỏi nhớ tới Trăn Trăn đã từng nói, bất luận là cái dạng nam nhân gì, bề ngoài đứng đắn như thế nào, ở loại thời điểm này đều sẽ cực kỳ không đứng đắn.
Nhưng Lục Chi Vân lại có thể nói những lời không đứng đắn như này, còn rất là nghiêm trang.
Trăn Trăn còn nói, nam nhân như vậy mới là khó đối phó nhất.
Đôi mắt nhu mỹ của Thẩm Nguyên hơi rũ, nàng đang rất chuyên chú suy tư, Lục Chi Vân lúc này lại dùng bàn tay lớn đặt lên đầu vai nàng, lật người nàng lại, để nàng có thể đối mặt với hắn.
Đôi mắt phượng của Lục Chi Vân thâm thúy nhìn khuôn mặt Thẩm Nguyên, dù hắn chưa nói một lời, Thẩm Nguyên lại hiểu tâm tư của nam nhân.
Quả nhiên, Lục Chi Vân vẫn muốn cùng nàng làm chuyện khác.
Thẩm Nguyên thấy hắn đến gần, cũng nhu hòa khép lại đôi mắt, nhớ tới yêu cầu mạnh mẽ của Lục Chi Vân đêm qua, trong lúc hắn đang tinh tế nhấm nháp môi nàng, đem cánh tay phải mảnh khảnh, tư thái nũng nịu đặt lên trên eo hắn.
Làm động tác này, Lục Chi Vân rõ ràng rất hưởng thụ.
Hắn xốc mắt nhìn nàng một cái, con ngươi đen nhánh cũng u trầm hơn rất nhiều.
Lục Chi Vân lần thứ hai nhắm mắt, động tác hôn nàng cũng từ lướt qua liền ngừng, dần dần biến thành gắt gao gặm cắn.
Thật lâu sau.
Thẩm Nguyên rốt cuộc bị Lục Chi Vân buông ra, cả người như một chú thỏ đáng thương bị con hổ sờ soạng bộ lông, hai lỗ tai dài đều lạnh run lùi vào trong thân thể.
Hốc mắt cũng phiếm hồng, đôi mắt ngấn nước nhìn càng nhu nhược đáng thương so thường ngày vài phần.
Giọng Lục Chi Vân cũng có chút khàn hơn bình thường, hắn duỗi ngón tay vuốt ve cánh môi mỹ nhân, vừa dặn dò: “Thân thể nàng vẫn còn yếu, chờ ngày mai ta cùng nàng từ Thẩm phủ về nhà lại mặt xong, Trần viện sử cũng vừa lúc có thể dành thời gian, để hắn đến công phủ xem thân thể cho nàng.”
Ánh mắt Thẩm Nguyên khẽ biến, có chút khó tin hỏi: “Phu quân là muốn cùng thiếp thân về lại mặt sao?”
Nàng tuy xuất thân là đích nữ hầu phủ, nhưng gả cho Lục Chi Vân, lại là cao gả. (ý là trèo cao)
Dựa theo tập tục, nếu tân nương tử là cao gả, thì tân lang quan kỳ thật không cần tự mình cùng tân nương về nhà lại mặt.
Càng không nói đến, Lục Chi Vân là người trăm sự quấn thân.
Lục Chi Vân hỏi ngược lại: “Cùng nàng về lại mặt rất kỳ quái sao? Vì sao lại hỏi như vậy?”
Trong lòng Thẩm Nguyên nổi lên một tia vui sướng.
Kỳ thật tưởng tượng đến ngày mai phải về cửa, nàng vẫn có chút khẩn trương, dù sao kiếp trước nàng hồi môn không vui sướng gì cho cam.
Thẩm Hoằng Lượng thiên vị Thẩm Du, mà Lục Kham lại là nam nhân nàng yêu, nàng kẹp ở giữa mấy người, tất nhiên là không được coi trọng, cả người cũng không được tự nhiên.
Nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên bỗng cảm thấy mông mình đột nhiên ăn một lực đạo không nhẹ cũng không nặng.
Sau khi Lục Chi Vân đánh xuống, vẻ mặt Thẩm Nguyên cũng kinh ngạc nhìn về phía hắn, lại thấy sắc mặt hắn đứng đắn ra lệnh: “Đi thay y phục, lại trở về ngủ.”
Thẩm Nguyên chớp chớp mí mắt, cuối cùng thẹn thùng gật gật đầu.
Trên người nàng còn mặc chiếc váy màu đỏ mã diện phức tạp kia, sau khi ngồi dậy từ bạt bộ sàng[2], liền thấy trên đệm nhung cách đó không xa, bông tai bị Lục Chi Vân vừa mới tùy ý ném vẫn đang nằm đó.

Thấy vậy, ngón cái cùng ngón trỏ Thẩm Nguyên khẽ hợp lại chậm rãi vân vê vành tai bị hắn mút đỏ lên, lẳng lặng nhìn về phía Lục Chi Vân cũng đang ngồi dậy.
Lục Chi Vân chỉ tùy ý ngồi ở bạt bộ sàng, lưng lại đĩnh bạt như tùng, bàn tay to thon dài hơi rũ trên đầu gối, giơ tay nhấc chân đều lộ rõ khí tràng cường thế lại sắc bén.
Tướng mạo nam nhân cực kỳ ưu việt, mi cốt cùng sống mũi rất cao, hốc mắt cũng sâu hơn nam tử bình thường, ánh mắt khi nhìn người rất thâm trầm khó lường.
Này đại kỳ triều chính đều do thủ phụ đại nhân hắn nắm giữ.
Cho nên ở nơi góc giường giữa khuê phòng thê tử, Lục Chi Vân dường như cũng đang âm thầm truyền đạt, hết thảy mọi thứ của nàng hắn đều phải khống chế.
Sau khi nổi lên ý niệm này, Thẩm Nguyên chỉ chạm mắt cùng hắn một lát, liền nhanh chóng tránh đi.
Nàng không thể không nghĩ thầm trong lòng.
Lục Chi Vân xuất thân từ quân đội, mặc dù làm quan nhiều năm, trong xương cốt vẫn là một võ tướng, có chút hành động chính là rất thô lỗ, như ném hoa tai lại chụp chỗ kia của nàng, hành vi đó cùng mãng phu cũng không có gì khác nhau.
Khi Thẩm Nguyên ngẫm nghĩ sự tình, biểu tình lại không thể hiện sự khôn khéo nào, trái lại có chút nhỏ nhắn mềm mại bất lực không nơi nương tựa.
Lục Chi Vân bất động thanh sắc đem hết thảy biểu tình biến hóa của nàng thu vào trong mắt.
Chính lúc này, hắn lại tự nhủ hai chữ ——
“Yếu ớt.”

*Nguyên gốc là “Kiều khí”: yếu ớt; mỏng manh (ý chí); duyên dáng; thanh nhã; thanh tao; thanh tú.
Khuôn mặt phù dung của Thẩm Nguyên bỗng nao nao.
Này… Là đang nói nàng sao?
Nàng luôn tự hào về bản thân, từ nhỏ đến lớn đều không yếu ớt như những tiểu thư thế gia khác, ngay cả cữu mẫu La thị cũng khen nàng là một cô nương hiền huệ mà không hề yếu ớt.
Sao mà nàng cái gì cũng chưa làm, chỉ là thoáng nhìn Lục Chi Vân một cái.
Ở trong mắt hắn, liền thành yếu ớt?
Khuôn mặt Thẩm Nguyên có chút suy sụp, Lục Chi Vân đã giúp nàng nhặt lên khuyên tai trên mặt đất, sau khi hắn trở về giường lần nữa thì lại ra lệnh: “Đưa tay ra.”
Thẩm Nguyên kìm nén khó hiểu, vẫn làm theo lời hắn nói.
Sau khi đặt chiếc khuyên tai hơi lạnh xuống lòng bàn tay nàng, Lục Chi Vân khôi phục giọng trầm thấp: “Nàng thật sự rất yếu ớt.”
Có thể là do tính cách hắn quá mức cường thế, tuổi lại lớn hơn nàng một chút, cho nên Thẩm Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng, Lục Chi Vân trước nay cùng nàng nói chuyện đều không bao giờ nặng lời, ngữ khí cũng sẽ cố tình thả chậm lại.
Nếu không phải như thế, nàng ở trước mặt hắn nhất định sẽ rất khẩn trương.
Lúc này ngữ khí hắn liền rất ôn thuần.
Nhưng trong lòng Thẩm Nguyên vẫn có chút khó chịu.
Nàng thật sự không nghĩ tới, Lục Chi Vân vậy mà cảm thấy nàng yếu ớt.
——
Sáng sớm hôm sau.
Trước khi tới phủ Vĩnh An Hầu, Hồ quản sự ở công phủ chạy một mạch tới viện của Thẩm Nguyên.
Sau khi Thẩm Nguyên cùng hắn ngồi xuống Y Điệp Thính, Hồ quản sự liền hòa ái đem gia nghiệp đại để của Lục gia bao quát cho Thẩm Nguyên một phen.
Nghe gần trăm mảnh điền trang cùng mặt tiền cửa hiệu, còn có trí nghiệp còn lại, Thẩm Nguyên tức khắc cảm thấy, nàng luôn sinh hoạt ở Dương Châu, vẫn có chút giống ếch ngồi đáy giếng.
Nghe Hồ quản sự giảng một lượt, Thẩm Nguyên càng cảm thấy, phủ Khang Bình bá thật sự không tính là gì, diện tích bá phủ tổng cộng cũng chỉ lớn gấp đôi so với viện hiện tại của nàng, chỉ có thể xem như một cái phủ trạch nho nhỏ.
Luật pháp Kỳ triều không bảo hộ quyền tài sản cùng quyền kế thừa của nữ tử, cữu cữu Đường Văn Bân đương nhiên sủng ái nàng, trước khi vào kinh đô liền chuẩn bị một số của hồi môn lớn cho nàng.
Nhưng Lưu thị thân là kế mẫu, nếu bởi vì nàng không gả ra ngoài mà cắt xén số tiền này, cũng chỉ bị người ta nói một câu không đủ phúc hậu, sẽ không chịu luật pháp trừng phạt.
Nếu nữ tử kỳ triều tái giá hoặc là bị hưu, của hồi môn nàng đưa tới phủ trạch chồng cũ, cũng để lại hết cho nhà chồng, biến thành tài sản hợp pháp của nhà chồng cũ.
Thẩm Nguyên kiếp trước bị Lục Kham hưu bỏ, trong tay kỳ thực còn có mấy ngàn lượng bạc của hồi môn, có khi bổng lộc Lục Kham không đủ dùng, những trí nghiệp khác của bá phủ lại không thu được thuế, Thẩm Nguyên sẽ lấy của hồi môn của mình tới phân cho khắp bá phủ.
Nhưng sau khi nàng bị đưa đến thôn trang, nàng tất nhiên không lấy đi bất cứ một khoản tiền nào.
Hồ quản sự nói về những trí nghiệp này đó, cũng đủ để duy trì công phủ vài chục năm sau, thậm chí là mấy trăm năm sau.
Mà của hồi môn Đường Văn Bân cho Thẩm Nguyên so với trí nghiệp của công phủ, liền có vẻ thua chị kém em.
Hồ quản sự còn kể ra cho nàng lương hàng tháng của gã sai vặt cùng nha hoàn các bà tử, Thẩm Nguyên liền tính toán sổ sách sơ sơ trong đầu.
Nếu ở phủ Quốc công có thể ngồi vào vị trí nha hoàn nhất đẳng, vậy tiền tiêu vặt mỗi tháng có thể lãnh, so với bổng lộc của một chức quan cửu phẩm ở Dương Châu còn cao hơn. 
Chỉ là nha hoàn đã như thế, huống chi là này chủ tử công phủ.
Trong tay Thẩm Nguyên có 8000 lượng của hồi môn, cũng chỉ đủ duy trì một vòng công phủ nửa năm, nếu thiều viên tổ chức thêm vài buổi yến tiệc nữa, thì trong vòng mấy tháng, toàn bộ của hồi môn của nàng sẽ tiêu bằng sạch.
—— “Đương nhiên, trí nghiệp này đó đều là của công gia, lão nô cũng chỉ là giúp công gia xử lý mà thôi. Công gia đã dặn dò lão nô, nói chỉ cần phu nhân muốn lãnh bạc, liền có thể tùy thời nói với lão nô.”
Thẩm Nguyên gật đầu.
Người có thể làm việc bên cạnh Lục Chi Vân, đều là người không đơn giản, Hồ quản sự nhìn tuy lớn tuổi, nhưng lại tâm tế như phát*, tư duy cũng rất nhanh nhạy, trí nhớ ông cũng tốt đến dọa người, không cần đối chiếu sổ sách cũng có thể đem những trí nghiệp của công phủ và doanh thu từng năm giải thích rõ ràng rành mạch.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play