Cái tình cảnh này quả thực có chút máu chó!

Nếu như là trong nguyên tác, tiểu thụ Mặc Triêu Ngân không những một thân đầy máu vì hai lăm trượng đánh xuống, đau đớn như thế, lại bị tác giả đại nhân "vô tình" cho hắn gặp tra công của mình đang ôn nhu ân ái với nữ nhân khác. Nữ nhân kia xinh đẹp tựa thiên tiên, còn hắn lại chật vật thế này, nhìn đôi bích nhân xa không với tới, tâm đau như bị ai đó xé tan thành từng mảnh vụn. Đây là tiểu kịch ngược tâm mức độ nhẹ lần một.

Nhưng mà, máu chó còn chưa hắt hết, nữ phụ Tuyết Thanh Ly nhận ra hắn, vì vậy kéo Bách Lí Dật đi lại hành lễ với tam Hoàng tử, bởi thân phận tra công bây giờ mới chỉ là một tướng quân ngũ phẩm, chưa trải qua trận đại chiến với Bắc Tuyên nên vẫn chưa thăng quan tiến chức, trở thành Thiên Lăng Chiến thần hô phong hoán vũ, vậy nên không thể dĩ hạ phạm thượng.


Tên Bách Lí Dật kia thì hay rồi, vừa gặp đã buông lời mỉa mai tàn nhẫn, cái gì mà thứ không biết liêm sỉ, thứ bị vứt bỏ, loại người không nên được sinh ra trên đời, còn không thèm hành lễ. Tuyết Thanh Ly hoảng sợ khuyên nhủ hắn ta, tra công kia nghiễm nhiên càn rỡ cười nói, nơi này không có ai, nếu có cũng chẳng ai để ý kẻ phế vật như Mặc Triêu Ngân.

Ta biết, hắn ta dám càn rỡ như thế, bởi tên này biết được với tình ý của tiểu thụ nhất định sẽ ngậm cay đắng vào trong lòng, bi thương dõi theo sự độc ác của hắn ta.

Bách Lí Dật chán ghét tình cảm của Mặc Triêu Ngân, nhưng hành động lại cho thấy hắn đang hưởng thụ phần tình cảm này, mặt khác lại ra sức chà đạp, đúng là cặn bã trong cặn bã!

Mặc Triêu Ngân bị hắn nói đến cả người lung lay, Tuyết Thanh Ly thấy vậy lo lắng tiến lên đỡ, Mặc Triêu Ngân với tính cách ghét bị nữ nhân đụng chạm tất nhiên sẽ hất ra. Bách Lí Dật thấy vậy nổi giận, tiến lên ôm mỹ nhân chưa mất một cọng lông vào "lồng ngực săn chắc ấm áp", nhân tiện cho tiểu thụ một quyền khiến Mặc Triêu Ngân vốn chỉ lung lay như dự kiến ngã rầm xuống đất, ngoại thương cộng thêm nội thương khiến hắn phun ra một búng máu. Bách Lí Dật, theo định luật nam chính mắt mù của ngược văn, không thấy nhóc thụ kia hộc máu, dịu dàng an ủi ôm mỹ nhân đi mất, chỉ chừa cho hắn hai bóng lưng ân ái dính chặt.


Tác giả đại nhân sau đó còn ngược chưa đã, vung bút tạo nên một cơn mưa rào giữa mùa đông rét buốt ngay sau đấy, khiến tiểu thụ sau khi về đến tẩm cung của mình vết thương chồng chất lại thêm nhiễm phải phong hàn nặng, đêm đó sốt cao, đánh mất nửa cái mạng.

Ta lục lại kịch tình, chậc chậc, con tim ta đau quá man! Loại chuyện như vậy thế nhưng lại được xếp vào loại ngược nhẹ nhất?

Ta nhìn sang Mặc Triêu Ngân, hiển nhiên thấy hắn đang nhìn về đôi nam nữ đằng kia, đồng tử co rút đau đớn, trong lòng chắc đang đứt từng khúc ruột rồi!

Ta thở dài, tên này thật khó bẻ chết được! Ta làm nhiều chuyện như vậy chỉ đủ để bãi bỏ bài xích trong hắn, vậy mà tên tra công kia chỉ cần một bóng lưng là đã khiến hắn hồn phách lên mây rồi!

Nhưng mà, thời hạn của ta chỉ có năm năm!


Nghĩ vậy, ta kiễng chân, học nam phụ trong phim thần tượng, đưa bàn tay mới bóp nát điểm tâm lên che lấy mắt của tiểu thụ. Ta đúng là đại diện tiêu biểu cho số phận nam phụ, à không, nữ phụ!

Khi bàn tay ta đặt ngang tầm mắt của hắn, ta cảm thấy làn mi của kẻ kia chạm vào, run rẩy mãnh liệt.

Lúc này, ta chỉ có một suy nghĩ: chà, lông mi dài thật, tay ta ngứa quá!

Ta có thể thấy cả người thiếu niên trước mặt cứng lại, nhân lúc hắn bị tay ta che mắt, ta nhếch môi. Cuối cùng, bàn tay còn lại của ta nắm lấy tay trái hắn, nhỏ giọng:

"Đừng nhìn, sẽ đau!"

Ta cảm thấy bản thân lúc này chắc chắn rất buồn nôn. Nhưng mà kẻ kia không biết nghĩ sao, thân mình hắn run lên.

Chợt, bên tai bỗng nghe thấy tiếng bước chân, ta cười thầm, đến rồi!

Ta thu tay lại, thu cả bàn tay đang nắm lấy tay của Mặc Triêu Ngân nữa, không ngờ rút mãi không ra. Ta nghi hoặc ngước lên nhìn tiểu thụ, lập tức bị sặc nước bọt, tên kia thế nhưng mặt đần ra?

Sau khi quan sát xong vẻ mặt tiểu thụ, ta rút tay thật mạnh, cuối cùng cũng rút ta, tên thụ kia cũng vì thế mà định thần trở lại.

"Dân nữ tham kiến tam Hoàng tử, tam Hoàng tử phi!"

Trước mặt truyền tới một giọng nữ thanh khiết như tiếng chuông ngân, là Tuyết Thanh Ly kéo tay Bách Lí Dật đến hành lễ với chúng ta.

Ta nhìn Tuyết Thanh Ly mặc lam y thanh thuần, dung mạo khuynh thành tuyệt sắc, khí chất thanh cao, thật không hổ danh là đệ nhất tài nữ Thiên Lăng. Nhưng mà, nàng cũng đồng mệnh với Vệ Cơ Anh, là một nữ phụ bị hắc hóa. Thời gian nàng ấy hắc hóa là lúc Bách Lí Dật cướp ngôi thành công, Tuyết Thanh Ly trở thành Hoàng Hậu của hắn, thế nhưng tên kia lại thu lưu tàn dư của địch là tiểu thụ vào cung, ngày ngày diễn phim con heo, mỹ nhân thiện lương vì vậy hắc hóa, bày đủ loại kế sách ti tiện để vu oan hãm hại tiểu thụ, khiến thụ bị ngược đến tàn hoa bại liễu. Cuối cùng, vì phận nữ phụ nên nàng bị vạch trần, bị Bách Lí Dật biếm vào lãnh cung, bị rút sạch gân chân, ngày ngày bị tên tra công kia cho uống đủ loại thuốc gây đau đớn đến tê tâm liệt phế nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, sau cùng nàng cố lết thân xác tàn tạ của mình, tự kết liễu bằng một mồi lửa thiêu trụi lãnh cung.
Ta không tin một Tuyết Thanh Ly từng dập đầu đến chảy máu, cầu xin cha mình đem quân Kiến Châu đi giải vây cho Bách Lí Dật, một Hoàng Hậu Tuyết Thanh Ly hiểu thời thế ăn uống thanh đạm, khuyến khích chúng tần phi hậu cung tiết kiệm giản dị để giúp tân triều của Bách Lí Dật vượt qua thời đầu non nớt đến hao gầy, một Tuyết Thanh Ly khóc vì nạn đói lưu dân, lại bị tác giả biến thành nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, bụng dạ rắn rết khi "cười âm độc dùng chân mình ép tay Mặc Triêu Ngân lên ván sắt nung đỏ". Tất cả đều chỉ muốn tẩy trắng cho Bách Lí Dật mà thôi, rằng hắn "không cố tình", "không biết" Mặc Triêu Ngân bị nàng ấy tra tấn ngược đãi.

Ta nhớ đến đó, càng tăng thêm thành kiến với tên tra công trước mắt. Hắn ta là súc sinh, không, nói như vậy thật quá xin lỗi đám súc sinh. Tuyết Thanh Ly dẫu gì cũng là biểu muội của hắn, cũng từng có với hắn một đoạn tình cảm tốt đẹp, nàng cũng hi sinh nhiều vì hắn ta như thế...
Tác giả, ngươi có thù với nữ nhân sao?

Lại nhìn đến nữ tử thanh thuần trước mắt, thời điểm này nàng chưa hắc hóa, huệ chất lan tâm, đứng sóng vai cùng Bách Lí Dật băng sơn tuấn mỹ cũng tạo nên một loại mỹ cảnh.

Ta cười nhìn Tuyết Thanh Ly khom người với mình, nhẹ giọng:

"Tuyết tiểu thư mau đứng dậy!"

Tuyết Thanh Ly là nữ nhi Tổng đốc Kiến Châu, thân phận có thể nói là danh gia vọng tộc.

"Tam Hoàng tử và tam Hoàng tử phi đúng là một đôi phu thê hai người ân ái!"

Cái giọng nói chua loét lại lạnh như nhiệt độ Bắc Cực này là gì thế?

Ta nhìn thoáng qua Bách Lí Dật, thấy hắn ta một thân trường bào màu xám, đai lưng nạm ngọc, ngũ quan tuấn mĩ, có phần sắc bén hơn Mặc Triêu Ngân. Vẻ mặt hắn ta lạnh lẽo đen xì, dáng vẻ kiêu ngạo hình như có chút...chua?

Tiểu thụ, hay lắm, một nụ hôn đã khiến tra công động lòng! Bởi vậy hôm nay thấy Mặc Triêu Ngân thân cận nữ nhân khác là ta, tránh không được ghen tị.
Mà Bách Lí Dật lúc này, mới chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi, còn cách thời điểm quân lâm thiên hạ mười hai năm, lời nói không biết phân lượng, vẫn còn chút bồng bột của tuổi trẻ.

Nhưng những gì hắn làm với tiểu thụ trong nguyên kịch tình thời điểm này thì...

Ta nhìn tiểu thụ, thấy mặt hắn hơi tái, hiển nhiên đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vẫn may là còn giữ được điềm tĩnh. ta lại nhìn về phía tên tra nam bên cạnh Tuyết Thanh Ly, giọng nói lạnh đi: "Vị này là?"

Trong chốc lát, ta thấy tiểu thụ bên cạnh cứng người lại. Thật khiến ta muốn mắng lên, ngươi đúng là cái loại thụ không có tiền đồ! Ngạo kiều, trẻ trâu thường ngày đâu, sao lại như con chó con dầm mưa thế này?!

Bách Lí Dật chỉ liếc ta một cái, hàm ý khinh bỉ lan tràn trong mắt, lạnh lùng không nói lời nào. Tuyết Thanh Ly thấy vậy, sắc mặt có chút tái, nhẹ giọng với ta: "Hoàng tử phi nương nương, đây là biểu ca của dân nữ, cũng là nhi tử của Trấn Viễn đại tướng quân."
Ta ra vẻ không so đo thái độ của Bách Lí Dật, chỉ cười bâng quơ: "Ồ, ra là nhi tử của vị tướng quân năm trước bại trận ở Tam Hoang à?"

Tức thì, không khí xung quanh lạnh xuống như muốn đóng băng. Mặc Triêu Ngân làm bình hoa nãy giờ, rốt cuộc tiến tới kéo cánh tay ta, nhỏ giọng: "Cơ Anh!"

Ta biết, hắn không quát ta là vì nghĩ ta đang tức giận thay hắn. Đó cũng là lẽ thường tình.

Bách Lí Dật không biết Vệ Cơ Anh, không biết chuyện nàng đã nhìn thấy cảnh không nên thấy kia. Nhưng, Vệ Cơ Anh lại biết Bách Lí Dật.

Tên tra công kia, sau khi nghe ta nói xong, cả người toát ra khí lạnh, hung ác trừng mắt với ta, khí thế này đúng là khiến cho ta có chút chùn bước. Mới mười bảy tuổi mà đã có khí thế kinh người như vậy, đúng là con cưng tác giả!

Tuyết Thanh Ly vẻ mặt lại càng thêm trắng bệch.
Ta như không để ý đến không khí trước mắt, cười với Mặc Triêu Ngân: "Điện hạ, Cơ Anh nói gì sai sao? Điện hạ làm tay thiếp đau đó!"

Tay ta vừa rồi còn bị tạt nước trà, Mặc Triêu Ngân tất nhiên biết, vội vàng buông tay ta ra, ngoài ý muốn có chút lo lắng nhìn tay ta. Ta cười thầm, tay ta thì có vấn đề gì chứ, vừa rồi còn bóp bánh ăn ngon lành, chỉ là làm màu thôi! Nhưng mà, thấy vẻ mặt dữ tợn của Bách Lí Dật nhìn ánh mắt lo lắng của tiểu thụ, ta rất hả hê!

Tiểu thụ bị ta truy hỏi, nhất thời ấp úng không biết trả lời thế nào. Vì sao ư? Tất nhiên là vì ta chẳng nói gì sai cả. Trấn Viễn tướng quân Bách Lí Túc dưới trướng của Hộ Quốc đại tướng quân, năm đó không nghe lọt tai lời khuyên răn của đại tướng quân, một mình đưa hai vạn quân cùng nhi tử Bách Lí Dật truy kích kẻ địch ở Tam Hoang, cuối cùng trúng gian kế của địch, toàn quân bị diệt, quân tình của Hộ quốc đại tướng quân vì thế cũng xảy ra hỗn loạn. Bách Lí Dật, vì là nam chính, nhờ sự giúp đỡ của tàn quân, một mình trốn thoát về kinh cấp báo, nhờ đó mới có cảnh thụ gặp công lâm li bi tráng như vậy. Nhưng mà, hắn gian nan về kinh cấp báo, lại nhận được hai từ "vô năng" của Hoàng đế, từ đó ôm mộng báo thù, diệt địch quốc, cướp ngôi đăng vị.
Biểu hiện của tiểu thụ lại càng khiến tra công tức giận hơn, ánh mắt như muốn chém ta làm trăm mảnh. Mặc Triêu Ngân thấy hắn ta tức giận, lòng đau như cắt, đôi mắt xinh đẹp ánh lên một tia tuyệt vọng cùng bất lực.

Ta x, tiểu thụ ngươi là M sao? Người khác không ngược ngươi ngươi liền tự ngược?

Tuyết Thanh Ly thấy tình cảnh không ổn, dịu dàng nắm lấy tay Bách Lí Dật trấn an, tiểu thụ thấy vậy ánh mắt lại càng thêm đau đớn. Bách Lí Dật để ý đến sắc mặt tiểu thụ, bật chế độ tra dịu dàng vỗ về lại bàn tay ngọc ngà của Tuyết Thanh Ly.

Tên này, nam nữ đều muốn hại đời mà!

Bách Lí Dật lạnh lùng kiêu ngạo trở lại, nhìn ta nhếch khóe môi:

"Phụ thân của thần đúng là Trấn Viễn tướng quân, cũng giống như nương nương nói, vì nước hi sinh ở Tam Hoang."

Tuyết Thanh Ly lộ vẻ xót xa, Mặc Triêu Ngân bỗng trầm tĩnh lại.
Không tồi đâu! Thế nào lại từ "bại trận" chuyển thành "vì nước hi sinh" rồi?!

Ta chưa kịp cảm thán xong đã nghe tra công bên kia nói tiếp, giọng nói châm biếm hữu lực:

"Phụ thân ta là tướng quân, tử chiến nơi sa trường là một điều vinh dự. Không giống như người nào đó, chim khôn chọn cành mà đậu, núp bóng cổ thụ, đến khi cành gãy cây đổ lập tức chọn nơi trú khác, là một con chim ti tiện. Tam Hoàng tử phi nương nương thấy thần nói có đúng hay không?"

Mẹ nó, ta nếu như không biết con chim kia là chỉ vị phụ thân Thượng thư Binh bộ của mình thì đúng là não ta tàn rồi!

Không khí lại lạnh xuống, Tuyết Thanh Ly không hiểu nên không thay đổi cảm xúc, nhưng mày kiếm của Mặc Triêu Ngân lại nhíu lại thật chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play