Sau khi xuất trình lệnh bài tiến cung, xe ngựa của chúng ta đi qua cổng thành, tiếp tục dừng lại ở Phiến An môn, ta được Diệp Trúc và Thanh Tuyền đỡ xuống xe, quyết định đi tới Thừa Thiên điện - nơi Hoàng đế và triều thần thượng triều nghị sự.
Hoàng cung rộng lớn, Thừa Thiên điện lại gần với cổng thành nhất, vị trí đối diện cổng thành, chúng ta chỉ việc đi thẳng, thông qua năm đại môn tiến đến Phụng An môn, nhờ Thái giám giám môn đi vào điện bẩm báo một tiếng với Tạ Tổng quản bên cạnh Hoàng đế, nói ta có thứ cần đưa cho ông ta.
Thừa Thiên điện là tòa cung điện lớn nhất hoàng thành, được xây dựng trên ba bậc đá cẩm thạch, địa thế có thể sánh với rồng cuộn hổ ngồi, cột rồng dát vàng cao ba trượng, đỡ lấy phần mái lợp từ ngói lưu ly vàng sáng, mỗi nóc phía ngoài mái điện đều được điêu khắc một đầu rồng trong tư thế đang ngẩng cao đầu, tường được sơn màu đỏ thẫm như máu, mỗi một kiến trúc chạm trổ đều tinh tế tỉ mỉ, tất cả cùng tạo nên một tẩm điện xa hoa khí phách.
Từ Phụng An môn đến Thừa Thiên điện trước hết phải đi qua ba sân chầu lớn, tổng cộng hơn ba mươi bậc thang, mỗi một khoảng sân là hai tiểu thái giám trông chừng, đồng thời là người nối tiếp truyền tin xin cầu kiến từ bên ngoài cũng như truyền chỉ dụ của Hoàng đế từ bên trong tẩm điện.
Thái giám truyền tin đi được mới hơn một khắc đã hớt ha hớt hải quay trở về, dáng vẻ cung kính khom người với ta:
"Vương phi, Hoàng Thượng triệu kiến người."
Ta hơi ngẩn ra. Hoàng đế sao lại trực tiếp triệu kiến ta? Chẳng phải nói phi tần hậu cung, mệnh phụ đại thần không được tham dự triều chính hay sao?
Khẽ hít sâu một hơi, ta vuốt phẳng vạt áo, sửa sang y phục, sau đó xoay người nói với Diệp Trúc và Thanh Tuyền phía sau: "Các ngươi đợi ở ngoài này."
Thanh Tuyền và Diệp Trúc cùng gật đầu, nghiêm chỉnh lui xuống một bên. Ta nói xong, ngay lập tức đi theo tiểu thái giám kia vào Thừa Thiên điện, chuẩn bị diện kiến thánh giá.
Thừa Thiên điện.
Bước chân vừa đặt xuống nền thảm trải dài từ dưới chân long ỷ đến bậc cửa của Thừa Thiên điện, ta đã cảm nhận được không khí áp lực và nặng nề bủa vây. Đa phần văn võ bá quan đều như những bức tượng sừng sững trang nghiêm, tất cả đều ngẩng đầu rũ mắt, vui buồn không thể hiện rõ trên mặt. Hiện tại ta thực sự có chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên tiến vào nơi nghị sự của Hoàng đế, áp lực càng thêm đè nặng, nhưng vẫn cố không được run rẩy, chỉ biết chắp tay cúi đầu, theo thái giám dẫn đường đến trước mặt Hoàng đế.
Lúc tới gần hơn với long ỷ, ta thấy phụ thân Binh bộ Thượng thư đang quỳ ở giữa điện, bên cạnh ông là Hộ bộ Thượng thư khom người trình tấu. Ta đến quỳ ở phía sau Binh bộ Thượng thư, hành lễ với Hoàng đế ngự trên long ỷ:
"Thần tức tham kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn phúc."
Binh bộ Thượng thư chỉ khẽ quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt vốn đang bình tĩnh của ông ta gợn lên một chút, ý như muốn hỏi: "Chẳng lẽ đã xảy ra thêm chuyện gì sao?"
Người ở phía trên long ỷ không nói một lời. Ở góc độ này, ta chỉ thấy được mũi giày thêu hoa văn đầu rồng, nổi bật lên trên nền vải nhung đen của ông ta, một phần long ủng bị vạt long bào vàng sáng che khuất.
Triều đình lúc này yên tĩnh quỷ dị. Cuối cùng, Hoàng đế lên tiếng, giọng nói trầm thấp làm cục diện quỷ dị kia càng thêm mười phần áp lực: "Đoan Vương phi, ngươi đến để cầu xin cho phụ thân, hay là đến thay phụ thân ngươi nhận tội? Phụ thân ngươi vừa bị Hộ bộ khởi tấu, ngươi ngay lập tức tiến cung, tin tức của Đoan Vương phủ cũng nhanh nhạy lắm."
Binh bộ Thượng thư nghe xong, vội vàng trình tấu: "Hoàng Thượng minh giám, Vương phi tuyệt đối không có ý này!"
Ta cúi đầu càng thấp, cái trán kề sát với mặt đất, hai tay chồng chéo lên nhau đặt trên nền điện, kính cẩn nói: "Hồi Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng minh giám, thần tức đến không phải để cầu xin, hay là để nhận tội. Thần tức không biết Binh bộ Thượng thư đại nhân phạm phải lỗi gì, vô ý chọc giận long nhan."
Giọng nói Hoàng đế vẫn âm trầm uy nghiêm như cũ, xen lẫn nghi hoặc truyền xuống: "Vậy ngươi nhập cung cầu kiến trẫm là có ý gì?"
Khẽ thở ra một hơi, ta vẫn giữ nguyên tư thế quỳ như trước, giọng nói cung kính vạn phần: "Hồi Hoàng Thượng, hộ vệ thiếp thân Cẩn Huân của Vương gia vừa rồi từ biên thùy gửi thư về Vương phủ, báo cho thần tức biết chuyện Vương gia và Túc Vương gặp nạn có điều uẩn khúc khó nói. Thần tức tâm tình kích động, ngay lập tức nhập cung bẩm báo chuyện này. Vốn nghĩ rằng Hoàng Thượng sẽ triệu kiến sau khi hạ triều, không ngờ hiện tại lại được triệu kiến, thần tức trước đó vốn không biết gì về chuyện của Hộ bộ và Binh bộ Thượng thư đại nhân."
Nói xong, ta từ ống tay áo lấy ra một phong thư. Nhớ lại về chuyện của phong thư này, ngay sau đêm nói chuyện với Thanh Tuyền, ta liền nhờ sự giúp đỡ của chưởng sự thân tín bên cạnh phụ thân, đồng thời là người phụ trách vận chuyển lương thảo lần này, bí mật truyền tin cho Cẩn Huân, nói hắn viết một phong thư kể về uẩn khúc trong đại nạn ngoài ý muốn của Mặc Triêu Ngân, phải điều tra thật kỹ, có điều gì mờ ám đều phải ghi lại, không có cũng phải tự tạo ra rồi viết tất cả vào trong thư. Mặc Triêu Ngân là sảy chân gặp nạn hay bị người ám hại, đều phải trở thành bị người ám hại. Phong thư đã gửi về từ mấy ngày trước, ta nhân lúc này xảy ra chuyện để trình lên, đều có mục đích chính đáng.
Sau khi phong thư được trình lên, xung quanh nổi lên những tiếng xì xào bàn tán. Ta không dám ngẩng mặt nhìn thẳng, không biết sắc mặt Hoàng đế biến hóa ra sao, chỉ nghe thấy Hộ bộ Thượng thư Doãn Thế Thành phía trước lên tiếng: "Khởi tâu Hoàng Thượng, chuyện ngân lượng của Binh bộ nhận từ Hộ bộ và ngân lượng mà Binh bộ chi cho đại quân chênh lệch rất lớn, sổ sách đều bị Binh bộ Thượng thư làm giả, nếu không phải vi thần cho người bí mật thăm dò số quân lương mà Binh bộ phụ trách chuyển tới biên thùy, chuyện này nhất định sẽ không nhanh chóng bị phơi bày đến vậy. Hơn nữa, theo như vi thần điều tra thêm, gần đây có số ngân lượng đáng ngờ được đưa vào Đoan Vương phủ. Hôm nay trình tấu, lại trùng hợp là Đoan Vương phi tiến cung, đem theo phong thư nói về uẩn khúc trong vụ việc hai vị Vương gia ngã xuống núi Mao Sơn ngay trong buổi thượng triều, thật sự vô cùng khó nghĩ."
Khó nghĩ cái đầu ông ấy! Lão già chết tiệt, già rồi còn tung hoành tạo nghiệp, vậy mà lại cuồng ngọc Quan Âm. Quan Thế Âm Bồ Tát cũng không độ nổi ông đâu! Ta vừa quỳ, vừa không nhịn được mắng thầm.
Binh bộ Thượng thư Vệ Cẩn dập đầu trước Hoàng đế, vô cùng khẩn thiết: "Hoàng Thượng minh xét, vi thần trước nay tâm sáng như gương, liêm khiết trong sạch. Vi thần tự biết tham ô là trọng tội, huống hồ còn là tham ô lương thảo, khiến cho các tướng sĩ điêu đứng nơi biên thùy, khiến cho Thiên Lăng rơi vào thảm cảnh chiến bại, vậy thì vinh hoa phú quý còn có nghĩa gì? Xử sĩ thủ danh, vi thần vì một chữ "danh" này, quyết không làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy."
Bên phía quan lại cánh trái, từ đầu hàng có người bước ra giữa điện, khom người với Hoàng đế. Ta vì cúi thấp đầu, nên chỉ thấy được phía cuối vạt áo lụa tím có thêu tiên hạc trong mây bằng chỉ bạc, cùng với đế hài đen sẫm như mực. Rất nhanh, ta đã nghe thấy giọng nói bình bình đạm đạm của Vân Thái sư truyền tới: "Hoàng Thượng, chuyện của Hộ bộ và Binh bộ, nếu chỉ dựa vào vài cuốn sổ sách bất phân thật giả, thật sự khó nói. Chuyện này còn liên lụy nhiều người, Đoan Vương không rõ sinh tử cũng bị kéo vào. Theo vi thần thấy, Hoàng Thượng nên xem xét kĩ phong thư trên tay Đoan Vương phi, an nguy của Đoan Vương, quan trọng nhất là cái chết của Túc Vương đều cần phải làm rõ."
Hoàng đế nghe mọi người trình tấu, trầm ngâm một lúc mới lệnh cho Tạ Tổng quản bước xuống bên cạnh ta, nhận lấy phong thư rồi trình lên ngự tọa. Hoàng đế xem thư, khí áp trong điện ngày một giảm mạnh, nhưng ông ta lại không nói một lời. Thật lâu sau, phong thư bị Hoàng đế ném xuống thềm điện. Hoàng đế âm trầm không nói, nhưng mọi người đều hiểu, trong lòng Hoàng đế đã dậy phong ba, vì vậy đồng loạt quỳ xuống.
Tim ta đập dồn dập trong lồng ngực, vô cùng chột dạ. Xin lỗi Hoàng Thượng, thần tức nếu không làm như vậy, người tìm kiếm chỉ biết tìm kiếm, còn kẻ truy sát thì càng không biết kiêng dè phụng lệnh hành sự, Mặc Triêu Ngân trở về được mới là kì tích! Tiểu thụ bị người ám hại, chỉ qua một phong thư, Hoàng đế chưa hẳn đã tin tưởng, nhưng mà đợi một lát nữa, khi mọi chuyện được giải quyết, chuyện Mặc Triêu Ngân bị hãm hại sẽ càng chắc chắn đến tám phần, thêm cả cái chết của Túc Vương, tới lúc đó, Hoàng đế có không muốn để tâm tới việc quân doanh có chuyện dơ bẩn cũng phải cân nhắc vài phần. Phong thư này vốn định đưa cho Tạ Tổng quản, sau đó từ tay Tạ Tổng quản đưa cho Hoàng đế, để Hoàng đế xem ngay trong lúc thượng triều. Thái sư và ta đều biết tiểu thụ sớm muộn cũng bị kéo vào, vậy tại sao không mượn lần này, vừa minh oan cho tiểu thụ, vừa để Hoàng đế biết tai nạn của hắn không phải ngoài ý muốn? Có một số kẻ, chỉ khi diệt trừ cả gốc lẫn rễ, cơ hội để Mặc Triêu Ngân trở về mới càng được nâng lên.
Vân Thái sư là người đầu tiên quỳ xuống, cung kính nói với Hoàng đế: "Hoàng Thượng bớt giận, bảo trọng long thể."
Cả triều đình theo đó cũng trăm miệng một lời, khuyên nhủ Hoàng đế bảo trọng long thể.
Ta lúc này mới lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: "Hoàng Thượng, chuyện này ngay cả Đại Tướng quân cũng không thể ngờ tới, chiến trường loạn lạc, chỉ nghĩ Vương gia và Túc Vương bất hạnh gặp nạn. Chỉ có Cẩn Huân từ nhỏ lớn lên bên cạnh Vương gia, trung thành tuyệt đối, mới tự ý điều tra, xin Hoàng Thượng không trách tội hắn ta."
Hoàng đế thở ra một hơi dài, vô cùng mệt mỏi. Cuối cùng, ông ta nhìn xuống đỉnh đầu ta, lời nói truyền xuống có chút rã rời: "Đoan Vương phi, ngươi ngẩng đầu lên nói chuyện, không cần phải cúi thấp như vậy."
Ta cũng theo lời ông ta, chậm rãi ngẩng đầu, nhưng vẫn quỳ trước đại điện. Lúc này, ta mới thấy Hoàng đế tiều tụy đến thế nào, cổn miện cao quý càng làm cho mái tóc hoa râm của ông ta thêm phần nổi bật, hốc mắt trũng sâu, khóe môi nhợt nhạt, bàn tay xoay chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón cái của tay trái, dáng vẻ âm trầm nghiền ngẫm. Có điều, ta cũng không dám nhìn lâu, vội vàng rũ mắt xuống. Chỉ một thoáng vừa rồi, ta cũng thấy được Thái sư ở phía trước, ông tuy giống như già đi vài tuổi, nhưng khí chất vẫn thong dong điềm nhiên như cũ, trong lòng ta nhẹ thở ra một hơi.
Hộ bộ Thượng thư Doãn Thế Thành thấy tình cảnh trở thành như vậy, vội vàng hướng Hoàng đế trình tấu: "Hoàng Thượng, chưa biết Đoan Vương có phải bị người hãm hại hay không, Vệ Thượng thư lại có liên quan đến vụ tham ô lương thảo lần này. Đoan Vương có thể bị người ám hại, nhưng chứng cứ chưa đủ, chỉ là nghi hoặc của một tên thị vệ nhỏ nhoi lại phiền tới Đoan Vương phi can dự triều chính. Hoàng Thượng công tư phân minh, tuyệt không thể vì vậy mà thủ hạ lưu tình."
Lão già thích tạo nghiệp này! Ta bị Hoàng đế tuyên triệu, từ miệng của lão lại trở thành can dự triều chính. Bốn chữ này ta thật sự không gánh nổi!
Vệ Cẩn phía trước ta nghe xong lời này, tức giận chỉ tay vào Doãn Thế Thành mắng: "Lão hôn quan nhà ngươi, chỉ vài quyển sổ sách đã liên tục buộc tội bản quan! Bản quan cần tang chứng vật chứng! Bản quan làm người không thẹn với lòng, ngươi không cần phải ngậm máu phun người!"
Vệ Cẩn cũng không phải loại người liêm khiết trong sạch, nhưng lần này đúng là ông ta bị oan uổng.
"Sổ sách chính là vật chứng!" Doãn Thế Thành lạnh lùng nhìn Vệ Cẩn, nhưng ánh mắt lại cùng Vệ Cẩn giương cung bạt kiếm. "Vệ Thượng thư, ông cắt xén quân lương, thu làm của riêng, tội trạng nặng nề, lại lấy chữ "danh" để ngụy biện. Danh xứng với thực, chúng ta chờ Đại Lý tự điều tra, sau đó hỏi số lượng quân lương vận chuyển tới biên cương, đợi xem lúc đó ông có được trăm cái miệng để nói về chữ "danh" này không!"
"Tang chứng vật chứng?" Giữa lúc tình thế triều đường đang hỏa khí mịt mù, Vân Thái sư đột ngột mỉm cười, lời nói ra vô cùng thong dong. "Hoàng Thượng, nếu Doãn Thượng thư đã đưa ra vật chứng, vậy còn tang chứng thì sao? Nếu như Vệ Thượng thư cắt xén quân lương, tham ô lương thảo, bây giờ lại bị Doãn Thượng thư bất ngờ trình tấu, vậy số ngân lượng tham ô đó chắc chắn vẫn còn giấu ở phủ Thượng thư. Chi bằng để chứng minh sự trong sạch, hoặc là để Vệ Thượng thư hết đường chối cãi, thần đề nghị lệnh cho Ngự Lâm quân tới phủ Thượng thư khám xét."
Triều đường lập tức lại một phen xôn xao, hầu hết đều tán thành với ý này của Vân Thái sư. Hộ bộ thị lang Vệ Doãn và Công bộ thị lang Vệ Khanh - hai huynh trưởng của Vệ Cơ Anh đồng thời đứng ra trình tấu: "Hoàng Thượng, thanh giả tự thanh, khẩn xin Hoàng Thượng theo lời Thái sư đại nhân phái nhân mã tới tra xét Thượng thư phủ, trả lại trong sạch cho gia phụ."
Vệ Doãn là Hộ bộ thị lang, nhưng cũng chỉ xử lý thu chi trong hoàng thành, chuyện lớn thế này trước đó không thể ngờ tới.
Doãn Thế Thành cười khẩy: "Là minh oan hay tìm ra chứng cứ xác đáng còn chưa biết đâu." Nói xong, ông ta vén vạt áo quỳ xuống. "Xin Hoàng Thượng tra xét phủ Binh bộ Thượng thư."
Vài vị quan khác cũng đứng ra, đều cùng một lời khẩn xin Hoàng đế hạ lệnh khám xét. Có một vài người đứng về phía Doãn Thế Thành, nói bóng nói gió, ý đồ buộc tội Vệ Cẩn, Doãn Thế Thành lại càng được thể hung hăng lên mặt.
Ta bị khí thế của đám quan này làm cho chảy mồ hôi lạnh, lại chẳng dám nhìn thẳng Hoàng đế trên kia. Chỉ biết Hoàng đế trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng truyền chỉ cho Ngự Lâm quân đến lục soát Thượng thư phủ.
Trước khi thánh chỉ được Tạ Tổng quản đưa đi, Doãn Thế Thành kịp thời lên tiếng: "Hoàng Thượng, trước đó vi thần có điều tra được, Đoan Vương phủ nhận vào một số bạc lớn đáng ngờ. Đoan Vương tuy là Vương gia, nhưng cũng mong Hoàng Thượng công tư phân minh."
Vân Thái sư nghe xong lời này, phẫn nộ: "Ngươi vu hãm hoàng thất, thật sự chán sống!"
"Thái sư đại nhân, quân tử phạm pháp, xử như thứ dân, là vu hãm hay không, phải điều tra mới biết. Hạ quan có trăm lá gan cũng không dám có ý nghĩ vu hãm hoàng thất." Doãn Thế Thành nghe xong, tỏ ra sợ hãi, nhưng giọng nói lại thoáng qua một chút đắc ý.
"Xin Hoàng Thượng hạ lệnh lục soát cả Vương phủ, để những kẻ có ý đồ không tốt nhanh chóng ngậm miệng." Ta ở trên điện dập đầu với Hoàng đế. "Thần tức cũng rất muốn biết, ngoài chuyện Vương gia gặp họa sát thân, còn có kẻ nào thấy kế sách bất thành nên tiếp tục hãm hại."
Nói xong lời này, ta cảm thấy toàn bộ tẩm điện như lạnh đi. Doãn Thế Thành quay đầu nhìn ta, ánh mắt trở nên tức giận lạnh lùng: "Đoan Vương phi, người đang vu oan cho vi thần?"
Ta im lặng không nói. Ngoại trừ lúc Hoàng đế hỏi chuyện và lúc cần thiết phải lên tiếng, ta mới nói được vài câu. Đây là triều đình, nên hạn chế tần suất vận động của cái lưỡi, nếu không nhất định sẽ biến thành xuất khẩu cuồng ngôn.
"Doãn đại nhân, Đoan Vương phi cũng không nói tên của ông, ông tức giận cái gì?" Vệ Cẩn cười châm chọc, lời nói ra đầy ý mỉa mai.
"..."
"Được rồi, nếu Đoan Vương phi đã nói như vậy, hãy cứ theo đó mà làm." Triều đình sắp có một trận cãi nhau, lời nói của Hoàng đế đúng lúc ngăn lại. Sau đó, ông ta thay đổi chỉ dụ, từ lục soát mỗi phủ Thượng thư trở thành lục soát cả phủ Thượng thư và Đoan Vương phủ.
Thánh chỉ ban xuống, ta trong lòng lo lắng cho Lam ma ma đang ở phủ tĩnh dưỡng. Bà đang bệnh, lại gặp chuyện kinh động như vậy, chẳng biết có làm bệnh tình tệ đi không?
Ngự Lâm quân làm việc nhanh gọn, tầm nửa canh giờ sau đã trở lại. Trong lúc chờ đợi, ta được Hoàng đế cho phép đứng dậy, sau đó lui về phía sau hàng của Binh bộ Thượng thư chờ đợi.
Chỉ thấy Ngự Lâm quân khiêng tới năm rương bạc trắng đầy tràn, trong đó ba rương là tìm thấy ở chỗ Thượng thư phủ, hai rương còn lại được tìm thấy ở Vương phủ. Doãn Thế Thành thấy vậy nhướn mày, vô cùng hả hê kích động đứng ra giữa điện trình tấu: "Hoàng Thượng, mọi chuyện đã rõ, số bạc này chính là do Đoan Vương cùng Binh bộ Thượng thư cùng nhau tham ô lương thảo, xin Hoàng Thượng minh xét."
Hoàng đế thấy năm rương bạc trắng được cạy nắp mở ra trên điện, ánh bạc tỏa ra lấp lánh, con ngươi ngập tràn giận dữ, lời nói ra âm trầm đáng sợ: "Đoan Vương phi, Binh bộ Thượng thư, các ngươi giải thích chuyện này ra sao?"
Ta và Vệ Cẩn lập tức lại tiến lên quỳ giữa điện. Hoàng cung này thật mệt mỏi, quỳ tới quỳ lui, quỳ lên quỳ xuống, quỳ mà đầu gối như có ý thức riêng, chỉ cần thấy màu vàng là tự động quỳ xuống.
"Hoàng Thượng, Doãn Đại nhân đã có ý hiểu nhầm."
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng minh giám. Lão thần thực sự bị oan!"
Hai phụ tử chúng ta cùng dập đầu lên tiếng, đổi lại là ánh nhìn lạnh lẽo của Hoàng đế: "Tang chứng vật chứng đều có đủ, các ngươi còn dám nói bản thân bị oan?"
Doãn Thế Thành ở một bên hả hê đắc ý, chờ xem người khác gặp họa.
Chỉ thấy Vệ Cẩn bình tĩnh nói: "Khởi tâu Hoàng Thượng, nếu đây thật sự là do vi thần tham ô mà có, so với số lượng bạc vi thần nhận từ binh bộ, trừ đi số bạc mà vi thần dùng để nuôi quân theo như ghi chép của Hộ bộ, vậy rương bạc này không phải quá ít hay sao?"
Hoàng đế nghe vậy, chiếc nhẫn ngọc trên tay của ông ta lại bị xoay tròn.
Doãn Thế Thành cười khẩy: "Vệ đại nhân, đây chỉ là một phần nhỏ mà thôi, số lượng bạc mà ông tham ô lớn như vậy, sao có thể đem lên hết trên đại điện."
"Có phải nhiều hơn ngần này hay không, cứ việc hỏi Thủ lĩnh Cấm Vệ quân phụng mệnh khám xét." Vân Thái sư đứng ở một bên, thong dong bình tĩnh lên tiếng.
Vậy là, Thủ lĩnh Cấm Vệ quân lại được triệu gọi, sau đó xác nhận quả thật chỉ có ngần ấy bạc được tìm thấy.
Doãn Thế Thành nghe thấy, sắc mặt trắng bệch. Nhưng như nghĩ ra chuyện gì, ông ta lại khom người: "Hoàng Thượng, tuy số bạc này không lớn bằng số bạc của Hộ bộ chi ra, nhưng cũng không tính là nhỏ, vượt xa bổng lộc của Thượng thư tam phẩm đại thần. Chuyện này..."
"Doãn đại nhân, số bạc này ngươi biết từ đâu mà có không? Đây là do bản quan dùng bổng lộc và những bảo vật trong phủ bán đi, đổi thành bạc trắng mua gạo và lương thực gửi ra tiền tuyến những ngày sau." Vệ Cẩn cười gằn cắt ngang lời của Doãn Thế Thành. "Nếu ngươi không tin có thể kiểm tra, ngươi có thể phái người đến tiệm cầm đồ Kiến Trạch xem thử! Phủ Đoan Vương cũng làm như vậy, đều đem những bảo vật đổi thành ngân lượng nuôi quân."
Mấy ngày hôm trước, Vệ Cẩn để ý gia nhân và những cửa tiệm do thê thiếp ông ta làm ăn trong kinh thành nhận vào một số bạc rất lớn, lại thêm trước đó phát hiện chuyện mình bị hãm hại, nhưng vì không muốn bứt dây động rừng, vì vậy một mặt nhận tiền, một mặt lại bí mật đem ngân lượng mua thêm lương thực, sợ đoàn vận chuyển quân lương trên đường gặp chuyện, số lương thực bí mật vận chuyển tiếp đó có thể bù trừ, chia làm hai đường khác nhau chuyển tới quân doanh, tiền của mà Hộ bộ và Thừa tướng dùng để hãm hại ông ta xem như tiêu xài đúng chỗ. Cũng thật may, Vệ Cẩn ham mê quyền thế, không quá mù quáng về phú quý gấm vóc, tất cả chỉ vì mong muốn Vệ gia vinh hoa ngàn đời. Ta biết Mặc Triêu Ngân vô tội cũng bị kéo vào, vậy thì nhân cơ hội này lấy gậy ông đập lưng ông, khẳng định với Hoàng đế rằng tiểu thụ là người bị hại, vì vậy học ông ta đi cầm đồ, khiến mọi người trong Vương phủ phải húp cháo vài ngày.
Tất nhiên, sau lời này của Vệ Cẩn, Hoàng đế lại hạ lệnh tra xét tiệm cầm đồ gì đó, kết quả giống như lời Vệ Cẩn nói, khiến cho Doãn Thế Thành sắc mặt đại biến.
Đúng ngay lúc này, tiểu thái giám lại từ bên ngoài chạy vào, dập đầu trước điện, báo với Hoàng đế: "Hoàng Thượng, Đường giám công phụ trách vận chuyển lương thảo đã hồi kinh, xin được cầu kiến Hoàng Thượng!"
Cả người Doãn Thế Thành lung lay sắp ngã. Không ngờ đúng không? Đội vận chuyển lương thảo được bảo vệ kín kẽ, thuận lợi đưa được lương thảo đến tiền tuyến, sau đó nhanh chóng hồi kinh.
"Sao lại...sao có thể nhanh như vậy? Sao có thể trở về?" Doãn Thế Thành trong cơn hoảng loạn, lời nói ra không biết cân nhắc.
Đường Giám công được tuyên triệu, trước mặt Hoàng đế quỳ xuống hành lễ, sau đó trình bày một lượt những chuyện xảy ra. Quân lương trên đường vận chuyển xảy ra chuyện bất trắc, lương thảo và tiền của hao hụt từng ngày, Đường Giám công còn suýt nữa bị thích sát trên đường, cũng may nhờ Binh bộ Thượng thư nhạy bén, kịp thời cho người đuổi theo đoàn vận chuyển lương thảo, cứu ông một mạng, giúp số quân lương còn lại thuận lợi được đưa đến tiền tuyến. Biết thượng kinh xảy ra chuyện chẳng lành, Đường Giám công không dám chậm trễ, vội vàng thúc ngựa hồi kinh, đúng lúc xảy ra chuyện Binh bộ Thượng thư bị người khởi tấu tham ô lương thảo.
"Hoàng Thượng, số quân lương ban đầu vận chuyển khác xa với số lượng quân lương được ghi chép trong sổ sách của Hộ bộ. May mắn Vệ đại nhân đã dự đoán từ sớm, phái một đoàn lương thảo khác xuôi theo đường sông chuyển đến biên ải, nếu không số lương thảo còn sót lại chỉ sợ không thể giúp quân sĩ ta chống đỡ nổi một tháng." Đường Giám công lau mồ hôi, một thân bụi bặm phong trần, nhưng đối với ta, ông cực kỳ uy vũ tỏa sáng. Cứ nghĩ rằng ít nhất khoảng hai ngày nữa ông mới hồi kinh bẩm báo chuyện này, không ngờ tác phong của ông lại nhanh nhẹn đến vậy.
"Phịch!" một tiếng, Doãn Thế Thành hai chân mềm nhũn, nặng nề quỳ xuống, nói không rõ lời: "Hoàng Thượng...vi thần...vi thần!"
"Rầm!" Hoàng đế ngự trên long ỷ, yên lặng nãy giờ bỗng vỗ mạnh vào tay ghế rồng, sắc mặt ông ta âm u, sát khí trong mắt lan tràn. Hoàng đế dù đa nghi thế nào, cũng sẽ liên hệ được việc lương thảo xảy ra chuyện với việc Doãn Thế Thành khăng khăng buộc tội Vệ Cẩn cùng Mặc Triêu Ngân trên triều. Ông ta không nén nổi giận dữ, gằn giọng quát lên: "Doãn Thế Thành! Ngươi giỏi lắm!"
Doãn Thế Thành muốn tiếp tục thanh minh, bị một tiếng quát của Hoàng đế dọa cho ngã ngồi trên đại điện.
Vân Thái sư đứng ở giữa điện, hướng Hoàng đế khom người: "Hoàng Thượng! Vệ Thượng thư bị người vu cáo, chứng tỏ sổ sách Hộ bộ dâng lên đều là giả, kéo theo đó là Đoan Vương đang không rõ tung tích bị hãm hại, quân lương hao hụt, tiền tuyến lung lay. Chuyện này nói nhẹ, hẳn chỉ là đấu đá giữa chốn triều đường. Nhưng nói nặng hơn, là vu hãm hoàng thất, hãm hại trọng thần, bóc lột binh sĩ đang ngày đêm không màng sinh tử, chiến đấu anh dũng nơi xa trường."
"Khốn kiếp!" Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng, khiến Doãn Thế Thành run rẩy thật mạnh, dường như đã muốn hôn mê.
Hai bên quan thần vì Hoàng đế đột ngột nổi trận lôi đình, nhất loạt quỳ xuống, trăm miệng một lời "Hoàng Thượng bớt giận", khiến cho không khí đại điện càng thêm nghiêm trọng.
Vân Thái sư cũng quỳ xuống, ông nói thêm: "Doãn Thượng thư với Đoan Vương trước nay không thù không oán, tại sao lại luôn mượn chuyện của Vệ Thượng thư để kéo Đoan Vương vô tội xuống nước? Hoàng Thượng, Doãn Thượng thư chưởng quản Hộ bộ nhiều năm, hiểu rõ hậu quả của việc làm giả sổ sách, sau ngần ấy thời gian lại đột ngột có lá gan làm ra chuyện này, chắc hẳn phía sau có người chỉ điểm. Sự việc nghiêm trọng, ảnh hưởng đến thiên uy hoàng thất, quan trọng nhất là việc chiến sự giữa Thiên Lăng và Bắc Tuyên, khẩn xin Hoàng Thượng minh xét!"
Vệ Cẩn cũng theo Thái sư, dập đầu cao giọng: "Xin Hoàng Thượng minh xét!"
Như một làn sóng domino, có Thái sư, có Vệ Cẩn, tất nhiên có người thứ ba, thứ tư, cuối cùng đều nhất loạt kinh hô một câu: "Xin Hoàng Thượng minh xét!"
Doãn Thế Thành lúc trước hống hách kiêu căng, nay lại như một quả bóng bị xì hơi. Ông ta tự biết không thể giữ mình, vì vậy dập đầu thật mạnh xuống thềm điện lạnh băng: "Hoàng Thượng, là do vi thần thất trách, không giám sát sổ sách cẩn thận, khiến có kẻ động tay làm càn! Vi thần không có ý vu cáo Đoan Vương, hãm hại binh sĩ, chuyện Đường Giám công gặp chuyện trên đường cũng không phải do vi thần. Xin Hoàng Thượng khai ân!"
Chỉ thấy Hoàng đế cao cao tại thượng ngự trên long ỷ, ánh mắt không có một tia cảm tình, sắc mặt băng lãnh:
"Doãn Thượng thư ỷ vào thân phận chấp chưởng Hộ bộ, lộng quyền hành sự, hãm hại trọng thần, làm giả sổ sách, phạm tội khi quân, có liên quan đến chuyện Đoan Vương bị hãm hại, nói không chừng...còn có cả Túc Vương."
Nói đến đây, vẻ mặt của Hoàng đế mang theo phẫn nộ tàn nhẫn, xen lẫn bi thương đau lòng. Long bào cùng với ngũ long thêu bằng chỉ vàng ở trên đó chói sáng như thế, hiện tại trở nên ảm đạm thất sắc. Hoàng đế chậm rãi nâng mắt, ánh mắt đột ngột sắc bén như ưng điểu, lại không chứa đựng bất cứ một chút tình cảm nào.
"Truyền chỉ của trẫm, Doãn Thượng thư tước bỏ quan hàm, giam vào đại lao của Đại Lý tự nghiêm hình thẩm vấn." Hoàng đế dừng một chút, không nhìn đến sắc mặt của Doãn Thế Thành ngày càng tái xanh, lạnh lẽo hạ thấp giọng. "Còn nữa, khi quân phạm thượng, tru di tam tộc! Người đâu, giải đi!"
Tiếp theo đó, ta được chứng kiến cảnh tượng quan lại đại thần gào khóc khi bị Hoàng đế hạ lệnh kéo đi kinh điển trong phim. Doãn Thế Thành luôn miệng cầu xin khai ân, cuối cùng lại trở thành cầu xin tha mạng cho gia quyến, sau đó ngất lịm trước khi bị kéo ra khỏi Thừa Thiên điện.
Bản thân ta vì một câu "tru di tam tộc" hờ hững của Hoàng đế mà trở nên lạnh cả sống lưng. Nếu như không phải vì quá lo lắng cho Mặc Triêu Ngân, ta sẽ không điều tra đến cùng, kết cục thảm bại như vậy, nhất định sẽ rơi xuống đầu ta. Suy nghĩ này khiến cho bàn tay giấu trong ống tay áo rộng dài của ta có chút run rẩy, hai tai như ù đi.
"Đoan Vương phi, ngươi chỉ là mệnh phụ triều đình, hôm nay lại tự ý đến triều đường, tuy được trẫm triệu kiến, nhưng cũng tính là tham chính. Chiếu theo quy củ, trẫm lệnh ngươi đến Hình bộ, nhận đánh hai mươi đại bản răn đe." Tiếng của Hoàng đế lại truyền xuống, lần này có chút hòa hoãn hơn, nhưng vẫn thâm trầm đáng sợ như trước.
Ta ngây người một lúc mới có thể tiếp nhận chuyện này, lập tức quỳ gối hành lễ với Hoàng đế:
"Thần tức lĩnh chỉ." Ta dừng một chút. "Hoàng Thượng, sau khi thần tức lĩnh chỉ chịu phạt, thân thể chịu thương tổn, bắt buộc phải tĩnh dưỡng. Nhưng đại nạn của Vương gia khiến thần tức lòng đầy bất an, trong lúc thần tức dưỡng thương chỉ sợ có kẻ ra tay ám hại vương phủ một lần nữa. Thần tức khẩn xin Hoàng Thượng chuẩn tấu, vương phủ từ nay không mở cửa chào đón khách nhân, không thu lưu hạ nhân từ bên ngoài...cho đến khi Vương gia trở về. Bản thân thần tức sau khi tĩnh dưỡng, nhất định sẽ đóng cửa, ngày ngày tụng kinh cầu phúc cho Vương gia, mong rằng Hoàng Thượng và các vị nương nương sẽ không triệu kiến thần tức nhập cung vấn lễ trong khoảng thời gian này."
Hoàng đế nghe xong, hơi suy nghĩ một lúc, sau đó lạnh nhạt phất tay: "Chuẩn tấu!"
Trong lòng ta thở phào, vì vậy dập đầu tạ ơn, hành lễ với Hoàng đế rồi lui ra bên ngoài. Trước khi rời đi, ánh mắt ta thoáng nhìn qua Thái sư, thấy được ông khẽ gật đầu với mình. Phụ thân Vệ Cẩn kia cũng nhìn ta, vẻ mặt muốn nói lại thôi, biểu cảm có chút thương tiếc cùng đồng tình. Văn võ bá quan sau một phen phong ba vừa rồi, thấy được Hoàng đế phẫn nộ, máu chảy thành sông, mọi người đều run sợ trong lòng, một câu cũng không dám nói giúp Doãn Thế Thành, đại điện lúc ta rời đi yên tĩnh u ám vô cùng.
Một canh giờ sau, khi đã lĩnh xong hai mươi đại bản ở Hình bộ, ta được Diệp Trúc và Thanh Tuyền dìu trở lại xe ngựa, trên mông là một mảng đỏ thẫm loang lổ.
Trong khoang xe ngựa trở lại Vương phủ, ta dựa vào Diệp Trúc, cái mông bị đánh đến nỗi máu me be bét, vết thương dính vào y phục, khiến cho ta không thể ngồi thẳng, chỉ có thể chếch mông sang một bên. Thanh Tuyền tâm trạng khá tốt, ở bên cạnh lên giọng chế nhạo:
"Nhìn cứ như là quý thủy tới ấy. Hay là giống hoa nở trên mông?"
"..."
Ta nghiến răng trừng mắt với nàng ta, không có sức phản bác. May là hai mươi đại bản, dùng gậy đánh nhỏ nên mới khiến ta giữ lại ý thức, nếu như là hai mươi trượng hình, chỉ sợ ta bây giờ đang hôn mê bất tỉnh.
Mới hai mươi đại bản mà ta đã đau tới như vậy, nghĩ đến Mặc Triêu Ngân vì kháng chỉ nạp thiếp, bị đánh một trăm trượng hình, đau đến thế nào, đã vậy còn cố chấp mỗi đêm đều nhảy cửa sổ thăm ta lúc ta bị giam lỏng, cười cười nói nói che giấu vết thương, hắn là người sắt sao? Hốc mắt ta lại nóng lên, càng nghĩ lại càng cảm thấy đau đớn trong lòng, bao nhiêu nước mắt tích tụ trong mấy ngày vừa qua cứ vậy chảy xuôi.
"Này, ta chỉ đùa chút thôi...người không cần phải..." Thanh Tuyền tưởng ta đột nhiên khóc vì mấy câu châm chọc của nàng ta, ngay lập tức trở nên lúng túng. Nàng không giỏi thể hiện cảm xúc, cử chỉ vì vậy có chút vụng về.
Ngay lúc này, Diệp Trúc bỗng ôm chặt ta vào lòng, để đầu ta nằm trên vai nàng, học theo giọng điệu của Mặc Triêu Ngân dỗ dành ta:
"Cơ Anh, ta ở nơi chiến trường cách xa nghìn dặm, không thể thấy được nàng khóc, làm sao có thể lau hết nước mắt cho nàng? Cơ Anh của ta là một người kiên cường, cơ hội được lau nước mắt cho nàng hầu như không có, nàng không thể tước đoạt một chút cơ hội ít ỏi này của ta. Nước mắt rơi xuống, nếu không có người yêu thương lau đi, sẽ rơi rất uổng phí."
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Trúc, chỉ thấy nàng cũng đang nhìn ta, dịu dàng cười: "Trước khi Vương gia xuất chinh đã căn dặn nô tì, nếu như Vương phi không chống đỡ nổi nữa, mệt mỏi rơi lệ, hay đem lời này của Vương gia nói với Vương phi."
Ta ngây ngẩn cả người, cổ họng như bị nghẹn lại. Mặc Triêu Ngân...lúc rời đi vẫn luôn nghĩ đến ta. Lúc nào cũng vậy, hắn luôn có cách khiến ta trong bi thương vẫn tìm thấy ngọt ngào.
Hít sâu một hơi, ta ngừng khóc, lấy tay xoa xoa mặt, sau đó kiên định lên tiếng: "Làm sao ta lại không chống đỡ nổi nữa? Vừa rồi chỉ là bụi bay vào mắt."
Diệp Trúc dịu dàng vỗ vai ta, thật hiếm khi thấy nàng dịu dàng thục nữ như vậy. Thanh Tuyền cũng thở phào, lại trở về bộ dạng lạnh nhạt lúc trước, yên lặng ngồi ở một bên.
Trong lòng ta gỡ bỏ được rất nhiều lo lắng, tự hiểu được thời cơ bản thân có thể tự mình đi tìm Mặc Triêu Ngân đã tới rồi.
Nghĩ như vậy, ta thoáng nhẹ nhõm, dựa vào Diệp Trúc muốn nghỉ ngơi một lát, những ngày qua thật sự rất mệt mỏi, ai ngờ lại nghe Diệp Trúc đau xót nói một câu:
"Hoàng Thượng cũng thật là, phía trên đã bằng phẳng lắm rồi, bây giờ lại đánh ở phía dưới, muốn để Vương phi trở thành cái thảm sao?"
Ta và Thanh Tuyền: "..."
Vừa rồi còn cảm thấy Diệp Trúc dịu dàng thục nữ, bây giờ chỉ muốn đá nàng ra khỏi xe ngựa.
____________
Chuyện của Doãn Thế Thành chưa kết thúc ở đây, sau hai ngày thẩm vấn, ông ta liền khai ra hết là do Lan Thừa tướng chỉ định. Lan Thừa tướng đang bệnh liệt giường vẫn bị Hoàng đế tống giam vào ngục. Trên triều đường, Diêu Trung Thư lệnh lên tiếng cầu tình cho Thừa tướng, xin Hoàng đế điều tra lại chuyện này, nói rằng bản thân chịu ơn Thừa tướng, lúc Diêu Hiền phi qua đời đã đến khuyên nhủ, còn đưa cả nô tì Chi Hạ bên cạnh Diêu Hiền phi ngày trước vào Trung Thư phủ hầu hạ. Thái sư thấy chuyện Chi Hạ đáng ngờ, yêu cầu Hoàng đế điều lại thảm án của Diêu Hiền phi. Chi Hạ lúc trước nhờ Thừa tướng, thoát khỏi tra hỏi, thuận lợi nhập phủ Trung Thư, bây giờ bị tuyên triệu, sợ hãi khai hết đầu đuôi ngọn ngành cái chết của Diêu Hiền phi. Thực ra nguyên nhân chính khiến Diêu Hiền phi vô ý bị gϊếŧ chết, ngoài lí do trước kia ta suy đoán, còn là vì trong lúc cấm túc, nàng ta liều mình trốn đi gặp Hoàng Thượng, vô ý bắt gặp Lan Quý phi gặp Chi Hạ, đưa nàng ta ngân lượng cho việc đã dẫn Diêu Hiền phi đến Ngự Hoa Viên, thuận lợi để Diêu Hiền phi bị Tiệp dư thất sủng diễn kịch lừa gạt, để Tiệp dư có cơ hội dùng thuốc giấu trong móng tay làm hại Trân Quý Tần. Sự việc bại lộ, Diêu Hiền phi trong lúc tức giận đã bước ra hung hăng chất vấn Quý phi và Chi Hạ, đòi đem việc này nói với Hoàng Thượng. Quý phi liền sai người bắt Hiền phi về tẩm cung, sau đó hợp tác cùng Thừa tướng phóng hỏa thiêu chết nàng ta, thuận nước đẩy thuyền vu vạ cho Trân Quý Tần, thuận tiện làm Vân Thái sư, Đoan Vương và Diêu Trung Thư Lệnh trở nên đối địch. Chi Hạ tiếp tay gây án, được Thừa tướng đưa ra khỏi cung, đến bên cạnh Diêu Trung Thư lệnh, thực ra là ngày ngày quan sát nhất cử nhất động của Diêu Trung Thư Lệnh, có chuyện sẽ bí mật báo tin cho Lan Thừa tướng. Hoàng đế nghe xong, phẫn nộ hạ lệnh tước hết tước vị Thừa tướng, tịch thu gia sản, giáng làm thứ dân, toàn gia lưu đày biên ải. Thừa tướng vẫn ở lại Đại Lý Tự ngày ngày chịu cực hình tra xét về chuyện lương thảo, Đoan Vương và Túc Vương gặp nạn. Về Lan Quý phi trong hậu cung, Hoàng đế hạ chỉ giáng làm thường dân, đày vào lãnh cung, đồng thời ban xuống một thước lụa trắng để tự mình kết liễu.
_____________________________
Viết xong chương này mà tui muốn cho mấy ông quan kia bay màu hết luôn đó mn :((( Nhưng mà phải có mấy ông tạo drama thì nữ chính mới lấy lí do đóng cửa không ra ngoài, nhân lúc đó mới chạy đi tìm tiểu thụ được. Nhưng mấy ông này thật là dài dòng, tác giả tính chương này cho nữ chính bay cao bay xa luôn mà mấy ông dài dòng quá (╯°□°)╯︵ ┻━┻watt tui không ổn cho lắm nên mấy bữa nay trễ lịch dài ngày, xin lỗi mn nhé :((( watt đã không ổn mà còn phải viết dài dòng với mấy ông quan dài dòng ≡(▔﹏▔)≡