Ngụp lặn trong hồ một lúc, cuối cùng Túc Vương cũng được làm anh hùng cứu mỹ nhân ôm Tuyết Thanh Ly lên bờ, còn ta thì phải vất vả dùng sức chín trâu hai hổ mới kéo được Mặc Triêu Ngân vào bờ.
Túc Vương gấp gáp bế Tuyết Thanh Ly đã ngất xỉu đặt xuống thảm cỏ khô ráo, vẻ mặt luôn luôn mỉm cười nay thay bằng kinh hoảng tột độ, gần như điên cuồng mà lay tỉnh Tuyết Thanh Ly, cả người run lên lẩy bẩy.
Mặc Triêu Ngân cũng ho ra vài ngụm nước, ta ngồi bên cạnh vỗ lưng cho hắn, khóe môi không nhịn được run rẩy.
Tên ngốc này chỉ là một con vịt cạn, vậy mà cũng muốn lao xuống hồ à? May mà ta biết bơi, nếu không bằng vào vị hoàng huynh chỉ cần mỹ nhân liền quên mất đệ đệ kia, bát quái Hoàng cung không phải ngày mai sẽ đưa tin phu thê Đoan Vương thi nhau chết đuối ở hồ Tam Vọng sao?
Mặc Triêu Ngân tỉnh táo được một chút, thấy ta trước mặt thì hơi ngẩn ra, sau đó bổ nhào tới ôm chặt ta, khản giọng nói: "Cơ Anh! Thật may là nàng không sao! Dọa chết ta rồi! Thực sự là dọa chết ta rồi!"
"..."
Ta bỗng thấy quả tim trong lồng ngực tăng tốc nhịp đập, không những không như trước tránh vòng ôm của tiểu thụ, mà còn có cảm xúc muốn ôm lại hắn.
Đúng vậy, dọa chết ta rồi, Triêu Ngân.
...
Dừng! Ta là đang suy nghĩ cái gì vậy? Rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy? Ta là biếи ŧɦái sao? Muốn bóc lịch sao?
Giữa lúc này, bên cạnh truyền đến vài tiếng ho khan. Ta cũng nhân đó rời khỏi tiểu thụ, nhưng khi nhìn tới cả người hắn ướt đẫm cùng với khuôn mặt lo lắng sợ hãi kia, ta lại không nhịn được dùng ống tay lau mặt cho hắn, dù ống tay ta cũng không khá hơn là bao.
Lúc này, ta có một suy nghĩ, quản cái gì Tuyết Thanh Ly, bản thân còn lo chưa xong còn muốn quản người khác, tiểu thụ quan trọng hơn!
Tiểu thụ lúc này hơi sửng sốt, sau đó cũng học ta dùng ống tay lau mặt cho ta, hơi thở cùng hương vị quen thuộc của hắn gần trong gang tấc, khiến cho tim ta đập ngày càng mạnh hơn.
Thực sự chỉ là một chút rung động thôi sao?
Bên kia, Tuyết Thanh Ly đã tỉnh, bây giờ được Túc Vương ôm vào trong lòng, ta thấy ánh mắt của nàng hơi nhìn lướt qua hắn, sau đó như nhận ra cái gì, sắc mặt lập tức ửng đỏ. Mặc Thụy Uyên lại tưởng nàng thấy trong người không khỏe, ôn nhu săn sóc gặng hỏi nàng làm sao vậy, cuối cùng lại chỉ làm mặt nàng càng lúc càng đỏ như thiêu.
Ta thấy khuôn mặt như quả cà chua chín của Tuyết Thanh Ly, thầm cảm tạ da mặt như đổ ba trăm lớp nhựa đường của mình.
Mọi người xung quanh lại không tỏ vẻ gì đặc biệt, cũng phải, ai cũng đều cho rằng Tuyết Thanh Ly sẽ trở thành Túc Vương phi. Vấn đề là, không tỏ vẻ ái ngại, nhưng người nào cũng thật giống như đã ăn phải một bữa no cẩu lương.
Sau cùng, cung nữ bên cạnh Mặc Linh Hoa tiến tới săn sóc dìu Tuyết Thanh Ly về Chiêu Hòa cung, Thanh Ninh và Diệp Trúc cũng tới hộ tống ta và tiểu thụ về tẩm cung.
Trên đường đi, hai chúng ta đều đã cởi ngoại bào, thay bằng áo choàng khô ráo, ta lúc này mới hỏi Mặc Triêu Ngân: "Sao chàng và Túc Vương lại đến nơi này?"
"Khụ khụ, lúc ta trở về tẩm cung liền được người thông báo chuyện của các nàng, vì vậy muốn đi xem một chút, không ngờ trên đường gặp được nhị hoàng huynh." Mặc Triêu Ngân vừa đi vừa nói.
"Chàng thật có duyên với hồ nước." Đây đã là lần thứ ba hắn xuống hồ tập bơi rồi.
"..."
"Sao chàng không biết bơi còn nhảy xuống như vậy?" Nhớ ra chuyện này, ta nhanh chóng hỏi tiếp.
Mặc Triêu Ngân nép gần người ta một chút, dẩu môi: "Ta tưởng nàng không biết bơi."
"Nhưng chàng cũng không biết bơi."
"Vậy thì chết cùng nhau."
"..."
Tên này thật quá đáng sợ rồi!
Ta ngẫm một lát, sau đó lại hỏi: "Lúc ở Tây Khương chàng lấy dũng khí ở đâu mà nhảy hồ thế?"
"Trước đó ta đã hỏi về độ nông sâu rồi mà!" Mặc Triêu Ngân không biết xấu hổ trả lời.
"..." Quả nhiên không thể dùng suy nghĩ bình thường đối với tên này được!
Nhưng, hắn không biết bơi, hắn biết chuyện này có thể nguy hiểm với hắn, nhưng vẫn không chút do dự lao xuống - vì ta.
Trong lòng ta như có viên đá ném qua, từng đợt sóng gợn lăn tăn rồi lan rộng tới mọi ngóc ngách của cơ thể, mang theo chút ngọt ngào ê ẩm không nói thành lời.
Tại sao chỉ trong một ngày mà cảm xúc lại lên xuống bất thường như vậy?
Mặc Triêu Ngân trong lòng ta có còn là...bằng hữu nữa hay không?
Hai chúng ta một đường trở về Quân Mặc cung, sau khi dục trì*, sửa soạn cùng dùng bữa xong xuôi đã là buổi chiều tối, đã đến lúc dự yến tiếp đãi sứ thần.
(*) tắm rửa
Mặc Triêu Ngân hôm nay mặc một thân lễ phục xanh biếc thêu kỳ lân bằng chỉ bạc, ngọc quan tinh tế ôm trọn búi tóc, trông cực kỳ tuấn tú hiên ngang.
Ta trước kia cũng thấy hắn rất đẹp, nhưng cũng chỉ mang ý thưởng thức. Nhưng hôm nay thì khác, ta rất muốn ngắm mãi bộ dáng này của hắn.
Chậm đã! Đây là biếи ŧɦái! Không, chỉ là lòng yêu cái đẹp, lòng yêu cái đẹp!
Mặc Triêu Ngân lúc này lại nhìn ta chăm chú, sau đó tiến tới nắm tay ta, ôn nhu mỉm cười, hai bên tai hồng lên:
"Đi nào."
Ta ngẩn ra, bỗng dưng nghi hoặc, tiểu thụ có khi nào cũng...thích ta không?
Suy nghĩ này lại làm hai bên tai của ta không tự chủ nóng lên, còn có tiếng tim đập trong lồng ngực ngày càng lớn.
Không được, mới vài ngày trước còn khăng khăng một mực sẽ không bao giờ thích hắn, vậy mà chỉ vì một câu nói cùng với quá khứ đầy vết thương lòng, một chút xúc động khi được người liều mạng tương cứu...một câu nói...
Ta đã nói những lời như vậy với hắn, tiểu thụ sẽ thích ta thật sao?
Quên đi, tóm lại chính là không được biếи ŧɦái! Nói không với bóc lịch dài hạn!
Yến hội được tổ chức tại Tề Vân các, khắp nơi giăng đèn kết hoa, bây giờ lại là vào buổi tối, vì vậy không gian mông lung mờ ảo, hoa mỹ tột cùng, tiếng đàn sáo vang vọng trong không gian, tiếng nhạc hài hòa như làm bừng sáng cả đêm tối, mỹ nhân xiêm y thướt tha yêu kiều, động tác mềm mại tựa rắn nước, xa hoa kinh diễm.
Ta và Mặc Triêu Ngân vừa tới nơi đã được vài cung nữ thái giám dẫn đường đến chỗ ngồi, là vị trí thứ ba phía bên phải. Ta ngồi bên cạnh hắn, rất đỗi kinh ngạc khi tận mắt chứng kiến một yến tiệc tầm cỡ cung đình đang diễn ra ngay trước mắt.
Một lúc sau, một vài hoàng thân quốc thích, quan lại quý tộc từ chính tứ phẩm cũng đến, đều yên vị vào vị trí của mình thưởng thức đàn nhạc ca múa, vẻ mặt ai nấy đều vui vẻ hài lòng.
Vân Thái sư, Lan Thừa tướng, Tạ Quốc cữu, ba thế lực đối chọi gay gắt cùng với ba vị phu nhân đi bên cạnh, dẫn đầu quan viên tới ngồi ở ba vị trí cao nhất phía bên tay trái, theo phẩm vị vẫn là Lan Thừa tướng dẫn đầu, ngồi gần Hoàng đế nhất.
Lan Thừa tướng không giống Vân Thái sư khí khái trầm ổn nghiêm nghị, mà ông ta mang vẻ mặt ngạo nghễ lạnh lùng. Tạ Quốc cữu là người có vị trí thấp nhất trong ba người lại nhìn có vẻ hòa nhã dễ gần hơn.
Hoàng thân quốc thích, quý tộc quan lại tề tựu đông đủ, hàng ghế bên trái là dành cho quan viên quyền quý, bên phải thuộc về Hoàng tử vương thất, theo thứ tự từ phu thê Thái tử đến Túc Vương, sau đó là Mặc Triêu Ngân và ta, Triệu Thanh Y rồi mới tới các Hoàng tử còn lại, hàng ghế phía sau cùng chính là chỗ của các vị phi tần hậu cung. Một số vị nhất phẩm, nhị phẩm phu nhân có thể ngồi cùng bàn với phu quân dự yến, một số khác chỉ có thể ra phía sau tán gẫu nói chuyện. Bọn họ đều quan niệm nữ nhân có thể theo chân trượng phu dự đại yến đều đã rất có thể diện, chỉ một vài người cao quý mới có thể sánh bước cùng trượng phu, đố kị thì cũng có đố kị, nhưng mà được nhập cung cũng là xem như rất có mặt mũi, xã hội phân quyền nam nữ sâu sắc.
Ta nhìn thấy Vân Thái sư, khẽ gật đầu chào, còn có Thái sư phu nhân ở bên cạnh, phu thê hai người xem ra tình cảm rất tốt. Không nghĩ tới Vân Thái sư thường ngày nghiêm nghị sẽ có một ngày luyến tiếc nhìn bình rượu, không dám đụng tới chỉ vì một cái lườm của Thái sư phu nhân.
Mặc Triêu Ngân bên cạnh thấy tổ phụ tổ mẫu cũng mỉm cười gật đầu chào, Thái sư phu nhân nhìn hắn mà ánh mắt đều mềm mại từ ái, tựa như chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ. Vân Thái sư không hiểu tại sao khuôn mặt đen thui, lườm ta một cái.
"..."
Ta có làm gì sai à?
Mặc Triêu Ngân bên cạnh khẽ bật cười, tay hắn cầm chén rượu lưu ly, nghiêng đầu nhìn ta, đôi mắt dưới ánh sáng của đèn đuốc trong sáng mà dịu nhẹ như rượu ngọt trong chén.
"Trêu đùa tổ phụ đúng là vui nhất! Ghen với cả tôn tử của mình, ha ha!"
"..."
Mặc Triêu Ngân, cháu ngoại tốt thật đấy!
Đại khái người Vân Thái sư lườm chính là tiểu thụ.
Ngược lại với phu thê Vân Thái sư, Lan Thừa tướng cùng Thừa tướng phu nhân vẫn luôn trầm mặc, Tạ Quốc cữu không dẫn theo chính thê mà là một vị quý thiếp mỹ mạo, động một chút là ưỡn a ưỡn ẹo như con rắn nước.
Ta hơi đưa mắt nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng dáng của tên tra công khốn kiếp, trái lại còn thấy được được rất nhiều người khác, ví như là phụ thân Thượng thư cùng mẫu thân, hoặc là Chiêu Hòa và Tuyết Thanh Ly cùng ngồi một chỗ. Lại nhìn Túc Vương cách một tên tiểu thụ cũng đang say đắm nhìn về phía mỹ nhân, mà mỹ nhân Tuyết Thanh Ly đang nói chuyện với Chiêu Hoà cũng thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lên, sau đó dịu dàng né tránh, hai má ửng hồng, phong tình vạn chủng. Hai người mặc cho Kiến Châu Tổng đốc ho khan đến muốn nở cả lá phổi cũng không chú ý tới.
"..."
Này Tuyết Thanh Ly, ngươi nhận ra cũng nhanh quá rồi! Cô nương này IQ không cao, nhưng được ông trời chiếu cố cho EQ đáng sợ.
Mặc Triêu Ngân bên cạnh khẽ hừ một tiếng, sau đó hắn lại bóc vỏ một quả nho, đặt bên miệng ta, cái mặt hơi quay đi chỗ khác, hai tai ửng đỏ:
"Đồ ăn chưa được đem tới, nàng ăn tạm cái này đi."
Ta hơi ngẩn ra, ngay tức thì cảm thấy hai bên tai nóng bừng, trong lòng như bị ai dùng cây gậy làm bằng đường gõ nhẹ một cái, ê ẩm nhưng lại ngọt ngào.
Hành động này làm ta nhớ đến hắn luôn vì ta làm những việc nhỏ nhặt thế này, bóc vỏ tôm, bóc vỏ nho, thỉnh thoảng còn tự tay chuẩn bị nước tắm, nước ngâm chân cho cả hai, có lần còn vì ta gội đầu vào ban đêm mà nhíu mày ngồi cả canh giờ lau khô tóc cho ta. Lúc trước đầu óc chậm chạp không để ý, chỉ nghĩ là hắn đối xử với thân nhân mẹ già là ta rất tốt, bây giờ rung động thoáng cái đã lĩnh ngộ ra một chút, làm gì có mẹ già nào trẻ tuổi như ta?
Với lại, hắn sao tự dưng lại không thích Bách Lí Dật nữa, không phải là vì đã có "mối" tốt hơn rồi sao? Nếu như không phải là thích một người, làm cách nào để buông tay quá khứ?
Quá khứ? Hiện tại?
Trong đầu ta vang vọng câu nói của Mặc Triêu Ngân: "Nàng là hiện tại của ta".
Bùm! Chẳng lẽ hắn thích ta à???
Ta bị suy nghĩ này làm cho toàn thân đông cứng, trong tim như có con sâu nhộn nhạo gây ngứa ngáy, nhưng không hề khó chịu, chỉ là rất ngứa, trái tim như muốn thoát ra bên ngoài.
Tiểu thụ lúc này lại quay sang nhìn ta, thấy ta vẫn chưa ăn nho liền có chút ảm đạm: "Nàng không muốn ăn à?"
"Ăn!" Thấy vẻ mặt của hắn như vậy, ta liền nhanh chóng cầm quả nho trên tay hắn bỏ vào miệng, cứng nhắc nhai nhai, hạt cũng bị ta nhai nát.
"..."
Ta đã đổ đốn đến mức này rồi sao?
Mặc Triêu Ngân ngẩn ra một chút, sau đó dở khóc dở cười bóc thêm một quả nho, dịu dàng nói: "Nàng muốn ăn thì ta bóc cho nàng, bao nhiêu cũng được, vì vậy ăn từ từ thôi."
"Hừ!" Bên cạnh truyền tới một tiếng hừ lạnh, chính là của vị thụ trúc xanh Triệu Thanh Y.
Triệu Thanh Y cũng không thể tính là hoàng thất chân chính, nhưng Tĩnh Vương được Hoàng đế nể trọng, vì vậy hắn được ngồi ở hàng ghế dành cho Hoàng tử vương thất, thay thế chỗ ngồi của Mặc Chi Thành.
Lúc trước nhìn vị thụ trúc xanh này tuy không có mấy phần hảo cảm, nhưng cũng không đến nỗi chán ghét, nhưng mà tại sao hôm nay không hiểu thế nào lại có chút ngứa mắt.
Triệu Thanh Y lạnh lẽo nhìn ta, sau đó ánh nhìn chuyển dời đến chỗ Mặc Triêu Ngân, nụ cười trở nên rạng rỡ:
"A Ngân ca ca!"
Mặc Triêu Ngân cũng mỉm cười, ừ một tiếng.
Triệu Thanh Y cố tình bỏ qua ta, theo đà cất giọng nhẹ nhàng: "A Ngân ca ca, A Thanh cũng rất muốn ăn nho!"
"..."
Thế này mà cũng muốn nằm trên à?
Khuôn mặt ta đen đi một nửa, đột nhiên có cảm giác bị người đào góc tường.
Trong lòng khó chịu, vì vậy ta cầm lên một quả nho, nhanh chóng lột vỏ, đưa đến bên cạnh tiểu thụ trúc xanh:
"Của ngươi." Ta nghe thấy giọng nói của mình không cảm xúc.
Triệu Thanh Y sững sờ tại chỗ. Không nghĩ tới một cánh tay vươn ra, nắm lấy bàn tay đang cầm nho của ta kéo ngược trở lại.
Mặc Triêu Ngân vẻ mặt không biểu tình lạnh nhạt kéo tay ta về, sau đó cúi xuống, há miệng cắn lấy quả nho trên tay ta, đôi môi mềm mại khẽ lướt qua mu bàn tay, mi mắt như nan quạt mỏng hơi buông xuống. Hắn ăn xong nho, ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt sóng sánh mê ly hệt như có men rượu.
"Cơ Anh, ta bóc nho cho nàng, thật không công bằng." Môi mỏng mấp máy, hắn thủ thỉ ủy khuất với ta.
"..." Đáng yêu!
Chết chết, bình tĩnh, bình tĩnh lại, không được dụ dỗ trẻ vị thành niên, không được biếи ŧɦái!
Xung quanh nổi lên những tiếng ho khan, ta lúc này mới tỉnh táo lại, trời ạ, chúng ta cứ như là đang diễn trò phát cẩu lương vậy. Vẻ mặt phụ thân Thượng thư bộ binh của ta cũng đang dần đen đi, mà mẫu thân bên cạnh lại bất đắc dĩ lắc đầu. Thái sư ho khan vài tiếng, bị Thái sư phu nhân lườm một cái khiến ông lập tức im lặng, sau đó bà mới mỉm cười nháy mắt với ta.
"..."
Ta liếc sang bên cạnh, khuôn mặt thanh tú của Triệu Thanh Y đã tái nhợt từ lúc nào, hắn trợn mắt nhìn ta, ánh nước dâng đầy trong mắt.
Ta vốn đang túng quẫn, nhưng khi thấy vẻ mặt này của hắn lại bỗng chốc có cảm giác vui vẻ từ đâu bay tới.
Mặc Triêu Ngân ngay lúc này lại bóc một quả nho đặt vào tay ta, thành công kéo ánh mắt ta trở về, sau đó hắn há miệng, "a" một tiếng rồi nói:
"Đút ta!"
Ta nhìn quả nho trong tay một chút, sau đó ném vào miệng hắn, không trật một li. Mặc Triêu Ngân hưởng thụ nhai nhồm nhoàm, sắc mặt vui vẻ thỏa mãn.
"..."
Sau khi mọi chuyện đã xong, ta mới đen mặt nhận ra sai lầm. Chỉ vì thói quen thường ngày mà ta đã làm cái gì? Giống như là đang huấn luyện tiểu thụ vậy. Đã thế tên kia còn cực kì phối hợp há miệng thật to nữa.
Ta đưa mắt nhìn xung quanh, cũng may chẳng bị ai nhìn thấy, bọn họ chỉ lo tán gẫu nói chuyện, câu "đút ta" của tiểu thụ rất nhỏ, vì vậy xem ra không bị người chú ý. Lại nói, Hoàng đế chưa tới, càng không thấy được cảnh tượng đặc sắc kia.
Thường ngày chỉ trêu đùa dùng cách này "đút" cho hắn, bây giờ đã trở thành thói quen. Nhưng mà, ta lúc trước chỉ thấy tiểu thụ ngây thơ dễ dụ, còn bây giờ nhìn dáng vẻ trẻ con của hắn, ta lại thấy bản thân mới là người bị dụ.
Không được! Không được biếи ŧɦái!
Ngay chính lúc này, tiếng hô cao vút của Thái giám Tổng quản bỗng cắt ngang không khí rộn ràng náo nhiệt hiện tại:
"Hoàng Thượng giá lâm! Sứ thần Lập Đan, Lan Quý phi, Trân Quý Tần giá đáo!"