Xin lỗi các bạn, hôm qua bị lỗi hiển thị truyện nên mình xóa chương đăng lại. Đăng liên tục hai chương để bù cho tuần sau nhé!
_______________________
Bữa sáng hôm nay yên tĩnh tột cùng.
Ta cúi đầu im lặng bẻ thẳng một con tôm hùm đất, sau đó tưởng tượng con tôm kia là tên khốn tiểu thụ mà mạnh bạo xé vỏ, như đang lột một lớp da của hắn vậy.
Tên khốn kiếp Mặc Triêu Ngân!
Tên khốn kiếp hiện tại đang ngồi phía đối diện ta, hai má vốn trắng như ngọc thạch bây giờ lại sưng đỏ chói mắt, cũng đang yên lặng gặm gặm đùi gà, ánh mắt có điểm rưng rưng uất ức.
Uất ức cái đầu ngươi ấy!
"Ta nói này...Cơ Anh..." Mặc Triêu Ngân ho khan lên tiếng.
Ta ngẩng đầu lạnh lẽo nhìn hắn một cái, tên thụ lập tức ngậm miệng.
Đúng lúc này, Lam ma ma dẫn theo Thanh Ninh cùng Diệp Trúc tiến vào, xem chừng là muốn báo cáo nội vụ mới sắp xếp trong tân phủ.
Bà ấy đoan trang hành lễ, giọng nói trầm trầm nhưng rõ ràng trình bày một lượt những chuyện trong phủ từ trên xuống dưới, nơi nào cần thêm nơi nào cần bớt, nơi nào cần tu sửa, tất nhiên bao gồm cả chính điện đã bị cháy mất một góc của Mặc Triêu Ngân và thành cửa phòng ta bị hắn đánh nát.
Mặc Triêu Ngân thấy Lam ma ma tiến vào liền lấy hai tay ôm hai bên má, cái mặt khốn kiếp kia cứ vậy xị xuống.
Lam ma ma khi nói đến chuyện chính phòng bị cháy có nhìn qua Mặc Triêu Ngân một chút, ánh mắt giống như mang theo một cảm giác bất đắc dĩ và trách cứ thoáng qua.
Cuối cùng, bà ấy cũng nhìn thấy hai bên má của hắn, nhíu mày ân cần hỏi:
"Vương gia, mặt của người..."
Lúc này Thanh Ninh cùng Diệp Trúc cũng nhìn qua, cả hai đều có vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Ta im lặng tiếp tục bẻ thẳng một con tôm.
Mặc Triêu Ngân nghe vậy, hồn nhiên cười cười: "Không có gì, chỉ là ban đêm không đốt hương, bị muỗi chích."
"Vậy sao Vương phi lại không bị gì hết ạ?" Diệp Trúc lập tức hỏi lại.
Lam ma ma có lẽ cũng nhìn ra được chuyện này có vấn đề, vì vậy luôn giữ vẻ trầm mặc.
Mặc Triêu Ngân bị đặt câu hỏi, ánh mắt hắn có chút dời đi chỗ khác, ho khan: "Khụ khụ, có lẽ muỗi hút máu người đều là muỗi cái, bị nhan sắc bổn vương hấp dẫn, nên đều tập trung lên mặt của bổn vương hết cả."
Ta, Lam ma ma, Thanh Ninh và Diệp Trúc đồng thời cùng "..."
Mặc Triêu Ngân, ta nhớ nguyên tác có thiết định cho ngươi tính tự luyến cùng đẳng cấp bịa chuyện đâu?
"Vương gia." Ta đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn tên thụ đang đặt điều tự luyến đằng kia nói chuyện.
Mặc Triêu Ngân giống như dựng thẳng lỗ tai, cả người toát ra tầng tầng lớp lớp sinh khí, vẻ mặt thoáng cái đã trở nên sáng chói rực rỡ.
Hắn vui mừng vì nghĩ ta nói chuyện đồng nghĩa với việc đã hết giận rồi hả?
Vậy thì Mặc Triêu Ngân, dưa bở hân hạnh tài trợ chương trình này.
"Chuyện phòng ngủ tối nay..." Ta nhìn thẳng hắn, nghiêm túc nói.
"Đã trễ rồi, bổn vương thượng triều đây!" Chưa kịp để ta nói hết, tên thụ khốn kiếp đã bất ngờ cắt ngang, sau đó hắn đặt mạnh chén đũa xuống bàn, lấy tốc độ gió rền sóng cuốn ba chân bốn cẳng chạy đi.
"..." Tên khốn này!
Sau khi tên thụ rời đi, ta cũng không muốn ăn thêm nữa, căn bản là đã bị tức giận đến no bụng luôn rồi.
Lam ma ma thấy chúng ta đã dùng bữa xong xuôi, phất tay cho hạ nhân vào thu dọn.
Hạ nhân dọn dẹp rất nhanh, thoáng cái đã xong hết thảy mọi việc, rồi từng người theo đó lui xuống. Lam ma ma cũng căn dặn Thanh Ninh cùng Diệp Trúc đi làm những chuyện khác, trong phòng hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta.
"Ma ma." Ta vốn định hỏi Lam ma ma có chuyện gì không, nhưng mà bản thân cũng hiểu bà muốn nói gì rồi, vậy nên đành dừng lại ở hai chữ "ma ma".
Lam ma ma thở dài một hơi, cuối cùng bà ân cần hỏi: "Lão nô nghe nói, Vương phi và Vương gia đêm qua đã làm hòa, sao hôm nay lại..."
Ta im lặng không nói.
Lam ma ma thấy biểu hiện của ta như thế, bà tiếp tục thở dài: "Lão nô hiểu, phu thê đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa. Nhưng Vương gia tuổi trẻ kiêu ngạo, tinh lực tràn trề, trong lúc "làm hòa" hẳn sẽ vô ý tổn thương Vương phi, khiến Vương phi tức giận."
"..."
Lam ma ma, bà đang nói cái gì thế?
Lam ma ma, từ hai má phồng như cái bánh tôm của tiểu thụ mà đã thêu dệt nên một câu chuyện như thế này, trí tưởng tượng thật khiến cho người khác phải sợ hãi.
Cái gì mà đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa?
"Ma ma, bà hiểu nhầm rồi." Ta giật giật khóe miệng nói với Lam ma ma.
Ai ngờ, Lam ma ma lại bày ra một khuôn mặt "ta đã hiểu thấu tất cả" nói với ta: "Vương phi không cần ngại ngùng, lão nô cũng là người từng trải."
Bà từng trải, nhưng ta chưa từng trải mà, Đậu Nga cũng không oan bằng ta!
"Ma ma..." Ta nghẹn lời trân trối.
Chẳng lẽ nói rằng tên thụ chưa bao giờ chạm qua Vệ Cơ Anh trong ngần ấy thời gian? Kiểu gì cũng là chuyện gây sốc, thậm chí còn có thể khiến một người ân cần như Lam ma ma kéo ta đi học "Nữ huấn", "Nữ tắc", "Nữ giới" gì đó vì tội danh không được phu quân yêu thích.
Chẳng lẽ lại nói rằng tiểu thụ thích nam nhân? A di đà phật, Lam ma ma sẽ sốc đến tê liệt mất, dù sao Mặc Triêu Ngân trong mắt bà vẫn luôn là một nam nhân chân chính.
Nhưng hôm qua tiểu thụ tới phòng ta, trong mắt người ngoài thì chính là hắn tới để thị tẩm* thê tử, bây giờ ta lại nói đêm qua chúng ta chỉ nằm ngủ bình thường, ngoài việc tên khốn kia ăn ba cái bạt tai vì tội nằm ngủ mơ sảng ra thì chẳng có gì khác, chuyện như vậy sẽ có người tin sao?
(*) 18+
"Vương phi an tâm, lão nô nhất định sẽ để Vương gia học hỏi thêm chuyện nam nữ hoan ái, phu thê hợp phòng, nhất định sẽ khiến Vương phi hài lòng."
Lam ma ma cúi người hành lễ, trước khi rời đi còn để lại một câu như vậy.
"..."
Ta không an tâm được không?
Ta cũng không và không bao giờ hài lòng được không?
Sau một lúc đau đầu, ta quyết định nằm dài trong phòng thư giãn đầu óc.
Nhưng ai ngờ được, Lam ma ma đã đi được một lúc bỗng bất ngờ quay trở lại, ân cần cười nói mời ta đi xem xét qua tình hình tân phủ một lượt.
Ta là Vương phi, vì vậy mọi chuyện trên dưới đều do ta phê chuẩn, Mặc Triêu Ngân còn cho ta giữ cả ngân khố vương phủ, thật không biết nên khóc hay cười.
Thoải mái đồng ý, ta được Lam ma ma dẫn đi tham quan vương phủ, trên tay còn cầm theo một cuốn sổ nhỏ để ghi chép, phía sau chúng ta là vài nha hoàn cùng gia đinh nối tiếp hầu hạ.
Chuyến tham quan này thật sự khiến cho ta phải chép miệng vài lần. Chậc chậc, con mẹ nó đúng là phú nhị đại!
Tiểu thụ, bỏ qua số phận bị ngược lên ngược xuống của ngươi thì nhân sinh cũng tính là hoàn mĩ.
Sắc có, tiền có, quyền có, cái quái gì cũng có, chậc chậc.
Dạo quanh hết các đình viên, thủy tạ, hiên ngọc, lầu các, cuối cùng chúng ta dừng chân trước chính phòng đang được thi công sửa chữa.
Quả đúng như lời Mặc Triêu Ngân nói, một góc, à không, một nửa chính phòng đã cháy đen thui, so với nửa gian phòng nguyên vẹn xa hoa còn lại thật giống như sao hỏa so với địa cầu vậy.
"Không phải chỉ cháy một góc phòng thôi sao?" Ta nghi hoặc hỏi giám công.
Lam ma ma cũng nhìn qua ông ta.
Giám công là một lão giả năm mươi, dung mạo đoan chính, tóc trắng, râu trắng, nghe nói chính là vị có tay nghề điêu khắc, thẩm mĩ bậc nhất kinh thành.
"Hồi Vương phi, tối hôm qua đúng là chỉ cháy mất một góc, chỉ cần sửa chữa một tuần là xong. Nhưng không hiểu sao sáng sớm hôm nay lại bị cháy thêm lần nữa, cũng may có gia đinh kịp thời phát giác, may mắn chỉ cháy đến nửa phòng, nếu không sẽ mất vài tháng tu sửa lại toàn bộ." Giám công khom người, cung kính bẩm báo lại với ta.
"..."
Trong phủ này có ma sao?
Ta trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu với giám công: "Vậy làm phiền ông rồi."
"Thảo dân không dám! Thảo dân sẽ cố hết sức tu bổ, xin Vương phi an tâm." Giám công lại khom người sâu hơn, lời nói ra vô cùng quả quyết.
Ta vẫn như cũ gật đầu, lên tiếng để ông ấy miễn lễ, sau khi xem xét một lượt mới dẫn hạ nhân rời đi.
"Ma ma, chỉ trong một ngày mà tân phủ đã xảy ra thật nhiều chuyện kì quái."
Bước đi trên con đường lát đá xanh, hai bên là những khóm hoa cẩm tú cầu rực rỡ, tâm trạng ta cũng được thả lỏng hơn hẳn, vì vậy lên tiếng hỏi Lam ma ma.
Chuyện này không thể nào là do ma quỷ làm ra được, bởi lẽ thế giới ta xuyên qua không phải thuộc mảng tu chân huyền huyễn, vì vậy chỉ có thể là do con người. Có người lẻn vào vương phủ thiêu cả chính phòng rộng lớn nhất, chuyện này vô cùng đáng lưu ý.
Lam ma ma đi bên cạnh ta, mỉm cười: "Vương phi đừng quá lo lắng, chắc là hạ nhân nào đấy vô ý gây ra thôi."
Ta ngạc nhiên, tại sao bà ấy lại làm như thể không có chuyện gì xảy ra vậy? Thật là càng lúc càng kì quái!
"Ma ma, chuyện chính phòng hôm qua đã dọa đến bà rồi." Ta cảm thấy chuyện này dường như bên phía Vân Thái sư đã có sắp xếp, không liên quan đến mình nữa, vì thế liền chuyển đề tài.
Lam ma ma nghe ta nói vậy, giống như nhớ lại chuyện gì, trong mắt bà hiện lên ánh cười cùng bất đắc dĩ: "Vương phi thứ tội, nhưng đúng là lão nô mới đầu nghe tin đã vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy tới chính phòng. Nhưng mà..." Sự bất đắc dĩ trên mặt bà mỗi lúc một rõ hơn. "Nhưng mà, không ngờ chờ lão nô chạy tới chính là cảnh tượng Vương gia hai tay ôm chăn ôm gối đang nhảy chân sáo, vẻ mặt vui vẻ rời khỏi điện đi về hướng sương phòng của Vương phi, hoàn toàn là dáng vẻ lão nô chưa thấy bao giờ ở Vương gia trước kia."
"..."
Bà không nhầm chứ? Điện của hắn bị cháy mà hắn còn có vẻ mặt vui vẻ?
Lam ma ma thấy vẻ mặt ta như nuốt phải con ruồi, bà liền dừng bước chân.
Dưới ánh nắng cuối xuân, từng đường nét trên khuôn mặt của bà nhu hòa đi rất nhiều, Lam ma ma từ ái nhưng cũng không kém phần nghiêm túc nói:
"Vương phi, thứ cho lão nô nhiều chuyện, nhưng Vương gia dường như thật thích người. Lão nô cả gan suy đoán, hình như chính phòng trong Ngọc Tĩnh điện cũng là do Vương gia..."
Nói đến đây, bà hạ giọng, lời nói ra tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai ta không sót một chữ.
Chính phòng trong Ngọc Tĩnh điện cũng là do Vương gia tự tay đốt.
"..."
Không thể nào!
......................
Một ngày dài mệt mỏi cũng đã dần trôi qua, bóng tối chậm rãi nhen nhóm, từ lúc nào đã bao trùm lên tất cả.
Mặc Triêu Ngân hôm nay đặc biệt tan triều sớm, nghe nói là do Hoàng đế buồn rầu chuyện Diêu Hiền phi cùng tứ Hoàng tử nên không có tâm trạng thượng triều.
Ta đã chờ sẵn Mặc Triêu Ngân ở trong phòng, trong đầu lại có vạn câu hỏi xoay quanh.
Sau khi bước qua ngưỡng cửa, quy củ tự cởi ngoại bào treo lên giá, tên thụ khốn kiếp mới có vẻ ngại ngùng đi đến trước mặt ta.
"Cơ Anh?" Mặc Triêu Ngân nhẹ giọng gọi.
Ta lúc này đang khoanh tay đứng giữa phòng, hai mắt hơi có điểm rũ xuống, nghe hắn gọi vậy mới ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Vương gia đã về?"
"Ừ...ừm." Ta thấy Mặc Triêu Ngân hơi run lên một cái.
"Đúng lúc lắm, thần thiếp muốn thông báo cho Vương gia một chuyện." Ta kéo ghế, ý bảo hắn ngồi xuống, bản thân vẫn như cũ giữ nguyên ý cười.
Tiểu thụ không ngờ cũng ngoan ngoãn ngồi xuống thật, sắc mặt hắn thoắt xanh thoắt trắng, giọng nói theo đó cũng cà lăm: "Chuyện...chuyện gì?"
"Chính phòng sáng nay lại bị cháy tiếp, nghe nói là cháy mất một nửa, Vương gia có biết hay không?" Ta nhìn hắn một lúc, sau đó mới nói lại chuyện sáng hôm nay.
"Sao?" Mặc Triêu Ngân tỏ vẻ kinh ngạc, tròng mắt của hắn như thể muốn rớt cả ra ngoài.
Ta quan sát biểu hiện của hắn, đây đúng là phản ứng bình thường, không có gì đáng nghi sai lệch cả.
Ta lại cố nhìn kĩ hơn chút nữa, vẻ mặt Mặc Triêu Ngân chuyển thành hoang mang, sau đó không hiểu sao lại có chút hồng lên.
"Nàng đừng nhìn chằm chằm vào mặt người khác chứ!" Mặc Triêu Ngân cắn môi, đột ngột nói lớn.
"..." À quên mất, da mặt tên này thuộc loại siêu mỏng, bị nhìn như vậy thật đúng là muốn luộc chín hắn.
Phản ứng bình thường, lời nói bình thường, xem ra là Lam ma ma đã nhầm rồi. Mặc Triêu Ngân dù thường xuyên phát bệnh, nhưng cũng không đến nỗi tự thiêu phòng mình đâu. Lại còn hắn thực thích ta, thật là chuyện viển vông nhất ngày.
"Được rồi Triêu Ngân, ta sẽ cho phép chàng ở lại đây đến khi chính phòng được tu bổ xong, chắc cũng mất tầm vài tuần. Nhưng trong lúc chung phòng, chàng phải thực hiện đầy đủ những quy định này với ta."
Ngẫm nghĩ xong xuôi, ta thu lại nụ cười, thẳng lưng lại, nghiêm túc mắt đối mắt với hắn.
Mặc Triêu Ngân nghe vậy, hai mắt sáng lên, chưa chờ ta nói hết đã ra sức gật đầu: "Được được!"
"..." Ngươi đã biết cái gì đâu mà được?
Ta thở ra một hơi, sau đó đứng dậy đi đến chỗ phía sau cái tủ đặt giữa phòng, chậm rãi lấy ra một chiếc bình dạng dùng để phun xịt loại nhỏ.
Hừm, bình xịt chống kẻ ngủ mớ làm loạn được ta đặc chế cả buổi chiều rảnh rỗi đấy!
Ta đặt bình xịt xuống trước mặt tiểu thụ, khóe miệng giương lên thành một độ cong tà ác.
"Biết đây là gì không?" Ta nổi máu đóng vai phản diện, một tay chống lên lưng ghế tiểu thụ ngồi, nhếch môi cười nửa miệng hỏi.
Mặc Triêu Ngân giống như nữ chính ngây thơ lắc lắc đầu, hai má nhanh chóng nhuốm màu đỏ ửng.
Ta thấy vậy, nụ cười trên mặt càng sâu thêm, hai mắt lóe lóe:
"Đây được gọi là bình xịt. Trong này chứa ớt cay loại nặng, vài giọt tất thối ngâm nước vắt vào, thêm một chút sầu riêng, vài sợi lông nách, thêm cả gỉ mũi và ráy tai do gia đinh quyên góp nữa."
"...Nàng chơi bẩn thế?" Mặc Triêu Ngân nhìn lọ bình xịt, vẻ mặt xa lánh cùng kinh hãi thể hiện thật rõ ràng, nhanh chóng lùi ra xa khỏi ta khoảng vài ghế trống.
"Ừ, nhưng chuyện này còn bẩn hơn này." Ta thờ ơ gật đầu, khóe miệng sau đó lại nhếch lên. "Triêu Ngân nghe rõ trả lời! Nếu như trong lúc sống chung cùng ta, chàng làm ra chuyện gì phi lễ chớ nhìn đối với ta, ta sẽ đem bình xịt này tới xịt chàng. Thứ nhất, nằm ngủ gác chân hoặc tay lên người ta, xịt vào mũi một lần. Thứ hai, gác cả chân cả tay lên người ta, xịt ba lần. Thứ ba, nằm ngủ nói mớ, nói linh tinh vớ vẩn, đụng chạm sai chỗ, xịt mười lần. Thứ tư, cái này là để đề phòng, nếu chàng dám khoả thân lúc ngủ, hoặc tắm xong mà có dấu hiệu khoả thân chạy rông, ta sẽ dốc cả bình này vào miệng chàng. Thứ sáu, chưa nghĩ ra để hôm sau nghĩ tiếp. Vừa rồi chàng đã gật đầu, vì vậy bắt đầu từ bây giờ, chúng ta thành giao!"
"..."