Nhìn cái kẻ vừa bước vào này, ta đã chắc chắn cái tiểu kịch cưỡиɠ ɠiαи kia đến mười phần. Phẫn nộ! Tại sao ngược văn luôn có những phân đoạn drama máu chó thế này!
Lại nói Bách Lí Dật, tên khốn đó không ngờ còn có ý định tận mắt chứng kiến cảnh ta bị cưỡng bức. Nhưng mà vẫn còn may, hắn bị ta làm cho mất hứng, cũng không có cho nhiều người tới, ta vẫn còn một cơ hội sống sót.
Chợt, ta ngửi thấy mùi dịch nước và da thịt lở loét thối rữa lan tỏa trong không khí, thất kinh! Đã là tiểu kịch cưỡng bức thì thôi, không nghĩ tới đối tượng còn là một kẻ bị thủy đậu nặng, vì vậy mới trói ta lại để ta không thể chống cự dù là với một kẻ ốm yếu bệnh tật? Chẳng trách, một kẻ bệnh dịch giai đoạn cuối này đã đủ bằng một đám nam nhân thú tính rồi.
"Mỹ nhân? Nàng đâu rồi? Không phải vị tướng quân đó bảo nàng đang ở đây chờ gia tới âu yếm sao?" Tên kia không mở miệng thì thôi, vừa mở ra đã khiến cho ta không nhịn được ghê tởm. Ta ép lại cảm giác buồn nôn, tiếp tục nín thở.
Trong bóng tối, ta nghe được tiếng xoa xoa tay và tiếng chậc lưỡi đầy dâʍ đãиɠ. Tên kia lại cất lên chất giọng khàn khàn xen lẫn ý cười: "Đúng là phải cảm tạ vị tướng quân kia, gia đây sắp chết rồi mà vẫn được nếm thử mùi vị của Hoàng tử phi, mùi vị của hoàng thất cao quý."
Được rồi, Bách Lí Dật cho tên bệnh kia biết danh tính của mình, còn cho biết luôn danh tính của ta, đúng là đường hoàng lắm!
Nếu như chuyện hãm hại này thành công, một chốc nữa sẽ có khán giả đến xem kịch vui, tên bị bệnh dịch kia chắc chắn phải chết, hắn ta biết sớm hay muộn cũng sẽ chết nên mới vui vẻ đáp ứng chuyện cưỡng bức ta, nhưng ta thân là Hoàng tử phi sẽ không bị xử lí ngay tại đây, mà phải bị áp giải về kinh chờ Hoàng đế ban chết. Với tính cách của lão Hoàng đế, tội này của ta sao có thể dung, cắm sừng Hoàng tử, vấy bẩn thanh danh hoàng thất, sao có thể dung? Chắc chắn ông ta phải khiến cho ta sống không bằng chết một thời gian mới ban lệnh hạ sát. Mặc Triêu Ngân cũng sẽ vì chuyện này ghê tởm ta. Không khéo lúc chịu khổ ta còn nhiễm thêm bệnh thủy đậu từ tên kia, ngoài bị cực hình trói thân còn thêm bệnh tật hành hạ. Dân chúng sẽ thóa mạ ta, chửi rủa ta, thóa mạ cả nhà Binh bộ Thượng thư, tiếng xấu dâʍ đãиɠ nhất định lưu lại ngàn năm không sai. Quan trọng hơn là, bị làm nhục bởi một kẻ như vậy, ta nhất định chưa chờ người khác tới ngược đã tự ngược đến điên luôn rồi.
Bách Lí Dật, đủ độc ác, xứng đáng với một chữ "tra" này, đáng để ta học tập.
Ta cố ép sự sợ hãi xuống tận dưới đáy, mắt lạnh nhìn kẻ kia quơ quàng trong bóng tối, hắn ta mới từ chỗ sáng bước qua nên vẫn chưa thích nghi kịp với bóng đêm đen kịt. Chờ hắn bước từng bước đến gần, chỉ chừa cho ta tấm lưng gầy còm sau lớp vải bố rách nát, ta nắm chặt cán cuốc trong tay, từ từ bước đến gần hắn ta. Tên kia không biết được nhất cử nhất động của ta, cười dâʍ đãиɠ lần mò "mỹ nhân" trong đêm.
Đợi tên kia đến gần một khoảng cách nhất định, ta vung cán cuốc, nhằm chuẩn xác đầu hắn ta đánh xuống. Ta lúc nãy chỉ để Bách Lí Dật đánh năm roi chính là để tiết kiệm sức lực dành vào chuyện xấu này.
Con người đang cận kề giữa làn ranh sinh tử sẽ có một sức mạnh vô cùng to lớn, ta cũng vậy, cánh tay và bàn tay trút hết sức lực đánh xuống, tên kia bị ta đánh ngay đỉnh đầu, không kịp kêu một tiếng đã gục xuống, hai mắt trợn trắng. Sau tất cả, ta không nhịn được run run, cả người tức khắc lâm vào hoảng loạn.
Hắn ta chết chưa?
Không có máu văng ra, chắc chỉ là bị đập ngất thôi chứ?
Tiếng động ta đánh người đã làm náo động tới hai tên hộ vệ kia ở bên ngoài, bọn chúng ra sức gọi cửa, nhận thấy bên trong xảy ra chuyện bất thường thì chuyển thái độ, dùng chân đá cửa đã bị khóa chặt.
Ta lắc lắc đầu, không, bây giờ không được sợ hãi, mà phải tỉnh táo!
Ta hít vào một hơi thật sâu đi về phía cửa sổ phía sau nhà kho, dùng cái cuốc vừa rồi cạy tung chốt cửa từ bên trong, gây ra vài tiếng động lớn mới làm gãy được chốt, sau đó đẩy cửa sổ ra. Ta tháo xuống một chiếc khuyên tai, ném ra ngoài cửa sổ, bản thân thì lại tìm đến chỗ khuất gần cửa lớn trốn vào, nín thở, ngụy tạo hiện trường chính mình trốn đi từ cửa sổ.
"Rầm!" một tiếng, cửa lớn bị đạp đổ, hai tên hộ vệ theo đó hoảng hốt nhảy vào. Quả nhiên, sau khi nhìn thấy cửa sổ bị mở, bọn chúng nhanh chóng nhảy qua đó, tìm thấy khuyên tai của ta ở phía sau nhà kho thì cả người đều tản ra bất an cùng sát khí nhàn nhạt, cuối cùng ai nấy đều không nói lời nào mà chia nhau ra, chạy theo đường phía sau nhà kho.
Ta lúc đó mới từ chỗ khuất đi ra, cắm đầu cắm cổ chạy ra bên ngoài từ cửa chính. Ta không suy nghĩ gì nữa, cứ vậy chạy đi. Bọn chúng nhất định sẽ rất nhanh phát hiện mình bị lừa, rất nhanh quay trở lại đây, nhìn loại võ công mang tên "khinh công" kinh dị kia, ta có tám cẳng như con nhện cũng chạy không thoát. Vậy thì phải nhân lúc bọn chúng còn đang bị lừa, dồn hết tốc lực mà chạy.
Không biết đã chạy qua bao lâu, đã qua bao nhiêu lần vấp ngã đến trầy trật đầu gối, ta chạy tới một nơi có tới tận bốn ngã rẽ, không kịp suy nghĩ nên chạy vào đâu đã cắm đầu chọn một ngã rẽ chạy bừa, ít lâu đã đến một rừng cây.
Bây giờ ta vừa đau vừa đói, bước chân loạng choạng nhưng không hoa mắt váng đầu, thầm nghĩ sức khỏe của cơ thể này đúng là trâu thật, cứ như đây là cơ thể trước kia của ta vậy.
Về sau ta mới biết, ta là bị đói đến tỉnh táo cả người.
Qua một canh giờ sau, với khả năng tìm đường siêu quần của mình, ta đã bị lạc.
Chợt từ xa có tiếng bước chân, tim ta nảy lên một cái, vội vội vàng vàng tìm một lùm cây nấp vào. Từ kẽ hở của những chiếc lá, trong bóng đêm ta thấy được hai bóng đen đang dần tiến lại gần, cũng nghe được tiếng xì xầm nói chuyện của bọn họ.
Dựa vào số lượng và chất lượng này mà nói, hai vị kia không phải đến cứu ta rồi!
Bọn họ đi hai người, số lượng đúng bằng hai kẻ đang truy bắt ta, lại không mang theo đèn đuốc, cho thấy hai kẻ này đang tiến hành truy lùng một cách bí mật.
Quả nhiên đã đuổi đến rồi sao, tốc độ này quỷ sai dưới âm phủ cũng phải lạy từ dưới lạy lên!
Hai kẻ kia nói gì đó thì ta không nghe rõ, chỉ chợt thấy tiếng gươm tuốt khỏi vỏ, hai bóng đen tản ra đi tới các lùm cây xung quanh.
Ta nín thở, nhịp tim đột ngột tăng mạnh!
"Xẹt!"
Hai kẻ kia vung kiếm, lưỡi kiếm sắc bén lóe lên trong đêm tối, sau đó đâm mạnh vào một lùm cây cách chỗ ta ẩn nấp xa xa.
Mồ hôi lạnh chảy dọc toàn thân, ta cố gắng nép mình vào tận sâu trong lùm cây, cố gắng làm giảm đi sự tồn tại của mình.
Hai kẻ truy đuổi thấy không có gì bất thường sau khi chém xuống, chúng bắt đầu đi đến các lùm cây và các chỗ dễ ẩn nấp lân cận, lặp lại hành động đâm đâm thọt thọt. Mỗi một lùm cây bọn chúng chém qua là mỗi một lần mạch máu ta căng lên, nhưng vẫn phải ép buộc bản thân nín thở.
NPC, làm ơn phù hộ ta bình an!
Không biết đã kiểm tra bao nhiêu nơi trốn tìm lí tưởng, hai kẻ kia cuối cùng cũng để ý đến lùm cây mà ta đang ẩn mình.
Khi cảm nhận được ánh nhìn về phía này từ chúng, ta cảm thấy thời gian như ngưng đọng, từng bước chúng đi qua là từng nhát búa nện vào tim ta, hơi của ta cũng theo đó bị chèn ép nặng nề.
Bọn chúng tới gần hơn, gần hơn nữa, thoáng chốc đã cách nơi ta ẩn nấp chỉ một, hai bước chân. Bóng đêm âm u như địa ngục sâu thẳm, lưỡi kiếm của kẻ kia kéo lê trên mặt đất, ma sát tạo thành tiếng rít tựa quỷ dữ đòi mạng, tất cả đều khiến ta hô hấp không thông.
Ta nghĩ, ta chưa bị bọn truy sát gϊếŧ chết đã bị đứng tim mà chết rồi!
Nhưng mà, tin được không, y như tình tiết một bộ phim đậm đặc mùi drama, giữa cái lúc ta thấy bóng người cầm kiếm đã vung tay, thì ánh kiếm hạ xuống ta như mãng xà đoạt mạng bỗng ngưng trệ trong không trung, phía xa còn thoáng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gọi mơ hồ.
Hai kẻ thích sát đột ngột thu tay, loáng cái đã lùi xa vài bước rồi biến mất trong đêm tối.
Trái tim suýt bị nôn ra ngoài của ta bỗng chốc được nuốt trở lại. Chờ cho đến khi cảm giác được hai kẻ kia không còn ở đây nữa, ta mới thả lỏng bàn tay đang bấu víu lấy cả cơ thể đang run rẩy, vểnh tai nghe tiếng động đã khiến cho hai tên kia buông tha công cuộc tìm kiếm.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, từ chỗ ta còn thấy được những đốm sáng của ánh đuốc lập lòe, đây chắc là đang tìm người phải không?
"Cơ Anh!"
Chợt, khi đoàn người kia đã đến sát khu vực ta lẩn trốn, một tiếng gọi quen thuộc, mạnh mẽ đánh thức mọi giác quan đang mơ hồ vì sợ hãi của ta.
"Cơ Anh! Cơ Anh! Nàng đang ở đâu?!"
Tiếng gọi lặp lại lần nữa, lập tức giống như chiếc búa thần Thor đập tan xiềng xích bồn chồn thấp thỏm đang trói buộc lấy ta hiện giờ.
Mẹ nó, chưa bao giờ ta thấy Mặc Triêu Ngân đẹp trai chói lóa như lúc này!
Chúa cứu thế Mặc Triêu Ngân, Đức thánh Ala Mặc Triêu Ngân, Quan Thế Âm Bồ Tát Mặc Triêu Ngân, Chúa Jesu Mặc Triêu Ngân, Phật Tổ Mặc Triêu Ngân, Doraemon Mặc Triêu Ngân của ta!
Vội vàng chui ra khỏi lùm cây, ta còn quên mất mấy vết thương mà mạnh bạo vẫy tay hét lớn:
"Ta đang ở đây! Ở đây này!"
Và sau đó, sau đó...ta không nhớ rõ nữa. Không nhớ Mặc Triêu Ngân bước đến chỗ ta như thế nào, hắn ôm lấy ta như koala ta cũng không có cảm giác, vài lời thì thầm trấn an của hắn ta nghe không lọt tai, không biết Mặc Triêu Ngân làm sao đưa ta ra khỏi rừng, không nhớ hắn đưa ta về phủ nha bằng cách nào. Ta chỉ nhớ được, bộ dạng lúc Mặc Triêu Ngân ngồi trên xe ngựa dưới ánh đèn dầu mờ nhạt còn thê thảm hơn cả người bị bắt cóc là ta - y phục hắn lấm lem bùn đất, đôi mắt đục ngầu đỏ hằn tơ máu, và cả người hắn lúc ôm ta còn run rẩy mãnh liệt hơn cả ta khi đứng trên làn ranh sinh tử mới vừa rồi.
Về tới phủ nha, ta được Diệp Trúc dìu đỡ vào phòng, Mặc Triêu Ngân thì cứ kè kè bên cạnh, tới lúc này ta mới tin được bản thân còn sống.
Đặt mông ngồi phịch xuống ghế, hai mắt ta hoa lên. Mặc Triêu Ngân cũng im lặng ngồi xuống theo, lẳng lặng nhìn ta thật lâu, nhìn bộ dạng rách nát hiện tại của ta từ trên xuống dưới, nhìn đến mức da gà toàn thân của ta cũng muốn thi nhau nổi dậy biểu tình.
Cuối cùng, hắn lẳng lặng lên tiếng, giọng nói run rẩy kìm nén:
"Nàng có gì muốn nói hay không?"
Ta mở to mắt, có, đương nhiên là có, rất nhiều là đằng khác! Nhưng mà, để có thể trình bày rõ ràng mọi chuyện, hiện tại còn có một việc quan trọng mà ta cần làm hơn hết thảy.
"Có thể cho ta một bát cơm được không?"
Từ trưa đến giờ ta chưa được hạt cơm nào vào bụng rồi!
"..."
"Có thực mới vực được chuyện, ta phải ăn đã, những chuyện khác sau khi ăn xong sẽ kể cho chàng nghe sau."
"..."
Cuối cùng, Mặc Triêu Ngân vẫn sai người dọn cơm cho ta. Ta cứ giữ nguyên bộ dạng thảm hại vùi đầu ăn lấy ăn để, mặc kệ ánh nhìn sát sao của người nào đó.
Tầm một canh giờ sau, ta cuối cùng cũng dùng bữa xong xuôi, thở phào, cuối cùng cũng có thể trình bày lại những chuyện khủng khiếp đã xảy ra.
Nhưng mà, ai ngờ được, khi vừa đứng dậy khỏi ghế, hai mắt ta đột nhiên tối sầm, trời đất trong phút chốc quay cuồng rồi chìm trong đêm tối.
Nhớ lại những vết thương vừa rồi, thì ra không phải là ta không đau, mà đã đau đến mức tê liệt rồi!
Ta: "..." Không phải nói sau khi ăn xong sẽ kể chuyện sao?!
Nhưng mà, may mắn là ta ăn no rồi mới ngất, nếu chưa ăn đã ngất, rủi hơn nữa là ngất đến vài ngày, vậy thì ta chết vì đói là cái chắc.