Thời Niên sau hai ngày ngơ ngác, nhận được điện thoại của lão đại ký túc xá.
Sau khi tốt nghiệp lão đại về quê, thừa kế gia sản, tất nhiên kiểu thế hệ thứ hai như bọn họ đều không gọi là thừa kế gia sản, mà gọi là "Gây dựng sự nghiệp", chính là dùng tiền ba mẹ cho để làm sự nghiệp, nhắc tới cũng không khác gì Liên Thanh cả.
Chẳng qua trong nhà Liên Thanh chuyên ngành rượu vang, Liên Thanh cũng làm về rượu vang, mà nhà lão đại thì làm về giày, cả dòng họ đều làm nghề này, chỉ có mỗi mình lão đại kêu khóc muốn làm về rượu vang, lão đại ở ký túc xá là lão đại, nhưng ở trong nhà là bé út, người nhà cũng cưng cậu ta, cho nên cho cậu ta một số tiền lớn, để cậu ta tự tạo sự nghiệp.
Suy nghĩ của lão đại lại không giống Liên Thanh xây dựng thương hiệu riêng làm trang trại rượu cho mình, lão đại muốn làm một con buôn trung gian, còn cố ý kinh doanh mặt hàng hàng rượu vang, về sau cũng muốn làm về mảng đào tạo chứng chỉ, dù sao cái này kiếm tiền hết sức dễ dàng.
Lần này mục đích cậu ta điện thoại tới một mặt là quan tâm tình hình tìm việc của Thời Niên, cậu ta vẫn kêu Thời Niên đi làm giảng viên đào tạo, làm mấy năm có kinh nghiệm rồi thì có thể nhảy việc sang chỗ cậu ta, cậu ta đảm bảo với Thời Niên nhất định sẽ mau chóng cắm lá cờ công ty mình vào Giang Châu.
Truyện Ngôn Tình"Đừng nói nữa, dù sao đến bây giờ còn là du dân không nghề nghiệp." Thời Niên buồn rầu nói.
Cậu phát hiện Giang Châu cơ hội tuy nhiều, nhưng tương thích 100% với mình cũng rất ít, có hai chỗ mà cũng bởi vì vấn đề tình cảm mà không thích hợp nhận chức, Thời Niên không khỏi xúc động chỉ có thể tự trách mình quá đẹp, cho nên mới chọc tới những nợ hoa đào này.
Liên Thanh có tính là hoa đào không?
Thời Niên nghĩ thì thấy vẫn nên tính, hoa đào nát cũng là hoa đào. Hơn nữa Liên Thanh coi trọng gương mặt mình, nếu như mình không có ngoại hình Liên Thanh cũng coi thường, tất nhiên, giống nhau mới là quan trọng nhất.
"Vậy tiếp theo cậu có tính toán gì?"
"Tiếp tục tìm thôi, dù sao công việc thì tìm được đó, nhưng phải xem là công việc thế nào." Thời Niên thở dài nói, "Cùng lắm thì lại đi làm sale trước đã, dù sao cũng cùng mục đích."
Lão đại bên kia điện thoại cười ha ha, cậu ta nói chỉ thích điểm này của Thời Niên, có thể co dãn.
"Làm sale là do bị cùng đường sao? Tôi thì không thấy vậy, làm gì mà không phải để kiếm tiền." Thời Niên không muốn làm sale chủ yếu là vì tương đối lười, sale thì phải là người siêng năng mới có thể làm nên chuyện, Thời Niên không muốn chạy liên tục, cậu chỉ muốn tìm một công việc không cần dãi gió dầm mưa phơi nắng, tốt nhất là chỉ ngồi, ngay cả đứng cũng không cần thì tốt hơn.
"Nếu cậu tạm thời chưa tìm được việc, có thể làm giúp tôi mấy ngày không?" Lão đại đi thẳng vào vấn đề nói, "Tôi đang nghĩ nếu cậu đã nhận chức rồi thì thôi, nhưng nếu bây giờ cậu chưa có, không bằng tới giúp tôi, cũng không nhiều, chỉ mấy ngày."
Thời Niên rất bất ngờ, theo lý mà nói lão đại sẽ không thiếu người, hồi trước còn bảo tuyển thêm vài sale giỏi, kiến thức chuyên môn mặc dù ít, nhưng năng lực nghiệp vụ rất mạnh, vốn cũng hẹn qua mấy ngày nữa kêu Thời Niên dạy online giúp bọn họ bù lại một ít kiến thức căn bản của rượu vang, bây giờ lại kêu mình qua làm?
"Bộ nhân viên nghỉ việc hết rồi à? Lại nói tôi đi làm mấy ngày thì có tác dụng gì đâu, trong thời gian đó còn phải trễ nãi hai ngày."
"Không kêu cậu qua bên này." Lão đại vui vẻ nói, "Là hội chợ ẩm thực và rượu một năm một lần, lần này tổ chức ở Lương Khê, từ chỗ cậu đi tàu cao tốc qua cũng chỉ nửa giờ đi, công ty tôi cũng muốn mở gian hàng, nhưng nhân viên không đủ kiến thức cơ bản, cho nên tôi muốn tìm cậu tới, sao nào, tới giúp đại ca một tay đi, tiền lương tôi tuyệt đối khiến cậu hài lòng."
Lão đại nói xong, Thời Niên mới nhớ tới đúng là có hội chợ ẩm thực và rượu thật, năm ngoái bọn họ đều là học sinh, lại học chuyên ngành sản xuất rượu, cho nên căn bản không chú ý, nhưng mới tốt nghiệp một năm, bọn họ đã trở thành dân làm công ăn lương phải tham gia hội chợ để mở rộng tầm nhìn.
Thời Niên trực tiếp đồng ý, cậu nói không trả tiền cũng đi, lão đại lên tiếng, câu không thể không đi.
Hơn nữa cậu cũng muốn mượn cơ hội này để giải sầu, mặc dù tình cảm với Liên Thanh cũng không quá sâu, nhưng phiền thì rất phiền, bây giờ chỉ có thể dựa vào công việc để bản thân quên đi.
Hội chợ ẩm thực và rượu bắt đầu từ thứ năm kéo dài đến chủ nhật, thứ ba lão đại đã bay tới, Thời Niên và lão đại một năm không gặp, tất nhiên là rất nhiệt tình, hai người uống rượu với nhau đến rạng sáng, lão đại nói cậu ta với đối tượng tốt nghiệp xong liền chia tay, tình yêu sân trường này đúng là không quá đáng tin, Thời Niên rất kinh ngạc, hắn nhớ lão đại và đối tượng là kim đồng ngọc đệ, hai người trong trường như keo như sơn, ban đầu tiểu học đệ ngày nào cũng ra đồng trồng rau mùi hôi trên người như hầm phân vậy, lão đại cũng chạy theo hôn suốt, mọi người đều nói đây là real love, tốt nghiệp khẳng định kết hôn.
Lão đại uống nhiều rồi khóc, mà là cái kiểu mãnh nam rơi lệ, cậu ta dùng quả đấm gõ bàn lớn tiếng chất vấn: "Tại sao cậu ấy nói ta không thỏa mãn được cậu ấy! Tôi có điểm nào không được! Là tôi quá ngắn sao?!"
Thời Niên vội vàng che lão đại miệng, nói: "Lão đại à cậu là ông nội của tôi, cậu nhỏ giọng một chút được không, chuyện ngắn này cũng không nên lấy ra mà nói chứ."
"Tôi không ngắn! Không tin móc ra so đi!" Lão đại nói rồi muốn đứng lên, Thời Niên sợ quá không biết rốt cuộc che phía trên tốt hay che phía dưới tốt, may mà lão đại bởi vì thắt lưng bị siết chặt quá mới làm bậy không thành công, tránh khỏi cảnh lúng túng khi hai người tới đồn cảnh sát báo danh.
Hóa ra bạn trai của lão đại là một omega, năm đó nhập học nhìn trúng lão đại lớn hơn mình một tuổi, sau đó cậu ấy mở ra thế công mãnh liệt theo đuổi lão đại sát sao, lão đại và Thời Niên đều là beta, sinh viên trong chuyên ngành đều là beta, khi đó cũng không ít người hâm mộ lão đại có thể hẹn hò với omega, Thời Niên mặc dù không hâm mộ, bởi vì ba mẹ cậu không phải là án lệ tốt của BO kết hợp, nhưng cậu cảm thấy người với người khác nhau, không thể quơ đũa cả nắm, lúc tiểu học đệ omega nhìn lão đại ánh sáng trong mắt không lừa được người.
Nhưng quay đầu lại cũng chia tay rồi.
Lão đại nói tiểu học đệ cùng một alpha học cùng lớp không biết làm sao lại lăn giường với nhau rồi, tiểu học đệ nói ra ban đầu chẳng qua chỉ là bất ngờ, nhưng sau đó thì ăn ngon bén mùi rồi.
Dẫu sao AO là kết hợp tự nhiên.
Cho nên lão đại cũng không nói gì, chia tay thì chia tay, nhưng oán khí trong lòng nhất định không bày tỏ được, lần này mượn dịp uống rượu với Thời Niên để trút hết ra.
Thời Niên an ủi lão đại, nói chân trời nơi nào không có cỏ thơm, cần gì phải tìm trong trường, chúng ta mất đi chẳng qua là một cọng cỏ nhỏ bé, nhưng là chúng ta còn cả cánh rừng!
Để omega và alpha đều đi gặp quỷ đi!
Lão đại vừa lau nước mắt vừa vỗ vai Thời Niên nói: "Nếu tôi không phải không thích mặt quá trắng, tôi khẳng định tìm cậu!"
Thời Niên vỗ vỗ vai lão đại nói: "Nếu tôi không phải không thích người kém tiếng phổ thông, tôi cũng khẳng định chỉ tìm cậu!"
Hai người mượn men rượu khích lệ nhau, rốt cuộc cũng xử lý bối rối trong lòng gần xong.
Ngày mai sẽ thật sự là một ngày mới.
Sáng sớm thứ tư lão Đại và Thời Niên lên tàu cao tốc đi Lãnh Khê, hai người xuống tàu cao tốc sau chạy thẳng tới hội triển trung tâm, bắt đầu cùng những nhân viên lão đại mang tới bố trí gian hàng.
Bận rộn tới lui một ngày trôi qua rất nhanh, thứ năm, hội chợ đúng hẹn khai mạc, Thời Niên mặc áo vest cậu tự đặt may, đeo thẻ làm việc công ty lão đại đứng vị trí đầu của gian hàng, lão đại bảo hôm này là ngày đầu tiên Thời Niên là center của công ty cũng là bộ mặt của công ty còn đảm nhiệm chức vụ bán hàng của công ty luôn ——
Thời Niên nói được rồi, nhớ trả đủ tiền.
Hội chợ tiến hành cũng thuận lợi, đại lý có ý hợp tác cũng thật nhiều, Thời Niên buổi sáng đã nói chuyện ba người, đều giữ lại phương thức liên lạc, đều bày tỏ ý tìm hiểu sâu.
Đến thời gian nghỉ trưa, lúc này Thời Niên mới vươn vai một cái, hôm nay cậu đứng thì nhiều, ngồi thì ít, bây giờ chân và lưng đều rất đau.
"Tóc cậu làm sao đấy?"
Mái tóc vốn được Thời Niên chải chỉnh chỉnh tề tề tóc, bây giờ đã rối loạn không ít, lão đại đi tới cạnh cậu đưa tay chỉnh lại cho cậu.
Đúng lúc ấy, có người gõ bàn của bọn họ.
Lão đại xoay người lại nhìn, cười nói bây giờ là thời gian nghỉ trưa, một lát nữa anh có thể đến, hoặc là anh để lại phương thức liên lạc, chúng tôi sẽ liên lạc với anh sau.
Thời Niên còn không thấy người, nhưng nghe lão đại nói như vậy, nhỏ giọng nói làm sao có thể đẩy khách đi, để tôi tiếp.
Thời Niên vượt qua lão đại, trên mặt đã treo nụ cười, cậu nói: "Chào anh, anh muốn biết về cái gì?"
"Tôi muốn biết về cậu, được không?" Liên Thanh mặt lạnh nói.