Lúc Thời Niên nhận được điện thoại của Khương Hoán lão đại đang nói với cậu đã điều tra gian hàng của công ty xéo bên kia rồi, tên ngốc đó không có mặt.
Thời Niên gật đầu một cái, cậu chỉ thích điểm này của lão đại, giàu có không đam mê, nghèo đói không lay chuyển, uy vũ không khuất phục... Chủ yếu là người bình thường cũng không có tiền như nhà cậu ta, người bình thường cũng không đô con như cậu ta, cộng thêm người muốn dâm loạn cậu ta quả thực cũng không nhiều, cho nên cậu ta trời sinh đã tự tin đỉnh thiên lập địa, lúc mắng chửi người ngốc chưa bao giờ nương.
Cậu rất muốn hỏi đặc biệt lão đại có thể mắng luôn cái tên trong điện thoại mấy câu không, dù sao bọn họ không biết nhau, mắng xong thì nói nhận lầm người chắc được.
Nhưng Thời Niên khẳng định không thể nói như vậy, bởi vì đối diện là Khương Hoán, nhưng cậu thật sự rất muốn mắng.
Bởi vì Khương Hoán hỏi cậu: Có biết phương thức liên lạc của Diệu An không.
Nếu Thời Niên nhớ không lầm, mấy ngày trước Khương Hoán hình như mới hỏi vấn đề này rồi.
"Cửa hàng nhà cậu đều không ghi lại số điện thoại của khách sao? Lần trước cậu nói là điện thoại thư ký còn có thể bỏ qua, lần này lại vì cái gì? Cậu không phải nói Diệu An đã tới cửa hàng à? Lại không ghi lại số?"
"Lúc ấy tôi không ở nhà, ba mẹ tôi tiếp, sau đó..."
"Ba mẹ cậu không ghi lại sao? Không thể nào, ba mẹ cậu làm ăn còn lâu hơn cậu mà."
Thời Niên rất nghi ngờ, mặc dù ba mẹ Khương Hoán mới mở tiệm hai năm nay, nhưng trước kia ba Khương Hoán là thợ may, tất nhiên biết quy trình đãi khách, mẹ Khương Hoán cũng là lão luyện, đâu có đạo lý không biết.
Quả nhiên bị Thời Niên hỏi một hồi, Khương Hoán mới trầm mặc một cách khả nghi, qua một lúc lâu, Khương Hoán mới chậm rãi nói: "Diệu An không nhận điện thoại của tôi."
Diệu An không nhận điện thoại của hắn là ý gì?
Diệu An không nghe điện thoại của hắn vì vậy hắn bèn gọi cho mình có ý gì?
"Anh ta không nhận điện thoại của cậu, tôi cũng hết cách, cậu lại không phải không có số điện thoại của anh ta, bây giờ cậu có ý gì đây? Chẳng lẽ cậu muốn tôi điện thoại cho Diệu An sau đó kêu Diệu An nhận điện thoại của cậu? Cậu không cảm thấy có hơi lòng vòng sao?" Thời Niên nghĩ sơ sơ vẫn cảm thấy cần phải nói với Khương Hoán về quan hệ của cậu và Diệu An bằng không một khi không liên lạc được vơi Diệu An sẽ kêu mình tìm Diệu An cũng không phải là chuyện hay.
"Hơn nữa quan hệ của tôi với Diệu An không tốt đến mức lúc nào cũng có thể liên lạc, lần trước cùng tới cửa hàng cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau ngoài đường mà thôi, ngày thường chúng tôi không có liên lạc, chẳng qua tôi thỉnh thoảng sẽ viết bài cho tạp chí anh ta làm chủ mà thôi."
"Được rồi..."
Khương Hoán giọng buồn rầu, Thời Niên có chút kỳ quái, hắn như vậy không giống vì chuyện may quần áo, hơn nữa không lẽ khách hàng đó không nhận được sản phẩm thì block cửa hàng à?
"Kia quyển tạp chí cậu viết? Có thể nói cho tôi biết không?"
Sau khi Khương Hoán hỏi tên tạp chí thì cúp điện thoại, trực giác của Thời Niên mách bảo giữa Khương Hoán và Diệu An nhất định có chuyện gì vượt qua khách hàng và chủ quán xảy ra, nhưng Khương Hoán rõ ràng không muốn nói nhiều, như vậy Thời Niên tất nhiên cũng sẽ không hỏi, chẳng qua không hỏi không có nghĩa là không tò mò, Thời Niên không nghĩ tới Khương Hoán và Diệu An sẽ có cái gì trừ chuyện may quần áo.
Khương Hoán rất ít nói, đa phần không thích nói chuyện, lúc nói chuyện cũng không biết nói ngọt, cho nên ngoại hình của hắn không tệ nhưng vẫn độc thân cũng là có nguyên nhân.
Còn như chuyện Khương Hoán tỏ tình, nói thật Thời Niên không để trong lòng quá nhiều, chỉ có thể nói khổ cực cho hắn khi thích mình, nhưng mình quả thật không có cảm giác với Khương Hoán.
Cộng thêm sau khi Khương Hoán tỏ tình cũng không tiếp tục hành động gì, như vậy Thời Niên bèn ngầm thừa nhận hắn đã buông bỏ.
Nghĩ như vậy, Liên Thanh thì lại rất cố gắng, xem người ta vì tìm bạn tình còn một ngày gọi mấy cuộc điện thoại còn muốn tới gặp mặt nói chuyện, Khương Hoán muốn tìm bạn trai thì lại im lặng không lên tiếng.
Tất nhiên sẽ có người thích mẫu người như Khương Hoán, nhưng Thời Niên không thích.
Bây giờ Thời Niên chỉ thích một người.
Thời gian còn lại của hội chợ Thời Niên không còn gặp Liên Thanh nữa, lão đại cũng nói cậu ta nhìn chòng chọc mấy ngày không nhìn thấy thằng nhóc kia xuất hiện, cậu ta nói vốn cũng muốn chờ alpha kia lại tới sẽ đánh hắn ra bã, đừng tưởng rằng mình là alpha thì ngon, beta cũng không phải ăn chay.
Thời Niên nghĩ vậy cũng được, beta khác có ăn chay hay không cậu không biết, nhưng mình khẳng định không ăn, mình thích ăn "trai", tốt nhất là cái loại tám múi cơ bụng.
A, con cóc năm chân khó tìm, alpha tám múi cơ bụng chẳng phải đầy cả phố à.
Vả lại cũng không nhất định phải là alpha, beta cũng là được, cậu vốn muốn hẹn hò cùng beta.
Quan điểm này của cậu, nhận được ủng hộ của lão đại, cậu ta nói beta chúng ta nên hẹn hò cùng beta, chúng ta cũng không cần lo lắng về kỳ phát tình, cũng không cần lo lắng về pheromone, muốn làm với ai thì làm, muốn làm lúc nào thì làm, muốn làm thế nào thì làm.
Thời Niên: Dù sao tôi không muốn làm với cậu.
Thời Niên cảm thấy lão đại như vậy cũng không tốt, cậu ta bởi vì thất tình mà lâm vào trạng thái cực đoan, cậu hận không thể bắt Liên Thanh đánh một trận để xả mối hận trong lòng mình, Thời Niên hỏi sao hắn không đánh gian phu đào góc tường một trận, tại sao phải đánh Liên Thanh chả liên quan gì chứ...
"Tôi không nỡ... Tôi sợ cậu ấy khổ sở..." Lúc lão đại nói câu này khóc như thằng ngu vậy.
"Cậu ấy" trong miệng cậu ta dĩ nhiên là tiểu học đệ omega.
Thời Niên cảm thấy hết cứu, yêu đương không chỉ có khiến người ưu buồn còn khiến người lú lẫn.
May mà mình vẫn tỉnh, chỉ chịch không yêu.
Bây giờ cũng chả thèm chịch, chỉ có thể say lòng với sự nghiệp.
Lần này trong hội chợ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với rượu của bọn họ, sẵn sàng mua hàng làm đại lý, lão đại ủy thác toàn bộ đơn hàng trong khu vực miễn phí giao hàng cho Thời Niên, cậu ta nói dù sao Thời Niên không tìm được công việc, không bằng cứ làm cho cậu ta trước, chờ đầu xuân sang năm lại rải CV, dù sao sắp cuối năm rồi, công ty tuyển người quá ít.
Hơn nữa lỡ như thành công, cậu ta có thể dứt khoát mở công ty chi nhánh ở Giang Châu gì đó, đến lúc đó Thời Niên sẽ tới chỗ cậu ta làm việc là được, nếu như Thời Niên không muốn chạy nghiệp vụ thì làm giảng viên đào tạo, dù sao trong kế hoạch của cậu cũng muốn lấy chứng chỉ sommelier, đến lúc đó Thời Niên có thể trực tiếp làm giảng viên, tất nhiên khả năng này cần hai ba năm, Thời Niên có thể trong hai ba năm này lấy được chứng chỉ sommelier.
Thời Niên cảm thấy lão đại mặc dù lú lẫn rồi, nhưng ý nghĩ này vẫn rất đáng tin, mấu chốt là bây giờ mình đúng là không có chỗ để đi.
Sau khi về Giang Châu, Thời Niên xếp loại danh thiếp nhận được, sau đó bắt đầu liên lạc từng ngườ, cuộc sống bận rộn như vậy lại bắt đầu.
Cuộc sống bận rộn, tất nhiên không có thời gian suy nghĩ chuyện khác, Thời Niên mỗi ngày khuya về nhà liền muốn nghỉ ngơi, mỗi ngày cậu toàn là ăn cơm, ngủ, làm việc, chính thức trở thành một thanh niên làm công ăn lương.
Khó được nhất là, khoảng thời gian này, không có bất kỳ ai đi tìm hắn.
Bất luận là Diệu An, Khương Hoán, hay là Liên Thanh.
Thời Niên cảm thấy như vậy rất tốt, rốt cuộc cậu đã trở lại cuộc sống nề nếp thuộc về mình.
Chẳng qua cậu vẫn gặp một cô bé vào một ngày mưa, cô em gái trông rất giống cậu.
Thời Niên không biết tại sao em lại xuất hiện trong công viên gần chỗ ở của cậu, cũng không biết em ngồi trên cầu trượt suy nghĩ gì, cho dù mưa đã nhẹ nhàng rơi.
Trong công viên vốn có mấy đứa trẻ, nhưng khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống, đã bị phụ huynh kêu về nhà.
Nhưng cô bé vẫn liên tục chơi cầu trượt.
Thời Niên chạy tới, cậu cũng không có mang dù, nhưng cậu có áo khoác, cậu muốn trùm áo khoác lên cho cô bé, nhưng cậu sợ cô bé sẽ kinh hoàng, sẽ kháng cự, cũng sợ em sẽ chạy trốn.
Nhưng mưa dày lên rồi, vẫn không có ai đến tìm cô bé, Thời Niên cẩn thận đến gần cầu thang, đến gần cô bé.
"Thủy Thủy? Em tên là Thủy Thủy đúng không? Thủy Thủy ơi trời mưa rồi nha, bị ướt sẽ bị bệnh, anh đưa em tới chỗ không có mưa được không?" Thời Niên dè đặt hỏi, cậu nghĩ nếu cô bé kháng cự, cậu sẽ khiêng cô bé lên chạy, ít nhất phải mang em vào lương đình, ngay ở phía trước.
"Thủy Thủy, không nói lời nào, vậy anh xem như em đã đồng ý." Thời Niên thử ôm Thủy Thủy, Thủy Thủy đương nhiên là có chút kháng cự, em có chút tránh né, nhưng tránh không bao nhiêu, Thời Niên bèn thuận thế bế em trong tay, sau đó chạy thẳng tới lương đình, vừa chạy cậu còn vừa không quên khen ngợi Thủy Thủy, nói em thật ngoan, anh rất thích Thủy Thủy.
Đến lương đình, Thời Niên đặt Thủy Thủy lên ghế dài, sau đó cởi áo khoác trùm lên cho em, Thủy Thủy dường như rất thích cái áo khoác này, em vẫn cuối đầu nghịch tay áo.
Thời Niên nhìn Thủy Thủy như thế, thở dài, cậu biết đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ rất dễ bị lạc, bởi vì các em thiếu ý thức an toàn, hơn nữa tương đối thích hành động một mình, nhưng mỗi lần cậu nhìn thấy Thủy Thủy đều có bảo mẫu cô giáo đi theo, dầu gì cũng có mẹ của cậu, nhưng hôm nay một người cũng không có, cũng may là gặp mình, bằng không hậu quả không dám nghĩ tới.
Thời Niên lấy điện thoại ra gọi cho mẹ cậu.
Quả nhiên mẹ cậu ở bên kia điện thoại sắp điên rồi, nghe Thời Niên nói Thủy Thủy ở cùng cậu, mẹ cậu vừa giật mình vừa mừng rỡ.
Không tới nửa giờ, mẹ cậu và bảo mẫu đã tới rồi.
Nhiễm nữ sĩ vẫn minh diễm động lòng người, nhưng tóc có hơi rối, bảo mẫu thì là bộ dạng còn hoảng hồn.
Nhiễm nữ sĩ ôm lấy Thủy Thủy, Thủy Thủy giãy giụa rất nhiều.
Thời Niên sợ Thủy Thủy hét lên, bèn nói với Nhiễm nữ sĩ mẹ buông em ấy ra, mẹ ôm quá chặt, em ấy sẽ đau.
Chuyện không khác với suy đoán của Thời Niên, đó là Thủy Thủy chạy mất, hơn nữa Thủy Thủy chạy mất đã một lúc lâu, nơi biến mất cách nơi này cũng có một cách.
Cả nhà đều ở đang tìm Thủy Thủy.
Anh của Thủy Thủy, à, là một người anh khác, hắn nghe Nhiễm nữ sĩ nói, là con trai của chòng mới của bà, cũng ra ngoài tìm Thủy Thủy.
Nhiễm nữ sĩ sau khi thấy Thủy Thủy cũng thông báo hắn đầu tiên.
Lúc ấy Thời Niên đang định cùng bảo mẫu mặc áo khoác cho Thủy Thủy, nhưng Thủy Thủy không muốn, ema chỉ chịu mặc áo khoác của Thời Niên.
Bảo mẫu lại có hơi nóng nảy, bà ấy vừa dỗ Thủy Thủy, vừa dùng lực trên tay hơi mạnh.
Thủy Thủy vẫn kêu lên, lúc Nhiễm nữ sĩ gọi điện thoại, Thời Niên nghe bên kia điện thoại có một giọng nam nói Thủy Thủy xảy ra chuyện gì, hắn lập tức chạy tới.
Bên này Thời Niên cũng có chút tức giận, cậu nói cô đừng ép Thủy Thủy, Thủy Thủy có chút đặc biệt cô không biết sao? Em ấy thích mặc áo khoác của tôi thì cứ mặc đi, không có gì.
Thật ra thì Thời Niên biết đổi thành ai gặp đứa trẻ như Thủy Thủy cũng sẽ khó tránh khỏi mất kiên nhẫn, nhưng Thủy Thủy thật sự cần chăm sóc đặc biệt, nếu như năng lực tiền tài đều không thể giúp Thủy Thủy miễn chịu ủy khuất, cậu thật không biết tương lai Thủy Thủy phải làm sao.
Nhiễm nữ sĩ sau khi cúp điện thoại thì nói với Thời Niên anh của Thủy Thủy lát nữa cũng muốn tới đây.
Thời Niên gật đầu một cái, nếu anh chính quy của Thủy Thủy muốn tới, vậy người anh này là cậu có thể rút lui rồi.
"Chờ lát nữa hẵng đi, anh con bé nói muốn cám ơn con." Nhiễm nữ sĩ giữ lại Thời Niên nói, "Dù sao cũng không phải người ngoài."
Người ngoài... Thời Niên bất đắc dĩ cười cười, cậu không phải người ngoài chẳng lẽ còn là người nhà sao?
"Không được, sau này có cơ hội rồi nói sau, con còn có việc." Thời Niên cúi người xuống, kéo tay Thủy Thủy, "Anh đi nha, tạm biệt."
Thủy Thủy không có phản ứng, vẫn đang nghịch tay áo, Thời Niên đã thành thói quen em như vậy, sờ tóc em, rồi rời đi.
Cậu đi quá nhanh, cũng không có nghe thấy, Thủy Thủy ở sau lưng cậu, nhẹ nhàng nói: "Anh."