Thời Niên nhìn thoáng qua đồ vật quen thuộc trong màn hình, trực tiếp ấn tắt máy.

"Tôi không hẹn với người đã có người yêu." Thời Niên vừa đánh chữ vừa nghĩ, mình cũng thật con mẹ nó là người có nguyên tắc.

"Tôi không có người yêu." Đối phương trả lời rất nhanh.

"Tôi cũng không hẹn với người khác."

"Tôi cũng không có bạn tình khác."

Vậy onega hôm nay là gì hắn? Một người qua đường có thể cho quẹt thẻ liên miên hả?

Nhưng Thời Niên sẽ không hỏi, hỏi thì có vẻ keo kiệt, thật sự, không được.

Ưu điểm lớn nhất của Thời Niên chính là cảm kích.

Cậu không trả lời câu nào, chờ đối phương nói.

"Cậu tới hay không?"

"Tới."

Khi Thời Niên qua một năm lại bước vào khách sạn này, cậu bị đối phương, à, tên là Liên Thanh nhỉ, bị Liên Thanh từ phía sau ôm lấy trong nháy mắt đó cậu: Trí nhớ của mình vậy mà còn nhớ số phòng, hắn cũng thật là chung tình, luôn đặt cùng một phòng.

Liên Thanh tựa hồ rất vội vàng vẫn luôn liếm tuyến thể sau gáy Thời Niên.

Thời Niên là beta, tuyến thể không mẫn cảm như A và O, cũng sẽ không phát ra pheromone, nhưng đây không đại biểu các beta hoàn toàn không cảm giác.

Thời Niên bị Liên Thanh làm đến cơ thể nhũn ra, nhưng cậu còn không quên mục đích lần này.

Cậu dùng không nhiều sức lực lắm tránh khỏi cái ôm của Liên Thanh, cậu xoay người nhìn Liên Thanh, phát hiện tên không biết xấu hổ này quả nhiên không có mặc quần áo.

"Từ từ đã." Thời Niên ôn nhu nói, "Để tôi chuẩn bị một chút."

"Cậu không cần chuẩn bị, cậu rất thơm." Liên Thanh lại muốn nghiêng qua hôn Thời Niên.

Cái gì thơm? Mì gói hả? Thời Niên tự hít cái mũi, theo lý thuyết là không thể nha, trước tới tay rõ ràng đã tắm rồi quần áo khác.

"Anh đừng vội, tôi chuẩn bị nhanh lắm." Lúc nói chuyện Thời Niên lui lại mấy bước, lưng dựa lên cửa phòng tắm.

Liên Thanh trần truồng toàn thân, thở hổn hển, giọng khàn khàn nói: "Tôi với cậu cùng chuẩn bị."

"Được thôi." Thời Niên cong đôi mắt cười, nốt ruồi màu đỏ dưới ánh đèn u ám như ẩn như hiện.

Thời Niên kéo tay Liên Thanh kéo hắn tới mép giường, cậu ấn vai Liên Thanh kêu hắn ngồi lên giường.

Liên Thanh rõ ràng rất hưng phấn, hắn ôm eo Thời Niên, bế Thời Niên lên người mình.

"Không cần gấp." Thời Niên bắt tay duỗi vào quần đùi của mình, cậu phát hiện ánh mắt của Liên Thanh cũng di động theo ngón tay mình.

Tay Thời Niên trước tiên sờ lên dây quần đùi của mình, cậu lưu luyến một chút, lại tiếp tục đi xuống.

Rốt cuộc ngón tay hoạt động, tay Thời Niên ngừng ở vị trí túi quần đùi, cậu duỗi tay vào, lấy ra một cái túi, trong túi có một cái hộp.

"Nào, quy tắc quốc tế, trước tiên đâm ngón tay đi." (cừi ẻ)

"Cái lùm mé..."

Thời Niên lập tức duỗi tay che miệng Liên Thanh lại: "Văn minh lên coi, còn chưa bắt đầu đã nói thô tục, trở về kéo đen anh."

"Phắc......" Thời Niên vừa buông tay ra, Liên Thanh đã mắng một câu, Thời Niên thật ra chẳng hề để ý, cậu cầm kim tiêm đâm vào ngón tay mình một chút, nhỏ máu xong lại lấy ra kim tiêm khác căn đưa cho Liên Thanh.

"Một năm không gặp, anh lại yên tâm về tôi như vậy?" Thời Niên vừa nói vừa cất điện thoại Liên Thanh đặt trên bàn vào túi zip, điện thoại của mình cũng bỏ vào đóng kín.

Liên Thanh hừ một tiếng từ lỗ mũi, vẫn tiêm ngón tay, thử máu.

Trong khi chờ kết quả, Liên Thanh không có mặc quần áo, ngồi trên mép giường lộ chim, mà Thời Niên mặc kín mít, vớ cũng chưa lột.

"Vì sao cậu không cởi quần áo?" Liên Thanh nhịn không được hỏi.

"Chờ anh cởi cho tôi á." Thời Niên đi qua ngồi lên người Liên Thanh, "Xé nát cũng được, nhưng mà xé nát thì tôi không về được."

Liên Thanh quả nhiên xé nát quần áo của Thời Niên, hắn đè Thời Niên dưới thân, Thời Niên tượng trưng giãy giụa hai cái, rồi tùy ý hắn.

Lúc tên đã trên dây, Thời Niên đột nhiên ngồi dậy, cầm hộp test đặt trên tủ đầu giường xem thử.

"Ừm... Khá tốt, tiếp tục đi."

Liên Thanh mặt không thể tin tưởng cộng thêm phẫn nộ.

Thời Niên rất thản nhiên vứt hộp test, sau đó ngửa mặt nằm trên giường, cận dùng chân giẫm lên cơ bụng của Liên Thanh hai cái, nói:

"Không phải XL sao, mau cho tôi kiến thức đi."

Mặc kệ ban đầu lu xu bu thế nào đến cuối cùng hai người vẫn là hải dương sung sướng.

Thời Niên bị giày vò qua lại, không biết có phải vì Liên Thanh còn đang giận hay không, tóm lại hắn không quá ôn nhu, không như trước kia hắn cũng không có nhiều ôn nhu.

Thời Niên ăn chay một năm, tự nhiên là khai khẩn có hơi lao lực, Liên Thanh tốn một chút thời gian, hai người từ buổi tối làm đến buổi sáng, dù sao chờ khi Thời Niên từ trên trời rơi xuống đã là 5 giờ sáng.

Liên Thanh có lẽ cũng là mệt, hắn không hút thuốc, đang dựa vào đầu giường thở dốc, cơ ngực lúc lên lúc xuống.

Thời Niên rất lưu luyến nhìn thoáng qua.

Thật lớn, xúc cảm cũng thật tốt.

Đáng tiếc.

Thời Niên đã hạ quyết tâm ra khỏi cánh cửa này môn kéo đen hắn.

Nghĩ đến đây, Thời Niên mặt trắng bệch vịn eo ngồi dậy.

Cậu run rẩy hai chân xuống đất, bắt đầu mặc quần áo.

Liên Thanh còn đang nhìn trần nhà thở dốc.

Rút chim vô tình, Thời Niên trong lòng cười lạnh một tiếng, chuyện này đừng có trách tôi.

Thời Niên mặc xong quần áo cầm điện thoại của mình di động nhanh chóng tới cửa.

"Tôi đi đây." Thời Niên nói.

"Ờ." Liên Thanh mí mắt cũng không nâng bắt đầu tìm thuốc trong ngăn kéo.

Thời Niên nhìn hắn một cái, cảm thấy tra nam chính là vậy.

Sau khi đóng cửa lại, Thời Niên bước nhanh vào thang máy, sau đó cậu gọi chiếc xe chuẩn bị về nhà.

Trên đường cậu kéo đen Liên Thanh.

Tâm trạng đặc biệt tốt.

Cậu dựa lên cửa sổ xe nhìn trời bên ngoài càng ngày càng sáng, khóe môi hiện nụ cười kỳ dị.

Không phải XL sao, vậy cho mọi người mở rộng tầm mắt đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play