Thời Niên tự nhận mình là một người thức thời, cho nên cậu không hỏi tại sao, Thời Niên cũng tự nhận mình là một người phóng khoáng, cho nên cậu trực tiếp cúp điện thoại.
Đến đây thôi.
Thời Niên nhớ năm năm trước Liên Thanh cũng nói với cậu câu giống vậy, năm ấy cậu 18 tuổi, đang nghỉ hè cấp ba.
Hôm đó Liên Thanh theo thường lệ tựa lên đầu giường hút thuốc, Thời Niên nằm bên cạnh đang nghĩ mở lời cắt đứt với hắn lúc nào thì thích hợp, lúc đó Thời Niên sắp bắt đầu cuộc sống mới, cậu vui mừng trong lòng vì có thể rời khỏi căn nhà mình hít thở khó khăn. Cho nên Liên Thanh nói mọi người đều là người trưởng thành không bằng thức thời một chút tới đây thôi, cảm nhận lớn nhất của Thời Niên chính là mình không kịp nói cắt đứt trước, chỉ như vậy mà thôi.
Mà bây giờ, năm năm trôi qua, Thời Niên 23 tuổi, tốt nghiệp đại học, đã không có nhà.
Vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu, nhưng không thay đổi là cùng một người đàn ông, nói với cậu câu đến đây thôi.
Thời Niên chớp mắt mấy cái, búp bê cỏ có cái đầu xanh rì cứ như chưa từng được chăm sóc, Thời Niên nghĩ lúc dậy lại thuận tay tưới nước đi, lúc không nhớ thì mặc nó tự sinh tự diệt, nhưng bây giờ nó vẫn đầy sức sống, tùy ý sinh trưởng.
Số khổ nhưng dễ nuôi, người xưa nói không sai.
Đến đây thôi thì đến đây thôi, bọn họ sớm nên như vậy.
Thời Niên không thương cảm, Thời Niên cũng không khổ sở, cậu thậm chí cảm thấy mình tinh thần phấn chấn, có vô cùng tinh thần hoàn thành nhiều việc.
Trước tiên cậu gửi email cho HR công ty kia thông báo rằng cậu hắn sẽ không nhậm chức, sau đó cậu lại mở Word viết bài cho tạp chí của Diệu An, làm liền một mạch giống như có thần trợ giúp, cậu rót trà cho mình, tưới nước cho búp bê, quét sân, quét nhà, thậm chí còn gấp chăn, cậu bận tới bận lui, làm rất nhiều chuyện cậu luôn muốn làm nhưng vẫn lười làm, chờ cậu phơi xong quần áo trở lại phòng ngủ, cậu nhìn đồng hồ treo trên tường, chỉ mới qua được một lúc thôi.
Hóa ra thời gian ngắn như vậy có thể làm nhiều chuyện như vậy, Thời Niên thật vui vẻ, cảm thấy mình lại trở nên chăm chỉ.
Chẳng qua là khi hắn nhìn ra cửa sổ, mặt trời bên ngoài còn chưa rơi xuống, bỗng nhiên cậu ngơ ra, cậu nghĩ sao đêm còn chưa tới.
Thời gian có quá chậm đi nữa thì cuối cùng cũng phải trôi đi, khi màn đêm buông xuống là lúc phố xá lên đèn, Thời Niên ngồi trên bệ cửa sổ nhìn người đi đường và xe cộ vội vàng đi qua, cậu nghĩ những người này nhất định cũng có chuyện phiền não nhỉ, trên thế giới người phiền não khẳng định không chỉ có mình cậu.
Thời Niên rất thoải mái, cậu vẫn cho là như vậy, ngay từ giây phút cậu quen biết Liên Thanh, cậu đã sẵn sàng liên lạc lại với hắn rồi.
Không cần giải thích gì, không cần lý do gì, càng không cần kết quả gì.
Thời Niên vẫn cho là như vậy.
Nhưng mấy giờ trôi qua, Thời Niên làm xong chuyện mà mấy ngày cậu mới có thể hoàn thành.
Cậu lợi dụng mỗi một phút mỗi một giây để làm chuyện có ý nghĩa, cậu dùng mỗi một việc chiếm cứ não cậu, cậu nghĩ đến khi trời tối, cậu phải nấu cơm, ăn cơm, rửa chén, tắm, sau đó chơi điện thoại một hồi, lên giường ngủ, như vậy hôm nay sẽ trôi qua, ngày mai mở mắt ra lại là một ngày mới.
Một ngày mới, nên có bắt đầu mới.
Nhưng mà, thật là khó, Thời Niên không nhịn được sẽ nghĩ: Tại sao?
Cậu cẩn thận xem xét mỗi một câu nói, cậu không biết rốt cuộc là ở đâu khiến Liên Thanh đột nhiên nói ra câu đến đây thôi, cậu không quan tâm đến kết quả của đến đây thôi, ít nhất cậu tự nói với mình rằng mình không quan tâm, cậu chỉ quan tâm tại sao.
Nhưng "Quan tâm" cũng không có ích gì, cậu cũng không thể đi chất vấn Liên Thanh, hỏi hắn nổi điên cái gì, hỏi hắn có phải uống nhầm thuốc rồi không, hỏi hắn... Hỏi hắn có phải có điều gì khó nói hay không.
Thời Niên vừa nghĩ vừa xem thường mình sau đó lại nghĩ tiếp.
Trong sự tuần hoàn đó, bầu trời bên ngoài đen hoàn toàn như cậu mong muốn, nhưng cậu lại không có giống như cậu nghĩ ban đầu bắt đầu nấu cơm, cũng không có ăn cơm, chớ đừng nói chi là những chuyện phía sau.
Cậu ngồi trên bệ cửa sổ, sau đó ngẩn người.
Lúc chuông điện thoại vang lên, Thời Niên cũng sắp ngủ rồi, cậu rất không vui, bởi vì cậu theo bản năng cảm thấy chỉ cần cậu ngủ, như vậy mọi chuyện đều sẽ qua, cậu chỉ thiếu chút nữa là có thể đi qua rồi.
Cái tên sáng lên trên màn hình cũng không phải là Liên Thanh, Thời Niên thở phào nhẹ nhõm, cũng có chút mất mát không nói cũng được không nói rõ, một số lạ, Thời Niên suy nghĩ có thể là điện thoại của HR nên nghe máy, kết quả bên trong vang lên giọng của Diệu An.
Anh hỏi Thời Niên và Liên Thanh sao vậy, chiều hôm nay Liên Thanh đột nhiên gọi cho anh mắng anh một trận.
Thời Niên cầm điện thoại trên mặt có cảm xúc gì, cậu nghĩ buổi chiều Liên Thanh mắng Diệu An, tại sao buổi tối Diệu An mới cho gọi cho mình, chẳng lẽ chuyện này cũng có tính kéo dài sao?
"Các cậu rốt cuộc thế nào, sao cậu ta lại giận thế?" Giọng Diệu An rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống như đang tức giận.
"Chúng tôi không làm sao cả." Thời Niên lạnh nhạt nói, bọn họ quả thật không có gì, chỉ là diễn ra kết cục không báo trước mà thôi.
"Như thế này phải không?" Giọng Diệu An rất bâng quơ, "Tôi cho rằng cậu có thể bắt đầu cân nhắc đến tôi."
Diệu An cười nói: "Cậu ta nói tôi xen vào việc của người khác, trách tôi không nên nói với cậu chuyện công ty kia, tôi nghĩ nhất định là cậu ta hiểu lầm cái gì rồi, cho rằng tôi kể hết mọi chuyện cho cậu nghe, sau đó tôi nói với cậu ta rằng cậu chẳng qua chỉ thi dự tuyển vào công ty này nên mới do dự tìm cậu ta, cậu đoán cậu nói thế nào ——"
"Anh rất nhàm chán." Thời Niên ngắt lời Diệu An, không biết tại sao, hiện tại cảm xúc của cậu lại bình tĩnh không ít, dường như cuối cùng mình đã thoát thân ra khỏi sự kiện dây dưa hai người của Liên Thanh, biến thành phim truyền hình siêu dài tập lúc tám giờ tối diễn viên đông đảo, "Tôi không có hứng thú với chuyện của các anh, tôi cũng không có hứng thú chơi với anh."
"Cậu ta rất ngu có phải hay không?" Giọng của Diệu An nhẹ nhàng giống như con chim đang nhún nhảy ở bên kia điện thoại, "Tùy tiện nói mấy câu thì đã mắc câu, nhưng mà, cá ăn câu là chuyện sớm hay muộn, cậu có tin hay không thẳng cậu ta cũng ăn vào, sau đó còn nói không phải lỗi của cậu ta, là cái câu sai."
(ý ở đây cái móc câu là hình cong mới móc vào miệng cá, nhưng khi cái câu là thẳng thì Liên Thanh vẫn ăn)
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Thời Niên nhớ Liên Thanh cũng từng hỏi cậu như vậy, rốt cuộc muốn nói cái gì, rốt cuộc muốn hỏi cái gì, cứ như trong lời nói của mình có ôm âm mưu quỷ kế gì vậy, "Muốn nói gì cứ nói đi, tôi rất mệt, buồn ngủ."
"Công ty đó là sản nghiệp nhà Tang Du."
Tang Du, Thời Niên mơ hồ có chút ấn tượng với cái tên này, à, nhớ ra rồi, là người hôm đó Diệu Nhiên nhắc tới, hàng thật đó.
"Nhà cậu ta sắp không được, cho nên tôi mới nói không muốn cậu đi, thật ra thì tôi không nói dối câu nào, chuyên ngành rượu vang, nhất định là Liên Thanh biết nhiều hơn tôi, cho nên mới kêu cậu hỏi cậu ta, tôi nghĩ các cậu là bạn, hỏi cái này chắc không sao." Diệu An ngừng một chút, tựa hồ muốn chờ Thời Niên trả lời, nhưng Thời Niên không nói lời nào, Diệu An lại tiếp tục nói, "Tôi cũng không nghĩ tới Liên Thanh trực tiếp nổi khùng, cậu ta ấy mà, làm chó cho Tang Du đã nhiều năm như vậy, chủ nhân xảy ra chuyện, cậu ta nhất định rất đau lòng, nhưng tôi cũng không nghĩ tới lại vạ lây người vô tội, bạn bè mà, hỏi đôi câu thì có sao đâu, đúng không, Thời Niên."
Bạn bè? Thời Niên chưa từng là bạn bè của hắn và bọn họ, mặc dù thỉnh thoảng rất giống, giống như đến mức người ngoài cũng tin tưởng, nhưng bọn họ không phải bạn bè.
Diệu An rõ ràng biết điều này, anh thông minh như vậy, mà mình... Mình lại ngoại hình rõ ràng như vậy, đồ ngu cũng có thể nhìn ra quan hệ của cậu và Liên Thanh là như thế nào.
Chẳng qua là mình làm bạn tình của Liên Thanh, xem cậu là thế thân của người khác.
Liên Thanh vừa xem cậu là thế thân, bản thân cậu cũng đã sớm biết.
"Nói cho cùng ấy, vẫn là thằng bé Diệu Nhiên tương đối ngu, Liên Thanh làm chó cho người ta, nó lại muốn làm chó cho Liên Thanh, nó đâu biết Liên Thanh thích là người chứ đâu phải chó, làm chó cậu ta lại coi thường." Diệu An nói tới đây thì chế giễu, Thời Niên cảm thấy anh đang cười cười Diệu Nhiên, cũng đang cười mình.
"Tôi biết là Diệu Nhiên tự chạy theo, nhưng tôi là anh của nó, dù sao tôi cũng phải hướng dẫn nó, tôi cũng không thể để Liên Thanh sống như ý phải không? Hơn nữa Diệu Nhiên ngu, tôi còn có thể ngăn, mắng, quản, vậy cậu thì sao? Thời Niên, cậu thì sao? Tang Du sắp trở về rồi, cậu đã nghĩ tới cậu sẽ làm sao chưa?"
(kiểu quan tâm vừa trà xanh vừa tốt bụng:<)
Tôi làm sao, ha, Thời Niên cúi đầu, cười không ra tiếng, tôi có thể làm sao chứ, tôi còn phải làm thế nào đây, tôi cần gì phải quan tâm làm thế nào...
"Vậy tôi nên cảm ơn anh?" Thời Niên tự giễu nói.
"Cũng không cần, tôi chẳng qua chỉ rất nhàm chán giống như cậu nói mà thôi." Giọng nói của Diệu An trở nên bình tĩnh, "Tôi thấy các cậu chơi trò thế thân rất phiền, muốn giúp các cậu kết thúc sớm một chút."
Sau này Diệu An còn thân thiết hỏi Thời Niên có muốn tới làm việc ở tòa soạn của anh không, hoặc là anh có thể đề cử Thời Niên đến những công ty khác liên quan đến rượu vang.
Thời Niên nói không cần, cậu đã tìm được công việc.
Diệu An cười, hỏi cậu hay là không muốn tiếp xúc với bọn họ.
Thời Niên muốn nói cậu vốn cũng không tiếp xúc với bọn họ, nhưng nói câu này ra thì quá mức buồn cười, cơm cũng ăn rồi, rượu cũng uống rồi, giường cũng lên rồi, lại nói không có thì tỏ ra quá giả quá kiêu.
Cho nên Thời Niên trực tiếp trả lời: Đúng vậy.
Cậu không muốn tiếp xúc với bọn họ nữa.
Hết thảy những thứ này giống như Liên Thanh đã nói, đến đây thôi.
Lúc Thời Niên nghe điện thoại của Diệu An, Liên Thanh vẫn đang gọi cho cậu, Thời Niên không biết hắn gọi điện thoại làm gì, nhưng cậu cũng không muốn nghe.
Thời Niên cúp máy của Diệu An, cũng tắt máy của Liên Thanh.
Cậu muốn yên lặng một mình, cậu vốn cũng là một người yên lặng.
Liên Thanh nhắn tin tới, hắn nói muốn nói chuyện với Thời Niên một lát, chuyện hồi chiều là hắn hiểu sai, hắn muốn thu hồi lời nói.
Quá buồn cười, Thời Niên nhìn mấy hàng chữ ngắn ngủi trên điện thoại, cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy hóa ra thế giới lại buồn cười như vậy.
Nếu như Liên Thanh gửi sớm mấy phút, ngay trước cuộc gọi của Diệu An, có thể mình thật, thật sự...
Thật sự sẽ cân nhắc tha thứ cho hắn nhỉ.
Thậm chí cũng chưa tính là tha thứ, cậu có thể tự tẩy não, tự nói với mình: Chuyện của Liên Thanh đâu liên quan đến mình, mình nhìn trúng chẳng qua chỉ là thể xác của hắn thôi, cho nên mình không cần phải đôi co với hắn, cho nên mình có thể, có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, hoặc là giống như trước kia vậy, cười nhạo hắn mấy câu, trả thù hắn, để hắn tức điên, để hắn phiền não, vậy là được rồi, bọn họ chính là quan hệ thể xác đơn thuần như vậy.
Không phải sao?
Nhưng mà, Diệu An nói đúng, người mà chó thích, không phải chó.
Cho nên câu trả lời của Thời Niên chỉ có một.
【Không được.】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT