Bà dò xét nhìn Thời Niên, trên mặt không hề có biểu cảm.
Thời Niên nói xong, đã buông mí mắt, không nhìn vào mắt mẹ mình.
Tuy cậu nói chuyện rất ướng ngạnh, nhưng cậu thấy mẹ mình nhìn mình như vậy, khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên.
Thật ra thì sâu trong nội tâm Thời Niên cậu vẫn sợ mẹ, như mỗi một ngày của quá khứ, mẹ nói chuyện, cậu sẽ khẩn trương, cảm giác này sâu tận xương tủy, cho tới hôm nay vẫn ảnh hưởng cậu rất nhiều.
Cho dù bọn họ đã mấy năm không gặp, cho dù cậu cũng đã trưởng thành.
"Mẹ có thể hiểu được con." Mẹ rốt cuộc mở miệng nói, giọng điệu lại còn có vẻ thương hại "Con nít mà, luôn có lúc mất tự nhiên, bởi vì các con còn chưa chân chính trưởng thành, còn chưa tiến vào xã hội, đừng tìm mẹ nói con đã học đại học, mới đi làm mấy ngày đã cho là mọi thứ đều hiểu, thật ra các con cái gì cũng không hiểu, mẹ cũng trải qua tuổi này của con rồi, mẹ hiểu, trong miệng tuy nói không giận dỗi, thật ra thì đang giận lẫy, không bằng chúng ta đổi hướng suy nghĩ, mẹ là mẹ ruột của con, theo lý con có thể thừa kế tài sản của mẹ, vậy bây giờ mẹ cho con trước một ít cũng là chuyện đương nhiên, hơn nữa mấy năm con đại học mẹ không bỏ tiền, số tiền này mẹ cũng nên cho con ——"
"Mẹ cho con căn nhà." Thời Niên thấp giọng nói, "Đã đủ rồi."
Mẹ Thời Niên khẽ nhíu mày, giải thích nói: "Đó là lúc mẹ và ba con ly hôn đã bảo là cho con rồi, chẳng qua lúc ấy con đi học xa nhà khó làm thủ tục mà thôi, chuyện này cùng với lúc ấy mẹ nên cho con tiền học phí tiền sinh hoạt là hai chuyện khác nhau. Thời Niên, con không nên nghĩ xấu về mẹ, lúc đi cái gì mẹ cũng không cần, mẹ chỉ cần con, nhưng ba con không đồng ý, vì chuyện này mẹ và ba con đã dây dưa rất lâu..."
Nói tới đây, mẹ Thời Niên khẽ thở dại, bà nhíu đôi chân mày xinh đẹp, nói: "Được rồi, mẹ biết bây giờ nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì, mẹ chỉ muốn nói với con, mẹ là mẹ ruột của con, mẹ sẽ không để con thiệt thòi, lúc đi mẹ đã nghĩ khi mẹ có năng lực nhất định sẽ tới đón con, mẹ nhịn mấy năm nay, rốt cuộc mẹ có có thể thực hiện hứa hẹn của mình."
Ừm, nói vậy, mẹ còn là một người giữ lời hứa, Thời Niên yên lặng nghĩ.
"Chuyển qua ở chung với mẹ, mẹ sẽ không để con phải chịu khổ nữa."
Một ly latte nóng bỏ thêm gừng giờ đã lạnh thấu, Thời Niên cũng dùng muỗng khuấy từng vòng, nhìn chất lỏng màu nâu rung động từng hồi.
"Cám ơn, nhưng con không muốn đi." Thời Niên dừng khuấy, để cái muỗng qua một bên, cậu ngước mắt lên nhìn người xa lạ mà quen thuộc nhất trước mặt cậu, nói:
"Con không muốn ở chung với mẹ, con cũng không muốn tới công ty gì cả, nếu mẹ cảm thấy đây là sự cố chấp ngây thơ của trẻ con, vậy thì đúng rồi... Cho nên mẹ làm một người trưởng thành có thể thỏa mãn một yêu cầu từ đứa trẻ con trong mắt mẹ chứ? Dù là một lần cũng được?"
Mẹ Thời Niên cũng nhìn cậu, bà ôn nhu nói:
"Con trai, con sẽ hối hận."
Thời Niên gật đầu một cái:
"Đúng vậy, nói không chừng con sẽ hối hận, có lẽ con ngày mai sẽ hối hận, cũng có thể, nhưng mẹ là mẹ ruột của con đúng không? Vừa rồi mẹ cũng nói, mẹ sẽ không để con thiệt thòi có phải hay không? Vậy thì chờ khi con hối hận con lại tới tìm mẹ được không? Nói như vậy mẹ sẽ cảm thấy thoải mái hơn?"
Yên lặng, lại là sự yên lặng khó chịu, thật ra Thời Niên còn có chút không quen, nếu như đổi thành trước kia, cậu dám nói chuyện với mẹ như vậy, mẹ cậu đã sớm mắng cậu hoặc là đánh cậu rồi.
Nhưng bây giờ thì khác, mẹ cậu dùng yên lặng để mắng, không biết đây là sức mạnh của tiền tài hay là sức mạnh của tình yêu, tóm lại những sức mạnh này khiến mẹ cậu duy trì thể diện ở mức tối thiểu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi Thời Niên sắp mất hết kiên nhẫn, mẹ Thời Niên rốt cuộc nở một nụ cười gượng gạo, bà nhẹ giọng nói:
"Được, ai bảo mẹ là mẹ con chứ..."
Nghe được câu này, Thời Niên mới thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn vòng tay trên cổ tay, giả vờ đang xem giờ, cậu đúng lúc biểu đạt kinh ngạc, cậu nói hôm nay mình còn phải đi làm, chẳng qua chỉ xin nghỉ mấy tiếng để ra ngoài thôi, bây giờ còn phải chạy về công ty.
Lần này mẹ Thời Niên không nói thêm gì nữa, bà chỉ nói vào lúc Thời Niên đứng lên:
"Khi con nghĩ thông suốt thì tới tìm mẹ, số điện thoại mẹ chưa từng đổi."
"Dạ."
Thời Niên xoay người, không có lưu luyến, nhưng cậu mới đi hai bước, tay áo đã bị kéo lại từ phía sau.
Người mẹ xinh đẹp ưu nhã của cậu, khóe mắt rưng rưng, bà dùng âm thanh cực thấp, run rẩy nói:
"Thời Niên, mẹ thật sự rất nhớ con, mấy năm nay mẹ vẫn luôn rất nhớ con."
Thời Niên xoay người lại ôm vai mẹ một cái, cậu nói: "Con biết, cám ơn."
Con cũng từng rất nhớ mẹ, lúc một mình tới Đại Tây Bắc, lúc trở về Giang Châu đối mặt với chuyện ba mẹ ly hôn, lúc ba qua đời, còn có lúc mẹ bay, con cũng rất nhớ mẹ.
Nhưng nhớ, hình như cũng là thứ vô dụng, giống như áy náy vậy.
Sau khi ra khỏi quán cà phê Thời Niên đi dọc theo con đường trồng đầy ngô đồng tiến về trước, hai bên đường đi đều là vườn hoa shophouse còn có đại sứ quán, Thời Niên nhớ hồi bé cũng từng tới đây chơi mấy lần.
Thật ra nghĩ lại chỉ một con đường mà thôi, đối với con nít mà nói có gì hay để chơi đâu, nhưng khi đó Thời Niên lại rất là vui, bởi vì mẹ rất thích, nơi này đại biểu cho ưu nhã của bến Giang Châu, cũng đại biểu cho kỷ niệm hạng sang, mẹ sẽ chọn một ngày trời trong, để mặc váy vào, nếu như mùa thu thì lại mặc thêm một cái áo khoác, kiểu dáng không nhất định là mới mẻ độc đáo nhất, nhưng nhất định là kiệt tác nhất, bà cũng sẽ cho Thời Niên ăn mặc rất chỉnh tề, còn ba trẻ tuổi, ba đẹp trai, mặc áo khoác len, một nhà ba người nhàn nhã tản bộ trên đường.
Đi ngang qua nhà hàng tây đã mở mấy chục năm, bọn họ cũng sẽ đi vào ăn một bữa đồ tây, những thứ này đều là ký ức đẹp nhất của Thời Niên.
Mà bây giờ, con đường này vẫn còn an tĩnh ưu nhã tồn tại ở đây, trăm năm không thay đổi.
Nhưng bọn họ cũng đã cảnh còn người mất.
Ví như nhà hàng tây kia, bây giờ biến thành phòng khách của cửa hàng chuyên bán rượu vang.
Thời Niên nhìn bảng hiệu, khe khẽ thở dài.
Mẹ cậu không phải nói cậu vẫn là con nít? Vậy cậu sẽ làm chuyện mà người lớn nên làm.
Cậu lấy điện thoại ra, tìm được số của chuyên viên account marketing trong WeChat, cậu trực tiếp gửi một câu:
【Hẹn không?】
Chuyên viên này trả lời cũng rất nhanh, nhưng nội dung không quá đứng đắn:
【Sao thế? Nhớ tôi à? Nhớ chỗ nào của tôi?】
Thời Niên xem mà phiền lòng, cậu trả lời thẳng một câu:
【Block đây, bye.】
Kết quả còn chưa kịp làm gì cuộc gọi thoại đã tới.
Liên Thanh bên kia hỗn loạn, trong điện thoại rất ồn, Liên Thanh giọng điệu không vui lắm nói sao Thời Niên nhỏ nhen quá vậy hở ra là block người ta.
Hôm nay tâm trạng Thời Niên vốn đã không tốt, cậu cũng không muốn nói nhiều với Liên Thanh, chẳng qua cậu chỉ cảm thấy mình tìm Liên Thanh là một quyết định sai lầm.
Cậu cũng giọng điệu bất thiện nói tôi vậy đó, bằng không anh đổi người khác đi, dù sao anh có tiền mà, có thể tìm một người giống hơn, bây giờ chấm nốt ruồi cũng dễ lắm.
"Cậu không vui?" Liên Thanh đột nhiên hỏi.
Thời Niên lập tức có hơi quê, cậu cắn môi, phân vân một hồi, cuối cùng vẫn "Ừ" một tiếng.
"Tôi cũng đang không vui." Liên Thanh buồn bực khó chịu nói, "Chờ tôi về, hai ta uống một ly đi."
Chờ hắn về?
"Bây giờ anh đang ở đâu?" Thời Niên hỏi.
"Tôi ở thủ đô, mới vừa hạ cánh, tôi đưa em gái tôi đi khám bệnh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT