"Bánh ngọt chắc hỏi được chứ? Cậu mua ở đâu? Ngon ghê ấy." Liên Thanh nói xong lại ăn một miếng, "Hoàn toàn không ngọt như mấy cái bánh hồi trước tôi ăn, đợt rồi Diệu An mua một cái, còn nói là bánh hạt dẻ trong tiệm bánh Nhật Bản đã mở ở Giang Châu mười mấy năm kìa, còn gì mà top 1 còn gì mà số lượng có hạn, kết quả ăn vô ngấy gần chết bất luận tôi uống kèm với cái gì cũng thấy buồn nôn."
Tất nhiên Thời Niên chưa từng ăn loại bánh ngọt trong cửa hàng thế này, trước không nói tới giá cả, mới nghe mấy từ như xếp hàng nè số lượng có hạn nè, cậu cũng chê.
"Rượu vang trắng bán ngọt mà, ăn kèm bánh ngọt vừa thì ngon hơn, tôi cũng sợ mua ngọt quá, cho nên mới tự làm." Rượu này Liên Thanh rót vào ly Cordial*, mà Thời Niên thì trực tiếp tu nguyên chai, cậu cố ý mang chai nhỏ theo để uống cho sảng khoái, cho nên bánh ngọt của cậu phối hợp với rượu tạo ra sự ngang ngược của hàng quán lề đường.
*Ly Cordial: ly dùng để uống rượu vang ngọt
"Tự làm? Ý là cậu tự làm hay là dạng phòng làm việc tư nhân?" Liên Thanh có chút bất ngờ.
"Đương nhiên là tôi tự làm, hơn nữa phòng làm việc tư nhân, bánh làm ra cũng đem bán." Thời Niên cảm thấy năng lực nghe hiểu của Liên Thanh có vấn đề, đã nói sợ mua ngoài bánh ngọt quá mới tự làm, chẳng lẽ bánh tư nhân làm thì không phải là mua sao?
"Không nhìn ra nha, cậu còn có kỹ năng này." Liên Thanh cười nói.
"Đương nhiên, tôi cũng không nhìn ra anh có kỹ năng ở phương diện kia." Thời Niên cũng cười nói.
Liên Thanh nhướng mày: "Vậy kỹ năng của tôi còn tốt không?"
Thời Niên giống như nghiêm túc suy nghĩ, sau đó khẽ cau mày ra vẻ khổ sở nói: "Thì cũng không kém hơn kỹ năng làm bánh của tôi bao nhiêu đâu."
Liên Thanh cúi đầu lại cắt một miếng bánh ngọt để vào đĩa của mình, hắn lại gần Thời Niên thấp giọng nói: "Vậy tối nay chúng ta so tài kỹ năng đi?"
Mùi rượu trong miệng Liên Thanh nong nóng phả lên lỗ tai Thời Niên, Thời Niên bị nhột tránh qua một bên, cậu khẽ đẩy Liên Thanh, nói:
"Nếu vậy, về sau anh kêu tôi uống rượu chắc tôi không dám tới nữa, tôi bảo này Liên thiếu gia, người ta đều là bán nghệ không bán thân."
Liên Thanh nhíu mày rất là bất mãn nói:
"Cậu nói chuyện cũng khó nghe ghê, gì mà bán với lại không bán..."
Nói tới đây, Liên Thanh thoáng dừng lại, sau đó vừa nhỏ tiếng nói: "Ờ thì, cậu không bán, nhưng mà tôi bán..."
"Phắc..." Thời Niên đánh giá thấp độ mặt dày của Liên Thanh.
Náo loạn mấy câu Thời Niên và Liên Thanh lại tiếp tục vừa uống rượu vừa nói vớ vẩn. Liên Thanh hỏi có phải Thời Niên nấu cơm cũng rất ngon không, dù sao tay nghề làm bánh của Thời Niên cũng không tầm thường.
Thời Niên cười nói món duy nhất mình có thể tự tay làm chính là nấu mì, có thể nói là học giả số một chuyên môn nấu mì, còn lại gì chẳng ra gì.
"Vậy vụ bánh ngọt của cậu là sao? Thiên phú dị bẩm?"
Thời Niên hơi do dự, nói: "Là ba tôi dạy tôi."
Thời Niên không muốn nói tiếp nữa.
Thật ra buổi chiều làm bánh Thời Niên có chút hoảng hốt, dường như mấy năm nay từ khi ba qua đời cậu cũng chưa hề cố ý nhớ tới ba, mỗi ngày đều trôi qua như nước chảy, không có gì đặc biệt, mà cậu cũng đã quen rồi, giống như trước giờ mình luôn một mình vậy.
Nhưng lúc làm bánh từ bước đầu tiên cậu đã bắt đầu nhớ ba.
Đó là một ngày trong kỳ nghỉ hè, vô cùng nóng bức, nắng chói nhức mắt, tiếng ve kêu phiền não, hôm đó ba hiếm khi ở nhà, mẹ cũng ở nhà, họ không cãi nhau, cũng không chiến tranh lạnh, bình yên bên nhau, bỗng nhiên ba chỉ cái bánh xinh xắn trong TV nói mình cũng biết làm, ban đầu lúc theo đuổi mẹ Thời Niên ông làm không ít.
Mẹ nghe xong cũng cười, nói đúng thế, nhưng sau khi có Thời Niên, ba không làm nữa.
Hôm đó ba hứng thú bừng bừng dạy Thời Niên làm bánh, Thời Niên học rất chăm chỉ, hơn nữa tặng thành phẩm lần đầu tiên mình làm ra cho mẹ.
Sau đó họ lại làm thêm mấy lần, mỗi lần gia đình đều vui vẻ hòa thuận. Khi đó Thời Niên thậm chí cho rằng cùng nhau làm bánh sẽ trở thành thói quen của gia đình mình, một thói quen trừ ăn cơm ngủ cãi nhau.
Nhưng giống như tự nhiên mà bắt đầu vậy, chuyện làm bánh cũng tự nhiên mà kết thúc.
Không hề báo trước, cũng không ai nhắc tới, giống như ngày tháng đó là Thời Niên tưởng tượng vậy.
Nhưng hôm nay Thời Niên nhìn bánh ngọt mình làm ra, như đang chứng minh cho Thời Niên thấy, chứng minh rằng thời gian qua không phải là Thời Niên suy nghĩ chủ quan, là thật sự đã tồn tại.
Hạnh phúc từng tồn tại.
Hạnh phúc bé xíu.
Tư thế Liên Thanh ăn bánh rất ưu nhã, nhất là khi hắn ăn một miếng, còn hơi ngửa đầu uống rượu, lúc uống rượu hắn khẽ hất cằm di chuyển yết hầu.
Thời Niên nhìn bức tranh trước mặt, rốt cuộc đã hiểu "cảnh đẹp ý vui" có ý gì.
Cậu rõ ràng đã từ chối đề nghị trao đổi kỹ năng của Liên Thanh, mặc dù trong đầu cậu vẫn tự nói với chính mình phải chú ý giữ khoảnh cách xã giao với Liên Thanh, nhưng mỗi lần đối mặt Liên Thanh, nhất là lúc Liên Thanh chủ động, cậu đều có chút không kiềm được, có điều Thời Niên thấy vậy cũng rất bình thường, Liên Thanh mặt, ngực, mông, còn có chỗ kia XL, đã gặp là không kiềm được, mà mình chẳng qua chỉ là một kẻ phàm tục, cho dù không động tình cũng phải động dục.
Thời Niên vốn định uống rượu xong thì tính tiếp, đáng tiếc còn chưa chờ uống xong Liên Thanh đã bị điện thoại gọi đi, hắn nói nhà có việc đột xuất, phải về liền, Thời Niên thấy vậy chỉ nói đúng lúc mình cũng phải đi.
Liên Thanh thở dài, sau khi nghe điện thoại hắn rõ ràng không quá vui, hắn nói:
"Vậy thôi, hôm nay chúng ta ai về nhà nấy tìm mẹ của mình đi."
Thời Niên gật đầu một cái: "Anh tìm đi, tôi không có."
Liên Thanh phiền não cào tóc: "Haiz, tôi vốn cũng không có, gần đây lại có."
Thời Niên không có hứng thú với ân oán nhà giàu, cậu vẫy vẫy tay nói lần sau gặp.
Liên Thanh: "Vậy lần sau, chúng ta hẹn?"
Thời Niên: "Tới đó tính."
Lúc đi Liên Thanh còn không quên mang theo bánh ngọt, hắn nói còn lại đều thuộc về hắn, coi như Thời Niên dùng bánh ngọt để trả tiền rượu.
Thời Niên không đồng ý với cách nói này: "Không phải anh nói mời tôi uống rượu sao?"
Liên Thanh: "Cũng đúng..."
Thời Niên nhướng mày, nói: "Vậy coi như anh thiếu tôi đi, lần sau dùng rượu trả."
Liên Thanh: "... Trả bằng thịt có được hay không?"
Lần này hai người từ giả tận một tuần không có liên lạc, Thời Niên vẫn làm việc học tập chạy deadline viết bài kiếm thu nhập thêm, mà Khương Hoán thì gửi tin nhắn cho Thời Niên, nói đồ may xong rồi, chẳng qua mẹ hắn nói còn muốn xem coi bả vai có vừa hay không, kêu Thời Niên có thời gian thì qua đây một chuyến.
Thời Niên tất nhiên là đồng ý sau đó vào cuối tuần trực tiếp tới nhà Khương Hoán, lúc sắp tới cửa, Khương Hoán bỗng nhiên gọi cho cậu, Thời Niên nghe điện thoại vừa định nói mình sẽ đến ngay, kết quả Khương Hoán ở trong điện thoại nói Thời Niên đừng tới.
"Tại sao? Không mở cửa?"
"Mẹ cậu ở đây."
"..."
"Tôi tới mới biết."
"..."
"Hôm khác cậu lại tới đi, để tôi xem nếu bà ấy không có đây thì lại gọi điện thoại thông báo cho cậu."
"..."
"Thời Niên, Thời Niên cậu còn nghe không?"
Thời Niên nắm chặt điện thoại, nhìn người phụ nữ xuất hiện trước mặt mình.
Bà giống như mẹ Khương Hoán nói vậy, bà đẹp hơn trước kia.
- -------------------
Lời tác giả:
Đọc bình luận tui rất hoảng á.
Tui chưa từng viết cẩu huyết văn, nên muốn thử viết cẩu huyết văn một lần, tui muốn viết cái kiểu cẩu huyết không có lý do lắm chiêu trò.
Nhưng tui phát hiện trí tưởng tượng của tui chắc không xứng được gọi là cẩu huyết.
Em gái đúng là bị bệnh nhưng kết cục không như mọi người nghĩ đâu.
Mẹ Thời Niên không phải người ác gì, bà ấy là một người theo chủ nghĩa lạnh lùng ích kỷ.
Còn như bạch nguyệt quang, cậu ấy thì tương đối mưu mô, hy vọng mọi người đến lúc đó đừng chê tôi lạc hậu.
Sau cùng thì yêu ems.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT