Diệu An không hổ là quý ông hàng thật giá thật, anh khẳng khái lấy thịt xiên nhúng, còn có chân gà lưỡi vịt mình gọi chia sẻ với Thời Niên, mà Liên Thanh thì ngồi đối diện uống rượu vang thối, ăn bánh hạt dẻ.

Lúc xem thực đơn Thời Niên cảm thấy quán ăn này rất là thần kỳ, trong thực đơn không nhiều món, nhưng kết hợp Trung Tây, bên cạnh đầu cá hấp ớt băm chính là trứng cá muối, phía sau bánh hạt dẻ chính là đậu phụ vàng, phong cách hết sức tùy ý.

Bây giờ trên bàn của họ chính là như vậy, trước mặt Thời Niên là beefsteak, trước mặt Diệu An là thịt nguội kho.

Thời Niên cầm dao nĩa, Diệu An đeo duy nhất cái bao tay.

"Không biết tôm hùm đất chừng nào tới mùa." Diệu An lột bao tay xuống bưng rượu lên uống một hớp, "Đến lúc đó Thời Niên cùng tôi ăn khuya đi, tôm hùm đất Tùng Sơn nấu cực ngon."

"Được, có cơ hội thì đi." Thời Niên nghĩ, có lẽ chờ tôm hùm đất tới muộn, họ đã sớm đường ai nấy đi.

"Không biết quý công tử có tới ăn hay không, tôi còn phải nhờ quý công tử tới để chúng tôi được miễn phí ăn thử," Diệu An nháy mắt với Thời Niên mấy cái, "Chẳng qua đến lúc đó chúng tôi chuẩn bị cho quý công tử tôm hùm biển, dù sao hắn chính là chủ quán trong các chủ quán."

"Thôi đủ rồi." Liên Thanh cau mày thả cái muỗng xinh xắn trong tay xuống, "Tôi mặc kệ cậu, cậu cứ nói mãi thì chừng nào mới xong, à mà, còn xiên thịt ấy, cho tôi một xâu..."

Thời Niên bây giờ có chút hoài nghi lúc đầu Liên Thanh lên giường với mình có nói không nên nói nhiều không phải do lạnh lùng sợ phiền toái mà là sợ bại lộ chuyện IQ không cao.

Lúc ba người ăn xong bữa cơm đã qua mười giờ tối, Diệu An sờ bụng mình nói nhờ có Liên Thanh và Thời Niên, rốt cuộc mình đã ăn được một bữa no nê.

Thời Niên cho rằng Diệu An lại nói đùa, cậu vừa định trêu ghẹo đôi câu, lại thấy biểu tình Liên Thanh trầm xuống.

"Đi bệnh viện chưa?" Liên Thanh không đầu không đuôi hỏi.

Diệu An đầu tiên là lắc đầu một cái, sau đó lại gật đầu một cái, Thời Niên ở bên cạnh nghe không hiểu Liên Thanh đang hỏi cái gì, cũng nhìn không hiểu Diệu An đang trả lời cái gì.

"Sao vậy? Không khỏe à?" Thời Niên hỏi.

"Ừ." Diệu An gật đầu một cái, "Mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy..."

"Cậu đứng đắn chút coi!" Liên Thanh không nhịn được nhỏ giọng mắng, "Cậu biết cái gì là nghiêm túc không?"

"Ây da, Thời Niên quan tâm tôi mà." Diệu An cười bỏ qua chuyện này, Thời Niên thấy anh không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi.

Mà Tùng Sơn lại đi tới, hắn cũng không ngồi xuống, mà là tay đặt lên vai Diệu An đứng bên cạnh Diệu An, hắn hỏi Thời Niên hôm nay món ăn thế nào, có hợp khẩu vị hay không, Thời Niên dĩ nhiên là nói mùi vị cực ngon, Tùng Sơn nói tôi chỉ thích Thời Niên thức thời như vậy, không giống một vài người, ăn vào bụng, miệng còn không chịu nói ngon.

"Cậu đừng trêu cậu ấy, hôm nay trêu cậu ấy nhiều quá, trêu nữa là quạu đó." Diệu An ngước đầu cười tủm tỉm nhìn Tùng Sơn, "Lát nữa tính tiền, cậu tự giác một chút, hiếm khi Liên công tử dẫn người tới, cậu hiểu mà."

Tùng Sơn cũng cười, cười với Thời Niên, hắn nói mở quán lâu như vậy, Liên Thanh chưa bao giờ dẫn bạn tới ủng hộ, hắn xem nơi này thuần túy thành kho rượu thôi, tới chỉ để cất rượu, bằng không thì là uống rượu, tự uống một mình chưa đã còn phải kéo chúng tôi đi theo, chúng tôi lại không hiểu rượu, hắn lại chê chúng tôi trâu gặm mẫu đơn, quả thực khó hầu hạ cực kỳ.

Thời Niên nghĩ, Liên Thanh với mình, hình như trừ trên giường khó hầu hạ, dưới giường cũng ok lắm, hơn nữa nghiêm chỉnh mà nói có lẽ mình còn khó hầu hạ hơn Liên Thanh.

Liên Thanh theo thường lệ hừ một tiếng, hắn đứng dậy nói đi vệ sinh, Diệu An cũng đứng lên nói anh cũng đi, anh muốn cùng Liên Thanh tay trong tay đi nhà vệ sinh, ai bảo họ là bạn tốt chứ.

Liên Thanh ghét bỏ xoay người rời đi, Diệu An cười hì hì đi nhanh hai bước đuổi kịp hắn, hai người anh một câu tôi một câu mà đi.

"Diệu An uống nhiều rồi." Tùng Sơn nhẹ giọng nói, "Hiếm ghê, lâu lắm rồi không thấy cậu ấy vui như vậy."

Trừ Liên Thanh, Thời Niên cũng không quen hai người họ, cho nên đương nhiên không có tiếp lời, cậu ngồi đó uống rượu ly có ly không.

"Cậu là beta sao?" Tùng Sơn đột nhiên hỏi.

"Hả?" Thời Niên kịp phản ứng liền gật đầu một cái, "Tôi là beta."

"Chẳng trách trên người cậu không có mùi gì hết." Tùng Sơn cười chỉ chỉ khóe mắt, "Nốt ruồi vẽ lên hay là có sẵn?"

"Có sẵn." Thời Niên biết Tùng Sơn đại khái đoán được chuyện mình là thế thân của Diệu Nhiên, dẫu sao hắn vừa xuất hiện đã nói mình rất giống Diệu Nhiên.

"Thật đẹp." Tùng Sơn dửng dưng nói, "Nốt ruồi của cậu đẹp hơn Diệu Nhiên."

Thời Niên cảm thấy câu này nghe kỳ cục ghê, một nốt ruồi mà thôi, có cái gì hay đâu mà đẹp với chả không.

"Của Diệu Nhiên quá giả, dù sao cũng là vẽ, không tự nhiên bằng cậu."

Lời nói đột ngột của Tùng Sơn khiến cho Thời Niên nhớ lại lần đầu tiên không gặp Liên Thanh, Liên Thanh cũng từng hỏi nốt ruồi của cậu có phải vẽ hay không.

"Nhìn kỹ lại, so với Diệu Nhiên cậu giống người kia hơn." Tùng Sơn thoáng dừng lại, sau đó nói, "Cái thần của cậu giống nhất, nhất là khi không cười, giống bây giờ vậy."

Thời Niên có ngu đi nữa cũng biết những gì Tùng Sơn nói chỉ sợ không phải là đùa.

"Vì sao anh lại nói với tôi những điều này?" Thời Niên không hiểu hỏi, cậu không cảm thấy mình và Tùng Sơn lại thân đến mức có thể nói về những chuyện này.

"Bởi vì tôi không thích Liên Thanh."

Cho nên mới muốn móc mỉa hắn khó chịu một chút cũng móc mỉa cậu khó chịu một chút, Thời Niên đã hiểu hàm ý của Tùng Sơn.

Nhưng Thời Niên không dễ bị chọc cho khó chịu như vậy, cậu muốn làm thế thân của ai chả được, Diệu Nhiên cũng tốt, cái gọi là người kia cũng được, Thời Niên không cần cùng bọn họ ghen ghét tranh sủng, quan hệ bạn tình, hợp nhau thì chịch nhiều lần, không hợp thì vỗ tay hai cái rồi chia tay, không cần khiến mọi chuyện phức tạp lên, cậu là thế thân của người khác thì thế nào, Liên Thanh còn là thế thân của gậy massage kìa.

Lúc Thời Niên đang suy nghĩ, Liên Thanh dìu Diệu An trở lại, Tùng Sơn thấy thế thì tiến lên dìu Diệu An từ trong tay Liên Thanh.

Tùng Sơn lùn, Diệu An lại cao, hắn dìu Diệu An có hơi cố sức, nhưng Liên Thanh cũng không nhúng tay nữa, mặc kệ hắn ôm Diệu An tìm chỗ ngồi xuống.

"Diệu An uống nhiều rồi." Liên Thanh nói.

"Đã nhìn ra." Thời Niên nhìn ly rượu của Diệu An, anh mới uống một ly.

"Bình thường cậu ấy không như vậy..." Liên Thanh suy nghĩ một chút rồi nói, "Có lẽ là gần đây trong người không khỏe."

"Ừ." Thời Niên gật đầu một cái, vẻ mặt lạnh nhạt.

Liên Thanh nhất thời có chút không hiểu, lúc hắn đi Thời Niên còn cười rất vui, tại sao trở về lại xụ mặt rồi.

"Cậu sao vậy?" Nhìn Thời Niên như vậy, Liên Thanh cũng nhíu mày, "Vừa rồi không phải còn vui lắm sao?"

"Tôi không sao hết." Thời Niên bị Liên Thanh nói có chút kinh ngạc, cậu thật sự cảm thấy mình không có gì, cậu theo bản năng sờ mặt một cái, trừ uống rượu hơi nóng ra, không vấn đề gì mà.

"Bởi vì tôi mới nói với Thời Niên tôi không thích cậu."

Tùng Sơn không biết đi tới từ lúc nào, Diệu An đang nằm trên bàn cách đây hai bàn, giống như đang ngủ.

"Ồ."

Liên Thanh nghe Tùng Sơn nói cũng không phản ứng gì, hắn vung tay lên, nói tính tiền, Thời Niên vội vàng nói để mình trả.

"Vốn đã bảo bữa này là tôi cám ơn anh giúp mà." Thời Niên đứng dậy cầm bill lại quầy thu ngân, "Nhớ lát nữa trả áo vest cho tôi."

"Biết rồi!" Liên Thanh không kiên nhẫn đáp.

Thời Niên theo Tùng Sơn tới quầy thu ngân, trên đường đi Tùng Sơn khá là kinh ngạc nói còn tưởng rằng Thời Niên là tình nhân của Liên Thanh.

Thời Niên trực tiếp chối, cậu nói cậu và Liên Thanh miễn cưỡng coi là cùng ngành.

Nhưng Liên Thanh là sếp mình là nhân viên.

"Xem ra là tôi hiểu lầm." Tùng Sơn sảng khoái giảm năm mươi phần trăm cho Thời Niên, "Nhưng tôi cũng không có nói dối, cậu thật sự rất giống người Liên Thanh thích."

"Ừ." Thời Niên lướt điện thoại, sau đó nhìn Tùng Sơn cười nói, "Giống thì giống thôi, liên quan khỉ gì đến anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play