hó và thiên nga

Cháo rất ngon, Thời Niên bưng chén ngồi trên sô pha húp, Liên Thanh thì trực tiếp ngồi xếp bằng trên thảm buồn rầu hút thuốc.

Lúc Thời Niên ăn cháo thỉnh thoảng sẽ nhìn Liên Thanh một cái, Liên Thanh bây giờ không giống công tử nhà giàu eo đeo bạc triệu, mà giống ông già ngồi đầu giường đất nhà mình hút thuốc tẩu.

"Không bẩn sao?" Nhìn Liên Thanh hút nửa điếu thuốc, Thời Niên không nhịn được hỏi ra, "Trên thảm đều là vi khuẩn."

Liên Thanh nhìn Thời Niên một cái, sau đó híp mắt tiếp tục hút thuốc, hắn để cái gạt tàn bên chân mình, hút một hồi thì gạt một cái, lâu lâu lại nhàn nhã hút hai ngao, Liên Thanh mới chậm rãi nói: "Đều là vi khuẩn, ờ, không phải cậu cũng quỳ trên đó để tôi chịch à, tôi thấy lúc chịch cậu ưỡn cao lắm... Sao lúc đó cậu không ngại thảm toàn vi khuẩn?"

"..." Thời Niên nhét mình một muỗng cháo, nhịn xung động ụp chén chào lên mặt Liên Thanh, người này thật sự hoàn toàn lật đổ hình tượng phú nhị đại trong nhận thức của mình trước giờ, cậu cho rằng dù phú nhị đại có hoang đường có phá sản đi nữa, lúc ra ngoài xã hội ít nhất phải phong độ nhẹ nhàng tự nhiên hào phóng, nhưng Thời Niên trừ cái lần trong tiệc nếm rượu thấy Liên Thanh trên sân khấu có chút hay ho ra, những lúc khác chỉ cần Liên Thanh há miệng nói chuyện thì đều cảm thấy hắn không khác gì mấy thằng học sinh cấp hai ngồi bàn cuối túm bím tóc con gái cãi nhau với giáo viên.

"Phòng này tôi đặt dài hạn, cậu cứ tính đi, không có bốn năm cũng năm năm mà? Mỗi ngày đều có người chuyên quét dọn, đồ dùng giường chiếu áo choàng tắm thảm gì đó đều thay đổi thường xuyên, địa bàn của tôi, tôi muốn thế nào thì làm thế đó."

Liên Thanh vừa nói vừa tắt thuốc dụi vào gạt tàn: "Cậu không cần lo lắng vấn đề vệ sinh, con người tôi ít nhiều có hơi yêu sạch sẽ, phòng có sạch hay không trong lòng tôi hiểu rõ."

Thời Niên lại nhét cho mình một họng cháo, cậu nghĩ bây giờ tiêu chuẩn sạch sẽ thấp ghê, cái thể loại ngồi dưới thảm hút thuốc như Liên Thanh còn không biết xấu hổ nói mình sạch.

Bởi vì cắn người miệng mềm, cho nên Thời Niên luôn nhịn rồi nhịn, khi không nhịn được cậu lại nhét cháo vào miệng, cho nên một phần cháo không bao lâu đã bị Thời Niên ăn hết.

Liên Thanh ở bên cạnh hỏi Thời Niên có muốn ăn thêm một chén nữa không, nhìn sức ăn này của cậu chắc bệnh đã khỏi rồi.

Thời Niên lắc đầu một cái, nói ăn no rồi, ăn nữa là không nhịn được.

"Không nhịn được?" Liên Thanh không hiểu ý Thời Niên, "Ý là dạ dày cậu không thoải mái hả? Cậu vừa hết sốt, ăn nhiều như vậy dạ dày nhất định có gánh nặng."

"Phải, anh nói đúng." Thời Niên dọn dẹp hộp cháo để lên bàn thuận lợi lát nữa ra ngoài thì mang đi, lúc cậu tỉnh dậy trên người trừ quần lót thì không có gì khác, thấy mình bị bệnh, cộng thêm ngủ với Liên Thanh nhiều lần rồi, cho nên Thời Niên cũng không quá để ý, lúc ăn cháo cậu cũng chỉ mặc áo choàng tắm là bắt đầu ăn, bây giờ chuẩn bị đi đương nhiên muốn đứng dậy mặc quần áo.

Nhưng Thời Niên vừa cởi áo choàng tắm xuống, chuẩn bị tìm áo sơ mi đã nhìn thấy Liên Thanh ngồi dưới đất ngước đầu lên, nhìn mình chằm chằm.

"Có chuyện gì?" Thời Niên theo bản năng nhìn áo choàng tắm vẫn còn trong tay mình, hình như không vấn đề gì.

"Có." Liên Thanh mặt đơ nói, "Tôi nhớ trước khi ngủ cậu nói tôi không bằng cầm thú."

"Ờ, tôi xin lỗi, anh vẫn tốt hơn cầm thú rất nhiều." Thời Niên vẫn rất cảm kích Liên Thanh, thật ra tình huống lúc ấy nếu cậu nhất quyết bỏ đi, sợ rằng ra khỏi khách sạn đã sốt đến bất tỉnh, Liên Thanh không chỉ kêu cậu ở lại đây còn cho cậu uống thuốc mua cháo, lấy tiêu chuẩn bạn tình mà nói đã là hết tình hết nghĩa.

"Bây giờ cậu khỏe hơn nhiều chưa?" Liên Thanh nhìn chằm chằm Thời Niên hỏi.

"Tạm được đi..." Thời Niên cảm thấy ánh mắt Liên Thanh nhìn mình có hơi sai, giống như là sói đói lâu ngày thấy thịt vậy.

Nhìn cái nết này của Liên Thanh, Thời Niên vội vàng mặc áo sơ mi vào, cậu cũng không muốn bệnh còn chưa hết đã bị người ấn lên giường dày vò.

Lúc khom người nhặt quần Thời Niên vẫn bị người từ phía sau bóp mông.

"To quá." Mười ngón tay Liên Thanh bóp mông Thời Niên còn dùng lực xoa xoa, "Cậu có biết lần trước cậu tới tiệc nếm rượu, bộ đồ vest cậu mặc không quá vừa người không? Lúc ấy chỗ vải ở mông của cậu bị chùng, từ phía sau nhìn có vẻ mông cậu cực kỳ lớn. Lúc ấy tôi nhớ lại cảnh cậu cởi quần ra làm sao..."

Thời Niên bị Liên Thanh bóp đau, cậu giãy giụa, miễn cưỡng thẳng người, nhưng cái mông vẫn bị người ta túm trong tay bóp tròn nắn dẹt, hắn thở dài nói: "Liên thiếu gia anh có thể để ý chút không? Vừa rồi còn khen anh tốt hơn cầm thú đó, làm sao mới chưa tới một phút anh đã không còn nhân tính rồi?"

"Tôi không làm." Liên Thanh dùng tay kia đánh mông Thời Niên, nhìn thịt được bọc trong quần lót rung rung, "Tôi chỉ sờ một cái, sờ một cái không quá phận mà."

Thời Niên bị hắn đánh đau, có hơi bực, cậu giãy giụa lợi hại hơn trong miệng cũng không nhàn rỗi, cậu nói: "Liên thiếu gia, bớt mặt dày đi, tôi con mẹ nó bệnh còn chưa hết đâu, hơn nữa dù hôm nay tôi không bị bệnh, chúng ta cũng phải cần đôi bên tình nguyện! Nếu anh mà không buông tay hai ta cắt đứt!"

Thời Niên nói ra khỏi miệng, Liên Thanh bèn ngưng động tác, hắn thả bàn tay trên mông, quay lại đặt ngang hông Thời Niên nhẹ nhàng ôm cậu, Thời Niên vẫn giãy giụa, chẳng qua là động tĩnh nhỏ hơn vừa rồi không ít.

"Không cắt đứt thì sao..." Liên Thanh kề sát cổ Thời Niên nhỏ giọng nói, "Tôi muốn vuốt ve cậu, chính cậu cũng đã nói chúng ta còn chưa từng bắt đầu, cậu một chút cũng không muốn?"

"Ít nhất bây giờ tôi không muốn." Thời Niên tránh ra khỏi cái ôm của Liên Thanh, cầm quần lùi đến một góc khác mặc vào, "Chuyện ngày hôm qua cám ơn anh, áo vest tôi lấy đi, tôi còn phải bán mạng cho nhà tư bản nữa, cho nên phải đi trước đây, ngày khác tôi mời anh ăn cơm cám ơn anh."

Liên Thanh đứng tại chỗ sậm mặt lại không nói lời nào, Thời Niên đã quen với bộ dạng này của hắn, cho nên cũng không quá để bụng, chẳng qua khi sắp đi đến cửa, Liên Thanh gọi lại cậu.

Thời Niên thở dài, vẫn quay đầu lại, hỏi Liên Thanh còn chuyện gì.

"Ngày khác là ngày nào?" Liên Thanh ôm cánh tay hỏi, "Tôi bận lắm đó."

"Vậy anh bận của anh đi, " Thời Niên bĩu môi nói, "Chờ anh hết bận lại ăn."

"Hôm nay tôi không bận." Liên Thanh nhướng mày nói, "Vậy hôm nay đi."

"Cũng con mẹ nó nói bao nhiêu lần rồi tôi còn chưa khỏi bệnh đâu!" Thời Niên đột nhiên cầm túi đựng áo dùng sức đập lên người Liên Thanh, mặt không biết là vì lại bắt đầu phát sốt hay là đơn thuần tức giận mà trở nên hồng hồng.

Vốn dĩ Thời Niên đã hết giận, lúc đi tới cửa kia mấy bước Thời Niên còn nghĩ lại, có phải thái độ của mình đối với Liên Thanh không được tốt không, kết quả thằng ngu này lại là chó không đổi thói được ăn cứt.

Hình như có chỗ sai sai... Mình không phải là cứt.

Đó chính là con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.

Nhưng mình cũng không phải thiên nga... Được rồi, vẫn gắng gượng làm thiên nga một lần đi, cũng tốt hơn cứt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play