“Hắn sao… ta cũng không biết”. Triệu Huyền lắc đầu nói.
“Viện trưởng, ngươi cũng không biết?”. Hàn lão kinh ngạc hỏi.
“Ngậm miệng!”. Triệu Huyền nhíu mày nhìn ông ta khẽ quát.
Hàn lão giật mình, lúc này ông ta mới nhớ tới Dương Phong còn đang đốn ngộ đâu. Nếu như âm thanh của ông ta khiến Dương Phong đốn ngộ bị cắt đứt, ông ta có mười cái mạng cũng giữ không được.
Triệu Huyền không có đáp lại lời của Hàn lão, ông ta chỉ lẳng lặng nhìn Dương Phong.
Dân gian có một câu ca dao:
“Thái dương tây hạ, mãn nguyệt đông khởi.
Nhân loại ngưỡng vọng thần chúc, ác ma ước vọng thần vẫn.
Thần chúc, thiên địa cỏ cây tôn ngũ sắc. Thần vẫn, thiên địa hóa hư không”.
Đại loại chính là nói, khi mặt trời hạ xuống, mặt trăng dâng lên. Chúng sinh nhìn lên mặt trăng hi vọng thần chúc phúc, mà ác ma lại hi vọng thần vẫn lạc.
Nếu như chúng sinh nhận được chúc phúc của thần, thì cả thiên địa cũng chỉ là cỏ cây để tôn lên một đóa hoa ngũ sắc. Nhưng khi thần vẫn lạc, thiên địa này liền hóa thành hư vô.
Đương nhiên, câu ca dao này cũng không phải sinh ra vì thần linh, bởi vì nó còn có thể hiểu theo một nghĩa khác.
Chỉ cần đảo ngược lại câu ca dao liền có một nghĩa hoàn toàn khác.
Khi thiên địa sắp tận diệt, thần linh xuất hiện, đem thiên địa tái tạo. Nhân loại nhận được chúc phúc của thần, trở thành thiên địa chi chủ. Mà ác ma thì bị thần đánh đuổi.
Thái dương nếu như không còn vì nhân loại chiếu sáng, vậy mặt trăng sẽ thay thế nó trở thành ánh sáng cho nhân loại.
Ban đầu, ông ta chỉ cho rằng đây là ca dao, ý nghĩa sau nó cũng chỉ là nghe cho vui. Nhưng hiện tại nhìn thấy Dương Phong, nhất là trong thời điểm này.
Đốn ngộ lại xảy ra hiện tượng thần kỳ như vậy, nội tâm ông ta có chút dao động.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trăng cũng bắt đầu lặn xuống. Dương Phong lúc này mới tỉnh táo lại, hắn có chút không hiểu cảm giác vừa rồi là gì. Giống như nhận ra rất nhiều thứ, nhưng mà lại có cảm giác cái gì cũng không nhận ra.
Hơn nữa, hắn có cảm giác nguyên năng trong thân thể tăng trưởng không ít. Suy nghĩ một chút, hắn liền tiến về phía phòng luyện võ, nơi đó có Nguyên Châu. Hắn muốn xem cảm giác của mình có phải thật hay không.
“Hắn đi nơi nào?”. Hàn lão khó hiểu lên tiếng.
“Vừa mới đốn ngộ, hẳn là có chút tăng lên. Có lẽ là đi kiểm tra nguyên năng, con đường này là đi tới phòng luyện võ, hắn muốn tìm Nguyên Châu kiểm tra”. Nhan Tử Huyên nói.
“Nhưng mà nguyên năng của hắn giống như tăng trưởng không bao nhiêu, đốn ngộ không phải có thể tăng lên nguyên năng trên diện rộng sao?”. Hàn lão khó hiểu nói.
“Các ngươi nghĩ, đốn ngộ liền sẽ phải tăng lên thực lực rất nhiều sao? Chờ các ngươi bước vào Nguyên Huyền cảnh sẽ biết, lúc đó cần là cảm ngộ, mà không phải là thực lực”. Triệu Huyền lạnh nhạt nói.
Nhan Tử Huyên cùng Hàn lão nghe vậy vội vàng ngậm miệng. Dù sao họ lúc này mới Nguyên Linh cảnh, sao có thể hiểu được Nguyên Huyền cảnh là thế nào chứ.
Thực lực chính là đạo lý, người nào thực lực mạnh người đó liền có lý.
Không có cách, thế giới này chính là như vậy.
Đám người lén lút đi theo sau lưng Dương Phong.
Dương Phong đi tới phòng luyện võ, đi tới bên Nguyên Châu, sau đó hai tay đặt lên, kiểm tra nguyên năng của mình.
Một lát sau, bên trong Nguyên Châu nhảy lên một con số - 10.
Dương Phong thấy vậy ngẩn ra, cũng đúng, làm sao có thể trực tiếp bước vào Nguyên Đồ cảnh được. Muốn vào Nguyên Đồ, trọng yếu nhất chính là đồ hình, cũng chính là tạo ra một cái đồ án bằng nguyên năng trong thân thể.
Đương nhiên, đồ án này cũng không phải cố định, mà là thể hiện cho việc có thể khống chế nguyên năng hoàn hảo nhất. Lúc đó mới có thể bước thêm một bước.
Nhưng mà…
Dương Phong nhất thời vỗ trán, hắn còn chưa học được cách khống chế nguyên năng, chỉ mới học được làm thế nào di động chúng, làm thế nào hấp thu chúng.
Hiện tại nên làm thế nào?!
“Ngươi chưa dạy hắn khống chế nguyên năng?”. Triệu Huyền khó hiểu nhìn Nhan Tử Huyên hỏi.
“Cái này… còn không có. Ta cho rằng phải mất một tuần nữa hắn mới có khả năng làm được. Dù sao nguyên năng chưa đạt tới mười, vội vàng học cách khống chế nguyên năng sẽ dẫn tới tổn hại cho thân thể”. Nhan Tử Huyên đáp.
Triệu Huyền nghe vậy cũng không có nói thêm, chỉ là ánh mắt nhìm chằm chằm lấy nàng.
“Viện… viện trưởng, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”. Nhan Tử Huyên có chút sợ hãi, nàng không hiểu viện trưởng vì cái gì nhìn mình như vậy.
“Ngươi còn chờ cái gì? Còn không mau đi xuống dạy hắn”. Triệu Huyền tức giận nói.
“Cái… cái này… chúng ta không phải đang theo dõi hắn sao? Đi ra như vậy không tốt lắm”. Nhan Tử Huyên ngơ ngác nói.
“… Ngươi đường đường là Nguyên Linh cảnh, lại sợ một tên tiểu tử còn chưa bước vào Nguyên Đồ cảnh?”. Triệu Huyền có chút im lặng nhìn Nhan Tử Huyên.
Nhan Tử Huyên ngẩn ra, sau đó sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Nàng vừa mới cho rằng mình theo dõi Dương Phong không tốt lắm, rất xấu hổ, hơn nữa để hắn biết sau này sẽ rất khó đối mặt. Hiện tại nghe Triệu Huyền nói vậy, nàng mới chợt nhận ra.
Đúng nha, ta đường đường là Nguyên Linh cảnh đỉnh phong, ta sợ cái gì?!
Nghĩ vậy, Nhan Tử Huyên liền hướng về phía Hàn lão cùng Triệu Huyền nhẹ gật đầu rồi đi về phía Dương Phong.
“Dương Phong”. Nhan Tử Huyên từ xa lên tiếng.
“Nhan nguyên giáo?”. Dương Phong giật mình quay đầu lại nhìn liền thấy được Nhan Tử Huyên.
Nửa đêm, nữ nhân này tới đây làm gì?!
“Nửa đêm không ngủ, ngươi chạy tới phòng luyện võ để làm gì?”. Nhan Tử Huyên lộ ra vẻ hiếu kỳ hỏi.
Dương Phong:...
Nữ nhân này làm sao cướp lời của hắn?!
“Nhan nguyên giáo, ta tới để kiểm tra nguyên năng. Nguyên năng của ta đã đến mười, chỉ cần thêm một trị số nữa là sẽ bước vào Nguyên Đồ cảnh”. Dương Phong đáp.
“Ngươi quên ta từng nói muốn đột phá cần học được chế tạo đồ án sao?’. Nhan Tử Huyên cau mày nói.
“Ta biết, chỉ là cảm giác nguyên năng tăng lên, cho nên ta mới đến kiểm tra mà thôi, cũng không có nếm thử đột phá”. Dương Phong gật đầu đáp.
“Như vậy tốt nhất, tu luyện, không phải chuyện đơn giản, đi sai một bước chính là vạn kiếp bất phục. Được rồi, ngươi tới đây, ta dạy cho ngươi cách chế tạo đồ án đột phá Nguyên Đồ cảnh”. Nhan Tử Huyên nói.
Dương Phong đi tới, Nhan Tử Huyên hay tay đưa lên, tại trước mặt nàng hiện ra một quả cầu màu đỏ.
“Hoả Nguyên?”. Dương Phong dò hỏi.
“Không sai, ta thức tỉnh là hoả hệ. Cho nên nguyên năng màu sắc là màu đỏ. Không cần chú ý điểm này, nhìn cho kỹ”. Nhan Tử Huyên nhắc nhở nói.
Sau đó, nàng nâng tay lên, quả cầu bắt đầu chia tách ra thành vô số chấm nhỏ.
“Nhớ kỹ, mỗi người trong thân thể đều thích ứng một loại nguyên tố khác nhau. Tại Nguyên Đồ cảnh chưa phát hiện rõ ràng, nhưng đến Nguyên Linh cảnh liền thể hiện rất rõ điểm này”.
“Mà ngươi cần làm, chính là di chuyển nguyên năng, xây dựng thành đủ loại đồ án nguyên tố. Thứ này trong lý thuyết ngươi đã học”.
“Giống như ta bây giờ, xây dựng thành đồ án hoả nguyên tố. Chỉ cần làm xong toàn bộ, nguyên năng trong thân thể ngươi sẽ hiện ra căn nguyên nguyên tố”.
“Khi đó, ngươi sẽ cảm giác được mình nên làm gì, đột phá, chính là nước chảy mây trôi. Chỉ cần dùng tâm đi cảm nhận, ngươi sẽ phát hiện thế giới này vô cùng thần kỳ”. Nhan Tử Huyên vừa chỉ dạy vừa nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT