“Không cần lo lắng, chỉ cần đã nhận chủ, Phong Điêu sẽ không mất. Ngươi ở lại ký túc xá chờ tin tức là được, có lẽ rất nhanh sẽ tìm ra”. Nhan Tử Huyên nói.
“Ta biết. Bất quá, Nhan nguyên giáo, Phong Điêu là mẹ ta tặng. Ngươi biết ta đối với nó coi trọng cỡ nào. Nếu như tìm không được, ta sẽ làm ra cái gì ta cũng không biết được. Hi vọng Nhan nguyên giáo hiểu cho”. Dương Phong bình tĩnh nói, nhưng Nhan Tử Huyên có thể nhìn ra được hắn đang đè nén nộ khí cỡ nào.
“Yên tâm đi. Sẽ không mất được”. Nhan Tử Huyên nghiêm túc nói.
Mặc dù gia giáo Dương gia rất nghiêm, nhưng mà với thái độ của Dương Quân đối với tiểu tử này, nói không chừng sẽ thật vì hắn mà đem toàn bộ học viện lật úp cũng không chừng.
Hiện tại Dương gia như mặt trời ban trưa, ai không biết vương phủ đã có thể xem như là một nửa người hoàng thất đâu.
“Ta chờ”. Dương Phong gật đầu đáp.
Nhan Tử Huyên cũng không ở lại, nói xong liền đi. Nàng muốn tìm viện trưởng, không nên để cho chuyện này lộ ra. Chẳng những ảnh hưởng danh tiếng của học viện, cái này còn nói, nhưng nếu để quận chủ cùng Dương phủ biết, lúc đó mới có chuyện.
“Phong ca, ngươi thật đúng là chân nhân bất lộ tướng, ta thật đúng là nhìn không ra”. Phong Thiên cảm khái nói.
“Ngươi đừng ở bên ngoài nói là được”. Dương Phong cười lắc đầu nói.
“Phong ca, đã ngươi giấu sâu như vậy, cũng phải đền bù cho ta một ít phí tổn tinh thần chứ? Ta nhiều đêm mất ngủ cũng là vì muốn tìm ra thân phận của ngươi, ngươi nói xem?”. Phong Thiên cười bỉ ổi nói.
Dương Phong: …
“Nói đi, ngươi muốn ta giúp gì?”.
Dương Phong biết tính cách của Phong Thiên, người này tuyệt đối là có chuyện nhờ hắn, nếu không sẽ không nói như vậy.
“Hắc hắc, chỉ có Phong ca hiểu ta. Ngươi có thể cho ta mượn ba ngàn viên nguyên tệ sao?”. Phong Thiên cười hỏi.
“Ba ngàn? Ngươi cần nhiều tiền như vậy làm gì?”. Dương Phong khó hiểu hỏi.
“Cái này… không tiện lộ ra”.
“… Được rồi, chỗ ta để tiền ngươi cũng biết. Bên trong còn hơn bốn ngàn viên nguyên tệ, ngươi lấy đủ số mình cần, chỗ còn lại ta còn dùng mua thức ăn cho Phong Điêu”. Dương Phong đáp.
“Hắc hắc, đa tạ Phong ca, ta nhất định sẽ sớm ngày trả lại cho ngươi”. Phong Thiên vui vẻ đáp, sau đó liền đi tới bên giường của Dương Phong, đem gối lật ra, mở ra hành trang sau đó bắt đầu đếm tiền.
Dương Phong: …
Tên tiểu tử này gấp gáp như vậy? Lấy được tiền cũng không đi ra được học viện, cần gì phải lấy vội như vậy chứ?!
…
Đến ban đêm, Nhan Tử Huyên có thông báo cho hắn rằng đã tìm được thủ phạm, nhưng do trời đã tối cho nên muốn để sáng mai giao người cho hắn giải quyết. Đồng thời nàng còn mang Phong Điêu đưa lại cho hắn.
Dương Phong cũng đồng ý, chỉ cần tìm lại Phong Điêu là được, những chuyện khác hắn không muốn quản quá nhiều.
Ngồi trên giường, hai chân khoanh lại, tiến vào trạng thái minh tưởng. Hô hấp của Dương Phong dần trở nên đều đặn, nếu không phải hắn đang ngồi, người khác sẽ cho rằng hắn đang ngủ đâu.
Khi thức tỉnh nguyên năng, điều cần làm chính là lợi dụng cảm giác để phát hiện nó.
Bất kể là nhân loại hay Nguyệt Linh tộc, trời sinh liền đối với nguyên năng rất nhạy cảm. Đó mới là lý do họ thể sử dụng nguyên năng một cách vô cùng triệt để.
Dương Phong có thể cảm giác được nguyên năng giống như đang ở xung quanh thân thể hắn nhảy nhót, chúng phẳng phất như có sinh mệnh. Hắn có thể nghe được âm thanh của nguyên năng… mới có quỷ.
Bất đắc dĩ, hắn nhìn về phía giường của Phong Thiên có chút im lặng. Con hàng này ngủ không thể bịt miệng lại được sao? Ngáy to như thế định không cho người khác ngủ hay sao?!
Hết cách, hắn liền mở cửa đi ra ngoài.
Ánh mắt nhìn lên bầu trời, mặt trăng ở đại lục này thật sự rất tròn, 15 năm qua hắn cũng chỉ thấy được mặt trăng tròn, chưa từng thấy trăng khuyết bao giờ.
Tương truyền rằng, năm xưa, đại lục có ba vị nguyệt thần theo thứ tự là Tân Nguyệt Nữ Thần, Mãn Nguyệt Nữ Thần cùng Bán Nguyệt Nữ Thần. Sau đó, một chuyện xấu xảy ra, Mãn Nguyệt Nữ Thần tử vong, hóa thành mặt trăng như bây giờ.
Cho nên đại lục Nguyên Linh chỉ có trăng tròn mà không có trăng khuyết.
Dương Phong cũng không tin điểm này. Có lẽ nhân loại thực sự là do thần sinh ra, nhưng nếu như là mặt trăng cũng do thần hóa thành, hắn dám nói năng lực của nàng có thể xé toang toàn bộ đại lục.
Người như vậy, sẽ bị giết?!
Có lẽ nhiều năm qua, hắn vẫn có chút chưa tiếp nhận được sự thật rằng mình xuyên qua thế giới khác.
Cũng không biết người thân của hắn ở kiếp trước như nào.
Kiếp trước hắn là một người rất dễ thỏa mãn, không có đòi hỏi gì, công việc cũng chỉ là việc nhẹ lương… không cao. Đủ hắn sống là được, do chỉ có một mình nên không tiêu tốn nhiều.
Chính vì vậy kiếp này hắn cũng không có phấn đấu cái gì, đa phần cũng chỉ là để giết thời gian. Dù sao thế giới này hoạt động giải trí cũng chỉ có thanh lâu, tửu điếm. Mà hai thứ này cha mẹ hắn không cho hắn đụng, cho nên có thể nói hắn sống rất nhàm chán.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chú lên mặt trăng, trong đầu suy nghĩ rất nhiều thứ, thời gian phẳng phất giống như dừng lại, cũng có lẽ là trôi qua rất nhanh chóng.
Ngay cả hắn cũng không biết đã trôi qua bao lâu, hắn chỉ ngồi ở đó lặng lẽ nhìn lấy ánh trăng.
“Viện trưởng, hắn…”.
Cách nơi Dương Phong ngồi chưa tới trăm mét, có ba người đang âm thầm quan sát hắn. Nếu Dương Phong nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra họ, bởi vì hai trong số đó chính là Hàn lão cùng Nhan Tử Huyên.
Mà người thứ ba, chính là viện trưởng Thiên Nam Học Viện Triệu Huyền.
“Đừng quấy rầy hắn, hắn đang ở trạng thái đốn ngộ, nếu như cắt đứt, e rằng đời này cũng sẽ không có cơ hội lần hai”. Triệu Huyền trầm giọng nói.
Hàn lão cùng Nhan Tử Huyên ngẩn ra. Họ có nghe qua loại trạng thái này, nhưng mà không phải chỉ có Nguyên Huyền cảnh mới có thể có sao? Làm sao sẽ xuất hiện trên người một đứa bé còn chưa bước vào Nguyên Đồ cảnh?!
Giống như nhìn ra được ý nghĩ của họ, Triệu Huyền nhẹ giọng nói.
“Đốn ngộ không phải thứ đặc trưng dành riêng cho cấp độ nào. Đây là nhận ra vấn đề nào đó ở cấp độ sâu. Người bình thường không có quá nhiều thứ phải suy nghĩ, không có áp lực nặng như sơn”.
“Cho nên cực hiếm chuyện đốn ngộ xảy ra trên người người bình thường. Mà Nguyên Huyền cảnh cần cảm ngộ nguyên năng, đem nguyên năng ngoại phóng. Cho nên xuất hiện thường xuyên nhất”.
“Đến thư viện, các ngươi tìm một quyển cổ thư, bất kỳ quyển nào đều có ghi chép lại điểm này. Chẳng qua không có nói rõ ràng, lại thêm cũng không phải là điều đặc biệt gì cho nên dần dần không người để ý”.
“Năm đó ta cũng tại cảnh giới Nguyên Linh cảnh liền đốn ngộ, không có gì lạ”.
Theo nàng biết, đốn ngộ đều là liên quan tới tu luyện, rất dễ nhìn ra được người này đốn ngộ về cái gì. Bởi vì khi đó, nguyên năng của họ sẽ ở một trạng thái cực ôn hòa, có thể nói để cho người đốn ngộ giống như toàn thân dung nhập cùng thiên địa.
Mà tình trạng của Dương Phong hiện tại lại hoàn toàn trái ngược, thiên địa giống như đem hắn hiện ra trước mặt thế nhân. Nhất là đứng dưới ánh trăng khiến cho Dương Phong phẳng phất như đang phát sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT