Chương 90: "Trần Cảnh Thâm, chúng ta ở ghép đi."
Quanh đi quẩn lại đã đến cuối năm là lúc bận rộn nhất trong năm. Mọi khi ngày nào Dụ Phồn cũng phải chạy không biết bao nhiêu cảnh, mấy ngày cuối năm nay, cậu lại trở thành người nhàn nhã nhất.
Lần này cậu cố ý mang theo máy ảnh, vốn nghĩ lúc Trần Cảnh Thâm làm việc, cậu có thể dạo chơi quanh Nam Thành, chụp vài tấm ảnh. Ai ngờ nghỉ bảy ngày đến tận ngày cuối, hầu như cậu chẳng đụng đến cái máy ảnh này lần nào.
Nguyên nhân là do một sáng nào đó Trần Cảnh Thâm hỏi cậu, có muốn đến công ty với tôi không?
Dụ Phồn đang trong mơ bị hắn hôn tỉnh, nghe xong chỉ còn cả bụng đầy tiếng chửi tục, mơ màng nghĩ, ông ở nhà nghe cậu gõ bàn phím mỗi ngày đã đủ ồn rồi, có ngốc mới đi theo cậu công ty chịu khổ.
Nheo mắt một lúc mới tỉnh dậy, vẫn làm đồ ngốc, vội vàng thay quần áo đi với Trần Cảnh Thâm.
Thế là vừa đi đã hết một tuần. Nhưng Dụ Phồn cũng không thể không biết xấu hổ đợi trong văn phòng của Trần Cảnh Thâm, chỉ ngồi ở quán cà phê dưới lầu.
Đúng lúc mấy ngày nay Uông Nguyệt đang than khóc thảm thương trong nhóm chat, đến cuối năm, tiết trời thoải mái dễ chịu là Ninh Thành lại chật kín người, số lượng khách hàng cũng nhanh chóng tăng lên, ngày nào cô ngủ dậy cũng gửi tin nhắn thoại gào trong nhóm chat "Sao kiếm tiền lại khổ thế chứ", "Tiền này bà không kiếm cũng được" . Dụ Phồn nhàn rỗi không có việc gì làm, quyết định sửa ảnh giúp studio ngay ở quán cà phê luôn, chờ Trần Cảnh Thâm tan làm thì cùng nhau về nhà.
Mấy cái hộp để chồng chất từ đời nào trong nhà đã được hai người cậu mở ra sắp xếp xong đâu vào đấy, trông nhà không đến nỗi trống nữa. Trần Cảnh Thâm mua một cái máy chiếu, đến tối thỉnh thoảng hai người sẽ cùng dựa lên sô pha xem phim.
Dụ Phồn rất thích xem phim kinh dị, không những vậy còn xem hết sức chăm chú, Trần Cảnh Thâm không hứng thú với thể loại phim này lắm, nhưng hắn sẽ không vắng mặt lần nào.
Tối thứ bảy, Dụ Phồn khoanh chân, lưng eo thẳng tắp, ngồi trên sô pha chuyên tâm xem phim. Ngay lúc đoạn cao trào đầu phim sắp đến, eo bỗng nhiên bị ôm chặt, Trần Cảnh Thâm đưa mặt dựa đến đây, nhắm mắt vùi vào cổ cậu.
"Không xem cái này được không?" Trần Cảnh Thâm hỏi.
"Không được. Trần Cảnh Thâm, cậu đừng ồn." Dụ Phồn chăm chú xem phim không chớp mắt.
"Tôi sợ."
"Sợ thì vào phòng đi, tôi xem một mình."
"Không, tôi ở với cậu."
Dụ Phồn nhíu mày: "Không cần cậu ở cùng."
Vừa dứt lời, ma nữ chợt nhào đến ống kính quay một cảnh đặc tả khiếp chết người, Dụ Phồn lập tức bị ôm chặt hơn, cả người cũng được ôm trọn vào lòng. Mi mắt, chóp mũi, bờ môi của Trần Cảnh Thâm áp cả vào cổ Dụ Phồn.
Một lát sau, Trần Cảnh Thâm hỏi: "Ma đi chưa?"
Dụ Phồn bị hơi thở lúc hắn nói chuyện phả ra làm cho hơi nhột, hết sức ghét bỏ giơ tay lên che mắt Trần Cảnh Thâm: "Chưa, vẫn đang đuổi theo người ta, nhắm mắt vào."
Nội dung phần này hơi dài, nhân vật chính đang hồi hộp giằng co với ma nữ chính, Dụ Phồn xem đến căng thẳng, sau đó cổ chợt bị liếm một cái.
Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu, chậm rãi cọ sát vùng da dưới tai cậu. Dụ Phồn lập tức tê rần, vốn muốn đẩy hắn ra, trông thấy ma nữ vẫn còn loé lên màn hình lại thôi.
Thế là Dụ Phồn ngồi trên ghế sô pha, vừa bị hình ảnh trong phim kích thích, vừa bị bạn trai kích thích. Vì xem phim, trong phòng không để đèn, môi lưỡi Trần Cảnh Thâm chậm rãi lướt qua cổ, sau tai, bên mặt cậu, từng nơi bị chạm qua lại nóng rực lên.
Chờ đoạn hồi hộp này kết thúc, Dụ Phồn đẩy đầu hắn ra, vừa mắng Trần Cảnh Thâm lần sau ông xem phim cậu biến xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, vừa xoay người dạng chân lên đùi Trần Cảnh Thâm, cúi đầu hôn hắn, sau đó làm.
Tuần này hai người cứ sống vừa nghiêm túc vừa bừa bãi như thế. Ăn tủy biết vị, người mình thích ở ngay bên cạnh, đúng là hơi khó kiềm chế.
Mỗi lần làm xong, Dụ Phồn luôn sống dở chết dở nằm trên gối đầu mắng hắn. Trần Cảnh Thâm nhìn cổ, sau lưng, xương cụt. . .Muôn loại "Tội trạng" của mình trên người Dụ Phồn, cũng sẽ im lặng quyết định để yên trong mấy ngày.
Rồi lần sau vẫn tiếp tục, lại sám hối, tuần hoàn nhiều lần.
Lần này ở trên sô pha từ đầu đến cuối. Hai người đều ra mồ hôi, những nơi chạm nhau lại thấy dinh dính, cả hai giữ nguyên tư thế ôm nhau, Dụ Phồn dựa vào vai hắn bình tĩnh một lát, sau đó dùng cằm chọc hắn, biếng nhác nói: "Buông tay ra, tôi muốn xem phim."
"Chiếu hết rồi." Trần Cảnh Thâm nói, "Ôm thêm một lúc đi."
"?"
Dụ Phồn hoang mang: "Chiếu hết rồi?"
"Ừ. Xem hậu trường không?"
"Xem mẹ cậu." Một câu mắng dữ dằn lại chẳng có tí sức nào.
Trần Cảnh Thâm im lặng sờ xương sống hơi lồi của cậu một lúc, nói: "Dụ Phồn, bên ngoài có tuyết rơi."
"Mấy ngày nay đều rơi đấy thây?"
Trần Cảnh Thâm đáp ừ: "Cậu nghĩ xem có ảnh hưởng đến chuyến bay ngày mai không."
". . ."
Bảy ngày nghỉ đã kết thúc, có khách hàng hẹn trưa Chủ Nhật quay chụp, Dụ Phồn định sáng sớm mai đi máy bay về Ninh Thành.
Trần Cảnh Thâm hỏi: "Đổi đến ngày mốt đi?"
"Ngày mốt thì không có tuyết rơi?"
"Không biết nữa, chắc thế." Trần Cảnh Thâm thảnh thơi đáp lời.
". . ."
Dụ Phồn ngồi thẳng người, nâng mặt Trần Cảnh Thâm lên.
"Trần Cảnh Thâm, đừng sến thế." Màu đỏ trên mặt Dụ Phồn vẫn chưa bay đi, cậu vỗ nhẹ tóc Trần Cảnh Thâm, đôi mắt khẽ rũ xuống, lời nói ra cực giống mấy câu qua quít dễ nghe trai đểu hay nói, "Lần sau tôi sẽ đến."
Trần Cảnh Thâm chống chóp mũi với cậu, rất phối hợp nói: "Ừ, tôi ngoan ngoãn đợi cậu."
-
Trần Cảnh Thâm tự cảm thấy mình hiểu rất rõ bạn trai. Bình thường nhìn thì hung dữ, nhưng thật ra rất mềm lòng, cũng dễ bảo, trêu vui cũng dễ dỗ, mặc dù trước khi đi mang dáng vẻ dứt áo vô tình, nhưng thực tế chắc chắn không phải như vậy ——
Ban đầu hắn nghĩ thế.
Kết thúc công việc, Trần Cảnh Thâm cầm điện thoại lên xem Wechat. Chín giờ sáng hắn gửi "Chào buổi sáng", mười hai giờ trưa gửi "Ăn gì chưa" cộng thêm hai tiếng trước hỏi "Tối nay gọi video được không", đến bây giờ vẫn chưa nhận được một câu trả lời nào.
Mỗi bữa hắn đặt cho "Studio Vọng Nguyệt" thức ăn ngoài thì lại giao hàng thành công.
Dụ Phồn trở về nửa tháng, nửa tháng này gần như đều trong tình trạng như vầy, buổi tối gọi video cũng nói ít đi rất nhiều, hắn đoán chắc phần mềm sửa ảnh của cậu đã che gần hết giao diện cuộc gọi rồi.
Lúc Trần Cảnh Thâm vào thang máy gặp được La Lý Dương cũng đang tan làm, hai người mở lời chào hỏi, La Lý Dương mượn không gian này tán dóc với hắn: "Sao dạo này không thấy cậu xuống lầu đi ăn cơm với người yêu?"
"Cậu ấy về rồi."
La Lý Dương à một tiếng dài: "Đúng nhỉ, anh quên mất là hai cậu yêu xa."
Nghe thấy từ này, Trần Cảnh Thâm không cảm xúc chớp mắt, cuối cùng vẫn không phản bác.
"Yêu xa thì hơi vất vả, anh hiểu mà. Lúc đại học anh cũng từng yêu xa, không gặp được sẽ vô cùng nhớ, khi đó anh nghèo, bớt ăn bớt mặc để dành tiền đi tìm cô ấy, để dành nửa tháng, khó khăn lắm mới đến được chỗ cô ấy. . ."
Trần Cảnh Thâm: "Sau đó thì sao?"
"Cổ cắm sừng anh." La Lý Dương thở dài, "Cô ấy có bạn trai mới được tận ba tháng luôn rồi."
". . ."
La Lý Dương nói xong mới thấy sai sai, lập tức vỗ vai hắn: "Đương nhiên, chắc chắn cậu với người yêu cậu không xảy ra tình huống này đâu! Chà, không nói cái này nữa, dù sao cũng không có ai, hay là hai chúng ta đi ăn cơm đi? Dưới lầu vừa mở một quán thịt nướng mới, anh mời."
"Không được." Trần Cảnh Thâm nói, "Hôm nay bận rồi."
La Lý Dương ngơ ngác: "Việc gì? Cậu có hẹn khác rồi à? Chờ đã, Thâm, chẳng lẽ cậu mới là người làm phản trong cuộc yêu xa. . ."
Trần Cảnh Thâm lười diễn với anh ta, ra khỏi thang máy vẫy tay, bỏ anh ta lại phía sau.
Hôm nay là sinh nhật 49 tuổi của Quý Liên Y, mới sáng bà hắn đã gọi điện thoại đến, bảo hắn tan làm thì về. Mặc dù bản thân Quý Liên Y không tỏ thái độ gì, nhưng lúc chiều đăng một bài viết, trong ảnh là bánh bao cua và nạm bò hầm cà chua khi còn bé Trần Cảnh Thâm thích ăn nhất bà tự tay làm.
Trần Cảnh Thâm nhìn bó hoa và hộp quà bên ghế lái phụ, khởi động xe, vừa đi được hai mét, điện thoại lại vang lên một tiếng ting.
【-: Vừa xong việc 】
Cuối năm studio chụp ảnh cũng bận rộn vậy à?
Một tay Trần Cảnh Thâm cầm vô lăng, tay kia ấn xuống nút tin nhắn thoại: "Thức ăn ngoài đến rồi, nhớ ăn. Tối gọi video không?"
Một tin nhắn trả lời một giây, Trần Cảnh Thâm vừa ấn xuống nghe được câu "Ừ", hình ảnh bỗng dưng co lại: Tin nhắn đã bị thu hồi.
Ngay sau đó, lại thêm một tin nhắn thoại gửi qua, cái này dài hơn.
"Không gọi video được, đến tối vẫn còn bận." Thoáng có tiếng vật nặng gì rơi xuống đất, bạn trai hắn vội vàng bỏ lại câu, "Không nói chuyện nữa Trần Cảnh Thâm, tôi bận nhiều việc."
". . ."
-
Sinh nhật năm nay, Quý Liên Y không mời nhiều khách, nhưng họ hàng anh em nhà mẹ đẻ nhiều, vẫn sôi nổi đến mức cả một bàn tròn lớn mới ngồi hết được.
Trần Cảnh Thâm tan làm hơi muộn, lúc hắn vào nhà mọi người đã ngồi hết trên bàn. Mấy năm nay họ hàng đã thấy hết quan hệ giữa hai mẹ con thay đổi thế nào, trông thấy hắn cùng vô thức giữ im lặng.
Hôm nay Quý Liên Y mặc một cái váy màu xanh lá dài đến gối, trang điểm nhẹ nhàng. Hai năm nay bà hồi phục rất tốt, đã dừng hết mọi loại thuốc, trước đây gầy mất đi hơn 5 kg cũng nuôi trở về, nhìn vào, ngoại trừ nếp nhăn nhạt nơi khóe mắt thì không khác gì với ngày trước.
Trên bàn tròn chỉ còn lại chỗ trống cạnh Quý Liên Y. Trần Cảnh Thâm ngồi xuống, đưa quà qua: "Sinh nhật vui vẻ, mẹ."
Chờ hai giây không ai nhận, bàn ăn lâm vào xấu hổ, Trần Cảnh Thâm lại tập mãi thành quen. Hắn vừa định đứng dậy đặt quà ra phía sau, trên tay bỗng nhẹ đi.
Quý Liên Y nhận lấy cả hoa cả quà, bà nói: "Ăn cơm đi."
Thái độ của hai mẹ con vẫn lạnh nhạt giống hệt ngày trước, mọi người trên bàn cũng chỉ ngạc nhiên ngắn ngủi trong giây lát, sau đó bắt đầu ăn cơm trò chuyện việc gia đình.
Nói chuyện hòn đảo nhỏ nào đó phù hợp cho du lịch mùa đông, nói chuyện cái tết sắp tới.
Nói chuyện bà cụ Quý có tầm nhìn độc đáo, mảnh đất mua từ hai năm trước nào đó tăng vọt giá do quy hoạch phát triển. Bà cụ Quý phất tay, nói không liên quan đến tầm nhìn của mình, là trước đây bà muốn mua mở công ty internet cho Trần Cảnh Thâm, tiếc là cháu trai của bà muốn tự phấn đấu, không cần.
Nói chuyện chồng trước của Quý Liên Y làm ăn thất bại, sắp phải ngồi tù, muốn uỷ thác người tìm quan hệ lại không có ai để nhờ. Mặc dù Quý Liên Y không nói gì, nhưng bà nâng cốc ba lần trong chủ đề này.
Từ trước đến giờ Trần Cảnh Thâm không hứng thú với mấy cái này, nhưng rời đi đầu tiên lại không hay lắm. Thế là đợi cắt bánh ngọt xong, hắn đi một mình ra ban công, định đợi nhóm khách đầu tiên rời đi rồi cũng đi theo.
Trần Cảnh Thâm lấy điện thoại ra, định nhân lúc bạn trai không rảnh lén phá kỷ lục của cậu, vì thế lúc Quý Liên Y đẩy cửa đi đến, trông thấy con mình đang cầm điện thoại chơi game rắn săn mồi thích hợp cho trẻ tám tuổi trở xuống.
Trần Cảnh Thâm quay đầu nhìn bà, trượt ngón tay, tiếng rắn săn mồi cũng ngừng lại. Ban công bỗng nhiên lâm vào tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ có vài luồng gió mát vội vã lướt qua hai mẹ con, như đoán trước được tia lửa vẫn chưa bùng cháy giữa hai người.
Mấy năm nay Trần Cảnh Thâm rất ít khi về, trong đó có 9/10 lần là nổi lên tranh chấp với Quý Liên Y —— hoặc là nói Quý Liên Y đơn phương tranh chấp và mất kiểm soát.
Nhưng ban đầu bà luôn có ý muốn bình tĩnh giao lưu, cũng như bây giờ.
Quý Liên Y đưa cái áo khoác Trần Cảnh Thâm đặt trên ghế lên cho hắn: "Mặc đi, ngoài này lạnh."
Trần Cảnh Thâm nhận lấy: "Cảm ơn."
"Bận việc à?"
"Vẫn tạm."
Quý Liên Y gật đầu. Im lặng một lúc, lại hỏi: "Xem ảnh con đăng, thời gian trước đi Ninh Thành hay sao?"
"Vâng."
"Nghe nói ở đó có rất nhiều trò dưới nước, đã thử chưa?"
"Chưa."
"Lần sau đi thử xem sao, khi còn bé con thích lặn mà?" Quý Liên Y lấy điện thoại ra, rất tự nhiên nói, "Mẹ có một đối tác, có con trai bằng tuổi với con, nói là rất thích hoạt động du lịch kiểu vậy, nếu sau này muốn du lịch, hai con có thể kết bạn xem."
Điện thoại vang lên tiếng ting, một danh thiếp Wechat được chia sẻ qua. Trần Cảnh Thâm nhìn chằm chằm ảnh đại diện người kia mấy giây, sau đó bỏ điện thoại về lại túi.
Quý Liên Y nhíu mày, vừa định nói gì đó, Trần Cảnh Thâm lại mở miệng trước: "Mẹ, con đến Ninh Thành tìm người."
Quý Liên Y sửng sốt. Không biết tại sao, trong lòng bà đã thoáng đoán được, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: ". . . Tìm ai?"
"Dụ Phồn."
Đáp án trong dự đoán, nhưng Quý Liên Y phát hiện mình vậy mà không kích động như trong tưởng tượng.
Có lẽ vì mấy năm nay Trần Cảnh Thâm luôn nhắc đến tên người này trước mặt bà mà không hề kiêng dè gì.
Không biết đã nghe được cái tên này đến bao nhiêu lần, Quý Liên Y khó tránh khỏi lại nhớ đến dáng vẻ của nam sinh đó. Đầu tóc rậm rạp rối bời, gương mặt thon gầy trắng nõn, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, rõ ràng là một tên lưu manh dốt nát vô học trong trường.
Khi đó, bà cho rằng đuổi được tên côn đồ này đi là chiến thắng, cho rằng Trần Cảnh Thâm chỉ vì nhỏ tuổi thiếu hiểu biết mà đi nhầm đường, cho rằng mình có thể dễ dàng uốn nắn lại sai lầm này về.
Nhưng bà quên mất, Trần Cảnh Thâm là con của bà.
Cả hai cố chấp giống nhau.
Sau khi Dụ Phồn đi, hai người cãi nhau một trận lớn, bà nghĩ đến rất nhiều cách không thể chấp nhận được để "cứu chữa" con mình.
Không qua bao lâu, Trần Cảnh Thâm bỏ nhà đi, đến tận bây giờ cũng không dùng thêm một đồng tiền nào trong nhà. Một mình hắn dựa vào học bổng và tiền viết code kiếm được hoàn thành việc học, vào công ty, bước ra xã hội, trong quá trình trưởng thành dài đằng đẵng này, một người mẹ như bà lại không mảy may can dự vào được một giây một phút nào.
Nhưng Trần Cảnh Thâm cũng không giận bà, ngày lễ ngày tết, sinh nhật, hoặc là bà mở lời, hắn sẽ luôn về nhà. Chỉ là khi bà hỏi dạo này làm gì, hắn sẽ lạnh nhạt trả lời, đến Phần Hà, đến đồn cảnh sát. . . Đến làm gì? Tìm Dụ Phồn.
Sau đó là cãi nhau.
Cứ giày vò nhiều năm như thế, cuối cùng Quý Liên Y cũng mệt. Có lẽ vì lớn tuổi, cũng có lẽ đã trải qua quá nhiều thất vọng, bà đã có thể chấp nhận một vài người hoặc vài chuyện không hoàn hảo. Bà nhượng bộ, thích đàn ông thì thích đàn ông đi, chỉ cần đối phương đủ tốt.
Nhưng Trần Cảnh Thâm như tảng đá vụn tĩnh lặng.
Không biết có phải vì uống rượu không, lúc này Quý Liên Y bình tĩnh hiếm thấy.
Thật ra từng có giây phút nào đó, bà từng nảy lên suy nghĩ —— liệu để hắn tìm được Dụ Phồn có tốt hơn không?
Sau sáu năm, thằng bé lưu manh ngày xưa đã trở nên thế nào? E rằng đã đi sai đường, thậm chí càng tệ hại hơn. Bỏ đi bộ lọc thuở thiếu thời, Trần Cảnh Thâm có thể tỉnh táo lại không?
"Tìm cậu ta, sau đó thì sao?" Đêm đông gió lạnh, Quý Liên Y im lặng rất lâu, nhẹ giọng hỏi.
"Bọn con tiếp tục." Tuyết nghiêng bay vào ban công, đầu Trần Cảnh Thâm vương vài bông trắng, "Con vẫn thích cậu ấy, sau này sẽ kết hôn với cậu ấy. Nếu lúc đó mẹ bằng lòng, con sẽ mời mẹ đến."
-
Trong đầu Trần Cảnh Thâm đang sắp xếp mọi chuyện, trên đường về nhà lái xe rất chậm.
Vốn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cãi nhau, lần này kích thích lớn như thế, có lẽ còn bị ăn một cái tát, giống như sáu năm trước.
Nhưng không có.
Sau khi hắn giẫm nổ từng bãi mìn một, Quý Liên Y cũng không bộc phát, thậm chí còn không nói gì. Bà chỉ không nói lời nào đứng đó, mãi đến khi nhóm khách đầu tiên rời đi, cuối cùng bà mới quay người về phòng.
Bà nói: "Tuyết rất lớn, lái xe về cẩn thận."
Trở lại bãi đậu xe ở khu nhà, Trần Cảnh Thâm ngồi trong xe một lúc mới xuống xe lên lầu.
Hắn nhìn mình trong vách thang máy, cảm thấy những lời Dụ Phồn nói rất đúng, giờ phút này hắn vô cùng hài lòng thả lỏng, nhưng từ biểu cảm trên mặt của hắn lại nhìn không ra được.
Nghĩ đến cũng nhớ, Trần Cảnh Thâm lấy điện thoại ra, định hỏi bạn trai đang yêu xa đã hết bận chưa.
Nghĩ đến đây, cửa thang máy mở ra, ngoài cửa vang lên một tiếng thông báo.
Phòng Trần Cảnh Thâm là căn hộ một thang máy*, không có thẻ thang máy thì không lên được. Nhà hắn có hai tấm thẻ, một tấm trong tay hắn, tấm còn lại. . .
*là kiểu cả tầng chỉ có một nhà, sử dụng thang máy riêng, người ở những tầng khác dùng thang máy khác
Trần Cảnh Thâm chợt ngẩng đầu, trông thấy ba cái vali hành lý to khổng lồ.
Mà người bạn trai hắn vừa định gọi điện đó, bây giờ đang dựa lưng lên vách tường, ngồi trên cái vali hành lý lớn nhất.
Nghe thấy tiếng động, Dụ Phồn quay đầu lại, mặt mũi âm u trầm lặng, kéo dài giọng nói: "Surprise —— "
Sau đó bất mãn nói: "Về muộn quá đấy, Trần Cảnh Thâm."
Trần Cảnh Thâm đứng trong thang máy một lúc, mãi đến khi cửa thang máy vang lên tiếng cảnh báo mới ra ngoài.
"Về nhà rồi." Mở miệng lại phát hiện cổ họng hơi khàn, Trần Cảnh Thâm cuộn yết hầu xuống, mới nói, "Trước khi đến sao không nói."
"Nói rồi còn niềm vui bất ngờ?"
"Vì sao không vào nhà?"
"Vào rồi còn niềm vui bất ngờ?"
Đúng tình hợp lý.
Trần Cảnh Thâm cúi đầu nhìn: "Những cái này cũng là niềm vui bất ngờ?"
"Cậu ngốc hả, này là quần áo của tôi."
Dụ Phồn ho một tiếng, hất cằm lên trịnh trọng hỏi: "Trần Cảnh Thâm, chúng ta ở ghép đi."
". . ."
Trần Cảnh Thâm đi lên ấn vân tay mở cửa, nói: "Không."
"?"
Dụ Phồn ngồi yên hai giây, vừa định nhảy xuống vali hành lý rời đi.
Sau đó bị Trần Cảnh Thâm nắm lấy tay xách vali, đẩy cả người cả vali vào nhà.
"Không phải ở ghép, là sống chung."