Chương 89: Nghĩ đến Trần Cảnh Thâm vẫn còn trên thế giới này, thì bản thân vẫn sống tiếp được
Buổi chiều Trần Cảnh Thâm xin nghỉ, hai người cùng đến bệnh viện số Ba Nam Thành.
Đây là bệnh viện cũ nhất Nam Thành, kỹ thuật chữa bệnh lạc hậu, trang thiết bị y tế lâu đời, hoàn cảnh cũng hết sức cảm động. Người ở gần đây bị bệnh nhẹ đau nhức nhỏ gì đó mới đến chỗ này, còn bệnh nặng gần như sẽ vượt ngàn km đến bệnh viện khác điều trị.
Đi đến ngoài phòng bệnh y tá báo, Dụ Phồn nhìn vách tường nhôm nhem ố vàng, chọc cánh tay người bên cạnh, chỉ vào hàng ghế ngoài phòng bệnh, nói cứ như phụ huynh: "Ngồi đây đợi tôi. Đừng chạy lung tung."
Trần Cảnh Thâm ngẫm nghĩ một lát, hình như không theo vào có vẻ thích hợp hơn. Hắn đáp ừ: "Có chuyện thì gọi tôi."
"Có chuyện gì được chứ."
Nói thì nói vậy. Nhưng khi Dụ Phồn chạm tay lên tay nắm cửa, vẫn phải dừng lại mấy giây mới kéo cửa ra.
Trong phòng bệnh, đúng lúc bác sĩ đang kiểm tra phòng.
"Hôm nay cảm thấy thế nào. . . Đeo máy trợ thở tương đối khó chịu, ráng chịu một chút, cố gắng vượt qua." Thấy bệnh nhân trên giường chầm chậm lắc đầu, bác sĩ quay đầu thấp giọng hỏi người phía sau, "Mấy ngày rồi, vẫn chưa liên hệ với người nhà à?"
Y tá nói: "Nhờ bộ công an giúp đỡ rồi ạ, đã liên hệ, gọi cho hai người, cả hai đều nói mấy ngày nay sẽ sắp xếp thời gian tới. . ."
Vừa dứt lời, cửa vang két lên một tiếng rồi mở, ngay sau đó, người vốn đang thoi thóp trên giường bỗng nhiên khàn giọng phát ra mấy tiếng lờ mờ, không phân biệt được là tiếng gì.
Bác sĩ lập tức hiểu ra, đây là người nhà đến.
"Là người nhà của Dụ Khải Minh ạ?" Y tá vội hỏi.
Người đàn ông cao gầy lạnh nhạt liếc nhìn người trên giường, như đang nhìn con sâu con kiến đáng khinh nào đó, sau đó quay đầu lại: "Ừm."
Y tá nhìn vẻ mặt cậu còn tưởng là mình nhận lầm, thấy cậu thừa nhận lại sửng sốt. Cô lấy tệp ghi chú ra xác nhận: "Là. . . Con trai ông ấy?"
"Ừm."
". . ."
Bác sĩ nói: "Vậy chúng ta ra ngoài, tôi nói tình trạng của ông ấy với cậu?"
"Không cần, ngài nói ngay tại đây đi." Dụ Phồn nói.
Bác sĩ dừng lại một lát, hơi đắn đo: "Hiện tại tình trạng của bệnh nhân tương đối phức tạp, vẫn nên. . ."
"Ông ta còn sống được bao lâu?" Dụ Phồn hỏi, "Không quá một năm phải không?"
". . ."
Dụ Khải Minh trợn to mắt, ú ớ mắng Dụ Phồn: "Không bằng, súc vật. . . Heo chó. . ."
Đến đây, cuối cùng bác sĩ đã rõ quan hệ của hai cha con này. Bác sĩ làm trong nghề nhiều năm, tình huống thế nào cũng gặp cả rồi, với lại dựa theo bản tự khai của bệnh nhân, từ ngày còn trong tù người bệnh đã biết mình mắc bệnh ung thư, vì bên ngoài không có người chăm sóc, cũng không có thu nhập, nên không làm đơn xin được thả để điều trị, luôn kéo dài tới ngày ra tù.
Cho nên ở trước mặt người bệnh, cũng không cần giấu diếm gì.
Xung quanh phòng bệnh này không có bệnh nhân khác, bác sĩ châm chước trả lời: "Cũng không phải, nếu như điều trị tốt, chắc chắn có thể thêm nhiều thời gian hơn. Hiện tại chúng tôi có hai phương án, một là về nhà tĩnh dưỡng, cố gắng chữa trị, để bệnh nhân giữ tâm trạng tốt; hai là ở lại bệnh viện tiếp nhận điều trị, chẳng qua quá trình trị liệu có thể sẽ hơi khó chịu, cũng chưa chắc hiệu quả sẽ tốt."
Dụ Phồn rũ mắt suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: "Cảm ơn ngài, tôi bàn bạc với ông ta đã."
"Được. Vậy có việc gì cứ đến văn phòng tìm tôi."
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Dụ Phồn nhìn xung quanh, kéo một chiếc ghế đến, đặt xuống cuối giường Dụ Khải Minh ngồi, vắt chéo chân nhìn xuống người bệnh trên giường.
Trong thời gian Dụ Khải Minh đi tù, Dụ Phồn không hề đi thăm lần nào.
Qua sáu năm, bây giờ Dụ Khải Minh đã gầy thành da bọc xương, xương gò má nhô cao, mặt mũi tiều tụy, chỉ là trong mắt vẫn chứa đầy vẻ ác ý như xưa.
Dụ Phồn chợt nhớ tới, sáng nay cậu nhận được điện thoại từ cảnh sát, bên đó báo cậu biết Dụ Khải Minh muốn đi mua một lượng lớn xăng, nhưng không xuất trình được chứng nhận liên quan, thế là làm ầm ĩ với ông chủ, giữa lúc cãi nhau bị nhồi máu não mới được đưa tới bệnh viện.
Dụ Phồn lười để ý Dụ Khải Minh muốn mua xăng làm gì, chắc là muốn đốt ai, cũng có thể là muốn đốt căn phòng cũ đó. . . Nói chung bây giờ xác nằm ở đây, ung thư giai đoạn cuối cộng thêm đột ngột nhồi máu não, bây giờ Dụ Khải Minh rất khó tự do hoạt động.
"Chọn đi." Im lặng quan sát một lát, Dụ Phồn mở miệng, "Là muốn được tôi đón về nhà, hay muốn ở đây giữ mạng mấy tháng?"
Rõ ràng Dụ Khải Minh hơi sửng sốt, ông ta đeo máy trợ thở, khó nhọc đọc rõ từng chữ: "Mày. . . đưa tao, về nhà?"
"Ông vất vả nuôi tôi nhiều năm vậy, bây giờ ông đã giẫm nửa chân trong đất*, đương nhiên tôi phải quan tâm."
*Chết thì phải chôn trong đất, ở đây ý là chết mất nửa cái mạng rồi
Dụ Khải Minh ngơ ngác nhìn cậu, ngạc nhiên, khó hiểu, sau đó phản ứng được, chắc là bộ dạng hiện giờ của ông ta kích thích lòng đồng cảm của Dụ Phồn. Đúng thế, dù sao cả hai vẫn là cha con, mặc dù quan hệ luôn không tốt, nhưng gắn bó máu thịt, đến giây phút cuối cùng, Dụ Phồn sẽ không mặc kệ ông ta.
Dụ Khải Minh xúc động, ngay giây sau, nước mắt sắp xuất hiện ——
"Về nhà, chắc chắn tôi sẽ báo đáp ông tử tế. Như cái cách trước đây ông đối xử với mẹ con tôi."
Con ông ta ngồi trong ánh sáng ấm áp ngày đông, lạnh lùng cười với ông ta.
Cửa sổ để lại một khe hở, vài cơn gió lạnh len vào, lạnh buốt giá thấu xương. Dụ Khải Minh lập tức cụp mắt xuống, chỉ còn lại vài giọt nước mắt rẻ tiền trong hốc mắt.
Phắc mẹ nó chứ gắn bó máu thịt, con của kẻ ác hiển nhiên cũng là kẻ ác.
"Cút." Dụ Khải Minh muốn lấy thứ gì đó ném qua, đập cho cậu chảy máu đầy mặt, tốt nhất nằm bên cạnh mình. Đáng tiếc giờ phút này đầu óc ông ta nặng trĩu, cả người mềm nhũn, đến câu mắng cũng không có sức uy hiếp.
"Muốn ở lại bệnh viện?" Dụ Phồn hỏi.
Dụ Khải Minh nhắm mắt lại, không muốn nói tiếp nữa, ông ta có thể cảm nhận được rõ mình bị tức đến mức tim đập nhanh hơn, hít thở cũng khó điều khiển được.
"Được," Dụ Phồn đứng dậy, "Yên tâm, chắc chắn tôi sẽ đóng viện phí đúng hạn, đóng đến ngày ông chết."
". . ."
"Nhưng mà ông cũng phải tranh thủ nhanh lên, hiện tại tôi không có nhiều tiền, lỡ ngày nào đó không đóng đủ tiền thuốc men —— "
"Cút! Tao, bảo mày. . ."
Dụ Khải Minh không nhịn được nữa mở mắt mắng, lại phát hiện Dụ Phồn đã trả ghế về lại chỗ cũ, cũng đi đến cạnh ông ta.
Dụ Phồn cong ngón tay, chạm lên ống máy cạnh ông ta, rũ mắt tò mò hỏi: "Dụ Khải Minh, thứ này, nếu tôi nhân lúc nửa đêm ông ngủ rút ra thì sẽ thế nào?"
Dụ Khải Minh thở nặng: "Mày, không dám, mày giết người, vậy mày sẽ, phải cùng vào chỗ. . . chết với tao."
"Tôi không dám?" Dụ Phồn như nghe được trò cười gì đó, "Dụ Khải Minh, nếu ông thấy tôi không dám, sáu năm trước ông tè ra quần làm gì."
". . ."
Mặt Dụ Khải Minh đầy vẻ hoảng sợ, hai mắt đỏ ngầu nhìn cậu.
Nhưng Dụ Phồn chỉ cười. Dụ Khải Minh gian nan tìm kiếm trong ký ức, phát hiện những lần ông ta từng thấy Dụ Phồn cười trong suốt cuộc đời này, hình như cộng lại cũng không nhiều bằng hôm nay.
Không, có lẽ khi còn bé Dụ Phồn từng cười rất vui vẻ, lúc ấy mình còn đi làm tử tế, chưa động vào cờ bạc, chưa say xỉn, Dụ Phồn cũng chưa đi vững lắm, thường xuyên chập chững chạy vào lòng ông ta, lộ ra hai chiếc răng cửa vừa mọc, bàn tay tròn trịa đặt lên cánh tay ông ta. . .
Rõ ràng mấy ngày nay ý thức của ông ta rất hỗn loạn, nhưng trong giây phút này lại nhớ đến vài hình ảnh của hơn hai mươi năm trước.
Dụ Khải Minh ngơ ngẩn buông lỏng đôi lông mày, nét mặt chốc thì dữ tợn, chốc lại mờ mịt, không biết qua bao lâu, ông ta vừa định nói gì đó. . .
Lại nghe thấy con của ông ta nói một câu cuối cùng trong cuộc đời này.
"Sống cho thật tốt, trên chính cái giường này. Sống cho đến khi ông không chịu được mà chết đi, hoặc cho đến một ngày một đêm nào đó tôi không còn ngủ được nữa."
-
Lúc Dụ Phồn ra nhẹ nhàng thở hắt một hơi, bả vai nặng nề sụp xuống. Tựa như cuối cùng gánh nặng trên người cũng hoàn toàn gỡ bỏ, trái tim, não bộ, tứ chi tràn ngập hơi sức.
Chắc đây là niềm vui của việc trở thành thằng khốn nạn nhỉ.
Cậu quay đầu, chuẩn bị đưa bạn trai về nhà. Lại phát hiện bạn nhỏ như đang chờ người nhà trên hàng ghế dài đang hãi hùng khiếp vía nhìn mình, mà bạn trai cậu đã đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài.
Dụ Phồn: "?"
Dụ Phồn muốn theo sau, khoé mắt lại liếc thấy y tá đi ngang qua, mới nhớ tới vẫn chưa nộp viện phí. Cậu gọi: "Trần Cảnh Thâm?"
"Tôi chờ cậu bên ngoài." Trần Cảnh Thâm cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt để lại một câu.
Dụ Phồn chẳng hiểu mô tê gì nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, mãi đến khi y tá mở miệng hỏi cậu, cậu mới quay đầu.
"Tiền viện phí?" Y tá đó hơi ngơ ngác, mở quyển ghi chú trong tay ra, "A, đã có người nộp tiền viện phí cho giường 44 rồi."
"Có người nộp rồi?" Dụ Phồn sửng sốt, "Ai nộp?"
"Cái này thì tôi không biết, nhưng đã nộp luôn cả ba tháng trong một lần."
Mãi đến khi Dụ Phồn ra khỏi bệnh viện, vẫn chưa nghĩ ra là ai nộp tiền giúp Dụ Khải Minh. Tiền viện phí ung thư vô cùng đắt, không thể nào là đám bạn ăn chơi trác táng của Dụ Khải Minh được, cũng chẳng có chuyện tổ chức từ thiện quan tâm đến hạng người vừa ra tù như ông ta, những người họ hàng xa thì ước gì được cách ông ta càng xa càng tốt. . .
Dụ Phồn nhìn chiếc Audi nhỏ dừng trong màn tuyết trắng đợi cậu, quyết định không nghĩ nữa. Là ai cũng được.
Mở cửa lên xe, Dụ Phồn đeo dây an toàn lên, nhìn Trần Cảnh Thâm một lúc.
Trần Cảnh Thâm không nhìn cậu, hơi nâng cằm, cứ vậy im lặng đạp chân ga lái ra ngoài.
Dụ Phồn: "?"
Dụ Phồn tựa ra nệm ghế sau lưng, mí mắt cũng kéo căng theo người bên cạnh.
Trước đây cậu cảm thấy, thường Trần Cảnh Thâm làm chuyện gì, mang tâm trạng gì cũng chỉ có một biểu cảm, nhìn không ra hắn đang vui hay buồn, mừng hay giận. Nhưng ngay lúc này, chỉ cần xách bừa một người nào đó tới trước mặt Trần Cảnh Thâm, không ai là không nhìn ra người này đang bày bản mặt khó ở.
Nhưng tự dưng tự lành Trần Cảnh Thâm xụ mặt làm gì?
Dụ Phồn nhìn chằm chằm cảnh tuyết ngoài cửa sổ ngẫm nghĩ một lát, không hề cảm thấy hôm nay mình làm ra chuyện gì quá đáng.
Được thôi. Dụ Phồn lạnh mặt nghĩ, thích xụ thì xụ đi, không hiểu nổi, ông không quen cậu.
Mấy phút sau, Dụ Phồn khoanh tay quay đầu lại, không cảm xúc gọi: "Trần Cảnh Thâm."
"Ừ." Trần Cảnh Thâm nhạt nhẽo đáp một tiếng.
"Cậu giận cái gì?"
"Không có."
". . ."
Xe dừng lại trước một cột đèn giao thông đông nghẹt. Cảm nhận được ánh mắt vừa bực mình vừa nóng nảy từ người bên cạnh, Trần Cảnh Thâm lười biếng đặt tay lên cần số, nghiêng mặt nhìn cậu.
"Chỉ là tôi đang nghĩ, cậu định khi nào thì đi?"
"Đi đâu?" Dụ Phồn không hiểu.
"Rút ống thở của Dụ Khải Minh."
". . ."
Dụ Phồn muộn màng nhận ra, hình như vừa rồi giấy dán tường bệnh viện bị rách một lỗ, cậu với Dụ Khải Minh bị người ngồi ngoài nghe được gần hết.
Dụ Phồn lập tức nói: "Không có ý định đi, ban nãy là dọa ông ta. Tôi điên hay sao mà muốn cùng chết với ông ta?"
"Ban nãy là doạ." Trần Cảnh Thâm lặp lại, "Vậy sáu năm trước thì sao."
Dụ Phồn thoáng chốc sững sờ, im lặng nhìn hắn.
"Sáu năm trước cậu muốn cùng chết với ông ấy, là thật à?" Trần Cảnh Thâm hỏi.
Mãi đến khi đèn đỏ chuyển xanh vẫn không nhận được câu trả lời. Trần Cảnh Thâm quay mặt lại, cổ họng trượt xuống, bỗng nhiên cảm thấy trong xe hơi khó thở, hắn đè ngón tay lên nút bấm, cửa sổ xe mở ra một khe nhỏ, không khí lạnh không ngừng tràn vào.
Không khí đè nén như đóng băng. Trần Cảnh Thâm cầm vô lăng, cảm thấy từng cơn sợ hãi như dao cùn cứa vào.
Tuyết rơi kẹt xe, cả hai di chuyển trong dòng xe cộ chậm như rùa bò, đến một ngã tư đường nào đó thì không còn nhúc nhích được nữa, đến số giây đèn đỏ cũng gấp đôi bình thường. Trần Cảnh Thâm nhìn bản đồ chỉ đường, định tìm một con đường không tắc nghẽn nào đó dừng xe chờ một lúc, có lẽ bây giờ hắn không cầm lái được lắm.
Mu bàn tay đặt trên cần số bỗng nhiên được ai chạm lên, ngón tay bị chầm chậm nạy lên nắm lấy.
Tay Dụ Phồn luôn đút trong túi, nhiệt độ cơ thể nóng hổi truyền tới thông qua lòng bàn tay.
"Là từng nghĩ đến." Dụ Phồn nói.
Trần Cảnh Thâm không cảm xúc mím môi, tay cầm vô lăng trắng bệch, sau đó tay bị nắm càng thêm chặt hơn.
"Nhưng nhanh chóng không còn nữa, khi đó tôi. . . Nghĩ đến cậu."
"Mặc dù lúc ấy quyết định phải đi, mặc dù không thể tiếp tục cùng cậu."
Dụ Phồn cúi đầu rũ mắt xuống, âm điệu trầm nặng đều đều, "Nhưng nghĩ đến cậu, thì không còn muốn chết nữa."
Về sau cũng thế. Đến một thành phố xa lạ, bị đòi nợ, bị việc học tra tấn, sống một mình, ban đầu cũng cảm thấy cuộc sống rất tẻ nhạt, nhưng nghĩ đến Trần Cảnh Thâm còn trên thế giới này, thì lại thấy vẫn còn tiếp tục được. Cho đến ngày công việc chuyển sang chính thức, những suy nghĩ như thế mới bị cuộc sống dần bận rộn trong công việc mài mòn đi hết.
Nói ra chưa được mấy giây Dụ Phồn lại khó chịu nhắm mắt. Mẹ nó, đây cũng buồn nôn quá rồi, cậu điên hay sao mà nói vớ vẩn mấy câu kiểu này? Nói thẳng là tôi không muốn chết chẳng phải xong rồi à. . .
Cuối cùng xe phía trước cũng bắt đầu di chuyển, Dụ Phồn lập tức bỏ tay hắn ra: "Nói chung là cậu đừng nghĩ nhiều quá, bây giờ tôi rất bình thường. Lái xe của cậu đi."
Trần Cảnh Thâm không nói gì, chỉ là đến giao lộ bỗng chuyển hướng đi.
Dụ Phồn lúng túng ngơ ngác với thế giới ngoài cửa sổ, mãi đến khi xe dừng lại bên đường, bên cạnh vang lên tiếng tháo giây an toàn lảnh lót, cậu mới hoang mang quay đầu: "Trần Cảnh Thâm, đừng làm cái. . ."
Sau gáy bỗng bị nắm chặt kéo lên phía trước. Trần Cảnh Thâm tiến tới, không nhìn cửa sổ mở hờ và dòng người tấp nập bên đường, nâng mặt cậu lên cùng hôn với mình.