Chương 76: Người ta không thích phụ nữ!
Trong mấy tháng vừa rời đi, ngày nào Dụ Phồn cũng xem vé xe về Nam Thành. 217 tệ, cậu sẽ được thấy mặt Trần Cảnh Thâm.
Thậm chí có một lần, cậu đã mua vé xe, thu dọn xong xuôi hành lý. Cậu nói với mình, chỉ đứng ở lan can cổng sau nhìn thôi, nhìn xong sẽ lập tức quay về, nhưng cậu vừa đến nhà ga đã nhận được điện thoại từ bệnh viện, chủ nợ tìm được địa chỉ nhà cậu, Dụ Khải Minh bị đánh nhập viện.
Y tá vẫn chưa nói được mấy câu, điện thoại đã bị đòi nợ giành mất, người bên kia la ầm ĩ: "Ba mày nói người yêu mày giàu lắm! Sao nào! Cha nợ con trả, nhanh chóng tìm người yêu mày mượn tiền trả nợ đi! !"
Cúp điện thoại, Dụ Phồn đứng ở sân ga rất lâu, nhìn tàu cao tốc đường sắt đến, lại nhìn nó rời đi, cho đến khi có nhân viên chạy đến hỏi cậu có phải xảy ra chuyện gì rồi không.
Cậu lắc đầu, bỏ tấm vé xe đó vào thùng rác, nhặt túi dưới đất lên quay người đứng ra.
Nợ Dụ Khải Minh thiếu cậu không có khả năng trả, từ đó về sau, ngày nào Dụ Phồn cũng đọ sức với người đòi nợ, không còn muốn quay về nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng tỉnh giấc giữa đêm, cậu vẫn mở ứng dụng lên xem vé xe, sẽ nghĩ Nam Thành và Ninh Thành chỉ cách nhau 217 tệ, liệu cậu và Trần Cảnh Thâm có thể tình cờ gặp nhau trên một góc đường nào đó không.
Có lần cậu trông thấy một bên mặt rất giống Trần Cảnh Thâm, chỉ vừa liếc nhìn, cậu đã đuổi theo hết nửa con đường, đuổi kịp mới phát hiện đúng là chính diện hoàn toàn khác biệt.
Khi ấy cậu đứng giữa cả biển người, thấm thoát trôi qua 6 năm, Trần Cảnh Thâm không còn mặc đồng phục cấp ba, cũng không biết mặt mũi đã bị năm tháng mài mòn trở nên thế nào.
Cho đến giây phút này gặp lại, cậu mới nhận ra vẫn không thay đổi.
Đôi mắt một mí luôn toát ra vẻ không mấy niềm nở, sống mũi thẳng tắp, quai hàm gọn gàng sắc bén, mỗi một đường nét đều giống hệt như trong ký ức. Chỉ là qua đi nhiều năm, bờ vai người đàn ông càng thêm rộng lớn vững chắc, bộ âu phục xám phẳng phiu tăng thêm cảm giác lạnh lùng vốn có trên người, ánh mắt nhìn vào ống kính sáng sủa chỉnh tề, không nhiều cảm xúc.
Chú rể nói rất có lý, Trần Cảnh Thâm vừa xuất hiện trong khung hình, dù có đứng ở một góc, vẫn giống hệt như nhân vật chính.
Chú rể chờ một lúc, dáng đứng cũng cứng cả lên, vừa định mở miệng hỏi, trước mắt chợt lóe lên, cuối cùng thợ chụp ảnh mới ấn chụp.
Trước đây Dụ Phồn chưa từng nhận việc kiểu này, cho nên hầu hết đều do Uông Nguyệt đứng cạnh chỉ đạo tạo dáng, chỉnh xong cô sẽ hỏi Dụ Phồn: "Có ý kiến gì không?"
Gần như lần nào người sau ống kính cũng có ý kiến, chỉ là giọng nói thấp hơn mọi khi rất nhiều: "Chú rể hơi ngẩng đầu lên. Thẳng vai. Thả lỏng nét mặt."
Mãi đến khi được một dáng đứng nào đó, Dụ Phồn ngồi xổm xuống đất, nhìn chằm chằm vào kính ngắm yên lặng rất lâu.
Ngay lúc Uông Nguyệt sắp không nhịn được muốn giục, cổ họng cậu cuộn xuống, nói: "Người bên trái...."
Trần Cảnh Thâm nhìn ống kính, chờ cậu nói tiếp.
"Hơi nghiêng người sang bên phải đi."
Trần Cảnh Thâm di chuyển.
"Quá rồi. Về lại một xíu, cánh tay...."
"Em làm gì đấy, Phồn cưng." Uông Nguyệt hoang mang nói, "Muốn nói cái này đến khi nào nữa? Chạy thẳng vào chỉnh đi."
"...."
Dụ Phồn ngồi xổm ở đó mấy giây, mới như rối được giật dây đứng dậy đi qua, Cậu dùng một tay nâng máy ảnh trước mặt, đi đến cạnh Trần Cảnh Thâm, ngón tay cứng đờ đè lên vai hắn, điều chỉnh góc độ.
"Anh Thâm à, có phải lần đầu cậu chụp kiểu hình như vầy không?" Chú rể thấy hắn đứng yên cho người ta chỉnh, nhịn không được cười, "Vất vả rồi."
"Vẫn được." Trần Cảnh Thâm liếc nhìn cái đầu bên cạnh, "Nên để tay làm sao?"
"...."
Dụ Phồn xách tay áo hắn dời sang bên cạnh, dùng tốc độ cực nhanh ném ra câu "Cứ để vậy đừng nhúc nhích", sau đó vội vã quay về chỗ cũ.
Lúc nâng mắt nhìn lại kính ngắm, mặt Trần Cảnh Thâm vẫn đơ như thường. Vừa rồi cậu che rất kín, chắc Trần Cảnh Thâm không thấy rõ mặt cậu.
Dụ Phồn thở phào một hơi, nhưng lại không nhịn được nghĩ, nếu Trần Cảnh Thâm nhận ra sẽ phản ứng thế nào?
Sẽ nói cái gì? Có vì năm đó cậu đi không lời từ biệt mà giận không? Hay sẽ coi như gặp được bạn cũ, là người yêu thời trẻ ngớ ngẩn, lúng túng trò chuyện đôi câu, cuối cùng tạm biệt sau khi kết thúc công việc lần này.
Những suy nghĩ ngổn ngang đó liên tục kéo dài đến tận khi kết thúc nửa buổi chụp hình.
Chú rể đứng bên cạnh nhìn ảnh cậu chụp, vừa nhìn vừa khen, Dụ Phồn lơ đễnh lướt ảnh ra sau, phía trước bất ngờ vang lên tiếng chuông.
Dụ Phồn vô thức ngẩng đầu theo người khác, đối diện với ánh mắt của Trần Cảnh Thâm tim chợt run lên, cậu bị ánh nhìn này đóng đinh tại chỗ, cánh tay vụng về dần nâng____
Nhưng Trần Cảnh Thâm chỉ đi lướt qua người cậu. Hắn cầm điện thoại lên, nói với chú rể: "Nhận cuộc điện thoại."
Nói xong, Trần Cảnh Thâm quay người ra ngoài ban công, để lại bóng lưng thẳng tắp dứt khoát.
Cái chạm mắt này đến quá vội vàng, Dụ Phồn chưa kịp dùng máy ảnh che mặt đi. Cậu giơ máy ảnh bằng hai tay trước ngực, dáng vẻ thảm hại.
Đồ ngu.
Nghĩ nhiều như thế, lại chưa từng nghĩ đến đã qua 6 năm, mái tóc che nửa bên mặt, có lẽ Trần Cảnh Thâm không còn nhận ra cậu nữa.
Trước đó cứ che đậy giấu giếm như một trò cười, đầu óc Dụ Phồn trống rỗng, cúi đầu tiếp tục chết lặng chuyển hình trong máy ảnh.
Cửa ban công vừa đóng lại, phù dâu nãy nói không tin có IT nam đẹp trai lập tức chạy đến: "Cậu có bạn đẹp trai thế mà không nói sớm cho tôi biết! Nhanh lên, gửi wechat của cậu ấy sang cho tôi!"
"Người ta đang ở đây, sao cậu không chạy thẳng đến hỏi cậu ấy luôn đi?" Chú rể nói.
"Nhìn cậu ấy không giống người thích để ý đến người khác, tôi không dám bắt chuyện."
"Vậy cậu cứ yên tâm, không phải nhìn, cậu ấy là không thích để ý đến người khác thật. Hai bọn tôi ngủ cùng phòng với cậu ấy bốn năm, đến năm thứ ba mới thân quen được." Chú rể lấy điện thoại ra, vừa định mở wechat, chợt nhớ tới gì đó nói, "Không đúng, cậu thêm wechat cậu ấy làm gì?"
"Cậu nói xem? Tôi kết nghĩa anh em với cậu ấy à?" Phù dâu nói, "Đương nhiên là muốn phát triển sâu hơn rồi!"
"Vậy thì không được vậy thì không được." Chú rể bỏ điện thoại xuống.
Cô dâu đến gần vai chú rể: "Anh có ý gì đấy? Chẳng phải đã nói muốn giới thiệu cho chị em của em hả?"
"Không phải không phải, lúc nãy anh chỉ phản bác câu IT nam không có ai đẹp trai, không có bảo muốn giới thiệu Trần Cảnh Thâm cho cô ấy mà." Chú rể vội nói, "Chắc người ta có người yêu rồi."
Ngón tay Dụ Phồn đang ấn phím máy ảnh trượt đi, không ấn trúng.
"Có thì là có, không thì là không, chắc là thế nào?" Cô dâu khó hiểu nói.
"Lúc trước đi học thì có, tốt nghiệp rồi thì anh không biết." Chú rể nói, "Nhưng mà quan hệ của cậu ấy với người yêu tốt lắm. Chuyên ngành của bọn anh bận lắm mà, phải lâu ơi là lâu anh mới đến gặp em được một lần, nhưng cậu ấy thì khác, ngày nghỉ nào cậu ấy cũng đi tìm người yêu, cho nên anh nghĩ chắc bây giờ vẫn đang ở bên nhau đó."
"Vậy thì chưa chắc, hồi đại học tôi với người yêu cũ cũng dính nhau lắm, chẳng phải sau khi tốt nghiệp vẫn chia tay đấy thôi." Phù dâu bàn bạc, "Hay là vầy, cậu cứ gửi cách liên lạc với cậu ấy cho tôi, tôi tìm hiểu thử xem, có thì thôi, còn không có tôi sẽ lập tức tấn công."
"Không được không được." Chú rể lắc đầu.
Lúc này cô dâu lại muốn nhíu mày, chú rể vội nói: "Người ta không thích phụ nữ!"
Cả phòng im phăng phắc.
Cô dâu trợn mắt ngạc nhiên một hồi, không nhịn được dùng vai huých chú rể: "Anh ngốc hả? Đây là chuyện riêng tư của người khác, sao nói bừa ra thế được? ?"
"Thì là tại bọn em cứ hỏi anh mà...." Chú rể nói, "Với lại cũng không tính là chuyện riêng tư đâu nhỉ, hồi vừa vào năm nhất đại học có một cô gái tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy cũng nói thẳng ra, hầu như mọi người đều biết hết."
.....
Dụ Phồn không muốn nghe nữa, nhưng tại sao studio của Uông Nguyệt lớn như thế, cậu lại chẳng có nơi nào khác để đi.
Không biết nhịn qua bao lâu, cửa ban công lại bị đẩy ra, Trần Cảnh Thâm nói: "Đợi lâu rồi, xử lý ít việc."
"Không sao." Chú rể nói, "Vậy chúng ta tiếp tục nhé?"
Dụ Phồn giơ máy ảnh lên, cũng không ngẩng đầu, chỉ nói được.
Dự báo thời tiết không chính xác lắm, chụp xong cảnh ở phim trường, nhiệt độ không khí bên ngoài vẫn giữ nguyên mức 15, 16 độ. Chẳng qua cũng may mà tạnh mưa, chụp ngoại cảnh không đến nỗi bị trì hoãn.
Đến Ninh Thành, ngoại cảnh đương nhiên là ở bãi biển. Chú rể thuê một chiếc xe MPV* 6 chỗ, mướn thêm một tài xế, mấy người họ ngồi vào thì vừa đủ, chỉ là không chở thêm thợ chụp hình được.
*Dòng xe đa chức năng, vừa có thể chở hàng vừa có thể chở người.
"Không sao, bọn tôi có xe, cảnh tôi cũng bố trí xong rồi, lát nữa xe mọi người đi sau bọn tôi là được." Uông Nguyệt đi từ trên lầu xuống, tay cầm theo hai tấm phản quang cười nói.
Dạo này cô rảnh rỗi không có gì làm, suốt ngày đi làm trợ lý giết thời gian.
"Được, vậy bọn tôi lên xe chờ trước nhé?" Chú rể hỏi.
"Không thành vấn đề."
Cửa studio bị kéo ra, cả nhóm người mặc lễ phục ra ngoài, gió lạnh không còn gì che chắn ùa thẳng vào trong.
Dụ Phồn cúi đầu thu dọn đồ đạc cần mang theo, cậu bỏ thuốc dạ dày vào túi, nghe thấy Uông Nguyệt đứng ở cửa phòng trang điểm gọi: "Phồn cưng à."
Tay Uông Nguyệt ôm hai cái áo khoác nam mới, là trước đây cô mua tặng bạn trai, cuối cùng chưa kịp tặng tên đàn ông chó đấy đã có người khác. Cô hỏi: "Lát nữa em mặc ra ngoài làm việc đi. Thích cái nào?"
"Không cần." Dụ Phồn nói.
Uông Nguyệt chậc một tiếng: "Thằng nhóc em sao không nghe lời thế, nhanh, chọn một cái đi."
"Không muốn."
Dụ Phồn cúi đầu nhìn túi, đang kiểm tra xem mình có bỏ sót cái gì không, trên vai bỗng nhiên bị ai chạm vào. Cậu tưởng là Uông Nguyệt, nhíu mày ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Trần Cảnh Thâm cả mặt lập tức cứng đờ.
Áo khoác màu đen dày nặng đưa tới, Dụ Phồn ngơ ngác dùng hai tay ôm, lúc hoàn hồn lại đối phương đã bước ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa vào.
Uông Nguyệt thấy hết cảnh này. Cô hơi sửng sốt, cũng nhanh chóng hiểu ra.
Trước đây cũng có không ít người tặng đồ cho Dụ Phồn, hoặc là hẹn cậu ăn cơm, cho mượn áo khoác đã coi như là kiểu bày tỏ kiềm chế nhất. Cô không còn thấy lạ với chuyện như thế, chỉ là lần này hơi bất ngờ, bởi vì người đàn ông vừa nãy đẹp trai hơn những người trước đây một xíu.
Thôi được rồi, không chỉ đẹp trai hơn một xíu.
Uông Nguyệt đi đến phía Dụ Phồn, vừa định nói để chị trả lại áo khoác giúp em đi miễn cho tí nữa lại nói cái gì tổn thương người ta ảnh hưởng đến việc làm ăn. Kết quả lời vừa đến bên miệng đã phải rẽ về, nuốt ngược trở lại.
Cô thấy Dụ Phồn cứ đứng như trời trồng ở đó, qua mãi lâu sau mới cử động.
Cậu im lặng mở áo khoác ra, mặc hoàn chỉnh lên người, áo khoác rộng lớn ôm trọn lên cả người cậu, nhìn không còn phong phanh như vừa nãy nữa.
Trên đường đến bãi biển, mỗi lần dừng xe Uông Nguyệt lại phải liếc nhìn người ngồi cạnh ghế lái một lần.
"Hai người quen nhau hả?" Đến cây đèn xanh đèn đỏ thứ ba, cuối cùng cô không nhịn nổi mở lời.
"Vâng." Người bên cạnh khàn giọng đáp.
"Bạn à?"
"Bạn học cấp 3."
Bây giờ Uông Nguyệt mới nhớ ra, khách hàng lần này cũng là người Nam Thành giống Dụ Phồn với Chương Nhàn Tịnh.
"Vậy sao trước đó không thấy hai em chào hỏi?" Cô hoang mang hỏi.
Từ lúc lên xe Dụ Phồn vẫn luôn quay đầu nhìn ra cửa sổ. Cậu vùi miệng vào trong áo khoác, nhắm mắt ngửi mùi bạc hà lạnh lẽo quen thuộc, cảm thấy dạ dày đang co thắt từng cơn đau đớn.
Cậu yên lặng rất lâu, lâu đến mức Uông Nguyệt cũng nghĩ là cậu không muốn trả lời hoặc ngủ.
"Em tưởng là cậu ấy không nhận ra em." Dụ Phồn nói.