Chương 77: Cậu ấy đang ở đây.
Trên chiếc xe MPV kia, người ngồi riêng một ghế cũng đang yên lặng nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên Trần Cảnh Thâm đến thành phố này, rất nhỏ, rất yên tĩnh, cũng giống con đường cũ hắn từng đi qua không biết bao nhiêu lần.
Ánh mắt lướt qua từng con đường, từng cửa tiệm, hắn sẽ yên lặng điền người trong đầu vào, sẽ nghĩ đến trong 6 năm nay cậu có từng đi qua nơi này không, từng xảy ra chuyện gì, từng gặp được những ai.
Ở đây có quen không. Cuộc sống có vui vẻ không. Có còn hút thuốc đánh nhau không. Có nhớ đến hắn không?
Ngày mưa trời âm u, xe bị một cây đèn xanh đèn đỏ kéo dài chặn lại. Trần Cảnh Thâm nhìn chằm chằm vào một sạp báo rất lâu, như lại trông thấy bóng lưng đang quỳ một chân trên đất giơ máy ảnh đó.
Rất gầy, qua đi 6 năm, còn gầy hơn năm cấp 3, cả mặt cũng gầy nhọn lại. Vẫn mang biểu cảm vừa lạnh vừa dữ như xưa, nói chuyện với khách cũng không mấy lễ phép, ít nói hơn trước đây, tóc để rất dài cũng rất mềm.
Xe tiếp tục lăn bánh, Trần Cảnh Thâm cuộn tròn ngón tay, chuyển ánh mắt về lại xe.
Phía sau đang nói chuyện hết sức sôi nổi.
"Vừa nãy mình xem ảnh gốc, thợ chụp ảnh này chụp đẹp lắm luôn, không uổng công mình đặt trước lâu thế. Vốn mình định hẹn cậu ấy mai đến chụp cả đám cưới, nhưng mà cậu ấy nói cậu ấy không nhận việc này, haiz."
"Mình đề cử thì sao mà tệ được? Chỗ này nổi tiếng trên mạng lắm đó, cậu nói cậu muốn tới Ninh Thành tổ chức hôn lễ là mình nghĩ ngay đến studio này." Phù dâu nói, "Thợ chụp ảnh cũng đẹp, phải không?"
Cô dâu lập tức gật đầu tán thành: "Tiếc là có bạn gái rồi."
"Cái gì? Sao cả cái này mà em cũng biết thế?" Chú rể ngồi cùng hàng ghế với Trần Cảnh Thâm cau mày quay đầu lại hỏi.
"Ở phần đánh giá trên cửa tiệm trực tuyến đó, lúc trước em chia sẻ tiệm vào nhóm chat, anh không ấn vào xem hả? Ai cũng nói cậu ấy với chủ studio là một đôi hết."
Chú rể dựa vào lưng ghế, "À" một tiếng rất dài, rời khỏi cuộc trò chuyện của mấy cô gái.
Chú rể sửa lại vạt áo, quay đầu nhìn người bên cạnh: "Anh Thâm à, dạo này công ty không bận hả?"
"Cũng tạm." Trần Cảnh Thâm nói.
Chú rể gật đầu, nghĩ thầm đúng là siêu nhân mà. Hắn có người bạn cùng công ty với Trần Cảnh Thâm, tuần trước vừa gặp, quầng thâm dưới mắt bạn hắn đáng sợ đến mức có thể khiêng thẳng vào thảo cầm viên, đây phải nói là kiếm tiền bằng mồ hôi nước mắt, đối phương còn liên tục cảm thán mỗi lần ra ngoài ăn cơm với Trần Cảnh Thâm, người khác toàn tưởng hắn là chú bác của Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm thoải mái ngồi dang rộng chân, chú rể liếc nhìn, thấy cực kì đẹp trai, cũng bắt chước ngồi theo.
"May mà cậu đến, nếu không cuối năm tôi cũng không tìm ra ai." Chú rể hỏi, "Nhưng mà sao đến sau cậu lại rảnh thế?"
Lúc trước hắn từng mời Trần Cảnh Thâm, nhưng đối phương từ chối, ai ngờ qua mấy ngày sau, bỗng nhiên Trần Cảnh Thâm gọi điện thoại cho hắn nhận việc phù rể.
"Mấy dự án trong tay cũng gần hoàn thành rồi, xin nghỉ hết thời gian phép năm trước còn lại đến nghỉ đông."
"...."
Chú rể trợn mắt há mồm, mãi lâu sau mới nói: "Cũng, cũng không cần nhiều ngày vậy đâu, tôi, tôi chỉ tổ chức hôn lễ một ngày...."
"Biết rồi." Trần Cảnh Thâm nói, "Đúng lúc có việc đến đây."
"Thì ra là vậy...." Chú rể thở phào một hơi, thuận miệng hỏi, "Này, cậu vất vả mãi mới nghỉ lần này, sao không dẫn người yêu cậu đến chơi cùng luôn."
Phù dâu phía sau lập tức dựng thẳng tai.
Trần Cảnh Thâm im lặng một lúc mới nói: "Cậu ấy ở ngay đây."
Chú rể chợt hiểu ra, cười một tiếng, nói hắn mai dẫn người đó cùng đến luôn. Trần Cảnh Thâm đáp qua loa, chủ đề này cũng bị tùy tiện ném đi.
Trong xe lại bắt đầu nói chuyện đám cưới ngày mai, Trần Cảnh Thâm lơ đễnh nghe, cầm điện thoại lên lướt mấy cái, lại lướt đến vòng bạn bè lúc trước hắn thấy.
Là Vương Lộ An đăng: 【 Aghhhhhhhh sao cuối năm lại bận vậy chứ! Muốn đến Ninh Thành quá đi! Muốn đánh người quá ! ! 】
Chương Nhàn Tịnh: 【 Thời gian này ăn thịt nhiều vào, lỡ như qua đó ăn đòn cũng không đến mức quá đau. 】
Tả Khoan: 【 Cậu cố nhịn đi, mẹ nó tôi còn nửa tháng nghỉ nữa.】
Khi một dây đàn kéo căng, dù động tác có khẽ thế nào cũng sẽ tạo nên thành tiếng.
Trước đây Trần Cảnh Thâm không phải là người nhạy cảm, nhưng lúc hắn trông thấy bài đăng như đang làm trò bí hiểm này, trực giác nói có liên quan đến Dụ Phồn.
Hắn mở khung chat với Vương Lộ An đắn đo rất lâu, bỗng nhiên nhớ đến mấy hôm trước có người bạn gửi thiệp mời tham gia hôn lễ, hình như ở ngay Ninh Thành, thế là hắn mở nhóm chat người bạn đó thêm hắn vào xem, đúng lúc trông thấy cô dâu chia sẻ studio chụp hình, còn có câu "Thợ chụp ảnh rất đẹp trai, tóc dài, trên mặt có hai nốt ruồi".
Trần Cảnh Thâm ấn vào, thấy người hắn tìm sáu năm ở phần đánh giá, trong dăm ba câu đánh giá, giờ đã là bạn trai của người khác.
Dù mưa đã ngừng, bầu trời Ninh Thành vẫn còn giăng đầy mây đen, như thể sẽ hạ xuống trận mưa thứ hai bất cứ khi nào.
Cho nên lúc mọi người đến, ai cũng vội vã bắt đầu vào chụp. Ngoại cảnh không nhiều hạn chế, tốc độ chụp nhanh hơn khi ở phim trường, không qua bao lâu đã chụp xong ảnh tập thể, chỉ còn lại ảnh chụp riêng cuối cùng của cô dâu chú rể.
Trần Cảnh Thâm ngồi chờ dưới dù che nắng, Uông Nguyệt cho hắn một chai nước khoáng.
Hắn bỏ điện thoại xuống nhận, nói cảm ơn.
"Không cần khách sáo." Uông Nguyệt nhìn lướt qua điện thoại hắn, sau đó ngạc nhiên, "Cậu cũng xem bộ phim nát này hả?"
"Cái gì?"
"《Mùa hè, trăng tròn và em》, bộ phim 17 tuổi siêu tệ siêu nát bắt chước tên một bộ điện ảnh nổi tiếng, chẳng phải hình nền điện thoại cậu là cảnh trong phim đấy à?" Uông Nguyệt cười nói, "Dụ Phồn có cùng hình nền với cậu, xung quanh tôi chỉ có hai cậu là dính bẫy bộ phim nát đó thôi."
Trần Cảnh Thâm nắm chai nước trong tay, hầu kết lăn nhiều lần, cuối cùng chỉ lờ mờ đáp: "Ừm."
-
Ảnh kịp chụp xong ngay một giây trước khi mưa xuống, mọi người vội vàng ôm đồ chạy vào khu đỗ xe.
Dụ Phồn che ô đưa Uông Nguyệt đến ghế lái, mưa gõ vang lên tiếng trên mặt ô, lúc cậu mở cửa bên ghế lái phụ không nhịn được quay đầu nhìn xe phía sau, bộ âu phục màu xám kia đã giẫm một chân lên xe.
"Làm gì đấy? Mưa chui cả vào xe yêu dấu của chị rồi!" Uông Nguyệt gọi cậu.
Dụ Phồn hoàn hồn, nhanh chóng thu ô lên xe.
Đến studio, Dụ Phồn dùng giấy lau sạch nước dính lên áo khoác màu đen, ngồi vào bàn làm việc bắt đầu sửa ảnh hôm nay, Chỉ là sửa được mấy tấm lại nghiêng đầu qua, nhìn ra phía cửa.
Đợi mãi vẫn không thấy ai, lúc Uông Nguyệt đi ngang qua cậu, cậu vờ như lơ đãng hỏi: "Mấy người cậu ấy đâu rồi?"
"Đi ăn cơm." Uông Nguyệt thuận miệng đáp.
Dụ Phồn gật đầu, tiếp tục chăm chú sửa ảnh.
Qua một tiếng, Uông Nguyệt chuẩn bị tan làm, thấy Dụ Phồn vẫn còn đang ngồi dưới lầu.
"Sao em còn chưa về?" Cô ngạc nhiên hỏi.
Dụ Phồn xoa cổ: "Chờ mấy người cậu ấy về xem ảnh."
"Bọn họ không quay lại đâu. Trời đang mưa, mai người ta còn phải kết hôn nữa, sao mà đặc biệt đến xem ảnh được? Gửi thẳng qua email hoặc qua wechat cho khách là được rồi."
Dụ Phồn đứng khựng rất lâu, thẫn thờ lặp lại: "Không quay lại nữa?"
"Cô dâu nói cô ấy làm lễ cưới xong sẽ đến lấy ảnh."
"...."
Trong mơ Dụ Phồn từng diễn luyện vô số lần những lời muốn nói với Trần Cảnh Thâm sau khi gặp lại, lạnh nhạt, xin lỗi, nhiệt liệt, đau thương, không ngờ khi gặp thật rồi, cả hai lại chẳng nói với nhau lời nào.
Mãi lâu sau cậu mới khàn giọng mở miệng: "Cái áo đó...."
"À, chị cũng quên mất. Hai em là bạn học mà, chẳng phải nói chuyện mấy câu rồi trả lại là được à."
"Em....Không có wechat của cậu ấy."
Uông Nguyệt gọi điện thoại cho bên kia, sau đó quay lại: "Hỏi rồi, nói là mấy ngày nữa cô dâu đến lấy ảnh tiện thể lấy luôn. Em cứ bỏ ở tiệm đi."
"...Em mang về." Dụ Phồn nói, "Mưa làm ướt rồi, giặt sạch rồi trả."
Uông Nguyệt gật đầu: "Cũng được."
Mưa to qua đi, Ninh Thành nổi một trận gió lớn, mưa dầm rả rích.
Hạt mưa nhỏ, bình thường thời tiết này Dụ Phồn cũng lười che ô, nhưng hôm nay lại cố ý mượn một cái ở studio, ôm trọn áo trong tay cúi đầu đi về nhà thuê.
Cậu ăn mấy miếng bánh quy, uống vài viên thuốc dạ dày, cởi quần áo ra đi vào nhà tắm.
Ninh Thành ẩm lạnh, mùa đông không dài, nhưng một khi hạ nhiệt độ lại lạnh thấu xương. Dụ Phồn mặc áo phông ra ngoài mới thấy không ổn, mở tủ quần áo ra chọn một cái áo khoác, cuối cùng yên lặng quay đầu, liếc nhìn cái áo khoác màu đen vừa được cậu treo lên.
....Dù sao đến mai mới cầm đến tiệm giặt ủi.
Áo khoác bị gió biển thổi cả ngày, mùi bạc hà bên trên đã nhạt đi nhiều. Dụ Phồn co chân ngồi trên sô pha, chôn mũi trong áo sửa ảnh hôm nay.
Sửa hết người khác, con chuột của cậu chuyển đến mặt Trần Cảnh Thâm, dừng lâu thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Biết trước hôm nay đã nói gì đó.
Nói gì cũng được, chẳng hạn như lâu rồi không gặp, chẳng hạn như cậu sống thế nào, chẳng hạn như có phải cậu có bạn trai mới rồi không, chẳng hạn như cậu come out vì người đó từ khi nào....
Nghĩ đến câu nào là dạ dày lại phản kháng co thắt câu đó, Dụ Phồn liếm môi, rất muốn xuống lầu mua thuốc lá.
Nói đến cũng lạ, Trần Cảnh Thâm bảo cậu cai thuốc, nhưng mỗi lần cậu thấy Trần Cảnh Thâm thì lại muốn hút. Dụ Phồn nằm trên ghế sô pha nghĩ một lúc, nhận ra có lẽ không phải cậu nghiện thuốc lá, mà là nghiện Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm come out làm sao? Quý Liên Y biết không? Quý Liên Y đồng ý không? Nếu như là một người con trai vô cùng ưu tú, có lẽ Quý Liên Y cũng không phản ứng lớn đến thế đâu nhỉ?
Chàng trai đó trông thế nào? Trần Cảnh Thâm thích không?
Chắc chắn là thích lắm, nếu không vì sao lại công khai, còn tìm gặp vào mỗi ngày nghỉ.
Dụ Phồn đã đau dạ dày đến chết lặng, kéo mặt Trần Cảnh Thâm trong màn hình thành mặt hoạt hình*, lại kéo trở về, lặp đi lặp lại, cuối cùng cậu xoa mặt, gập máy tính lại, tiện tay túm cái gối qua đặt sau gáy, co người nhắm mắt trên ghế sô pha.
*Là cái kiểu cằm nhọn mắt to như mấy nhân vật hoạt hình ấy
Dụ Phồn không nhớ rõ mình ngủ từ lúc nào, lúc bị tiếng gõ cửa đánh thức đầu óc cậu đang rối tinh rối mù.
Cậu nhìn chằm chằm đệm lưng của ghế sô pha một lúc, ngẩng đầu muốn đứng lên, lại phát hiện hơi không đứng được.
Đàn ông 1m8 làm ổ trên ghế sô pha nhỏ hẹp cả đêm đúng là hơi quá sức, cậu nhắm mắt lại từ từ chống tay đứng lên, cả tay cả chân đã tê rần.
Mí mắt với đầu nặng trĩu, lại còn hơi choáng. Dụ Phồn gõ lên đầu mình mấy lần, lúc mở cửa thuận tay vuốt mái tóc mình ngủ vểnh lên, bực mình hỏi: "Ai...."
Thấy rõ người ngoài cửa, cậu cứng đờ người, bàn tay luồn trong tóc cũng không cử động nữa.
"Tôi tới lấy áo khoác." Trần Cảnh Thâm nói.
Hôn lễ đã kết thúc từ lúc giữa trưa, hắn thay một cái áo màu xanh đậm, quần thể thao đen, gọn gàng thoải mái như thoát khỏi hình thức trưởng thành, như vẫn là hạng nhất toàn khối lạnh lùng cao ngạo trước đây.
Dụ Phồn cầm tay nắm cửa sững sờ rất lâu, mới căng da đầu đáp lại: "Ừm."
"Đợi xíu, tôi đi lấy...." Dụ Phồn nói đến đây chợt dừng lại.
Trần Cảnh Thâm cúi đầu liếc mắt nhìn bộ đồ trên người cậu, Dụ Phồn cũng cúi đầu nhìn theo, ánh mắt dừng lại rất lâu trên cái áo khoác đen Trần Cảnh Thâm đến tìm.
"...."
Xấu hổ lắm luôn. Muốn chết tại chỗ. Sao cậu lại mặc áo khoác của Trần Cảnh Thâm đi ngủ chứ? ?
Da đầu Dụ Phồn tê dại, mãi mới nặn ra một câu từ kẽ răng: "Tôi không có áo khoác khác, giặt hết rồi."
Cậu vừa nói vừa định cởi ra, giữa lúc đó đụng tay vào cửa, cửa lắc lư về bên phía Trần Cảnh Thâm, ngay lúc sắp khép lại.
Dụ Phồn vô thức muốn duỗi tay giữ tay nắm cửa, cánh cửa đã bị một bàn tay to lớn ngăn lại.
"Vậy cậu mặc trước đi." Trần Cảnh Thâm rũ mắt nhìn cậu, thấp giọng nói, "Lâu rồi không gặp, không mời tôi vào ngồi một lát à?"
Tay Dụ Phồn vẫn còn đặt trên áo khoác, vì tê tay tê chân với đau dạ dày nên phản ứng hơi chậm. Cậu khựng lại một lát, vô thức ngẫm nghĩ tình huống trong nhà mình, tối hôm qua chưa ăn gì nên trong phòng không có mùi, hôm qua trước lúc ra ngoài cũng vừa vứt rác....
Trần Cảnh Thâm yên lặng chờ rất lâu, quai hàm hắn thoáng căng chặt, lại thả ra. Cuối cùng nói: "Thôi."
Nói xong hắn quay người rời đi. Vừa đi được một bước, sau áo bỗng nhiên bị kéo mạnh lại.
Dụ Phồn vội quá, gần như túm cả sợi vải, áo sau lưng Trần Cảnh Thâm bị kéo xuống một khúc sâu.
Thấy hắn quay đầu, Dụ Phồn dùng tay kia đẩy cửa ra, mặt cứng ngắc nói: "Vào đi."