Chương 74: Dụ Phồn! Mẹ nó sao cậu không chết xa hơn nữa đi! !

Ninh Thành tháng 11 trời trong mây trắng.

Ninh Thành là một thành phố gần biển, những thành phố khác vào đông sớm, nhưng nhiệt độ không khí mỗi ngày nơi đây luôn duy trì ở mức 20 độ trở lên. Mỗi năm đến mùa đông, số lượng người đến thành phố này sẽ dần tăng lên.

Ánh mặt trời đổ xuống, mặt biển xanh trong lăn tăn sóng gợn, từng con sóng như chiếc kẹp vảy, mang đến tiếng vang rì rào, rồi lại bị cuốn về biển.

Cô gái bên cạnh bờ cát chỉnh lại váy áo, vén tóc lên nâng mắt định nói gì đó, trông thấy thợ chụp ảnh của mình hôm nay lại bỗng chẳng nói nên lời.

Thanh niên trước mặt người cao chân dài, mặc áo rộng rãi màu xám, vén tay áo dài lên tới khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay gầy gò trắng nõn.

Trên đầu cậu đội qua quít một cái mũ len, nhét hết tóc vào trong mũ, trên trán có mấy lọn tóc rũ xuống, lúc này đang cúi thấp đầu, nhân lúc không có sóng kiểm tra mấy tấm ảnh vừa chụp ban nãy.

Mũ phô trọn cả gương mặt cậu, mặt mũi sạch sẽ, đường nét gọn gàng sắc sảo, là diện mạo dù ai nhìn vào cũng cảm thấy đẹp.

Cô từng book rất nhiều thợ chụp ảnh ngoại cảnh, nhưng đây là người trắng nhất cô từng gặp. Thậm chí trắng hơn cả mức bình thường, lúc không có cảm xúc trông rất lạnh lùng, không có sức sống.

Mỗi một người đi ngang qua sẽ vô thức liếc mắt nhìn cậu, bỗng chốc cô không phân biệt rõ được ai mới là người đang là mẫu ảnh.

Đang ngơ ngác, đối phương bất ngờ ngước mắt lên, đôi mắt đen thẳm trong trẻo lạnh lùng nhìn thẳng vào cô.

Ngay sau đó, có sóng nước khẽ chạm vào cổ chân cô, người đó giơ máy ảnh lên, tim cô gái lập tức hẫng mất một nhịp, vô thức vén váy mỉm cười, sau đó nghe thấy tiếng tách thanh thúy.

"Thế nào, chụp được không? Cho tôi xem thử xem." Gợn sóng lui về, cô gái xách váy chạy tới cậu trai. Cô đến không nhìn vào máy ảnh ngay, mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt thợ chụp hình.

Đối phương lặng lẽ tránh ra, kéo giãn khoảng cách nửa người với cô, nghiêng màn hình LCD đến trước mặt cô.

*Màn hình LCD (Màn hình tinh thể lỏng) có độ tương phản, độ sángđộ phân giải cao. Vì vậy, chất lượng hình ảnh rất trung thực, sắc nét và sống động.

Ánh mắt của cô gái vẫn dừng lại ở hai nốt ruồi trên mặt thợ chụp ảnh, mãi đến khi có ai đó ôm cổ cô, sau lưng vang lên một giọng nữ lười biếng: "Sao rồi?"

Lúc này cô mới cúi đầu nhìn vào màn hình, mắt lập tức trợn to: "...Rất đẹp."

"Chủ yếu là do cậu đẹp nữa." Uông Nguyệt nhướng mi, nháy mắt với cậu trai bên cạnh, cầm lấy máy ảnh, "Bên này cũng xong rồi, Dụ Phồn, em mua giúp bọn chị hai ly nước chanh đi?"

Dụ Phồn lười biếng đáp vâng, vừa quay người định đi, tay áo lại bị kéo lại.

"Chờ đã, cho chị mượn mũ dùng một lát." Nét mặt Uông Nguyệt không thể nói hết bằng lời, "Năm nay sao thế không biết, tháng 11 rồi mà vẫn nắng thế này, tóc chị muốn khét luôn ."

Mới vừa dứt lời, đối phương đã kéo mũ xuống. Mái tóc dày rơi ra tán loạn, dài vừa đến cổ, xõa tung che đi nửa mắt cậu, khiến cho người ta càng không nhịn được nhìn cậu.

Cậu trai đã đi xa, Uông Nguyệt lập tức bị bạn thân từ thời thơ ấu trở tay ôm cổ.

"Uông Nguyệt! Phòng làm việc của cậu có thằng nhóc đẹp trai như thế lại không kể với tôi hả! Cậu mà nói sớm tôi đã về nước từ trước rồi! ! !"

"Tôi từng kể rồi mà," Uông Nguyệt tiện tay bỏ mũ lên đầu che nắng, cũng không đội vào, "Cậu tự lục tìm lịch sử trò chuyện đi, sáu năm trước, tôi từng nói với cậu phòng làm việc của tôi có một em trai mới đến trông đẹp lắm đấy."

"Đấy mà gọi là đẹp trai á? Này là đẹp trai vô cực đẹp trai bùng nổ luôn đó!"

Cô gái dừng lại một lát, hỏi cô, "Nhưng mà sao lại là thợ chụp ảnh? Mặt mũi này vóc dáng này, sao không đi làm người mẫu?"

Uông Nguyệt nói: "Lúc vừa đến có làm người mẫu, sau đó người ta đổi nghề. Với lại, bây giờ phong thủy của ngành này tốt lắm, có biết mỗi ngày có bao nhiêu KOL* muốn book cậu ấy không? Lần này là bà chủ tôi mở cửa sau cho cậu, nếu không ít nhất cậu phải xếp hàng hai tháng."

*Gốc là Võng hồng, ý nói đến những người nổi tiếng trên mạng

Cô gái ồ lên, lấy điện thoại ra: "Vậy cậu cho tôi đi cửa sau thêm lần nữa, cho tôi cách liên lạc với cậu ấy đi."

"Đừng nghĩ đến làm gì, người muốn tán tỉnh cậu ấy còn nhiều hơn người book cậu ấy nữa." Uông Nguyệt đưa ngón tay ra giơ một số, "Cậu ấy làm ở studio của tôi lâu vậy rồi, đừng nói yêu đương, tôi vẫn chưa thấy cậu ấy nhiệt tình với ai bao giờ."

"Tôi là ngoại lệ, cua mấy em trai là sở trường của tôi, cậu ấy trưởng thành chưa đấy?"

"Nói thừa, cũng tốt nghiệp đại học rồi, hình như nửa tháng nữa là 24."

"Được, cậu xem đi, trong nửa tháng người chị em này sẽ bắt cậu ấy lại....Đợi đi," Cô gái chợt nghĩ đến một vấn đề gì đó vô cùng quan trọng, nhỏ giọng hỏi, "Cậu ấy để tóc dài thế, có khi nào là gay không?"

"Chắc không đâu, trong số người tán tỉnh cậu ấy có một nửa là nam, cũng không thấy cậu ấy để ý đến ai. Với lại," Uông Nguyệt dừng lại một lát, nói, "Mấy năm trước có một khách hàng là nam, tay chân không sạch sẽ, lúc xem ảnh gốc sờ mông cậu ấy, lần đầu tiên cậu ấy cảnh cáo đối phương một câu, lần thứ hai____"

"Báo cảnh sát hả?"

"Cậu ấy đánh rụng răng cửa của khách hàng đó." Uông Nguyệt bình tĩnh nói.

"...." Cô gái yên lặng buông điện thoại xuống, mãi lâu sau mới thốt lên một câu, "Dữ thật đó."

Tàm tạm thôi, đây vẫn chưa tính là lần tàn nhẫn nhất.

Uông Nguyệt khoanh tay, nhìn bóng lưng Dụ Phồn đứng trước quầy pha chế chờ nước chanh, không khỏi nhớ đến lần đầu mình gặp cậu. Dụ Phồn cũng đứng như thế. Chỉ là khi đó, trước mặt cậu là bàn tiếp khách đồn công an.

Chụp xong cũng là lúc mặt trời lặn. Nắng chiều ngâm mình trong biển, nhuộm đỏ cả một góc thành phố này.

Về lại phòng làm việc, cô gái đi đến trước máy tính xem ảnh gốc. Cô nhớ kỹ lời bạn mình nói, lúc xem ảnh cách ra một khoảng với Dụ Phồn.

Uông Nguyệt không lừa cô, mặc dù em trai này trẻ tuổi, nhưng kỹ thuật rất tốt, bố cục và cảm giác nắm bắt ánh sáng có màu sắc rất riêng, mình trong ảnh đến cả cọng tóc cũng như đang phát sáng.

Cô hít sâu một hơi, rút hộp thuốc lá ra, cho đối phương một điếu , "Em trai à, làm một điếu không."

Uông Nguyệt đi ngang qua hai người, thuận đường cắn thẳng thuốc lá vào miệng, ậm ờ nói: "Cậu ấy cai rồi. Chuyện tốt này để tôi hưởng đi."

"Phắc." Cô gái cũng châm cho mình một điếu, hỏi, "Em trai à, cậu không phải người địa phương hả? Sao chị thấy khẩu âm không giống lắm."

Con chuột khẽ khựng lại, cuối cùng đối phương cũng nhàn nhạt đáp lời cô: "Nam Thành."

"Thảo nào, người Nam Thành đúng là muốn trắng có trắng muốn đen có đen. Vậy em trai này, tối nay chị mời cậu ăn cơm nhé? Ý chị là mời cả cậu với Uông Nguyệt, sau đó....Cậu cũng có thể cho chị xem mấy tấm hình cậu vừa sửa xong luôn."

"Không cần," Dụ Phồn nói, "Chọn tấm chị thích đi."

Chọn ảnh xong cũng qua hai tiếng đồng hồ, đã hẹn rõ thời gian giao ảnh đối phương chọn, Dụ Phồn tùy ý đeo túi lên vai, từ chối lời mời ăn tối của Uông Nguyệt, quay người mở cửa studio đi.

Studio Uông Nguyệt mở trên một con đường cũng xem như sôi nổi, trăng lạnh treo cao, đồ ăn thức uống tỏa hương khắp đường. Ninh Thành là một thành phố nhỏ, không có những tòa nhà cao chọc trời như ở Nam Thành, con đường nào cũng giống khu chung cư cũ trước kia cậu ở.

Dụ Phồn ra ngoài rẽ phải, không hòa vào dòng người đông vui nhộn nhịp.

Mức độ chấp nhận một số sự vật của thành phố nhỏ này không rộng rãi lắm, mái tóc dài trên đầu Dụ Phồn cộng thêm mặt cậu, mỗi lần đi trên đường luôn là trung tâm của mọi ánh nhìn.

Cậu đã quen mua đại một phần cơm rang trong ánh mắt của người qua đường, lại vào siêu thị mua hai hộp sữa, cuối cùng rẽ vào một căn hộ loft nhỏ.

*Loft

Mặc dù ngày bé Dụ Phồn chưa từng sống ở Ninh Thành, nhưng ông nội cậu là người ở đây, thường hay kể về văn hóa phong tục con người Ninh Thành với cậu, miễn cưỡng xem như nửa quê hương cậu. Cho nên khi quyết định rời đi, đây là nơi đầu tiên mà cậu nghĩ đến.

Lúc mới đến cậu trở về gác xép ông nội ở được hai năm để lại, đến khi trả hết ba mươi ngàn, cậu mới xoay xở tìm được căn loft này. Uông Nguyệt quen biết chủ nhà, giảm giá tiền thuê cho cậu, cậu cũng ở đến tận bây giờ.

Một căn hộ loft hai mươi mét vuông nói ra thì hơi chật với một thanh niên 1m8, nhưng vì có hai tầng, cũng miễn cưỡng đủ dùng. Dụ Phồn mở khóa vào nhà, theo ánh đèn sáng lên, bài trí đơn giản lạnh lẽo bên trong lập tức hiện rõ, xung quanh chỉ có ba màu đen trắng xám.

Cậu bỏ đồ ăn lên bàn, bật máy tính lên bắt đầu sửa ảnh.

Gần đây Dụ Phồn muốn đổi một máy ảnh mới, đang dành dụm tiền, dạo này công việc cũng nhiều lên, mấy ngày liền đều tăng ca sửa ảnh đến nửa đêm. Tới khi cậu sửa xong mục tiêu hôm nay, phần cơm rang kia cũng đã nguội lạnh.

Cậu xúc vài thìa cơm, rót ly sữa bò ứng phó qua loa với bệnh dạ dày của mình, cầm quần áo lên đi vào nhà tắm, lúc ra điện thoại có thêm mấy tin nhắn mới.

【 Chị Uông Nguyệt: Phồn cưng, mai có rảnh không?】

【-: Có việc thì nói thẳng, đừng gọi em như vậy.】

【 Chị Uông Nguyệt: À. Còn có thể tìm em làm gì nữa, ngày mai muốn gọi em làm thêm một buổi. 】

【 Chị Uông Nguyệt: Ngày mai có một chị em chị quen trên mạng muốn tới Ninh Thành, bọn chị đã bàn bạc đến bờ biển làm tiệc đồ nướng rồi. Cô ấy giống bạn thân của chị luôn, cũng là KOL, hai người đó muốn làm gì trên weibo ấy, chị ngẫm nghĩ cuối cùng muốn em đến chụp giúp. Đương nhiên, chắc chắn chị sẽ tính tiền cho em, coi như em nhận việc riêng bên ngoài đi. 】

Uông Nguyệt vừa làm móng xong, cong ngón tay lên khó khăn gõ chữ: Nhưng dạo này em luôn tăng ca mà, nửa tháng rồi chưa nghỉ buổi nào, nếu em mệt thì____

【-: Không cần tiền, đưa thời gian địa điểm.】

Hẹn thời gian xong, Dụ Phồn cầm tấm ảnh vừa in ở studio trong túi ra lên lầu.

Trên mặt tường đối diện giường cậu treo một tấm bảng nỉ màu đen, bên trên dùng đinh ghim mấy sợi dây thừng, không biết bao nhiêu tấm ảnh được kẹp trên dây, đây đều là phong cảnh mấy năm nay cậu tiện tay chụp, bây giờ đã sắp kín.

Dụ Phồn tiện tay kẹp tấm ảnh mặt trời lặn hôm nay vừa chụp lên, sau đó lau tóc yên lặng nhìn quanh, định cầm xuống vài tấm. Ánh mắt lướt qua nơi nào đó, động tác cậu lau tóc cũng chợt dừng lại.

Trên mặt tường này chỉ có hai tấm có người trong ảnh.

Một tấm là bóng lưng sáu người, cả đám tự do thảnh thơi trong ánh đèn vàng ở khu vui chơi, như thể vô ưu vô lo.

Tấm còn lại không thể tính là một người, chỉ là một cái bóng màu trắng rất gần, mờ nhạt chẳng hề rõ nét, cảnh nền chợ đêm trong khu vui chơi cũng yếu ớt mờ ảo, rõ ràng là một tấm hình vô tình ấn chụp.

Tấm hình này không thấy được mặt, nhưng Dụ Phồn có thể lập tức điền rõ đường nét bóng hình trong đầu.

Là tấm ảnh của sáu năm trước.

Dụ Phồn rũ mắt nhìn bóng trắng đó, mãi đến khi mở đến mỏi mắt, cuối cùng mới cử động.

Câu vươn tay, ngón trỏ khẽ vuốt lên tấm hình này, lấy xuống hai tấm chụp cảnh phố xá bên cạnh.

-

Hôm sau, lúc Dụ Phồn đến bãi biển theo như lời hẹn, Uông Nguyệt với bạn thân của cô đã mang vỉ nướng lên rồi.

Cậu thuận tay dọn đồ ăn lên giúp mấy cô, sau đó chọn một góc nắng không chiếu tới, cúi đầu kiểm tra tham số máy ảnh.

Cũng không qua bao lâu, sau lưng bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, chắc là chị em nào đó của Uông Nguyệt đến.

Quả nhiên, ngay giây sau cậu nghe thấy giọng Uông Nguyệt: "Cục cưng! Chị còn tưởng phải đợi em thêm một lúc nữa cơ."

"Sao vậy được chứ, chỉ đến muộn tí thôi. Em không ngờ sân bay ở đây cũng kẹt xe nữa, gấp chết em rồi." Người đến nói, "Thợ chụp ảnh siêu đẹp trai kia đâu."

Dụ Phồn chợt ngẩng đầu lên, mí mắt co lại, bị giọng nói đó làm ngạc nhiên đứng khựng tại chỗ, phản xạ có điều kiện muốn nhấc chân bỏ đi.

"Kia kìa." Uông Nguyệt phía sau gọi, "Dụ Phồn....Hở? Dụ Phồn, em đi đâu____"

"Phắc! ! !" Bên cạnh phát ra tiếng gào động đất.

Uông Nguyệt giật nảy mình, quay đầu nói: "Em làm gì....."

Còn chưa dứt lời, người chị em bên cạnh đã phóng lên như tên lửa, bộ váy hoa ngây thơ dịu dàng trên người cô bay vèo theo gió, vạt váy hất tung như có thể tát cho ai đó một phát bất cứ khi nào.

Dụ Phồn giật mình hoàn hồn lại, muốn trốn cũng không kịp nữa. Đối phương đã xông tới ôm cổ cậu đè mạnh xuống, sức lớn đến mức như ước gì dùng khuỷu tay bóp chết được cậu.

"Dụ Phồn! ! !" Chương Nhàn Tịnh gào bên tai cậu, "Mẹ nó sao cậu không chết xa hơn nữa đi! ! ! !"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play