Chương 73: Cuối cùng vào giây phút này, Trần Cảnh Thâm mới chấp nhận được sự thật rằng hắn không tìm thấy Dụ Phồn đâu nữa.
Trước khi Trang Phóng Cầm lên tiếng đã nghĩ tới rất nhiều phản ứng của Trần Cảnh Thâm sau khi biết chuyện, hoặc là đau thương, hoặc là kinh ngạc, hoặc là hoảng loạn.
Nhưng Trần Cảnh Thâm rất bình tĩnh. Hắn không nói gì ngồi đó, mãi đến khi loa phát thanh bắt đầu hoạt động, ngoài sân thể dục vang lên nhạc dạo của 《Cơn gió mùa hè》, Trần Cảnh Thâm mới mở miệng.
"Cậu ấy nói gì."
Nói gì....
Trong đầu Trang Phóng Cầm lập tức hiện lên hình ảnh thiếu niên thường ngày thờ ơ kiêu ngạo, mệt mỏi khom người, rũ mắt nhìn đất, hời hợt nói với cô: "Cô ơi, em không học được nữa."
Ban đầu Trang Phóng Cầm không đồng ý, nói cậu nếu thật sự không ổn thì tạm nghỉ trước, xử lý xong mọi việc rồi tiếp tục về học. Dụ Phồn lại lắc đầu, nói không quay lại.
Trần Cảnh Thâm nghe xong không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, thu dọn đồ đạc xong, hắn đeo cặp lên nói: "Em biết rồi. Tạm biệt cô."
Trang Phóng Cầm đứng ở hành lang ban 7 nâng mắt nhìn hắn rời đi.
Đã tan học được một lúc, quanh đường băng ở sân thể dục không còn bao nhiêu học sinh. Trần Cảnh Thâm đeo cặp đi về phía cổng trường, cái bóng bị hoàng hôn kéo dài, thẳng tắp, cũng cô đơn.
Trang Phóng Cầm lấy mắt kính xuống, nước mắt bỗng nhiên tràn ra.
Thật ra cô vẫn chưa nói hết.
Khi đó cô vốn muốn cho Dụ Phồn một tát. Rõ ràng đã tốt hơn, rõ ràng đang tiến bộ, vì sao vẫn bị kéo trở về? Nhưng cô đứng lên rồi, bàn tay lại không nhịn được biến thành cái ôm.
"Trần Cảnh Thâm biết không?" Cô hỏi.
Cô cảm nhận được rõ Dụ Phồn sững sờ, có lẽ cuối cùng đã rõ "Vô vàn khó khăn" trước đó cô nói là gì, qua rất lâu sau cậu thiếu niên cũng không nói tiếp.
Cho đến cuối cùng, cô mới nghe được một câu nghẹn ngào, trầm thấp.
"Đừng nói ra, em xin cô."
-
Trần Cảnh Thâm đi đến khu chung cư cũ.
Hình như Dụ Phồn không muốn người khác trông thấy hắn xuất hiện ở đây lắm, trước đây mỗi lần hắn tới, luôn bị vội vã kéo vào trong phòng.
Nhưng hôm nay hắn gõ cửa rất lâu, ngồi trên bậc thang ngoài cửa hai tiếng, vẫn không ai bằng lòng để hắn đi vào.
Đèn ngoài cầu thang chung cư hoạt động bằng âm thanh, qua rất lâu, ở cầu thang chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ màn hình điện thoại.
Trần Cảnh Thâm gửi tin nhắn không ai trả lời, gọi điện thoại không ai bắt máy, hắn tự lập quy tắc cho mình, cứ hết một ván rắn săn mồi sẽ thử lại một lần. Dụ Phồn đã phá kỷ lục của hắn, miễn cưỡng vượt qua một ngàn điểm.
Lại kết thúc một ván game, Trần Cảnh Thâm ra ngoài xem hạng nhất bảng xếp hạng theo thói quen, lại phát hiện trên đó là ảnh đại diện của mình.
Nhưng hắn vẫn chưa phá kỷ lục của Dụ Phồn.
Trần Cảnh Thâm cứng ngắc ngồi ở đó rất lâu, cho đến khi có người lên lầu, đèn hoạt động bằng âm thanh sáng lên, bóng người Trần Cảnh Thâm dọa người đó giật nảy mình. Đối phương hơi run rẩy, bật thốt lên: "Phắc! Bị điên hay sao mà ngồi đây không lên tiếng!"
Trần Cảnh Thâm không nói gì, chỉ là cuối cùng cũng chịu cử động ngón tay, tuân theo quy tắc mình vừa lập ra, quay về wechat gửi tin nhắn.
Không gửi đi được.
Ngồi ở cầu thang đến mười giờ tối, đến khi điện thoại không còn chịu được nữa hết pin tắt nguồn, Trần Cảnh Thâm mới đứng dậy, quay người rời khỏi chung cư.
Đường phố ở đây rất nhỏ, Trần Cảnh Thâm đi từng cửa hàng một, đi đến Trai Ngầu, thậm chí đến tiệm net ở Ngự Hà, hắn đi hết mọi nơi có thể tới, đến khi quán đồ nướng cũng đã chuẩn bị dọn quán đóng cửa.
Trần Cảnh Thâm đứng trước một tiệm net gọi điện thoại, lần này đến cả tiếp "bíp" dài đằng đẵng cũng không có. Giọng nữ lạnh lùng khéo léo nói cho hắn biết, từ số điện thoại đến wechat của hắn đã bị người ta ném cả vào thùng rác.
Về đến nhà, Trần Cảnh Thâm thấy trong nhà sáng trưng, lại yên tĩnh như một hòn đảo không người.
Hắn gửi tin nhắn cho Quý Liên Y, nói có việc tối về trễ, sau đó điện thoại không còn pin nữa. Bây giờ xem ra, Quý Liên Y vẫn đang chờ hắn.
Có lẽ trước đó Quý Liên Y liên tục đi qua đi lại phòng khách, lúc này cửa phòng mở toang. Bà đang đỡ trán ngồi trước bàn đọc sách, nhắm hai mắt lại mệt mỏi gọi điện thoại.
Trần Cảnh Thâm vừa nâng tay lên định gõ cửa___
"Mẹ à, không cần liên lạc với trường học bên ngoài nữa, trước mắt không cần chuyển trường cho Cảnh Thâm." Nghe mẹ mình hỏi thăm qua điện thoại, Quý Liên Y xoa trán, ậm ờ nói, "Không sao đâu. Chỉ là trước đó có học sinh không tốt, con sợ nó bị ảnh hưởng, bây giờ học sinh đó chuyển đi rồi, chuyện đã giải quyết ổn thỏa...."
Trông thấy con trai đứng ngoài cửa, Quý Liên Y bỗng chốc im bặt.
-
Quý Liên Y luôn cảm thấy cuộc hôn nhân của mình hoàn hảo, khiến người khác phải ước ao. Nhưng sự thật đánh cho bà một bạt tay, hôn nhân tràn ngập dối trá, từ lâu đã dơ bẩn chẳng còn lại gì.
Sau đó mỗi giây mỗi phút, bà luôn tự nói với mình, không có gì, không sao, mặc dù không còn hôn nhân, nhưng bà vẫn còn một đứa con trai hoàn mỹ ngoan ngoãn hiểu chuyện, phẩm hạnh đoan chính, thành tích vô cùng xuất sắc. Thế nhưng giờ phút này, con trai hoàn mỹ đứng ngay thẳng trước mặt bà, dùng giọng điệu như thường ngày hay nói "Con đến trường đây" bình tĩnh thông báo với bà:
"Con là đồng tính."
Quý Liên Y có chết cũng muốn che giấu chuyện này bị câu nói đó đánh cho hoa mắt váng đầu, qua mấy phút mới tìm về được giọng nói: "Không phải, không phải....Con không phải, con chỉ bị làm hư, bị cậu ta uy hiếp, chính miệng cậu ta thừa nhận....Cậu ta là đứa trẻ từ nhỏ thiếu giáo dục từ gia đình, cho nên mới tạo thành tính hướng méo mó biến thái đó, con không..."
"Cậu ấy rất bình thường, méo mó biến thái là con."
"Không phải! Không phải!" Quý Liên Y ném ly nước vừa mua về chưa được mấy ngày xuống đất, đập cho chia năm xẻ bảy, điên cuồng hét lên với Trần Cảnh Thâm, "Là cậu ta! Là cậu ta! Con bình thường, sao con lại là đồng tính được! Có phải con sợ cậu ta không? Nhưng cậu ta đi rồi, con không cần phải....."
"Con viết thư tình cho cậu ấy, theo đuổi cậu ấy nửa học kì, con dẫn cậu ấy về nhà, là lần mẹ về____"
Chát! Tiếng bạt tai ngắt lời Trần Cảnh Thâm.
Hắn nghiêng mặt qua một bên, cũng không thấy đau. Hắn nói: "Cậu ấy luôn từ chối con, cậu ấy nói cậu ấy không phải đồng tính. Nhưng con không chịu từ bỏ cậu ấy, con...."
Hắn vẫn chưa dứt lời, Quý Liên Y dùng hai tay bịt miệng hắn lại, cắm cả móng tay vào trong mặt hắn, bà không cảm xúc lắc đầu: "Không phải, những điều đó chỉ là ảo giác tuổi dậy thì của con thôi, con là người bình thường, Cảnh Thâm à, rõ ràng trước đây con rất ngoan rất nghe lời, vì sao, rốt cuộc là vì sao...."
Trần Cảnh Thâm nắm cổ tay bà, dời đi.
"Bởi vì dù là biến thái hay bình thường, con vẫn là một người." Trần Cảnh Thâm rũ mắt trần thuật, "Không phải con chó mẹ nuôi."
Quý Liên Y đứng sững tại chỗ, cả người bà không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Cảnh Thâm cầm cặp sách trên đất lên, quay người về phòng mình.
Trước khi lên lầu, Trần Cảnh Thâm quay đầu lại hỏi: "Mẹ biết cậu ấy đi đâu không?"
Quý Liên Y vẫn nhìn về cánh cửa gỗ phòng mình, bà lẩm bẩm: "Cảnh Thâm, con không phải đồng tính."
Trần Cảnh Thâm quay người lên lầu.
Sáng sớm hôm sau, Trần Cảnh Thâm thấy dưới lầu yên tĩnh không có một tiếng động nào. Hắn đẩy cửa ra, trông thấy Quý Liên Y thẫn thờ ngồi trên sô pha, xem ra cả đêm không ngủ, trên bàn chất đầy hộp thuốc.
Trạng thái tâm lý quá tệ, Quý Liên Y nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, Trần Cảnh Thâm ngồi bên giường bệnh hai ngày, tới khi bà ngoại sắp xếp mấy người điều dưỡng đến thay phiên chăm sóc, hắn mới tiếp tục đi học bình thường.
Hôm Trần Cảnh Thâm đến trường, ngoài cửa ban 1 có mấy người đang chờ, vừa trông thấy hắn lập tức chạy đến.
"Học bá, cậu có biết Dụ Phồn thôi học rồi không? ?" Chu Húc vội vã hỏi.
"Cậu ta thoát khỏi nhóm chat, xóa bạn tốt, mẹ nó còn chặn cả số ông! Cậu thì sao? Cậu gọi điện có nối máy không?" Tả Khoan hỏi.
Trần Cảnh Thâm lắc đầu.
"Vậy cậu có biết cậu ấy đi đâu không?" Viền mắt Vương Lộ An đỏ bừng, hỏi, "Cậu ấy không nói gì với tôi hết."
"Không biết."
"Mẹ nó chứ, tôi nói rồi mà, đến bọn mình còn không biết, chắc chắn học bá cũng không biết đâu, mấy cậu cứ nhất quyết phải lên hỏi." Tả Khoan ngẫm nghĩ, "Hay là đến hỏi chủ nhiệm lớp cậu đi? Chắc chắn cô biết!"
"Tôi hỏi rồi, cô không nói." Vương Lộ An nói.
"Hỏi thêm lần nữa, đi thôi!"
Ba nam sinh cùng chạy xuống lầu như gió, chỉ có Chương Nhàn Tịnh luôn không nói gì vẫn còn đứng đó.
Trần Cảnh Thâm vừa định vào lớp, bỗng nhiên nghe thấy cô khàn giọng hỏi: "Học bá, có phải cậu với Dụ Phồn ở bên...."
Chuông vào học ngắt lời cô, Chương Nhàn Tịnh im lặng, bỗng thấy may mà mình vẫn chưa hỏi hết lời.
"Ừm." Tiếng chuông dừng lại, cô nghe thấy Trần Cảnh Thâm nói.
-
Tình trạng của Quý Liên Y tệ hơn lần trước rất nhiều. Mỗi cuối tuần Trần Cảnh Thâm sẽ đến bệnh viện thăm bà, dù Quý Liên Y cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Ngoại trừ cuối tuần, sau buổi học nào hắn cũng đến khu chung cư cũ một chuyến. Đi lâu, người ở cả lầu gần như đều từng gặp hắn.
Hôm nay hắn vẫn đứng trước cánh cửa gỗ màu đen cũ mèm, vừa nâng tay định gõ cửa.
"Anh ơi, anh đến tìm anh hả?" Một cô bé ngồi ở bậc cầu thang, hai tay nắm quai cặp hỏi hắn.
"Ừm. Em có gặp cậu ấy không?" Trần Cảnh Thâm hỏi.
Cô bé lắc đầu, nói: "Anh dọn đi rồi, đi cùng với người xấu đó."
Cô bé cảm thấy rất kỳ lạ.
Rõ ràng cô đã nói anh trai ở phòng này dọn đi rồi, tại sao anh này nghe xong vẫn còn gõ cửa cơ chứ?
Cô bé đi xuống cầu thang nhìn: "Anh ơi, chị bạn gái của anh không đi với anh ạ?"
Trần Cảnh Thâm nói: "Chị bạn gái gì."
"Thì là bạn gái đó!"
"Anh không có."
"Ơ? Rõ ràng anh kia bảo anh có mà!"
Tay Trần Cảnh Thâm khựng giữa không trung, quay đầu hỏi: "Cậu ấy nói thế nào?"
"Ảnh nói...." Cô bé ngẫm nghĩ, bỗng nhiên mở to mắt "À" một tiếng.
"Ảnh nói, anh đã là bạn trai của người khác rồi!"
Phải không nhỉ? Nói vậy đúng không? Cô bé ngẩng đầu lên nghĩ rất lâu mới chắc chắn.
Không được trả lời, cô cúi đầu nhìn tiếp: "Cho nên anh ơi, rốt cuộc là anh....Anh ơi? Anh sao thế?"
Thời gian này Trần Cảnh Thâm luôn tự kéo căng thần kinh mình. Hắn thẫn thờ quanh quẩn ở nhà, ở trường, ở khu chung cư cũ, nối tiếp thành ba điểm chết rất lâu, tựa như đang làm nhiệm vụ gì đó, chỉ cần thời gian đủ lâu, tích lũy đến một số lần nào đó, cánh cửa này có thể được hắn gõ mở.
Bất chợt, số lần mơ hồ đó như bỗng trở nên rõ ràng. Mà từ lâu số lần làm nhiệm vụ của hắn đã vượt xa con số đó, cánh cửa trước mặt vẫn im lìm, sừng sững bất động.
Đèn hoạt động bằng âm thanh vụt tắt, hành lang lâm vào bóng đêm sâu thẳm, vắng lặng ngắn ngủi.
Cuối cùng vào giây phút này, Trần Cảnh Thâm mới chấp nhận được sự thật rằng hắn không tìm thấy Dụ Phồn đâu nữa.
Hắn lặng lẽ đứng đó, giơ tay che mắt, một mảnh nóng hổi trong lòng bàn tay.
-
Một ngôi trường hay một lớp học, khó mà trở nên khác biệt vì một người nào đó rời đi.
Cảm xúc tuổi niên thiếu đến nhanh cũng đi nhanh, lại thêm việc học nặng nề của lớp 12, qua đi một khoảng thời gian, hầu như mọi người trong ban 7 lớp 12 đều quen với cuộc sống không có Dụ Phồn.
Chỉ có mấy người phía cuối, mang theo cơn giận với việc Dụ Phồn rời đi không lời từ biệt, đang trốn trong nhà vệ sinh hút thuốc lớn giọng mắng mỏ.
Cũng xin thề trong lúc uống rượu, dù Dụ Phồn có còn quay về hay không, từ đây bọn họ sẽ trở thành những người xa lạ, tuyệt đối không nói một câu với cậu.
Sau đó cả bọn bị không khí thi đại học nặng nề ép tiến lên phía trước, vừa đau khổ vừa vụng về thi thử vài lần, dần dần không nhắc đến người này nữa.
Chỉ là bàn học của Dụ Phồn vẫn luôn ở đó, kể cả vị trí cạnh cậu cũng vậy. Mỗi lần thi Vương Lộ An sẽ tự giác chuyển thêm hai bàn hai ghế, thi xong lại yên lặng chuyển về.
Nhóm chat nhỏ trong wechat yên ắng một khoảng thời gian, cũng bắt đầu sinh động trở lại. Trong cuộc nói chuyện thiếu đi bóng dáng hai người, một người là thoát nhóm, người còn lại không nói lời nào.
Vương Lộ An từng nói đùa cảm thấy Trần Cảnh Thâm chưa từng đến lớp bọn họ, sau khi Dụ Phồn thôi học cảm giác này càng nặng nề hơn.
Rõ ràng vẫn cùng một trường, cùng một nhóm chat, đám cậu ta lại rất ít khi chạm mặt hay nói chuyện với Trần Cảnh Thâm, bục sân khấu vào mỗi thứ hai cũng không còn thấy bóng dáng của hắn, chỉ biết nhiều lần thi hắn vẫn đứng nhất toàn khối.
Ngay cả lúc biết được tin Trần Cảnh Thâm được tuyển thẳng vào đại học Giang Thành, mọi người cũng chỉ thầm khen vài câu đỉnh quá, trong nhóm lại không nhắc đến chữ nào.
Thỉnh thoảng gặp nhau ở dãy phòng học, mọi người cảm thấy hình như hắn đã thay đổi, nhưng lại không nói ra được thay đổi ở đâu.
Nhưng nghĩ đến cũng bình thường thôi.
Trong cuộc sống lớp 12 vừa muộn phiền lại vừa tẻ nhạt, đến Chương Nhàn Tịnh cũng không nhuộm tóc nữa, lười làm những móng tay lòe loẹt, cả ngày chỉ mỏi mệt nằm trên bàn học đọc thuộc lòng văn.
Đông qua xuân lại, Vương Lộ An với Tả Khoan còn lập ra một nhóm học tập vượt lớp, ai thi tốt hơn sẽ làm ba một tháng. Hai người thay nhau làm con đối phương, trình diễn lặp đi lặp lại vở kịch cha con bất hòa.
Mãi cho đến cuối lớp 12, ngày chụp ảnh tốt nghiệp, lại là một năm hè nóng.
Đêm hôm trước Chương Nhàn Tịnh gửi tới gửi lui mấy quy định quê mùa về tốt nghiệp vào từng nhóm một, gì mà viết chữ lên đồng phục, dùng cúc áo thứ hai tỏ tình với người mình thích, xé sách vở....Trang Phóng Cầm nhẫn nhịn trong nhóm lớp nhiều năm cuối cùng cũng xuất hiện, nói ai dám xé sách, cô xé luôn người đó.
Nói thì nói vậy, nhưng phát luật không phạt được số đông. Thứ hai mọi người vẫn chụp xong hình tốt nghiệp dưới màn trời đầy giấy vụn, ban 7 lớp 12 ở bên phải hàng cuối cùng, Vương Lộ An đặc biệt để trống vị trí bên cạnh, là lãng mạn dành cho người anh em của cậu ta.
Giây phút cuối cùng trước khi rời trường, Chương Nhàn Tịnh mặc áo đồng phục có chữ ký của tất cả mọi người trong lớp đi về phòng học lấy nước.
Cô uống một hơi cạn nước trong ly, lại cầm bút marker lên, viết vào chỗ trống cố ý để dành: Dụ Phồn. Trần Cảnh Thâm.
Cô cột chặt lại tóc đuôi ngựa, cầm tất cả mọi thứ đứng dậy rời đi. Trước khi đi, ma xui quỷ khiến cô đi đến nhìn chỗ ngồi bị bỏ trống gần một năm nay.
Lập tức ngơ ngẩn.
Một tia nắng sớm nghiêng mình chiếu vào lớp học.
Trong ngăn bàn học trống rỗng, có một cúc áo màu trắng sạch sẽ sáng trong.
Cả hai trốn trong một góc vườn trường, lẻ loi an tĩnh nán lại cùng nhau.