Chương 70: Con trai tôi bị cậu hủy hoại rồi.
Cuộc sống của lớp 12 trôi qua rất nhanh. Lần thi tháng thứ hai kết thúc cũng là lúc Nam Thành bước vào đầu thu, tiết trời dần chuyển lạnh, quạt gió vừa mua về nhà không lâu bị Dụ Phồn bỏ xó góc phòng.
Đã hết mùa mặc áo phông đồng phục màu xanh, Dụ Phồn lấy áo sơ mi đồng phục chưa từng mặc lấy một lần và quần tây đen trong tủ quần áo ra mặc lên người. Cậu để lại một cúc áo theo thói quen, sau khi đeo cặp lên lưng lại đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn cài hẳn cúc áo trên cùng vào.
Áo sơ mi có cài hết cúc trông cũng không ngố lắm, Dụ Phồn đánh răng rửa mặt xong, nhìn vào gương kiểm tra mấy lần, mới cầm cặp lên ra ngoài.
"Chờ tí." Dụ Khải Minh ngồi cạnh bàn ăn chợt lên tiếng.
Dụ Phồn hơi khựng lại, lạnh lùng liếc nhìn về sau.
"Ba nấu ít mì, ăn sáng đi rồi đi học." Dụ Khải Minh ăn dính dầu đầy miệng, dùng đũa chỉ vào cái nồi trên bàn.
Nói xong câu đó, trong nhà im phăng phắc.
Ban đầu Dụ Khải Minh muốn tự xoa dịu mối quan hệ, nói một lúc lại không nghe thấy trả lời, ông ta mới chầm chậm ngẩng đầu lên: "Nhìn ba làm gì? Bảo mày lại đây ăn sáng. À, ba còn mua vài túi thức ăn, mẹ nó xếp hàng cả buổi mới mua được đấy, mày mang đi học mà ăn....Chia cho mấy người bạn thân thiết nữa, biết chưa? Đây, bỏ vào cặp____"
Một chai rượu rỗng từ đâu bay đến, quẹt sát qua mặt Dụ Khải Minh, thình lình đập lên vách tường, phát ra một tiếng vang dội.
Dụ Khải Minh sợ đến mức run lẩy bẩy, cầm đũa cả buổi mới hoàn hồn, quay đầu mắng: "Mày___"
"Còn nói đến chữ đó nữa tôi xé miệng ông. Với lại," Dụ Phồn nói, "Đừng nói chuyện với tôi."
Dụ Phồn ra ngoài trong ánh mắt tức mà không dám nói của Dụ Khải Minh. Cậu nâng cặp sách lên, vừa định xuống lầu, góc mắt lại liếc đến một cái đầu nhỏ lộ ra một nửa ở bên cầu thang, còn thắt bím nữa.
Cô nhóc lầu trên đeo một cái cặp màu hồng, nấp sau tay vịn cầu thang, rõ ràng là đang đợi người lớn đưa mình đi học. Nhóc con chớp mắt mấy cái gọi: "Anh ơi."
Dụ Phồn nghiêng đầu nhìn nhóc: "Nói đi."
"Anh định đi học hả?"
Dụ Phồn lười biếng trả lời cô nhóc, nhấc chân định xuống lầu.
"Anh!" Nhóc con lại gọi cậu, vội vàng hỏi, "Sao anh trai kia không đến tìm anh nữa?"
Bước chân Dụ Phồn khựng lại: "Anh nào?"
"Thì là cái anh, cao ơi là cao, rất rất rất đẹp trai...."
"Nhóc thấy anh đó khi nào?" Dụ Phồn nhíu mày im lặng mấy giây, hỏi cô nhóc.
"Ở đây này, ảnh nói ảnh đang chờ anh ngủ dậy." Cô nhóc chỉ khoảng trống nhỏ trước cửa nhà Dụ Phồn, hỏi, "Lần sau khi nào thì ảnh đến?"
"Không đến nữa." Dụ Phồn vô tình nói với cô nhóc.
Vẻ mặt cô nhóc lập tức héo úa, bước lên phía trước hai bước, "Dạ? Vậy anh, vậy anh có thể gọi ảnh tới không?"
"Nhóc muốn làm gì."
Nhóc con nắm váy trắng nhỏ, cười lên lộ ra hàm răng vừa rụng: "Em muốn làm bạn gái của ảnh!"
"...."
Cô nhóc ngồi xuống, hai tay nắm lan can, gối mặt lên trên nhìn cậu: "Được không anh? Được không được không được không...."
"Không được."
"Tại sao?" Cô nhóc nhăn mặt, vừa định phản bác___
"Cậu ấy là bạn trai người khác rồi." Dụ Phồn vươn tay vỗ nhẹ trán cô nhóc một cái, nói, "Nhóc không có cửa đâu, nhóc xấu xí."
-
Dạo này tâm trạng của Trang Phóng Cầm lên xuống rất nhiều, ngày nào cô thấy Dụ Phồn là lại lo lắng, thấy thành tích trong lớp dần tăng cao lại vui trở lại, qua một thời gian, cô thấy mình sắp tâm thần phân liệt tới nơi rồi.
Lần thi tháng này điểm tổng tiếp tục tăng lên, lúc Trang Phóng Cầm phát bài thi, thuận tiện cho mỗi bạn học vài que kẹo.
Thế là sau giờ học buổi trưa, mọi người ở lại lớp tự học ai cũng ngậm kẹo trong miệng.
"Không học nữa không học nữa! Cố gắng học lâu như thế, tháng này thi còn thấp hơn tháng trước 7 điểm! !" Chương Nhàn Tịnh bực mình ném bút.
Vương Lộ An an ủi cô: "Ôi chà, lần thi tháng này khó, cậu không thấy thứ hạng toàn khối của cậu đi lên hả? Mọi người ai cũng tệ mà."
"....."
Vương Lộ An quay đầu, thấy người anh em của mình đang cau mày nhìn chằm chằm bài thi.
"Làm gì đấy Dụ Phồn, thi đỉnh vậy rồi vẫn chưa hài lòng hả?" Vương Lộ An nói, "Lần này suýt vào được top 400 toàn khối luôn ấy."
Top 400 thì có ích gì, nhìn vào điểm, vẫn còn cách mấy trường đại học đó tận mấy ngàn lần.
Điểm xuất phát của cậu quá thấp, lúc đầu mới học xếp hạng toàn khối còn tiến lên phía trước như bay, nhưng càng về sau càng chậm, điểm cũng bắt đầu trở nên khó tăng. Dụ Phồn nhìn chằm chằm mấy bài thi điểm số không mấy khác với lần trước, hơi bực mình xoa mặt.
Ghế bên cạnh bị kéo ra, Dụ Phồn tưởng là Vương Lộ An, vừa định bảo cậu ta về chỗ mình mà ngồi, ngẩng đầu lên lại trông thấy một chồng đề trống được đặt lên bàn, cộng thêm gương mặt liệt cảm xúc lạnh nhạt đó.
Dụ Phồn đẩy kẹo vào góc miệng, ngẩn ngơ nhìn hắn, còn chưa nói lời nào, Vương Lộ An đã mở miệng trước: "Học bá hở? Sao cậu tới đây? Trưa hôm nay cậu không về nhà à?"
"Ừ, người nhà có việc, không về."
Trần Cảnh Thâm vừa đáp vừa vươn tay, rút bài thi của Dụ Phồn ra.
Động tác giơ bài thi của Dụ Phồn giữ nguyên mấy giây, duỗi chân đạp ghế bên cạnh: "Nhìn bài thi của người khác làm gì?"
Trần Cảnh Thâm nhìn điểm của cậu: "Cũng được. Phóng Cầm giảng bài thi chưa? Nghe hiểu không."
"Chưa giảng. Được đếch ấy, trung bình còn thiếu hơn 80 điểm nữa."
Không khí học tập trong ban 7 không căng thẳng lắm, giờ ở lớp có người đang ngủ, có người tự học, cũng có người đang giảng đề hoặc nhỏ giọng nói chuyện.
Vương Lộ An đến trước chỗ ngồi của ủy viên kỷ luật chất vấn vì sao lại ghi tên cậu ta trong tiết 3, mọi người cũng ngồi đối diện với bảng, không ai để ý đến hàng cuối lớp.
Vì thế Trần Cảnh Thâm vươn tay, xoa nhẹ đầu bạn trai đang nằm: "Tôi giảng cho cậu."
Vương Lộ An đại chiến mấy trăm hiệp với ủy viên kỷ luật, sau đó chiến thắng trở về. Lúc về thấy anh em mình đang tựa lên tường nghe giảng, miệng ngậm kẹo như ngậm thuốc lá.
Vương Lộ An nhớ ra mình cũng có mấy bài không hiểu, học bá ở đây chẳng phải đúng lúc quá à? Thế là cậu ta lập tức cúi xuống, lục lọi lung tung trong ngăn bàn bừa bãi của mình, tìm cả buổi mới rút được bài thi ra quay đầu: "Học bá...."
Trần Cảnh Thâm kéo ghế đứng dậy: "Cái gì."
Vương Lộ An ngơ ngác: "Cậu đi rồi á? ?"
"Ừm." Trần Cảnh Thâm nói, "Còn 10 phút nữa là vào lớp rồi."
"...."
Vương Lộ An tội nghiệp cầm tờ bài thi sai chồng sai chất của mình, đưa mắt nhìn Trần Cảnh Thâm cầm cả bài thi lẫn bút lên, ngậm que kẹo rời khỏi lớp học.
Cậu ta thở dài, ngồi về chỗ cũ, nghĩ thầm tan học đi hỏi Phóng Cầm cũng....Hở?
Vương Lộ An chợt nhớ đến gì đó, tự dưng ngồi thẳng người lên, nhìn chòng chọc sang bàn kế mình.
Dụ Phồn bị cậu ta làm ồn, nhíu mày lại: "Cậu làm gì thế?"
"Que kẹo học bá ngậm trong miệng là màu hồng, vị dâu."
"?"
"Cả lớp chỉ có cậu được chia cho vị dâu thôi mà?" Vương Lộ An hỏi, "Nhưng mà chẳng phải que kẹo đó vừa nằm trong miệng cậu hả?"
"...."
"...."
Hai người im lặng nhìn nhau. Ngay sau đó, Vương Lộ An lại phát hiện, tay áo sơ mi ban sáng nhìn như cứt chó của Dụ Phồn bây giờ được xắn thẳng thớm gọn gàng, sạch sẽ ngay ngắn, giống hệt tay nghề thường ngày của Trần Cảnh Thâm.
Dụ Phồn nhìn lên tay mình theo ánh mắt của Vương Lộ An, qua chốc lát sau đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh."
"Ấy, đi cùng đi, tóm lại là sao...."
"Đừng đi cùng, phiền."
"...."
Dụ Phồn đi đến trước cửa sổ nhà vệ sinh trốn tránh, định chờ vào học rồi về.
Cậu đút hai tay trong túi, buồn chán nhìn quanh khắp nơi, nhìn một lúc ánh mắt lại trôi dạt đến lầu sáu.
Tại Trần Cảnh Thâm hết, mẹ nó tự dưng muốn ăn kẹo, còn ngứa tay xắn tay áo của cậu lên....
Còn hai phút nữa là vào học, Dụ Phồn lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện với Trần Cảnh Thâm, vừa gõ ra được hai chữ, điện thoại lại chợt rung lên, một tin nhắn mới nhảy lên đầu.
【Số lạ: Xin chào, Dụ Phồn. Mời cậu đến quán cà phê ở số 11 đường Nam Dương một chuyến.】
Dụ Phồn khựng lại, khó hiểu nhíu mày.
Đường Nam Dương? Sau trường cậu hả?
Rất ít khi Dụ Phồn gửi tin nhắn với người khác, cái gần đây nhất cũng là mấy tháng trước trường học kế bên tìm cậu hẹn đánh nhau. Nhưng nhìn vào giọng điệu của người này lại không giống hẹn đánh nhau lắm.
Tiếng chuông vào học vang lên. Dụ Phồn trượt ngón tay bỏ qua tin nhắn này chuẩn bị về lớp, sau đó, điện thoại lại rung lên thêm một tiếng.
【Số lạ: Tôi là mẹ của Trần Cảnh Thâm, muốn nghiêm túc nói chuyện cùng cậu về Trần Cảnh Thâm.】
....
Lúc Dụ Phồn xuống lầu gặp được Hồ Bàng, Hồ Bàng hỏi cậu, em đi đâu đấy?
Dụ Phồn nói đi chuyển đồ giúp giáo viên. Nếu là trước đây Hồ Bàng đã túm cổ áo xách cậu về, nhưng gần đây Dụ Phồn biểu hiện quá tốt, thế là Hồ Bàng tin, phất tay bảo cậu đi nhanh đi.
Sau khi bóng dáng Hồ Bàng biến mất trong dãy phòng học, Dụ Phồn quen thuộc trèo ra ngoài tường sau trường.
Trên đường đến quán cà phê Dụ Phồn không hề tập trung.
Mẹ Trần Cảnh Thâm tìm cậu làm gì? Trần Cảnh Thâm không ở cùng lớp với cậu, cậu cũng không phải bạn cùng bàn, bà ấy có thể tìm mình làm gì?
Dụ Phồn quen nghĩ theo hướng xấu, có thể bà đã biết quan hệ của cậu với Trần Cảnh Thâm. Về phần làm sao biết được, camera, điện thoại, hoặc là hôm sinh nhật Trần Cảnh Thâm, bà ngồi ở phòng khách nhìn thấy____
Lúc đó cậu bị mất não hả, tại sao phải ngồi đó đợi hắn cho muỗi đốt? Giấu đồ vào rồi đi luôn không được à?
Dụ Phồn bị mẩu tin nhắn đó đánh cho trở tay không kịp, cậu nghĩ nếu là vậy thật, mẹ Trần Cảnh Thâm sẽ nói gì với cậu? Cậu không giỏi nói lý hay cãi nhau với người khác, cậu thích trực tiếp động thủ hơn. Cho nên dọc đường cậu chỉ cúi đầu, nhìn vào cát đá im lặng diễn luyện trong lòng.
- Tôi đã thấy rồi, có phải cậu và con tôi đang yêu đương không?
- Phải.
- Cậu chia tay với con trai tôi ngay!
- Bảo con trai cô đến nói với cháu.
- Nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý rời xa con trai tôi?
- Cháu phải nghĩ lại đã.
Đến đây, Dụ Phồn không nhịn được bật cười, hơi buồn cười, lại hơi chua chát.
Trần Cảnh Thâm có biết Quý Liên Y hẹn gặp cậu không? Nhìn xem từ trưa hôm nay, chắc là không biết. Không biết thì tốt.
Dụ Phồn chưa từng sợ thứ gì, bắt đầu từ khi nhớ được cậu đã dám phản kháng Dụ Khải Minh vóc dáng gấp mấy lần cậu, lúc đánh nhau đối diện có mấy người cậu cũng dám xông lên. Đến khi tới trước cửa quán cà phê, cậu dừng bước.
Mấy giây sau, cậu nâng tay gạt mái tóc rối trên trán ra sau, duỗi tay đẩy cửa quán.
-
Từ sáng Quý Liên Y đưa con đi học đến giờ, bà vẫn ngồi nguyên ở quán cà phê.
Quán cà phê này đã được bà bao trọn, xung quanh không có tiếng ồn, bà mới có thể yên ổn suy nghĩ nên đàm phán với Dụ Phồn thế nào.
Quý Liên Y lập chiến lược đàm phán trên thương trường hơn mười năm, hôm nay đối diện với một học sinh cấp ba 17 tuổi, lại thấp thỏm lo lắng không yên.
Cửa đẩy ra, nhân viên được bà dặn dò vừa định tiến lên, lại bị bà gọi lại. Đối phương lập tức hiểu rõ bước tới, cho bà thêm ly cà phê rồi quay người về sau bếp.
Quý Liên Y vừa ngẩng đầu lên đã thấy mái tóc trông như cỏ dại, một vài hình ảnh hiện lên trong đầu, cơn chán ghét bất giác trào lên. Ngón tay bà hơi run rẩy, không dấu vết ngả người về sau, cố gắng kiểm soát giọng mình: "Ngồi đi."
Ghế bị thô lỗ kéo ra, nam sinh ngồi xuống đối diện bà.
Hai người im lặng ngồi đối diện, không ai nói gì, tĩnh lặng như đang thăm dò lẫn nhau.
Qua mãi lâu sau, Quý Liên Y vừa kháng cự vừa không nhịn được quan sát cậu, cổ áo nhăn nhúm, gương mặt gầy nhom, dáng ngồi bất cần đời, hai tay uể oải đặt lên bàn, cả người mang đầy hơi thở côn đồ đầu đường xó chợ.
Quý Liên Y nhịn cơn khó chịu trong lòng xuống, mở miệng trước: "Cậu biết tôi tìm cậu làm gì không."
"Không biết ạ." Dụ Phồn nói.
"Cậu với Cảnh Thâm." Quý Liên Y nói, "Tôi thấy hết rồi."
Quý Liên Y thấy ngón tay cậu co lại, sau đó lạnh lùng nói: "À."
Quý Liên Y nói: "Cậu chia tay với nó ngay đi."
"Cô bảo cậu ấy đến nói với cháu."
Quý Liên Y nhìn nét mặt không có vấn đề gì của cậu, cảm giác lo lắng hoảng sợ quen thuộc lại tấn công đến. Bà cố gắng kiểm soát mình, ngón tay thon dài đẹp đẽ nắm chặt rồi thả lỏng, sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, bà tỉnh táo nói: "Cậu nói thẳng đi, muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý rời xa con tôi."
Vừa dứt lời, hình như Quý Liên Y nghe thấy người đối diện cười khẽ một tiếng, người này rũ mắt lười biếng nói: "Cháu phải nghĩ lại đã."
Tiếng cười khó hiểu này khiến bà nhớ lại lần gặp mặt với một người khác trước đây, nét mặt bà càng căng thẳng hơn, hít sâu một hơi, bổ sung, "Được. Nhưng tôi phải nói rõ ràng với cậu, cầm khoản tiền này rồi, cậu và ba cậu không được xuất hiện trước mặt tôi và Cảnh Thâm nữa."
Ngay khi chữ đó xuất hiện, Dụ Phồn lập tức ngẩng đầu lên.
Những cảm xúc có trên mặt cậu tan biến đi hết, lặng lẽ nhìn bà, đến cả phập phồng do hít thở dường như cũng không còn.
Quý Liên Y cũng không cảm xúc: "Tôi biết hai người đã có kế hoạch. Nhưng tôi nói cho cậu biết, mỗi một món chuyển khoản, mỗi một lịch sử trò chuyện và nhật ký điện thoại tôi đều giữ lại tất cả, cũng đã gọi cho luật sư, tôi có thể nói rõ, số tiền hôm nay đủ cho hai người ngồi tù rất nhiều năm."
Dụ Phồn chỉ nhìn bà, không nói gì.
"Đương nhiên, nếu tôi muốn kiện cậu thật, hôm nay cũng không gọi cậu ra làm gì. Tôi nói thẳng yêu cầu của tôi, tôi bằng lòng tiêu tiền trừ họa, cuối cùng cho hai người một khoản tiền, cậu nói ba cậu xóa hết ảnh chụp đi, sau đó ký vào hợp đồng bảo đảm cho tô____"
"Ảnh gì?" Người đối diện ngây ngốc mở miệng.
Quý Liên Y cũng cứng người, không khỏi nhớ đến những hình ảnh đó, bà nhắm hai mắt hỏi: "Cậu nói xem?"
"Ảnh gì?"
"...Những cái ở thư viện, công viên." Quý Liên Y dừng lại, "Hay là hai người còn có ảnh khác nữa? ?"
Thư viện.
Đầu óc Dụ Phồn như bị gậy gỗ đâm xuyên, chỉ cần nghĩ đến đã đau. Qua rất lâu sau cậu mới nhớ tới, mấy ngày sau khi Dụ Khải Minh về, cậu chỉ đến thư viện với Trần Cảnh Thâm một lần, hai người cùng làm bài, đọc sách như thường lệ, lúc rời đi, hôn nhau một cái trong góc công viên vắng tự cho là không có người.
Hôm đó sau khi cậu về nhà không lâu, Dụ Khải Minh cũng về. Sau đó bỗng có một ngày, Dụ Khải Minh hỏi cậu sao không ra ngoài chơi.
"Không có." Cậu nghe thấy mình nói.
Quý Liên Y không tin cậu, nhưng cũng lười dài dòng vướng mắc chuyện này: "Tóm lại, hôm nay bàn bạc thỏa đáng mọi chuyện, cậu phải xóa tất cả những tấm hình đó ngay trước mặt tôi, sau đó chia tay với con trai tôi. Nếu sau này cậu với ba cậu còn tống tiền tôi, tôi sẽ chọn cách dùng pháp luật. Nói đi, hai người muốn bao nhiêu tiền?"
"Sao ông ta tìm được cô?" Dụ Phồn hỏi.
Câu này khiến Quý Liên Y nhớ lại cơn ác mộng suốt thời gian qua.
Bà không bao giờ quên được ngày đó, mình đang ngồi trên xe, bị một người đàn ông gõ cửa sổ. Đến khi bà kéo cửa sổ xe xuống, người đàn ông đó cười toét miệng hé ra bộ răng ố vàng, gọi tiếng "Thông gia" với bà.
Nỗi tra tấn bắt đầu từ giây phút đó. Bà nhận được hình con trai bà hôn một nam sinh khác, nhận được tin nhắn và cuộc gọi tống tiền, gần như bà không thể ngủ yên giấc, đến tối nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại là_____
"Cô cứ báo cảnh sát đi, trước khi ngồi tù ông sẽ dán ảnh đồng tính của con trai cô ra khắp Nam Thành!"
"Cô đừng để bọn trẻ biết nhé, tôi thấy hai đứa nó xứng đôi lắm."
"Cô cảm thấy là con trai tôi làm con trai cô, hay con trai cô làm con trai tôi?"
Quý Liên Y không hiểu vì sao Dụ Phồn đã biết còn hỏi. Bà ép mình cắt ngang dòng suy nghĩ, tỉnh táo lặp lại: "Hai người muốn bao nhiêu tiền?"
Nói xong, ánh mắt bà chợt lướt đến cánh tay Dụ Phồn.
Dụ Phồn rút tay về, thong thả đặt xuống dưới bàn, che lại tay áo buổi trưa Trần Cảnh Thâm xắn lên giúp cậu. Hỏi một câu không có lên xuống: "Trước đó ông ta đòi cô tổng cộng bao nhiêu?"
"Tám trăm ngàn." (~2,7 tỉ)
Dụ Phồn: "À. Vậy cháu về bàn bạc lại đã."
Đó nghĩa là đồng ý.
Quý Liên Y đẩy thứ trước mặt sang phía Dụ Phồn: "Đây là những điều khoản pháp luật tôi đã nhờ người ta sắp xếp lại, bên trên ghi rõ một khi hành vi lừa đảo của hai người bị truy tố, sẽ phải nhận một án tù."
Thật ra Quý Liên Y không có ý định truy tố, bà không thể chịu đựng được việc trên thế giới còn có người khác biết đến chuyện này.
Cho nên khi nhìn thấy Dụ Phồn nhận phần tài liệu, bà thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Hai người bàn bạc xong giá tiền rồi thì nói ba cậu gửi thẳng tin nhắn cho tôi. Với lại, trong khoảng thời gian tôi làm thủ tục chuyển trường cho Cảnh Thâm, tôi mong tạm thời cậu đừng đi học, cũng đừng liên lạc với nó, tôi sợ nó bị ảnh hưởng." Quý Liên Y hỏi, "Chuyện này không khó với cậu phải không?"
"Vâng."
Xong xuôi mọi thứ, Quý Liên Y gật đầu, không muốn ở đây thêm giây nào nữa.
Bà cầm túi xách của mình lên, sĩ diện đứng dậy rời đi. Nhưng vừa đi được mấy bước, bà lại chợt ngừng lại, quay người đi về cạnh bàn.
Bà nuốt xuống nhiều lần, mới thấp giọng nói: "Chuyện cuối cùng. Cậu và Cảnh Thâm....Có phải cậu uy hiếp nó không?"
Giọng bà yếu ớt, như người chết chìm vùng vẫy trong nước.
Dụ Phồn cúi thấp đầu, liếc nhìn tay áo mình, nói phải.
Quý Liên Y thở hổn hển. Bà cầm ly cà phê chưa uống trên bàn, hất mạnh lên mặt người này, chất lỏng màu nâu chảy dọc từ tóc xuống cằm, sau đó dần thấm ướt áo sơ mi đồng phục màu trắng.
Dụ Phồn vô thức nhắm mắt lại, lúc mở ra, cậu nghe thấy Quý Liên Y run giọng nói.
"Con trai tôi bị cậu hủy hoại rồi. Cậu buồn nôn giống hệt ba cậu."