Chương 69: "Sinh nhật vui vẻ, Trần Cảnh Thâm."

Chiếc xe bay nhanh trên đường, tốc độ nhanh hơn những xe xung quanh rất nhiều.

Điện thoại nhận được tin nhắn trả lời rất nhanh, Trần Cảnh Thâm cúi đầu nhìn chữ "Ừm" trên màn hình, ném điện thoại về lại cặp sách, quay đầu nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế lái.

Quý Liên Y nhìn chằm chằm phía trước, tóc bù xù quấn lại, lòa xòa rơi ra sau tai, môi bà đã bôi màu son tôn da, nhưng nhìn vẫn mệt mỏi như cũ.

Dạo này Quý Liên Y luôn trong trạng thái này, thậm chí ngày càng tệ hơn. Trần Cảnh Thâm từng hỏi mấy lần, bà lại chỉ nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó lắc đầu nói không sao.

Hôm nay vẫn chưa tan học hắn đã nhận được tin nhắn của Quý Liên Y, nói muốn đến trường đón hắn.

Xe chưa lên cầu đã kẹt, Trần Cảnh Thâm nhìn đèn xe phía trước hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi à."

"Không." Câu trả lời như mọi khi.

"Nhìn mẹ rất mệt."

"...Chắc là thời gian trước xử lý quá nhiều chuyện, giờ rảnh rỗi lại không thoải mái." Quý Liên Y không nhịn được nắm chặt vô lăng, bà nghiêng đầu nhìn Trần Cảnh Thâm, "Sau này mẹ sẽ đến trường đón con tan học mỗi ngày."

Trần Cảnh Thâm cuộn tròn ngón tay: "Không cần."

"Sáng cùng ăn sáng xong thì ra ngoài, chiều tan học về đúng giờ. Mẹ đứng chờ con ở cổng trường." Quý Liên Y xem nhẹ lời từ chối của hắn, "Giống như hôm nay."

Vốn Trần Cảnh Thâm muốn nói gì đó, nghiêng đầu đối mắt với Quý Liên Y. Trông bà như cả mấy tối rồi không ngủ, trong đôi mắt phượng đẹp đẽ cũng không còn ánh sáng.

Lúc xe phía sau ấn còi thúc giục, Trần Cảnh Thâm thu ánh nhìn về.

"Vâng." Hắn nói, "Nhiều xe, mẹ lái chậm thôi."

Về nhà tắm rửa, Trần Cảnh Thâm ngồi vào bàn học mở đèn, mới vừa lật mấy bài làm sai ra, bên ngoài bỗng nhiên vang lên vài tiếng vỡ đồ nặng nề.

Phòng khách không mở đèn, xung quanh tối đen. Trần Cảnh Thâm đi đến trước cửa phòng Quý Liên Y, gõ hai tiếng vẫn không thấy phản ứng gì, hắn đẩy cửa vào.

Quý Liên Y hơi khom người ngồi trước bàn đọc sách, chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay vùi vào trong tóc. Mái tóc dài bị bà vò rối, ly thủy tinh vỡ đầy đất, còn cả điện thoại của bà.

Quý Liên Y thở rất nặng, nghe thấy tiếng động mới chợt tỉnh táo ngẩng đầu, mãi lâu sau mới nói: "....Sao lại vào đây?"

Trần Cảnh Thâm đứng ở cửa phòng, bỗng nhiên biết vì sao hắn lại cảm thấy Quý Liên Y thế này rất quen.

Khi bà biết chồng mình có con còn lớn hơn con trai mình một tuổi bên ngoài, trong khoảng thời gian rất lâu bà cũng mang trạng thái thế này.

"Nghe thấy tiếng động." Trần Cảnh Thâm đi tới, nhặt mảnh thủy tinh vỡ lên.

"Đừng." Quý Liên Y chợt đứng lên, bà vén tóc ra sau, "Đừng để rách tay, mẹ tự nhặt...."

Trần Cảnh Thâm đã nhặt hết mảnh vỡ bỏ vào thùng rác. Hắn nhặt điện thoại rơi dưới đất lên, vừa định đưa qua, màn hình bỗng nhiên bật sáng.

Ngay sau đó, tay hắn trống rỗng, Quý Liên Y đã cầm điện thoại qua.

"Vô ý làm rơi cốc nước." Quý Liên Y úp điện thoại xuống bàn, "Dọa con rồi à?"

"Không." Trần Cảnh Thâm ngẫm nghĩ, hỏi, "Là vì thân thể không khỏe hay sao?"

Quý Liên Y ngừng lại một lát, lắc đầu, "Không phải, sao vậy được. Về phòng đi, làm bài tập xong thì đi ngủ sớm, mai còn phải dậy sớm ăn sáng nữa."

Trần Cảnh Thâm nhíu mày, còn định hỏi gì đó, tay Quý Liên Y đã đặt lên lưng hắn: "Được rồi, mẹ còn việc phải làm...."

"Mẹ nói thời gian này không có công việc mà?"

"Kết thúc dự án." Quý Liên Y ngẩng đầu nhìn con trai cưng của mình, cười một tiếng, "Qua một thời gian ngắn nữa là tốt rồi, không sao, không có chuyện gì đâu."

Trần Cảnh Thâm về phòng, vẫn đang nhớ lại những phản ứng ban nãy của Quý Liên Y.

Là người kia còn đang liên lạc với bà? Hay là vụ kiện ly dị vẫn chưa xử lý xong?

Hắn im lặng ngồi trên bàn học, chốc chốc lại xoay bút, khó lòng sắp xếp được suy nghĩ. Mãi đến khi điện thoại trên bàn reo lên.

Hắn nhìn tin nhắn "Đang làm gì đó?" bạn trai gửi qua, không trả lời, đặt thẳng bút xuống ấn gọi video.

Dụ Phồn đang ngồi hóng gió ở ban công, thấy lời mời cũng sững sờ mất một lúc. Dạo này chiều nào cậu cũng ở lại lớp làm bài tập với Trần Cảnh Thâm mới đi, cộng thêm mẹ Trần Cảnh Thâm rất hay vào phòng hắn, từ lúc khai giảng hai người cũng chưa gọi video lần nào.

Dụ Phồn lập tức bắt máy. Gió thổi bay tóc lên mặt cậu, cậu phát cáu vén hết ra sau, lộ ra gương mặt trắng nõn: "Về nhà rồi hả?"

Trần Cảnh Thâm: "Ừ. Mẹ tôi tới đón tôi, về ngay sau tan học."

Dụ Phồn đáp ừm, thả lỏng dựa vào lưới chống trộm: "Tôi còn tưởng cậu có việc gì...."

"Thời gian này bà ấy cũng sẽ tới."

Dụ Phồn khựng lại.

Cũng sẽ tới, nghĩa là sau này cứ tan học Trần Cảnh Thâm lại phải về, không còn thời gian đến lớp nào làm bài tập nữa.

Thấy cậu không nói gì, Trần Cảnh Thâm nói: "Dạo này tâm trạng bà ấy không tốt, có thể đã xảy ra gì đó. Qua mấy ngày nữa...."

"Cũng vừa hay, buổi tan học nào cũng phải ở lại, sắp phiền chết rồi." Dụ Phồn hờ hững nhướng mày, lạnh nhạt bổ sung thêm: "Vậy cậu ở cạnh bà ấy nhiều vào."

"Ừ. Làm bài tập không?"

Dụ Phồn vừa định nói được, lời đến bên miệng lại rẽ đi: "Cúp máy làm đi, lỡ như mẹ cậu bỗng nhiên đi vào nữa."

Trần Cảnh Thâm im lặng mấy giây, mới nói: "Được."

Ngón tay Trần Cảnh Thâm vừa di chuyển, người bên kia chợt hô lớn: "Chờ đã! !"

Trần Cảnh Thâm: "Ừ?"

Cái cuộc gọi này tới bất ngờ quá, đến lúc sắp ngắt máy Dụ Phồn mới nhớ đến chuyện chính. Cậu vò tóc mình: "Tan học thứ sáu tuần này....Cậu có rảnh không?"

Trần Cảnh Thâm vô thức nhìn vào lịch. Thứ sáu, ngày 11 tháng 8 mỗi năm đến ngày này, Quý Liên Y sẽ đặt một món quà mang về nhà, dần dà Trần Cảnh Thâm cũng nhớ đến sinh nhật mình.

"Có. Làm sao thế?" Trần Cảnh Thâm hỏi.

"Còn có thể sao nữa? Đương nhiên là gọi cậu đi chơi," Dụ Phồn nói, "Chơi net."

"...."

-

Ngày Chủ Nhật, buổi trưa Dụ Phồn vừa ngủ dậy đã chạy ra ngoài.

Cậu đến một trung tâm thương mại thường không hay đến, sau khi hỏi nhân viên, cậu đi lên thang cuốn, đến thẳng cửa hàng bút máy ở góc trái lầu ba.

Trong cửa hàng không có ai, ông chủ đang chơi điện thoại thấy cậu lập tức đứng thẳng người dậy.

Cửa hàng này là Dụ Phồn vừa chọn ra sau mấy ngày lên mạng đọc đánh giá. Cậu nhìn các loại bút trong tủ kính, mắt hoa lên phải híp lại nhìn.

"Chào mừng ghé đến." Ông chủ lập tức đi đến trước mặt cậu hỏi, "Muốn kiểu dáng nào? Là mình dùng hay người khác dùng? Có cần tôi đề cử cho cậu vài kiểu không."

"Tặng cho người khác." Dụ Phồn nói.

Ông chủ lập tức khom người tìm vài mẫu phổ biến nhất, vừa cầm vừa hỏi: "Tặng cho bạn hay cho người lớn?"

Dụ Phồn đang nhìn quanh dừng mắt lại, sau đó nói rất nhanh: "Người yêu."

Ông chủ chọn ngay mấy mẫu nhạt màu tinh tế đưa đến trước mặt cậu: "Vậy lúc đúng quá, đây đều là mẫu mới khắp Nam Thành này chỉ có ở cửa hàng nhà chúng tôi thôi. Dạo này mấy cô gái cũng hay tới đây mua loại này...."

"Cho con trai dùng."

"....Hở?"

"Cái này," Dụ Phồn chỉ một cây bút máy màu xanh đậm trong quầy, "Bao nhiêu tiền?"

"999" Ông chủ ngơ ngác trả lời. (~3,4 triệu)

Dụ Phồn đút hai tay trong túi, lạnh lùng đối diện với cây bút máy đó một hồi lâu, cắn chặt răng: "...Gói lại đi."

Xách quà ra, Dụ Phồn vừa đi vừa tính phí sinh hoạt của mình. Thật ra trước đây cậu tiêu tiền rất tùy ý, cậu không có ý định lên đại học, cũng cảm thấy ngày tháng trôi qua chẳng có ý nghĩa gì, luôn tiêu tiền theo cách hơi mặc kệ tương lai, dùng không ít vào việc hút thuốc chơi net.

Mỗi ngày sau này phải kiểm soát từ 30 tệ đổ xuống, không hút thuốc lá không ra tiệm net, chắc sẽ đối phó qua được lớp 12.

Dụ Phồn không tập trung nghĩ, góc mắt lại thoáng liếc thấy gì đó, dừng chân lại, từ từ lui về.

Cậu nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tủ kính, hai người nhỏ đang đánh nhau loạn xạ trong lòng.

- Tiết kiệm tiền đi.

- Sinh nhật mà không có bánh ngọt thì không hay lắm đâu?

- Trần Cảnh Thâm mấy tuổi rồi còn ăn bánh ngọt nữa?

- Mấy tuổi thì vẫn là người yêu của mày.

- Hai thằng con trai cùng ăn bánh ngọt có thấy trẻ con quá không.

Ba phút sau, Dụ Phồn không biến sắc đứng trước mặt nhân viên tiệm bánh ngọt: "Lấy một bánh ngọt nhỏ...."

Điện thoại vang lên một tiếng, Dụ Phồn cầm lên nhìn.

【s: Xin lỗi, hôm nay không gặp được. Trong nhà vừa làm một bữa tiệc, phải bận đến tối.】

-

Buổi trưa Trần Cảnh Thâm vừa định ra ngoài, mở cửa phòng ra đã thấy Quý Liên Y ăn mặc chỉn chu đứng đó.

Thấy hắn đã chuẩn bị xong, Quý Liên Y hơi bất ngờ, đeo bông tai lên bảo hắn lên xe trước, nói là hôm nay về nhà bà ngoại tổ chức sinh nhật.

Trần Cảnh Thâm nói mình có hẹn rồi, ngay lúc đó, sắc mặt Quý Liên Y trở nên cực kì kém. Bà lạnh mặt không cho hắn đi, còn nói bà ngoại gọi điện cho hắn, hai mẹ con giằng co cả một tiếng đồng hồ, cho đến khi Trần Cảnh Thâm phát hiện hộp thuốc vẫn chưa đóng kỹ trong túi xách của Quý Liên Y, mới không còn cách nào nữa mà đồng ý.

Trần Cảnh Thâm cũng không thân quen với họ hàng hai nhà. Hắn chẳng nhớ nổi tên của mấy người cùng thế hệ trong này, lạnh nhạt nghe bọn họ chơi trò chơi, hắn là "Con nhà người ta" trong mắt những người này. Một trong số đó hỏi hắn chơi không, một người khác lập tức nói sao Trần Cảnh Thâm biết chơi trò chơi được chứ?

Lại bị Quý Liên Y đẩy đi nói chuyện với người lớn, ngồi trên sô pha cả ngày, nói chuyện thành tích nói chuyện tương lai, mọi người ai cũng vui vẻ, chỉ có hắn lại không nói được mấy câu.

Giữa lúc đó hắn nhận được tin nhắn của bạn trai: 【 Bữa tiệc ngon không? 】

Trần Cảnh Thâm trả lời: 【 Không ngon bằng Oden.】

Chịu đựng đến tối, cuối cùng cũng ngồi lên xe về nhà. Hai mẹ con vẫn nhớ chuyện buổi sáng, dọc đường không ai nói với ai câu nào.

Đến lúc vào cửa nhà, Trần Cảnh Thâm vừa định lên lầu về phòng, Quý Liên Y bỗng gọi hắn lại.

"Hôm nay con có nghe trường học bà ngoại nói không?" Quý Liên Y nói, "Ở New York____"

"Con không ra nước ngoài." Trần Cảnh Thâm nhàn nhạt trả lời.

"Con có thể tìm hiểu bên đó trước...."

"Không đi." Trần Cảnh Thâm nói, "Đừng nói nữa."

Quý Liên Y đối diện với hắn mấy giây, quay mặt đi tỏ ý kết thúc chủ đề này.

Về phòng, Trần Cảnh Thâm chỉ cảm thấy mệt mỏi. Hắn ném hết hộp quà lên bàn, vừa định đi tắm, điện thoại lại nhận được một tin nhắn.

【-: Về đến nhà chưa?】

【s: Vừa về.】

【-: Ừm, ngoài hàng hiên】

Trần Cảnh Thâm đọc tin nhắn này, sững sờ mấy giây mới cử động. Hắn xoay người mở cửa sổ ra, đứng ngoài ban công nhìn xuống___

Đèn trong tiểu khu mờ tối, nhành cây lay động theo gió đêm hè, dưới tán cây rậm rạp, thoáng trông thấy được nam sinh ngồi trên ghế đá. Khuỷu tay cậu không nhịn được chống lên tay vịn ghế, vắt chéo chân, chỗ trống bên cạnh còn đặt một thứ gì đó.

Lúc Trần Cảnh Thâm gọi điện thoại tới, Dụ Phồn vừa đuổi một con muỗi đi.

"Trần Cảnh Thâm." Dụ Phồn ngẩng đầu lên, xả hết tức giận với con muỗi lên người người đang đứng trên ban công, "Tiểu khu nhà cậu trồng lắm cây vậy làm gì? ?"

Trần Cảnh Thâm căng thẳng cả ngày, bỗng nhiên bật cười. Hắn nói: "Chờ tôi đi xuống."

"Đừng," Dụ Phồn vội vàng gọi hắn lại, "Cậu đứng ở ban công đi. Rèm cửa sổ phòng khách nhà cậu chưa kéo kỹ, mẹ cậu đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại."

Nói xong Dụ Phồn cũng cảm thấy mình hơi biến thái, lại còn nhìn lén nhà người ta nữa chứ.

Trần Cảnh Thâm im lặng một lúc, như đang do dự. Mãi lâu sau mới hỏi: "Sao cậu vào được?"

"Bảo vệ từng nhìn thấy tôi, tôi nói tôi đến dắt chó giúp cậu."

"Đến đây từ khi nào? Sao không nói với tôi."

"Cũng chưa lâu lắm." Dụ Phồn ậm ờ nói, "Trần Cảnh Thâm, cậu nói nhiều thật đó."

Dụ Phồn đứng lên, đối diện với hắn trong bóng cây mờ tối: "Thấy rõ tôi không?"

Trần Cảnh Thâm nói rõ.

Sau đó trông thấy Dụ Phồn quay người cầm đồ trên ghế lên, loay hoay một lúc, ánh mắt Trần Cảnh Thâm chợt lóe sáng, trong đêm tối bỗng nhiên bừng lên một đốm lửa.

Dụ Phồn giơ bánh ngọt đốt nến lên quay người. Một tay cậu nâng bánh ngọt, tay kia cầm điện thoại, ngẩng đầu nói: "Trần Cảnh Thâm, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ."

Hôm nay Trần Cảnh Thâm bị bắt đóng vai người được chúc sinh nhật cả ngày, lời thoại chỉ có "Vâng", "Không phải" và "Không có".

Vốn kịch bản nhàm chán này đã tiến vào hồi kết. Nhưng Dụ Phồn giơ cái bánh ngọt lớn cỡ bàn tay lên đứng phía xa nói với hắn sinh nhật vui vẻ, khiến một ngày này dường như sống động hẳn lên.

Trần Cảnh Thâm đứng trên ban công yên lặng một lúc, mới mở miệng hỏi: "Bật lửa ở đâu ra thế? Chẳng phải cai thuốc rồi à."

"...."

Bạn trai hắn lập tức lạnh mặt xuống: "Tiệm bánh ngọt cho. Nói cai là cai rồi, tôi còn lừa cậu được hả?"

Đốm lửa kia ánh lên sáng ngời đôi mắt Dụ Phồn, cậu nhíu mày, không nhịn được giục, "Thổi nến nhanh lên, giơ mệt lắm đó."

Trần Cảnh Thâm khẽ thổi một hơi, có cơn gió nhẹ lướt qua, ánh nến cũng chợt vụt tắt.

Hai người cùng ngơ ngẩn. Dụ Phồn thẫn thờ nhìn chằm chằm bánh ngọt mấy giây, sau đó mới ngẩng đầu thông báo với hắn: "Được rồi. Cái bánh ngọt này cậu không ăn được, tôi tự ăn đây."

"Như vậy cũng được à?" Trần Cảnh Thâm hỏi.

"Không thì sao? Tôi trèo tường mang lên cho cậu hả?"

"Có thể thử xem."

Dụ Phồn nhịn xúc động muốn ném bánh ngọt lên mặt Trần Cảnh Thâm xuống, ngồi về lại ghế, lấy nĩa ra cho một miếng bánh ngọt vào miệng.

"Thế nào?" Trần Cảnh Thâm hỏi.

Không biết bao nhiêu năm rồi Dụ Phồn chưa ăn bánh ngọt, đánh giá ngắn gọn: "Ngọt muốn chết."

Hai người một người ăn, một người nhìn, nhìn nhau một lúc như hai đồ ngốc.

Trần Cảnh Thâm: "Hay là tôi nhảy xuống đi."

"Sau đó tôi gọi 120 cho cậu hả?"

"..."

Trần Cảnh Thâm nhịn cười, nhìn cậu ăn từng chút bánh ngọt: "Sao bỗng nhiên đến tìm tôi?"

Bởi vì thấy cậu gửi tin nhắn, có vẻ cậu không vui lắm.

Dụ Phồn nói: "Rảnh rỗi không có gì làm, đi vòng qua vòng lại, cuối cùng vòng đến đây."

"Còn mang cả bánh ngọt nữa?"

"Nhặt được trên đường." Dụ Phồn không đổi sắc nói, "Trùng hợp còn viết tên cậu."

Cậu không ăn được nữa, bỏ bánh ngọt về lại hộp, định về ném vào tủ lạnh mai ăn tiếp: "Trần Cảnh Thâm, tôi về đây."

Trần Cảnh Thâm đáp ừ: "Đừng cúp điện thoại."

"....Ừm."

Dụ Phồn xách hộp bánh ngọt lên, lại chợt nhớ tới gì đó, lấy một hộp quà màu đen từ trong túi ra: "Đúng rồi Trần Cảnh Thâm, quà. Tôi đặt dưới gốc cây này, đợi tôi đi rồi cậu xuống lấy."

"Bây giờ tôi xuống." Trần Cảnh Thâm nói.

"Đừng, lát nữa mẹ cậu lại nhìn thấy." Dụ Phồn nhấc hộp bánh ngọt của mình lên, nói, "Tôi đi đây."

Dụ Phồn đi được một đoạn, lại quay đầu nhìn một cái. Trần Cảnh Thâm vẫn đứng đó, ngoài ban công không mở đèn, cậu chỉ thấy được bóng dáng cao gầy của hắn.

Cậu nhớ đến lúc vừa nãy Trần Cảnh Thâm cùng xuống xe với mẹ hắn, hai người không nói câu nào, Trần Cảnh Thâm cầm về rất nhiều quà, nhưng trên mặt lại chẳng có chút cảm xúc.

Rõ ràng là đi chơi sinh nhật, vậy mà lúc về mặt vẫn trống rỗng.

Trần Cảnh Thâm thấy cậu đứng lại, vừa định mở miệng hỏi, cậu lại chợt nghiêng người quay về, đi tới trước cái ghế đá vừa ngồi ban nãy.

"Trần Cảnh Thâm, tôi chưa từng nói với cậu phải không." Dụ Phồn ngẩng đầu nhìn hắn.

"Cái gì?"

"Tôi cũng thích cậu."

Một cơn gió lạnh thổi qua, tán cây vang lên xào xạc. Tóc bạn trai hắn bị gió thổi tung bay, đôi mắt nhìn về phía hắn tỏa sáng trong đêm.

"Sinh nhật vui vẻ, Trần Cảnh Thâm." Trong điện thoại, cậu còn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play