Chương 62: Thần của hắn sẽ phù hộ hắn.
Dụ Phồn cứng đờ quay đầu lại, trông thấy cả biển người quen bên kia, qua mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại được.
"Mấy cậu...." Nhìn nhau một lúc lâu, Dụ Phồn mới tìm về được giọng nói, "Sao, lại, ở đây."
"Khu vui chơi đó giảm 40% cho nhóm 20 người! Ha ha ha!" Vương Lộ An lặp lại, "Sao cậu với học bá lại ở đây? Không phải hai cậu đi hẹn hò hả?"
Hai mươi đôi mắt đồng thời nhìn chằm chằm sang đây, trong đó có rất nhiều người trông quen mặt mà không biết tên. Dụ Phồn thẫn thờ, chỉ hận không thể kéo Trần Cảnh Thâm quay lại xem bộ phim nát kia thêm lần nữa.
Mẹ nó phải bịa làm sao đây?
Đầu Dụ Phồn nổi bão hồi lâu, cuối cùng quyết định trốn tránh: "Khu vui chơi vui không?"
"Vui, trong đó có cả trò nhập vai* nữa, cực kì đỉnh luôn!" Tả Khoan bên cạnh nhìn trái ngó phải, "Phắc, Dụ Phồn, người yêu của cậu đâu? Tôi muốn nhìn lâu lắm rồi!"
*Gốc là cs thực tế (Cosplay of Counter Strike) là một trò chơi dã chiến, người chơi sẽ chiến đấu bằng những vũ khí quân sự (VD: súng bắn màu, súng laser), trang bị chiến thuật, quân phục mô phỏng theo huấn luyện tác chiến của quân đội,....người (hoặc đội) nào còn sống cuối cùng thì chiến thắng.
Dụ Phồn: "Nhập vai ai thắng?"
"Tôi." Chương Nhàn Tịnh liếc nhìn bảng hiệu treo ở cửa hàng bên cạnh, nhướng mày hỏi, "Cậu với học bá cùng đi xem phim?"
Nói sang chuyện khác thất bại. Dụ Phồn vẫn chưa nghẹn ra được chữ nào, chợt nghe thấy người bên cạnh bình thản nói: "Ừm. Hẹn hò xong trùng hợp gặp nhau."
Dụ Phồn: "...."
Mười mấy nam sinh này đứa nào cũng ngu ngơ như nhau, không gặp được bạn gái của hai người cũng chỉ tiếc nuối vậy thôi. Chỉ có nữ sinh duy nhất ở đây nhạy bén nắm được điểm không đúng lắm giữa hai người.
Một vấn đề không thể tin nổi nào đó quanh đi quẩn lại bên miệng Chương Nhàn Tịnh, cô liếc mắt nhìn một vòng người xung quanh, cuối cùng vẫn nhịn lời muốn nói về.
"Giờ mới 3 giờ chiều mà hẹn hò xong rồi á?" Vương Lộ An chớp chớp mắt, "Vậy học bá, cậu hẹn hò với người yêu thì làm những gì?"
Trần Cảnh Thâm: "Ăn cơm trưa."
"....Ăn xong thì sao?"
"Về làm bài tập."
Vương Lộ An không chắc lắm hỏi: "Có phải cậu hẹn hò hơi lạ...."
"Cậu nói lắm thế." Dụ Phồn nhíu mày chen lời cậu ta.
"Ơ kìa, tôi tò mò mà." Vương Lộ An quay ngoắt qua hỏi Dụ Phồn, "Cậu cũng hẹn hò xong rồi hả?"
Dụ Phồn không vui hừ ra một tiếng từ mũi: "Ừm."
Vương Lộ An vỗ tay cái bốp: "Vậy thì khéo quá! Cùng đến chùa Thừa An với bọn tôi đi? Sắp lên lớp 12 rồi, bọn tôi định đi bái lạy, tiện thể xin một lá bùa học tập luôn."
"Tôi không nhé." Tả Khoan lập tức chứng minh trong sạch, "Mẹ nó ai muốn xin học tập chứ, tôi là đi cầu thần đừng bắt tôi đẹp trai thế này, ngày nào cũng nhận thư tình mệt muốn chết được không."
Vương Lộ An: "Mẹ nó cậu không biết xấu hổ luôn hả?"
Chùa Thừa An là một ngôi chùa nổi tiếng nhất Nam Thành. Nghe nói cực kì linh, vì thế hương khói ở đây lúc nào cũng thịnh, rất nhiều người đến đây du lịch hay công tác đều sẽ đến chùa này bái lạy.
Dụ Phồn không cần suy nghĩ: "Không đi."
"Tại sao? Chẳng phải hẹn hò xong rồi à?" Chương Nhàn Tịnh nhìn cậu, "Chẳng lẽ hai cậu còn có việc khác phải làm nữa?"
Nghĩ đến chuyện ban đầu cậu với Trần Cảnh Thâm muốn làm, mí mắt Dụ Phồn giần giật, vô thức phản bác: "Không."
"Vậy đi cùng đi, đúng lúc chụp giúp tôi mấy tấm hình, tôi mời cậu ăn kem." Chương Nhàn Tịnh hỏi xong cũng không buồn quan tâm Dụ Phồn có đồng ý không, nhìn sang người bên kia, "Học bá, cậu cũng đi cùng chứ?"
Dụ Phồn đang định từ chối lại, chợt nghe thấy Trần Cảnh Thâm thản nhiên ném ra câu: "Được."
"...."
Hai mươi người tập trung thành một nhóm này cũng không quen biết nhau hết, lúc nãy là vừa rời khỏi khu vui chơi cùng đi đến trạm xe buýt. Cuối cùng hơn 10 người về, giờ chỉ còn lại mấy người quen, chia ra hai chiếc taxi cùng đến chùa Thừa An.
Ngoài chùa là một đường núi hơi gập ghềnh, hai bên bày đầy sạp bán nhang đèn ngọc thạch, chen cho con đường vốn đã nhỏ hẹp nay càng chật hơn.
Trần Cảnh Thâm đi cuối cùng trong đám người. Hắn liếc nhìn ngôi chùa lượn lờ khói trắng phía xa, lại quay đầu nhìn người đang đi cạnh mình.
Bạn trai hắn đút hai tay trong túi, vẻ mặt không kiên nhẫn, là khách hành hương trông không thành tâm nhất con đường này.
Trong một giây nào đó, Trần Cảnh Thâm hơi ngẩn ngơ.
Người trước mắt trùng điệp với bóng người bé nhỏ nào đó trong ấn tượng của hắn, nét mặt cáu kỉnh, nốt ruồi bên má, thậm chí là cảnh sắc phía sau cũng gần giống như bức tranh trong tâm trí hắn.
"Trần Cảnh Thâm." Khi mở miệng nói câu đầu tiên cũng giống hệt vậy.
Chỉ là lần này câu tiếp theo dữ hơn rất nhiều: "Mẹ nó đừng có nhìn tôi."
Qua mấy giây Trần Cảnh Thâm mới hỏi: "Vì sao?"
Dụ Phồn: "Rất phiền."
Sẽ khiến cho cậu nhớ đến chuyện không gì nói nổi là: hôm nay vốn đi hẹn hò lại bị bắt đến chỗ này lạy thần.
Trần Cảnh Thâm thu ánh nhìn về. Hắn nhìn những người phía trước nói chuyện xôn xao, bỗng hỏi: "Trước kia từng tới nơi này chưa?"
Dụ Phồn không ngờ hắn lại hỏi cái này, thuận miệng đáp: "Tới rồi."
"Khi nào?"
Dụ Phồn nhớ lại: "Trại hè."
Khi đó địa điểm trại hè ở gần ngay đây, giáo viên dẫn bọn cậu dạo quanh một vòng, mấy đứa bé không chịu được mùi khói trong chùa, vào chưa được 10 phút thì đi ra.
"Trại hè? Cậu còn từng tham gia cái này nữa hả?" Vương Lộ An đi đằng trước nghe thấy vậy, tò mò quay đầu lại, "Hồi nào thế?"
Dụ Phồn: "Tiểu học."
"Chơi vui không?"
"Lâu vậy ai mà nhớ rõ." Dụ Phồn uể oải nói, "Chắc cũng không có gì thú vị."
Càng đi lên núi sạp hàng càng ít, đến khi thấy được cổng chùa, xung quanh mới yên tĩnh lại.
Tán cây sum suê quấn quanh tường đỏ của chùa, thỉnh thoảng có vài làn khói trắng bay qua. Chương Nhàn Tịnh kéo cả bọn dừng chân ngoài chùa rất lâu, chụp rất nhiều phong cảnh, cuối cùng nhét điện thoại vào tay Dụ Phồn, bảo cậu chụp giúp một tấm hình toàn thân.
Chương Nhàn Tịnh lướt xem ảnh xong, nhịn không được mời gọi: "Dụ Phồn, nghỉ hè nhà tôi định đi nghỉ mát trên đảo, hay là cậu cũng đi cùng___"
"Đừng nói nhảm." Dụ Phồn đã bị mài sạch kiên nhẫn, "Rốt cuộc cậu có vào không."
Đám người vừa bước vào chùa, lập tức bị hành lang cầu nguyện hai bên và thẻ đỏ treo đầy trên cành đa lớn thu hút ánh nhìn.
Bên cạnh có nhân viên đang giới thiệu cho du khách, nói thẻ đỏ này là 30 tệ một cái, sự nghiệp tình yêu người thân vân vân thì phải mua riêng, cả bộ may mắn thuận lợi là 150 tệ, treo bất cứ nơi nào trong chùa cũng được. Ngoài ra còn có cả đèn hoa sen, nhang đèn và bùa, thành tâm ắt linh, mua rồi chắc chắn mọi việc thuận buồm xuôi gió.
150 tệ không đắt, mọi người đổ xô đến, mấy người phía trước bàn bạc xong cùng quyết định mua bộ may mắn thuận lợi.
Chu Húc gãi đầu: "Có thể mua giúp người khác không?"
"Cậu muốn mua giúp ai?" Vương Lộ An hỏi.
"Bạn gái cậu ta đó, hình như lần thi tháng này hỏng, thành tích vừa ra là không để ý đến cậu ta nữa." Tả Khoan đi đến nhìn chữ trên thẻ cầu nguyện.
"Thẻ cầu nguyện chỉ treo giúp người thân được thôi, nhưng mà cậu vẫn có thể mua cái khác mang đến cho cô ấy đấy." Nhân viên lập tức nói, "Hay là xem thử bùa học tập của chúng tôi đi? Cầm về mang theo bên mình, chắc chắn con đường học tập sẽ thành công, từng bước thăng tiến."
Nhân viên cực kì thạo nghề, chỉ trong một câu mà chứa được tận ba bốn chữ may mắn, nói cho mấy người ở đây đứng hình.
Cuối cùng đến cả Tả Khoan cũng moi tiền, cậu ta liếc nhìn Chương Nhàn Tịnh, bé giọng nói với nhân viên: "Cho tôi cái đó, cái mà vận đào hoa...."
Đến khi đồ đã về tay hết, cả đám mới phát hiện hai người phía sau không vẫn không động đậy, thậm chí còn chẳng nói lời nào.
"Dụ Phồn, học bá, hai cậu không mua hả?" Vương Lộ An cầm bùa người thân của mình, "Nghe nói cái này linh lắm."
Dụ Phồn: "Nghe ai nói."
"Nhân viên vừa nãy."
"...."
Dụ Phồn ghét bỏ ra mặt liếc mắt nhìn thứ trên tay cậu ta: "Không mua."
"Thà tin có còn hơn không."
Dụ Phồn không để ý đến cậu ta, chỉ là khi nhìn dáng vẻ Vương Lộ An cúi đầu nghịch lá bùa này, cậu bỗng nhớ đến lần mình đi trại hè đến đây, bên cạnh cũng có một nhóc xấu xí mê tín dị đoan.
Khi đó cậu tham gia trại hè phát triển tố chất, có rất nhiều hoạt động đấu nhóm, nói là đấu, thật ra cũng chỉ chơi vài trò chơi ngoài trời thôi.
Nhưng có vài đứa nhóc rất hiếu thắng, chơi ném bao cát thôi cũng không muốn thua, vậy nên giáo viên chia đội lúc đó có kế hoạch phân chia đồng đều.
Thế là trong nhóm của Dụ Phồn có một nhóc ngốc gầy muốn chết.
Nhóc ngốc là nam, rõ ràng bằng tuổi với Dụ Phồn, người lại chỉ cao đến cổ Dụ Phồn. Bình thường luôn im lặng không thích nói chuyện, mặt ngơ ngơ ngố ngố, phản ứng cũng chậm hơn mấy đứa trẻ khác mất nửa nhịp.
Cũng bởi vì vậy, nhóm cậu luôn đứng hạng chót vì nhóc con đấy. Một lần hai lần không sao, ai ngờ nhóc ngố đó liên tục cản trở tận 7 ngày, chẳng mấy chốc đã bị mấy đứa trẻ khác trong nhóm xa lánh.
Có vài đứa trẻ xấu tính từ nhỏ. Ban đầu chỉ là độc mồm độc miệng ác ý cô lập, đến sau lại cứ mấy ngày sẽ cố ý ngáng chân hoặc xô ngã nhóc ngố, cuối cùng là động tay động chân, xé rách mất bùa bình an nhóc ngố xin ở chùa Thừa An, còn giẫm lên đá mấy phát.
Khi đó giáo viên đi vệ sinh, người lớn xung quanh cũng không quản. Chỉ có Dụ Phồn, cậu cắn nát que kẹo trong miệng, nắm chặt bàn tay bé thoăn thoắt xông lên.
Vốn chỉ có nhóc ngố khóc, sau đó mấy đứa trẻ kia cũng gào khóc theo, cuối cùng cả bọn bị chùa đuổi ra ngoài.
Giáo viên phát cáu, mắng Dụ Phồn một trận, lúc chờ xe cố ý gạt cậu sang một bên.
Qua một lúc, mấy đứa trẻ khác cũng ngừng khóc hẳn, chỉ có nhóc mít ướt nhất vẫn đang cầm lá bùa bình an rách bươm trên tay, ngồi bên cạnh cậu thút thít lau nước mắt____
"Đang nghĩ gì thế?" Người bên cạnh chợt hỏi một câu.
"Không," Dụ Phồn hoàn hồn lại, một lúc sau mới nói, "....Nhớ đến lần trước đến đây, có dẫn theo một túi khóc bên cạnh."
Trần Cảnh Thâm hơi sững sờ: "Túi khóc?"
"Ừm, phiền muốn chết, lớn đến giờ chưa từng gặp ai mít ướt như vậy."
Trần Cảnh Thâm im lặng mấy giây: "Tại sao khóc."
"Đánh nhau với người ta, đánh không lại, còn bị xé rách bùa bình an, ngồi ở đây khóc cả buổi." Dụ Phồn hất cằm chỉ khoảng đất trước mặt, "Dỗ lâu lắm mới yên."
"Dỗ thế nào."
Dụ Phồn không tập trung đáp: "Lấy tờ giấy khi đó định viết nhật ký tuần, viết hơn mười lá bùa cho cậu ta, nói với cậu ta....." Nhớ đến cái này, Dụ Phồn bỗng dừng lại.
Trần Cảnh Thâm đợi một lát: "Nói cái gì?"
"...."
Bảo nhóc đó là đừng khóc, sau này mình phù hộ cậu___các thứ. Cụ thể hơn nữa Dụ Phồn không nhớ.
Trẻ trâu làm màu quá, bây giờ cậu không nói ra được.
Thế là cậu lạnh giọng nói: "Tôi nói là, mẹ nó đừng khóc nữa, còn khóc tôi ném cậu xuống núi bây giờ."
"...." Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu liếc nhìn cậu.
"Sau đó cậu ta không khóc nữa."
"...."
"Nhịn rất vất vả, trên đường về cậu ta cứ nấc liên tục, nấc một cái lại liếc mắt nhìn tôi một lần, rất ngốc." Cảm nhận được ánh mắt của Trần Cảnh Thâm, Dụ Phồn ngước mắt lên nhìn hắn, vừa định hỏi hắn nhìn cái gì, nói đến bên miệng bỗng nhiên khựng lại.
Dụ Phồn nâng tay lên đo mắt Trần Cảnh Thâm, "À, bao khóc kia cũng mắt một mí giống cậu, rất xấu. Khi đó tôi nhìn mãi cũng không thấy mắt cậu ta đâu, chỉ thấy nước mắt thôi."
Vốn cậu định tiện thể chọc tức Trần Cảnh Thâm, ai ngờ Trần Cảnh Thâm lại nắm tay cậu đè xuống, nghiêng mặt đi cười khẽ một tiếng.
Dụ Phồn ngơ ngác, rút tay về, lại không rút ra được. Trần Cảnh Thâm giữ tay cậu lại, buồn cười trầm giọng hỏi: "Còn giống ở đâu nữa không?"
"Khí chất ngứa đòn." Dụ Phồn nói, "Khóc lên chắc cũng giống đó, Trần Cảnh Thâm, khóc tôi xem xem."
"Khó lắm."
"Cậu buông tay ra, tôi cho cậu khóc ngay luôn."
Tay được buông ra, Dụ Phồn nâng cánh tay lên đè cổ Trần Cảnh Thâm, tay còn lại vừa định vươn tới xoa mặt Trần Cảnh Thâm____
"Dụ Phồn à, học bá à, bọn tôi xong rồi."
Chưa thấy người đâu đã thấy tiếng. Nghe thấy giọng Vương Lộ An, Dụ Phồn lập tức buông lỏng cổ Trần Cảnh Thâm ra.
Cả đám đi từ bờ sông thả đèn về, nhân viên đi phía trước họ giờ đã cười muốn nở hoa.
Rẽ qua cửa hang, trông thấy hai anh em của mình, Vương Lộ An nói: "Bọn tôi chuẩn bị đến chính điện bái lạy, cùng đi không?"
"Không đi." Dụ Phồn lười biếng dựa vào lan can đá, "Không tin cái này."
Vương Lộ An cũng đoán được, vì thế hỏi người còn lại: "Học bá à, cậu đi cùng không?"
"Lúc trước lạy rồi, không đi nữa." Trần Cảnh Thâm nhẹ giọng nói.
"Hầy. Mỗi ngày có nhiều người đến lạy như vậy, thần nào tiên nào nhớ rõ chứ." Chu Húc nói, "Dù gì cũng đến rồi, thôi thì cứ vào cho có mặt đi, miễn cho quên mất mặt cậu."
Rề rà hơn nửa tiếng, thêm cả đi đường, bây giờ đã là hoàng hôn.
Chùa Thừa An ở sườn núi, nhìn từ ngoài chùa hướng về nơi xa, có thể trông thấy tà dương đỏ cam chìm vào trong núi, nhuộm đỏ cả một vùng núi rừng.
Dụ Phồn hơi ngẩng đầu ngơ ngẩn, có vẻ đang ngắm cảnh, hoàng hôn chiều tô lên một đường cong sáng lên gương mặt cậu.
"Không." Trần Cảnh Thâm nói.
Thần không cần nhớ hắn.
Thần của hắn sẽ phù hộ hắn.