Chương 61: Học bá cũng yêu.....
Chuyện Dụ Phồn đeo cặp đi học đã khiến cho cổng trường dấy lên gợn sóng không nhỏ.
Hồ Bàng một tuần bảy ngày thì có đến ba ngảy đúng giờ đến cổng trường kiểm tra tác phong hoặc bắt học sinh đi trễ là người đầu tiên giật mình. Tuy là cái cặp sách đó trông lụp xụp cũ kỹ, vừa nhìn là biết chẳng mang theo quyển sách nào, đeo lên vai nhìn cũng bất cần đời, nhưng so với trước đây thì giống học sinh hơn nhiều.
Vì chuyện này, ở buổi họp giáo viên Hồ Bàng còn đang biệt khen Trang Phóng Cầm mấy câu.
Ban đầu Trang Phóng Cầm cảm thấy khoa trương quá, học sinh đeo cặp đi học là chuyện hiển nhiên, có gì để mà khen ngợi đâu. Mãi cho đến khi điểm tổng thi tháng lần này phát xuống, Trang Phóng Cầm chỉ hận không thể bảo Hồ Bàng đến phòng phát thanh của trường khen thêm một lượt nữa.
"Kì thi tháng lần này làm bài không tệ, nhưng em không được kiêu ngạo, tiếp tục tiến bộ, cuối kì cũng phải giữ nguyên trình độ thế này, biết chưa?"
Vừa làm xong bảng thành tích, Trang Phóng Cầm lập tức gọi cậu vào văn phòng của mình. Ý định ban đầu của cô là muốn khen mấy câu, nhưng trông thấy dáng đứng bao năm vẫn vậy của cậu lại nhịn không được nhíu mày, "Em đứng thẳng lên xem!"
Dụ Phồn buồn ngủ không nói tiếng nào, lười biếng đứng thẳng lưng.
Trang Phóng Cầm vẫn chưa hài lòng, vừa định dùng thước vỗ cho cậu thẳng lưng, chủ nhiệm ban 8 đi vào từ cửa, lúc bước qua tiện thể đặt một ly sữa đậu nành lên bàn cô: "Cô Trang à, đây là đang dạy dỗ hay đang khen thế? Này, tôi vừa xuống căn tin, mang cho cô một ly đấy."
"Ối chà, cảm ơn cô Cố." Trang Phóng Cầm, "Đang dạy dỗ em ấy."
"Dạy dỗ à? Tôi nghe nói tháng này em ấy thi tiến bộ nhiều lắm mà."
"Cũng được, thường thôi, vẫn kém xa lắm," Trang Phóng Cầm cười nói, "Chỉ đi từ hạng 1128 tháng đầu tiên đến hạng 499 bây giờ thôi, miễn cưỡng chen vào top 500, tiến bộ vượt bậc chỗ nào đâu?"
Dụ Phồn: "...."
Cô Cố cũng cười cạn lời một lúc: "Đã giỏi lắm rồi. Cô truyền dạy kinh nghiệm cho tôi đi cô Trang, làm sao để kéo thành tích học tập của em ấy lên thế?"
"Tôi có kinh nghiệm gì đâu, là tự em ấy có ý muốn học tập, cũng có chút năng lực, nếu không cũng không thể nhanh vậy." Trang Phóng Cầm ngẫm nghĩ, "Nếu muốn nói thì....Tôi chuyển hạng nhất toàn khối đến cạnh em ấy, cô có thể thử xem."
Cô Cố: "...."
Làm sao, tôi dùng tay không biến hạng nhất toàn khối ra hả?
Trang Phóng Cầm nhìn đồng hồ, nói với Dụ Phồn: "Thôi, sắp vào tiết rồi, về lớp đi. Nhớ kỹ lời cô nói, tiếp tục duy trì, đừng kiêu ngạo."
Câu cuối cùng là cô tự nói với mình phải không.
Dụ Phồn đáp vâng, quay người ra cửa.
Cô Cố cầm bàng thành tích thi tháng của lớp mình, thở dài một hơi: "Hầy, lần này lớp tôi tụt hai bậc điểm trung bình. Với lại học sinh lúc trước đứng hạng 30 toàn khối, lần này bỗng nhiên rớt khỏi top 100."
Trang Phóng Cầm nói: "Không điều chỉnh được cảm xúc à? Rất nhiều học sinh cũng như thế, cô phải để tâm chút, lên đến lớp 12 cảm xúc này sẽ nghiêm trọng hơn nữa đấy."
"Cũng không phải tất cả." Cô Cố hơi do dự, hạ thấp giọng nói, "Chẳng phải là do yêu sớm à? Yêu sớm với một nam học sinh thể dục cùng lớp. Không được, tôi phải nói chuyện với phụ huynh của hai đứa thôi, sắp lên lớp 12 rồi, không thể để cho tình cảm hư vô mịt mờ này ảnh hưởng đến thành tích được."
Trang Phóng Cầm gật đầu đồng ý, đang định nói gì nữa, người mới vừa rời đi lại bỗng quay ngoắt về.
Dụ Phồn đút một tay trong túi, điệu bộ như lơ đãng hỏi: "Người đó....Lần này thi được hạng bao nhiêu?"
"Ai? ?"
"Trần Cảnh Thâm."
"Hạng nhất."
Dụ Phồn thở phào một hơi khẽ đến mức không nhận ra được, nhạt giọng "À" một tiếng, lại quay người ra ngoài.
Trang Phóng Cầm trả lời xong mới thấy không hiểu nổi, sao Dụ Phồn còn quan tâm đến thành tích của người khác nữa?
"Hai đứa này thân thiết nhỉ," Cô Cố cười nói, "Xem ra Trần Cảnh Thâm cho em ấy không ít động lực."
Trang Phóng Cầm hoàn hồn, mấy giây sau mới ngơ ngác gật đầu: "....Chắc thế?"
Dụ Phồn vừa về lại lớp, Vương Lộ An lập tức ghé qua đây: "Phóng Cầm tìm cậu làm gì đấy? Chờ cậu lâu lắm rồi."
"Không gì cả," Dụ Phồn vô thức liếc mắt nhìn cái gáy nghiêm chỉnh của bạn cùng bàn với mình trước, mới kéo ghế ra ngồi xuống, "Làm gì?"
"Bọn tôi hẹn thứ bảy tuần này đến một khu vui chơi mới mở, đi chung không?"
"Không đi." Dụ Phồn không cần suy nghĩ, "Có việc rồi."
Vương Lộ An: "Cuối tuần thì có việc gì được chứ? Phải đến tối muộn gia sư dạy kèm của cậu mới đến mà?"
"Hẹn hò phải không?" Chương Nhàn Tịnh nghiêng người xuống, vắt chéo chân nói.
Còn hai phút nữa là vào học. Dụ Phồn khom người tìm sách trong ngăn bàn bừa bãi của mình, nghe vậy hơi dừng lại, sau đó trầm giọng đáp lại một câu ngắn ngủi: "Ừm."
"....Phắc, sao có thể yêu đương vào rồi là tách khỏi các anh em thế cơ chứ?" Vương Lộ An chậc một tiếng, liếc mắt qua người khác, "Vậy học bá à, cậu có muốn đi cùng bọn tôi không?"
Trần Cảnh Thâm vẫn rũ mắt đọc đề bài: "Không."
"Cậu nghĩ gì đấy, cuối kì rồi, học bá làm gì còn rảnh mà ra ngoài chơi." Chương Nhàn Tịnh buồn cười nói.
"Ớ," Vương Lộ An nói, "Thì ra là học bá cũng muốn chạy nước rút trước kì thi hở?"
"Cũng không phải." Trần Cảnh Thâm nhẹ giọng nói, "Có việc khác rồi."
Vương Lộ An cực kì tò mò cuộc sống cuối tuần của học bá, lưu loát hỏi: "Chuyện gì cơ?"
"Giống cậu ấy." Trần Cảnh Thâm dùng bút chỉ người bên cạnh.
Bộp!
Tay Dụ Phồn trượt đi, quyển sách giáo khoa vất vả mãi mới lấy ra được rơi bộp xuống đất.
Cậu cúi đầu nhặt lên, lề mề mãi ở dưới bàn mới chậm rề ngẩng đầu lên, dựng sách giáo khoa lên che đi mặt mình.
Vương Lộ An tìm lại giọng nói: "Học bá cũng yêu...."
"Không biết." Dụ Phồn lạnh lùng cắt ngang, "Không biết gì hết, mẹ nó đừng có hỏi tôi."
Mọi người ai ai cũng mang vẻ mặt vừa giật mình ngạc nhiên vừa hết sức tò mò.
Chỉ có Chương Nhàn Tịnh chống khuỷu tay lên lưng ghế quay người lại, ánh mắt dò xét đảo quanh giữa cậu với Trần Cảnh Thâm, một bên mày cau một bên mày nhướng, nét mặt nghi ngờ.
-
Thứ bảy. Trần Cảnh Thâm vừa đến rạp chiếu phim đã trông thấy cậu trai đang đứng mua trước quầy.
"Hai ly coca? Hay là ngài thêm 5 tệ nữa, sẽ được thêm một phần bỏng ngô nhỏ," Nhân viên bán hàng chỉ bảng giá, "Đây là phần ăn tình nhân của chúng tôi."
Dụ Phồn đang cúi đầu gửi tin nhắn, vốn định bảo không cần, nghe đến cuối lại dừng lại.
Cậu nâng mặt, giọng điệu đắn đo: "....Phần ăn tình nhân?"
"Vâng, tôi thấy ngài mua vé phòng tình nhân, mua phần ăn tình nhân sẽ được giảm giá." Nhân viên bán hàng mỉm cười, "Hay là ngài hỏi đối phương xem có ăn bỏng không?"
Dụ Phồn nhíu mày suy nghĩ mấy giây, sau đó cúi đầu gõ chữ: "Để tôi hỏi xem."
"Không ăn."
Trả lời nhanh vậy á? Cậu vẫn chưa gửi đi mà....
Dụ Phồn khựng lại, không biến sắc quay đầu: "Ai hỏi cậu?"
Trần Cảnh Thâm nói: "Vậy cậu hỏi ai."
"Ví di động."
Nhân viên bán hàng: "...."
Cô đang do dự có nên đẩy gói phục vụ riêng biệt không, lại thấy cậu trai tóc hơi dài quay đầu lại, ném điện thoại vào túi, xoa mũi nói với cô: "....Hai ly coca, không cần phần ăn."
Số lần Dụ Phồn đến rạp chiếu phim chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trước kia có người dẫn đến xem, tới khi người đó đi rồi thì cậu cũng không đến nữa. Cậu không kiên nhẫn ngồi được, cũng không thích ngồi cùng với người lạ.
Cho nên đây là lần đầu cậu biết rạp chiếu phim còn có kiểu ghế thế này.
Phòng chiếu phim rất nhỏ, sô pha màu xám cho hai người ngồi, để tránh người xung quanh thấy được tình cảnh bên trong, người ta làm một tấm chắn giữa các sô pha.
Cậu với Trần Cảnh Thâm ngồi sóng vai nhau, nghĩ thầm mẹ nó đây có khác gì giờ học đâu.
Sau đó cậu phát hiện có. Ít nhất trên lớp cậu còn làm bài nghe giảng giết thời gian được, nhưng đối diện với một bộ phim nát hai tiếng, thật sự cậu hơi muốn rời đi.
Mở đầu phim là cảnh giới thiệu, vì năm 4 tuổi ăn một viên kẹo của diễn viên nam, trong tình huống không hề gặp nhau diễn viên nữ yêu thầm nam chính 14 năm.
Như vậy cũng được luôn à? Ai mà nhớ kỹ được người từng gặp năm 4 tuổi chứ? Với lại, không sợ sau hơn mười năm nam chính trở nên vừa xấu vừa tồi hả?
Chỉ đến đấy thì Dụ Phồn còn nhịn được. Cho đến khi cậu xem tới cảnh lần đầu hai người gặp lại đã cùng vấp chân, ôm nhau lăn một đoạn trên đất, mẹ nó còn chạm môi một cái ở điểm dừng, nắm tay cậu đã siết chặt cứng.
Bên cạnh vang lên tiếng động kì lạ, Dụ Phồn nhịn xuống cảm giác khó chịu với tình tiết, không hề đề phòng quay đầu nhìn qua.
Tuy rằng giữa các chỗ ngồi đã dựng tấm chắn, nhưng cậu cao, vừa liếc mắt nhìn là thấy ngay được đôi tình nhân bên cạnh đang hôn môi theo nam nữ chính trong phim.
"....."
Phắc.
Có phải hai người này quên mất bên cạnh mình còn có người ngồi rồi không? Có phải không biết rạp chiếu phim có camera không?
Vốn Dụ Phồn đang buồn ngủ dựa vào tay vịn, nghe thấy tiếng động lại không nhịn được nâng mắt tìm camera trong rạp chiếu phim, kết quả chỉ thấy đen sì, chẳng nhìn được gì hết.
Cậu nhịn xúc động muốn bỏ đi xuống ngồi thẳng người lên, cùng vai kề vai với Trần Cảnh Thâm.
Khi ngồi trong lớp hai người cũng sẽ như vậy. Cả hai chỉ kề vai mà không nói gì, mỗi lần Trang Phóng Cầm đi kiểm tra ngoài lớp Dụ Phồn sẽ vô thức nghiêng người tránh đi, hệt như bình thường chơi điện thoại gặp phải giáo viên kiểm tra, lập tức nhét điện thoại vào trong ngăn bàn.
Sau một thời gian cậu lại nhận ra___Hai nam sinh ngồi cùng nhau kề vai là rất bình thường, rất nhiều người cũng ngồi như vậy.
Thế nhưng dù lần này cậu nghĩ cẩn thận, đến lần sau vẫn cứ tái phạm như trước.
Nhưng ở trong này thì không.
Cánh tay cậu dán vào tay Trần Cảnh Thâm, điều hòa trong rạp chiếu phim mở rất lạnh, chỉ có nơi hai người tựa vào nhau mới ấm áp.
Trần Cảnh Thâm cảm nhận được sức từ người bên cạnh càng lúc càng nặng, như đang buồn ngủ, lại như đang cố nhịn.
Vì thế hắn hơi di chuyển, để Dụ Phồn dựa vào thoải mái hơn___
"Trần Cảnh Thâm."
Trần Cảnh Thâm dừng lại: "Làm sao?"
"Trong này có camera." Dụ Phồn lạnh mặt nhìn màn hình, cũng không biết đang nhắc nhở hắn hay nhắc nhở chính mình, "Không hôn được."
"...."
Thật ra hai từ "hẹn hò" đã kích thích Dụ Phồn tận mấy ngày.
Cậu cứ sống qua ngày rất lâu rất lâu, một tuần với cậu cũng chỉ khác nhau ở chỗ dậy sớm hay không. Nhưng tuần này cậu phải xem lịch mỗi ngày một lần, thật sự trôi qua hơi chậm.
Không ngờ cuối cùng vẫn là hai người ngồi sóng vai nhau, không thể làm gì, còn phải nghe người khác làm, đúng là ngốc....
Ngón tay bị đẩy ra, dán chặt, nắm lại. Tiếng mắng chửi trong đầu Dụ Phồn thoáng chốc ngưng hẳn.
"Ừ," Trần Cảnh Thâm, "Vậy nắm tay đi."
"...."
Nhiệt độ cơ thể Trần Cảnh Thâm cao hơn cậu một ít, ngón tay rất dài, nắm vào cũng thoải mái.
Tiếng động kế bên dừng lại, Dụ Phồn bỗng cảm thấy vẫn có thể nhịn được.
Nhịn thêm một lúc, cậu phát hiện nội dung bộ phim này vẫn rất nát, nhưng nếu bỏ qua không xem nam nữ chính, vậy mỗi khung hình đều được quay rất đẹp, đẹp đến mức chỉ cần chụp màn hình đại thôi cũng có thể làm được hình nền____
Nam chính bị tai nạn xe trên một đại lộ rợp bóng cây, lốm đốm ánh sáng.
Nữ chính biết mình mắc bệnh ung thư, ngã ngồi trên nền tuyết trắng, bông tuyết khẽ bay nhuốm màu thuần khiết thê lương.
Cùng trải qua bao nhiêu gian khó, nam nữ chính phát hiện mình là anh em ruột, quyết định chia tay. Trước lúc chia tay cả hai đi đến sân trường nơi họ gặp nhau lần đầu, hai người ôm nhau trong lá mùa thu tung bay theo gió, nắm tay, tạm biệt.
Thôi, coi như đang ở đây ngắm cảnh vậy.
Người coi được nửa chừng chỉ mong được đập vỡ màn hình bộ phim thầm nghĩ thế.
Ba giờ chiều, mặt trời rực rỡ. Vừa ngồi trong môi trường tối đen hai tiếng, lúc Dụ Phồn đi từ cửa sau của rạp chiếu phim ra bị chói đến mức không mở nổi mắt.
Thậm chí cậu còn không thấy rõ được xung quanh, chợt nghe thấy người bên cạnh thấp giọng hỏi: "Đến nhà cậu hả?"
Dụ Phồn cuộn tròn ngón tay, tiềng "ừ" khẽ vừa tới bên miệng_____
"Dụ Phồn? Học bá? ?"
Bên phải vang lên tiếng hô ngạc nhiên, "Sao hai cậu lại đi cùng nhau? Không phải bảo đi hẹn hò hả?"