Chương 50: -: Phòng học thứ nhất tòa lầu thí nghiệm, cút sang đây trả nợ.

Kỳ nghỉ tết Đoan Ngọ kết thúc cũng đúng lúc là thứ hai, mới sáng sớm ngoài sân trường đã đứng đầy học sinh, chuẩn bị bắt đầu nghi thức chào cờ.

Vương Lộ An đứng cuối hàng ban 7 lớp 11, buồn ngủ ngáp một cái.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, động tác moi điên thoại của Vương Lộ An khựng lại, rũ rượi quay đầu ra sau: "Tôi còn tưởng cậu không đến chào....Ôi đệch? ?"

"Cậu lớn giọng thêm tí nữa đi." Cảm nhận được những người khác nhìn qua bên cạnh, Dụ Phồn đi đến đứng cuối hàng, lười biếng nói, "Cố gắng cho lãnh đạo trường nghe thấy ấy."

"Không phải...." Vương Lộ An nhìn vết bầm với băng cá nhân trên mặt cậu, hốt hoảng nói, "Trường kế bên lại chặn đường cậu hả?!"

"Không, đánh nhau với người khác."

"Ai cơ? Người đó đâu rồi?"

"Không biết." Dụ Phồn đút hai tay vào túi, "Chắc đang nằm ở bệnh viện nào đó."

"...."

Có đôi khi Vương Lộ An thật sự rất phục Dụ Phồn, nếu cậu ta mà bị thương như vậy, chắc chắn cậu ta phải về nhà vừa khóc vừa kiện cáo với ba mẹ, sau đó quang minh chính đại nằm nhà dưỡng thương mười ngày nửa tháng.

Nhưng từ lớp 10 đến bây giờ, dù là chuyện nghiêm trọng thế nào, cậu ta chưa bao giờ thấy Dụ Phồn than đau hay phàn nàn trách móc. Dụ Phồn luôn im lặng, thô bạo chống lại, dùng cách riêng của mình để trút giận.

Cậu ta luôn cảm thấy trên người Dụ Phồn có cứng cỏi và bạo dạn mà đa số bạn bè cùng lứa không có.

"Tí nữa Phóng Cầm trông thấy thì sao đây?" Vương Lộ An hỏi.

"Đã thấy rồi."

"Cậu nói với cô thế nào?"

"Bị đụng xe."

"...."

Vương Lộ An có thể đoán ra được vẻ mặt của Phóng Cầm lúc đó. Nét mặt cậu ta phức tạp, nhịn không được nhìn quanh người Dụ Phồn một vòng, thật ra không chỉ có mặt, trên cánh tay lộ ra bên ngoài đồng phục mùa hè cũng toàn là vết bấm tím, da Dụ Phồn vốn đã trắng, nhìn vào thế này cũng hơi đáng sợ.

"Cậu đến bệnh viện chưa? Có gãy xương...."

"Vương Lộ An."

Nói được một nửa bỗng bị cắt ngang, Vương Lộ An hơi ngơ ngác: "Ơi."

"Cậu nhìn tôi đi, đừng nói gì." Dụ Phồn nói.

Vương Lộ An: "Làm gì?"

"Đừng nói gì." Dụ Phồn nhíu mày.

"...."

Hai người đứng đối mặt, bốn mắt nhìn nhau một lúc.

Dụ Phồn nhìn Vương Lộ An, có hơi muốn đánh một cái ngáp.

"Hai cậu làm gì đấy?" Tả Khoan đứng ở hàng lớp bên, nhíu mày hỏi, "Thách nhịn cười hả? Tôi cũng....Dụ Phồn, sao cậu lại bị thương?"

Vương Lộ An trợn mỏi cả mắt, mẹ nó cậu ta cũng muốn biết đây là đang làm gì lắm chứ.

Cậu ta vừa định hỏi, lại thấy Dụ Phồn quay mặt đi: "Tả Khoan, cậu nhìn tôi một lát, đừng nói gì."

Tả Khoan: "?"

Hai người nhìn nhau mấy giây, Tả Khoan đưa hai tròng mắt vào giữa, dùng tay nâng mũi lên, bắt đầu so mắt lé.

Dụ Phồn: "....."

Thấy Dụ Phồn không đánh lại, Vương Lộ An vươn tay đỡ vai Dụ Phồn, khom lưng bắt chước ai kia nôn khan: "Ọe!"

Một đòn trí mạng, Tả Khoan xông lên đánh người: "Tôi phắc mẹ cậu Vương Lộ An!"

Vương Lộ An tránh vọt đi: "Ọe ọe ọe, người ta không chịu được đâu! Đời này người ta không ngồi thứ này thêm lần nào nữa đâu!"

Tả Khoan: "Phắc mẹ cậu Vương Lộ An!"

Hai nam sinh cứ vậy lấy Dụ Phồn làm trung tâm, bắt đầu một trận đuổi bắt vòng tròn ấu trĩ.

Dụ Phồn: "...."

Trò cười này tiếp diễn mãi cho đến khi Trang Phóng Cầm tới mới ngừng hẳn.

Vương Lộ An chạy không thở nổi, lau mồ hôi xong mới nhớ mà hỏi: "Dụ Phồn, rốt cuộc là có ý gì thế?"

Dụ Phồn không biến sắc nói: "Không có gì."

Cậu chỉ muốn kiểm tra xem mình có tật xấu hễ nhìn chằm chằm một tên con trai nào lâu là sẽ muốn hôn người đó không thôi.

Nhưng hình như không phải.

Đừng nói hôn, nếu Phóng Cầm đến chậm thêm một bước, cậu sợ mình không kiểm soát được nắm đấm của mình mất.

Cho nên, hình như, cậu chỉ muốn hôn Trần Cảnh Thâm thôi.

Suy nghĩ này vừa thoáng hiện lên, Dụ Phồn đã cảm thấy sau gáy tê rần, toát ra một luồng cảm giác hưng phấn không nói nên lời. Cậu dùng ngón cái gõ lên các đốt ngón tay trên ngón trỏ, tay giấu trong túi, chỉ một mình cậu biết động tác rất nhỏ này.

《Vận động viên khúc quân hành》 chợt ngừng lại, báo hiệu lễ chào cờ chuẩn bị bắt đầu. Dụ Phồn liếc nhìn chỗ trống phía sau, lông mày nhíu lại.

"Học bá thế mà cũng đến trễ á?" Vương Lộ An nhìn ra sau theo ánh mắt cậu, ngạc nhiên hỏi.

"Không trễ." Ngô Tư phía trước quay đầu lại, "Chắc hôm nay cậu ấy lên sân khấu....Đấy, cậu nhìn kìa, đang đứng cạnh bục phát biểu ấy."

Dụ Phồn lập tức làm mặt thờ ơ nhón chân nhìn lên.

Cạnh bục phát biểu, Hồ Bàng dẫn theo mấy học sinh đứng chờ, Trần Cảnh Thâm là người đứng thứ hai.

Không biết tại sao, tuy rằng mọi người ai cũng nói trước đây Trần Cảnh Thâm thường lên bục trước hoặc sau cậu, nhưng thật tình cậu cũng không ấn tượng mấy. Thế nhưng bây giờ khi cậu nhìn lên, lại cảm thấy bên mặt yên tĩnh nghiêm túc của Trần Cảnh Thâm rất quen thuộc.

Dường như trước đây khi mình bước lên đọc bản kiểm điểm có đi ngang qua một người như vậy. Người đó luôn lướt qua mình với gương mặt lạnh lùng, sau đó trong một khoảnh khắc không ai nhận ra, người ấy sẽ quay đầu lại____Giống như bây giờ.

Trần Cảnh Thâm bỗng nhiên nhìn qua, họ đối diện nhau cách trăm ngàn người.

Dụ Phồn hơi sững sờ, thầm nghĩ mẹ nó mình mới nhìn có một cái thôi, khéo vậy luôn hả? ?

Cậu lập tức mất tự nhiên dời mắt sang một bên, quay người nhìn quốc kì theo tiếng chỉ huy trong loa phát thanh.

Nguyên nhân lần này Trần Cảnh Thâm lên đài là do hắn với mấy học sinh khác bị Hồ Bàng bầu thành "Mẫu gương học tập khối 11". Bởi vì nhân số mẫu gương hơi nhiều, mỗi khối có tận 5 người, cả đám lên phát biểu chắc chắn không kịp, cho nên mỗi khối chỉ có một bạn học được đọc diễn văn.

Người chịu trách nhiệm phát biểu của khối 11 là Miêu Thần.

"Sao không phải là học bá phát biểu thế?" Vương Lộ An phía trước nói thầm, "Này, cậu kia là người lần trước đến lớp tìm học bá phải không?"

"Đúng rồi." Ngô Tư nói, "Chắc là chính Trần Cảnh Thâm không muốn phát biểu thôi, mấy học kì trước đều là Trần Cảnh Thâm đại diện các mẫu gương lên tiếng mà."

Vương Lộ An: "Hồ Bàng cũng vẽ chuyện quá, mấy cái mẫu gương học tập này chẳng phải chỉ cấp một mới có hả?"

Dụ Phồn lười biếng ngẩng đầu nửa vời, nhìn chằm chằm tất cả mọi người trên đài, chỉ không nhìn Trần Cảnh Thâm.

Đồng phục của Miêu Thần gọn gàng ngay ngắn, nói chuyện rõ ràng: "Chào buổi sáng các thầy cô của Trung học số Bảy Nam Thành, các bạn, và toàn thể mọi người, em là Miêu Thần ban 5 lớp 11. Lần này rất vinh hạnh khi được trao tặng danh hiệu 'Mẫu gương học tập toàn khối'....."

Nói đi nói lại vẫn là mấy lời cũ rích, Dụ Phồn ngáp một cái.

Nói không ngừng mấy phút, Miêu Thần bỗng nhiên chuyển chủ đề: "Thật ra....Vào học kỳ đầu tiên của năm lớp 10, em được nghe bạn học Trần Cảnh Thâm phát biểu với tư cách là mẫu gương học tập khối 10. Bạn học Trần Cảnh Thâm chịu khó học tập, thành tích nổi bật, nội dung phát biểu hùng hồn, xuất sắc ngoạn mục, không lúc nào là không cổ vũ em...."

Ngón tay đang đút trong túi của Dụ Phồn chầm chậm nắm lại.

"Vì thế em luôn lấy bạn học Trần Cảnh Thâm làm mục tiêu học tập của mình. Hôm nay có thể cùng đứng trên đài cùng cậu ấy, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Em sẽ tiếp tục cố gắng phát triển bản thân, để mình cũng có thể trở thành mẫu gương cho một vài bạn học nào đó...."

Trần Cảnh Thâm không ngờ trong bài phát biểu của Miêu Thần lại có tên mình. Hắn vô thức liếc mắt nhìn Miêu Thần, đến khi thu ánh nhìn về, hắn bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo lóe ra từ hàng lớp mình.

Trần Cảnh Thâm phía xa nhướng mày với cậu, ý là: Sao thế?

Dụ Phồn phía xa cũng giơ ngón giữa với hắn, ý là: Đừng nhìn tôi. Biến đi.

-

Lúc Trần Cảnh Thâm về lớp, bạn cùng bàn của hắn đã nằm sấp trên bàn.

Hắn về lại chỗ ngồi, nhìn chăm chú cái gáy lạnh lùng đó một lát, tay cầm bút dịch sang bên cạnh, dùng mu bàn tay chạm vào cánh tay đang rũ trên bàn, vừa định nói gì đó____

"Học bá ơi, Miêu Thần kính phục cậu vậy luôn á? Thế mà trước đây tôi không hề nhìn ra gì hết." Ngô Tư đi ngang qua nói một câu.

"Chắc chắn rồi, cũng đâu phải cậu không biết học bá đổi xử với bạn cùng bàn tốt thế nào. Loại không học tập như Dụ Phồn học bá còn đánh thức được, huống chi cái cậu Thần gì đó kia," Vương Lộ An khoác vai Ngô Tư nói, "Mau ngồi xuống đi, Phóng Cầm đến rồi."

Hai người ném vài đốm lửa vào bụi cỏ xong, vỗ mông ngồi xuống.

Lúc Trần Cảnh Thâm quay đầu lại, giữa hắn với bạn cùng bàn đã xuất hiện thêm mấy quyển sách, ý muốn vạch ra ranh giới hết sức rõ ràng.

Lễ chào cờ hôm nay kéo dài hơi lâu, chiếm mất cả thời gian họp lớp. Giáo viên Vật Lý ôm sách giáo khoa vào lớp.

"Dụ Phồn." Trần Cảnh Thâm xoay cây bút trong tay, không nhìn mấy quyển sách chính giữa mà nhẹ nhàng nói: "Tôi với Miêu Thần không nói chuyện gì cả."

"Các em học sinh lấy sách giáo khoa ra đi." Giáo viên Vật Lý đẩy mắt kính, "Trong giờ học đừng châu đầu ghé tai nói chuyện."

Trần Cảnh Thâm lấy sách giáo khoa Vật Lý ra trong ánh nhìn chăm chú của giáo viên.

Lúc quay đầu lại, bạn cùng bàn của hắn đã đổi dáng ngủ khác, trên tai còn xuất hiện thêm một cái tai nghe.

Trần Cảnh Thâm: "."

Dụ Phồn đánh một giấc thẳng đến giữa trưa tan học.

Trần Cảnh Thâm đặt một phần ghi bài chép thừa ra lên "đường ranh giới", vừa định đánh thức cậu dậy, ngoài cửa bỗng có người gọi tên hắn.

"Trần Cảnh Thâm," Miêu Thần đeo cặp qua hai vai, chớp chớp mắt nhìn hắn, "Giáo viên Vật Lý không nói với cậu hả? Trường mình định sắp xếp một buổi tập huấn thi đấu ấy."

Trần Cảnh Thâm đóng nắp bút, đáp ừ.

Miêu Thần nói: "Đến lúc đó hai chúng ta ở cùng một ký túc xá được không? Tôi có xem thử danh sách rồi, tôi không quen ai khác cả....Tôi có thể mang theo ít đồ ăn! Cậu có thích___"

Một tiếng rầm vang lên, người ngồi giữa hai người bỗng nhiên đứng dậy, ghế dịch ra phía sau, tiếng ma sát chói tai cắt ngang câu nói tiếp theo của Miêu Thần.

Dụ Phồn lấy điện thoại từ trong ngắn bàn ra, đứng dậy, lạnh mặt nhìn người ngoài cửa sổ.

"Nhường đường." Cậu nói.

Dụ Phồn vừa tỉnh ngủ mí mắt sẽ lạnh lùng kéo căng, nhìn vào cực kì dữ. Miêu Thần bị dọa vội vàng gật đầu, dịch ra bên cạnh nhường chỗ cho cậu.

Dụ Phồn giẫm lên ghế mình, trèo qua cửa sổ ra ngoài, cứ vậy đi thẳng không buồn quay đầu.

Từ lúc thức dậy đến khi rời đi, không hề cho Trần Cảnh Thâm một ánh mắt nào.

"Cậu ấy, cậu ấy luôn ra khỏi lớp thế á?" Miêu Thần nghĩ lại vẫn thấy sợ nắm chặt quai cặp mình, nhìn theo bóng dáng Dụ Phồn biến mất cuối hành lang, "Với lại hình như ban nãy tôi thấy cậu ấy vừa ngủ dậy? Chẳng lẽ giáo viên không quan tâm luôn hả?"

Xung quanh còn có bạn học khác đang trực nhật, Miêu Thần hạ giọng, hơi dựa sát vào trong cửa sổ: "Đúng rồi, lúc trước tôi luôn muốn nói với cậu....Tôi nghe nói hình như tính tình cậu ấy không tốt, còn đánh người khác nữa, cậu biết không?"

"Cậu ấy còn từng lên bục phát biểu với cậu, nhưng mà cậu ấy là đọc kiểm điểm....Sao cậu không xin giáo viên đổi chỗ? Chắc giáo viên sẽ cho cậu đổi mà."

"À, vừa nãy tôi vẫn chưa hỏi xong, cậu có thích ăn gì không....Trần Cảnh Thâm?"

Trần Cảnh Thâm im lặng thu dọn cặp sách, vừa khoác lên vai định nói gì đó. Điện thoại nhét trong túi chợt rung lên.

【-: Phòng học thứ nhất tòa lầu thí nghiệm, cút sang đây trả nợ. 】

Trả cái gì?

Trần Cảnh Thâm nhớ đến thứ mình nợ, lông mày vừa nhíu chặt lại chậm rãi thả lỏng.

"Trần Cảnh Thâm?" Miêu Thần hoảng hốt nhỏ giọng hỏi, "Cậu mang điện thoại đến trường luôn hả?"

"Ừ." Trần Cảnh Thâm bỏ điện thoại về lại túi, ngẩng đầu nói, "Không cần."

Miêu Thần ngơ ngác: "Cái gì?"

"Không cần mang cái gì cho tôi, chuyện tập huấn tôi nói với giáo viên rồi, tôi không tham gia."

Miêu Thần ngạc nhiên nhìn hắn, không hiểu sao Trần Cảnh Thâm lại không cần vị trí mà mọi người ai cũng tranh giành.

Trần Cảnh Thâm đi đến cửa, như nhớ đến gì đó lại quay đầu lại: "Với lại."

Hắn nhàn nhạt nói, "Nếu sau này không có chuyện gì quan trọng, đừng đến tìm tôi."

-

Tòa lầu thí nghiệm sau giờ học trống vắng không một bóng người. Thỉnh thoảng có vài học sinh đi đến vách tường thấp cạnh lầu thí nghiệm nhận thức ăn ngoài, nhưng cũng chẳng nhìn sang bên này.

Lúc Trần Cảnh Thâm đến phòng học ở tòa lầu thí nghiệm, Dụ Phồn đang ngồi trên bàn học cuối cùng chơi điện thoại, hai chân buông thõng trên không, dáng ngồi biếng nhác.

Nghe thấy tiếng động, Dụ Phồn cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Lâu quá."

Trần Cảnh Thâm khóa trái cửa phòng lại: "Ừ, nói vài chuyện."

Dụ Phồn muốn hỏi gì đó, lời đến bên miệng lại thu về.

"Lại đây." Cậu ra lệnh như một ông lớn.

Trần Cảnh Thâm cởi cặp sách tiện tay đặt lên cái ghế cạnh cửa, ngoan ngoãn đi đến trước mặt Dụ Phồn.

Dụ Phồn đặt điện thoại sang một bên, ngẩng đầu im lặng đối diện với hắn một lúc.

Cậu đã kéo màn cửa vào. Nhưng tấm màn của căn phòng bỏ đi này lại chẳng che được ánh sáng, trong đây vẫn sáng ngời. Trên đỉnh màn cửa chưa kéo kỹ, tia nắng mặt trời chiếu đúng lên mặt Trần Cảnh Thâm, đôi mắt của hắn tỏa sáng trong nắng, trong trẻo thâm thúy,

Dụ Phồn chắc chắn. Cậu thật sự rất muốn hôn Trần Cảnh Thâm, nhìn lần nào muốn hôn lần đấy.

Cậu không cảm xúc vươn tay, nắm lấy áo đồng phục của Trần Cảnh Thâm, hơi kéo lại, nói: "Tự khom người xuống đi."

Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu xuống, dang tay chống hai bên người Dụ Phồn.

Dụ Phồn ngửi được mùi bạc hà trên người hắn, hầu kết hơi lăn, bàn tay nắm áo hắn hơi dùng sức, vừa ngẩng đầu muốn chạm lên____

Trần Cảnh Thâm thoáng lui về sau, Dụ Phồn hôn vào không khí.

Cả hai gần trong tầm tay, nhịp thở thân mật quấn quýt vào nhau. Cũng giống như cái đêm chưa hôn lên đó.

Dụ Phồn cảm nhận nhịp thở của Trần Cảnh Thâm, nâng mắt hỏi: "Ý gì đây?"

"Trước đó, tôi muốn nói với cậu một chuyện."

Trần Cảnh Thâm nói: "Tôi không thân với Miêu Thần."

Dụ Phồn: "....Ai quan tâm hai cậu có thân không? Nói cái này với tôi làm gì?"

"Tôi tự lẩm bẩm." Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói, "Tôi không đối xử tối với bạn cùng bàn khác. Thỉnh thoảng cậu ấy hỏi bài tôi, tôi sẽ giảng, cũng giống như mấy người Vương Lộ An."

Dụ Phồn khựng lại mấy giây: "Trần Cảnh Thâm, cậu ồn thật đó."

"Ừ. Nhưng hình như lâu rồi tôi chưa nói, "Trần Cảnh Thâm tiến gần lên phía trước, "Tôi không có quan hệ phức tạp gì với bạn cùng bàn, đối xử tốt với cậu là vì tôi...."

Dụ Phồn lập tức ngắt lời hắn: "Trần Cảnh Thâm____"

"Thích cậu." Trần Cảnh Thâm nói.

"...."

Thật ra trước đó Dụ Phồn không hề nghĩ kỹ vì sao mình giận.

Ban đầu cậu cho rằng mình không thích Miêu Thần phiền phức, đi chỗ nào cũng phải quấn lấy Trần Cảnh Thâm, nhưng sau khi cậu đối mắt với Miêu Thần, lại phát hiện không phải.

Tới bây giờ, hình như cậu đã thoáng hiểu được.

Có một nam sinh xuất sắc là Miêu Thần, gần như ngưỡng mộ hắn đang theo đuổi hắn.

Dụ Phồn luôn cảm thấy Trần Cảnh Thâm thích mình đúng là mắt mù.

Trần Cảnh Thâm có thể khôi phục thị lực bất cứ khi nào, hắn có thể thích một nam sinh khác bất cứ khi nào. Chẳng hạn như Miêu Thần bề ngoài đáng yêu, tính cách ngoan hiền, thành tích xuất sắc.

Nhưng chí ít giờ phút này, Trần Cảnh Thâm còn thích cậu.

Dụ Phồn yên lặng mấy giây, nâng tay lên vòng qua cổ hắn, để Trần Cảnh Thâm phải cúi đầu hôn cùng cậu.

Trần Cảnh Thâm không hề nhúc nhích, Dụ Phồn cũng không có kinh nghiệm chủ động. Cậu khẽ chạm vài cái lên môi Trần Cảnh Thâm, áp vào nhau một cách khô khan rồi tách ra, vừa thân mật vừa khô nóng.

Đầu óc Dụ Phồn mông lung, không thể kiểm soát được nhịp tim đập, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút gì đó. Đầu óc cậu rối ren, cả buổi mới như thông suốt chạm lên kẽ môi Trần Cảnh Thâm. Trần Cảnh Thâm phối hợp hé miệng, lưỡi Dụ Phồn luồn vào, khoảnh khắc chạm vào răng hắn, bàn tay cậu đặt trên bàn vô thức siết chặt.

Bên ngoài vang lên tiếng cười đùa, chắc là học sinh tới lấy thức ăn ngoài.

Tim Dụ Phồn giật nảy, vô thức muốn rời đi, ngay sau đó, Trần Cảnh Thâm nâng tay giữ lại cổ cậu, đè cậu trở về.

Nụ hôn của Trần Cảnh Thâm không hề giống bản thân hắn, Dụ Phồn bị hôn đến mức không thể kiểm soát mà nâng cằm lên, hít thở cũng trở nên khó, hôn một lát, Trần Cảnh Thâm thoáng buông cậu ra, hôn lên ánh nước bên khóe miệng cậu, nói: "Thở đi."

Dụ Phồn ngoan ngoãn hít một hơi, sau đó lại bị hôn lên.

Không biết qua bao lâu, Dụ Phồn mới được buông ra.

Trong phòng học trống vắng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của hai người.

"Dụ Phồn."

Đáy mắt Dụ Phồn hơi ẩm ướt vì hôn, ngơ ngẩn đáp lại: "Ừ."

Tay Trần Cảnh Thâm vẫn còn đặt trên gáy cậu, thuận thế xoa nhẹ tóc sau đầu cậu, cúi đầu hỏi cậu: "Cậu với bạn gái trước đây của cậu, cũng là hôn trước mới xác nhận quan hệ à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play