Chương 32: Dụ Phồn, không dạy cậu ngoan được phải không?

Beta: Hana

Người đầu tiên phát hiện ra Dụ Phồn đang học tập là Vương Lộ An.

Cậu ta chuẩn bị sẵn sàng giấy bút, định hết tiết chạy qua nhờ Trần Cảnh Thâm giảng bài. Không ngờ vừa quay đầu sang lại trông thấy hai cái đầu đang ghé sát vào nhau.

Nói đúng hơn là Dụ Phồn đơn phương dựa qua, Trần Cảnh Thâm vẫn ngồi thẳng tắp như cũ.

Cánh tay Dụ Phồn cong lại đặt trên bàn, cằm lười biếng gác lên đó, đầu hơi nghiêng. Từ góc độ của Vương Lộ An nhìn đến, cậu gần như dán sát vào ống tay áo sơ mi của Trần Cảnh Thâm.

Vương Lộ An định nhịn đến khi tan học rồi hỏi, nhưng cậu ta chờ một hồi, thật sự nhịn hết nổi, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Dụ Phồn.

【 Vương Lộ An: Phồn, cậu nói đi, cậu lén học sau lưng tôi, là định ra đòn phản công, vượt qua thứ hạng của tôi, giết tôi trở tay không kịp phải không?】

【 -: ....】

【 -: Biến.】

【 Vương Lộ An: Nhưng mà sao tôi lại thấy hai ngày nay quan hệ giữa cậu với học bá tốt lên nhiều thế.】

【 Vương Lộ An: À không, hình như từ trước đã rất tốt rồi. Lúc ở KTV cậu còn đưa cậu ấy về mà....】

【 Vương Lộ An: Nhưng hình như bây giờ rất tốt.】

Nói cái vẹo gì không biết.

Chỉ vì thi giữa kì thôi.

Chờ thi xong rồi, cậu sẽ qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ___

"Nghe hiểu không?" Trần Cảnh Thâm hỏi.

Dụ Phồn ném điện thoại về lại, nghe vậy nhíu mày một cái trăm cay nghìn đắng.

Trần Cảnh Thâm đã nói rất tỉ mỉ, lúc này mà bảo nghe không hiểu thì có vẻ cậu ngốc quá.

"Hiểu rồi."

Trần Cảnh Thâm rũ mắt nhìn cậu.

Sợ bỏ sót mất bước nào đó, Dụ Phồn nghe rất nghiêm túc, người cũng vô thức vượt qua vạch giữa hai bàn, tay bên kia vì nghe không hiểu mà buồn phiền nắm tóc.

Tóc rất dày rất đen, nhìn vào có vẻ cực kì mềm.

Mấy giây sau, vẫn không nghe thấy tiếng nào, Dụ Phồn mới muộn màng ngẩng đầu lên.

"...." Cái tay đang nắm tóc bỗng siết hơi chặt hơn, "Nhìn gì? Đừng nhìn tôi, nhìn đề bài đi."

Trần Cảnh Thâm dời mắt đi, giảng lại bài tập vừa rồi một lần nữa.

Dụ Phồn: "Làm gì thế? Tôi bảo tôi hiểu rồi."

"Ừ." Trần Cảnh Thâm nói, "Tự tôi muốn nói lại thêm một lần."

"...."

Dụ Phồn không tự nhiên quay mặt nhìn lại về bài: "Tùy cậu."

Liên tiếp mấy buổi tối, vừa đúng 9 giờ, Dụ Phồn lại nhận được tin nhắn Trần Cảnh Thâm "gửi nhầm".

Trần Cảnh Thâm giơ điện thoại rất tùy ý, gửi qua một loạt video, Dụ Phồn trông thấy rất nhiều thứ ngoài tài liệu bài tập.

Bàn học của Trần Cảnh Thâm, ống đựng bút thậm chí đèn bàn, tất cả đều là màu xám, ngoại trừ bút và tai nghe điện thoại ra thì mặt bàn không có thứ gì khác.

Lúc làm bài sẽ để lộ ra một phần góc áo, có khi là màu đen, có khi lại là ô vuông xám trắng, còn phối hợp với giọng nói trầm thấp lạnh nhạt đó. Cả video chỉ khiến người ta có một cảm giác lạnh băng.

Trần Cảnh Thâm không nói mình gửi nhầm nữa, Dụ Phồn cũng không hỏi, hai người ngầm hiểu mà hàn huyên với nhau ra bao nhiêu lịch sử trò chuyện.

Trước hôm thi giữa kì một ngày, Dụ Phồn tắm rửa sạch sẽ đi ra, cầm điện thoại lên lại không thấy tin nhắn nào.

Cậu nhướng mày, xác nhận lại thời gian, đã 9 giờ 15 phút rồi.

Cậu thờ ơ ngồi xuống ghế, cầm khăn vắt trên vai lên lau đuôi tóc, ánh mắt dừng lại mấy giây trên ảnh đại diện Wechat của Trần Cảnh Thâm, sau đó ấn vào, tin nhắn vẫn dừng lại ở ngày hôm qua.

Sao lại đến muộn?

Dụ Phồn mở khung trò chuyện lên, vừa đánh ra một chữ lại bỗng phản ứng lại được, nhanh tay xóa đi.

Không đúng...Ngốc hả.

Vốn Trần Cảnh Thâm cũng đâu đồng ý 9 giờ mỗi tối sẽ gửi video giảng bài cho cậu xem.

Dụ Phồn siết điện thoại muộn màng nhận ra, hình như mình hơi có thái độ đương nhiên.

Trần Cảnh Thâm không có nghĩa vụ ngày nào cũng phải online dạy cậu học, giữa hai người cũng không hẹn trước, không có giao dịch, cũng không phải quan hệ có thế tán dóc mỗi ngày.

Cậu ném điện thoại lên bàn, dùng một tay mở nắp bút, tiện tay vuốt tóc ra sau đầu, cuối cùng vẫn mở sách luyện tập ra.

Tự học đi, dù sao bây giờ cậu cũng có thể đọc hiểu một ít phần phân tích bên dưới bài tập đơn giản___

"Ting."

Dụ Phồn ném bút, nghĩ thầm cậu đến muộn 20 phút, mặt không biểu cảm mở điện thoại lên.

【 Nhóm các đại ca trung học số Bảy Nam Thành có người @ bạn. 】

【 Tả Khoan: @Vương Lộ An, @- chơi game không? Ăn gà mobile có 2 thiếu 2.】

【 Vương Lộ An: Tôi đến ngay, chờ tôi. 】

【 Chương Nhàn Tịnh: Tối nay cậu không học hả? 】

【 Vương Lộ An: Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi đã cố gắng cả hai tuần lễ, không thiếu một tối hôm nay. Với lại, nếu kỳ thi lần này tôi thi không tốt, vậy tối nay chính là buổi tối tự do cuối cùng của tôi!】

【 Tả Khoan: Đừng nói nhiều nữa, nhanh vào đi. Dụ Phồn đâu? @- 】

Dụ Phồn đang chán muốn chết lướt xem lịch sử trò chuyện, mới vừa chuẩn bị đánh chữ, điện thoại bỗng nhiên rung lên, trên màn hình nhảy ra một cửa sổ___

【s mời bạn bắt đầu trò chuyện video.】

?

Dụ Phồn hơi sửng sốt, mãi lâu sau mới phản ứng lại được.

Cậu ngồi thẳng người dậy, nhìn chằm chằm màn hình đợi một lát, lời mời vẫn còn ở đó, bên kia không ngắt máy.

Qua thêm mấy giây, cậu nhanh chóng vuốt lại mái tóc rối bời vì vừa tắm xong, mới ấn nhận cuộc gọi.

Trần Cảnh Thâm cầm điện thoại dựng lên bàn, góc độ rất mới lạ. Hình như hắn cũng vừa tắm xong, lúc kết nối đang cúi đầu lau tóc.

Dụ Phồn nhìn chăm chú người trong màn hình, đáy lòng vô cớ dâng lên cảm giác không tự nhiên.

Rõ ràng hai ba tiếng trước hai người còn ngồi cùng nhau, tại sao buổi tối về nhà gọi video, lại, mẹ nó, là lạ.

"....Làm sao?" Dụ Phồn nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm, lạnh lùng hỏi.

Nghe thấy âm thanh, Trần Cảnh Thâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu.

Dụ Phồn cầm điện thoại rất gần, trong màn hình lộ ra nửa bên mặt cậu, và một đoạn xương quai xanh.

Trần Cảnh Thâm nghiêng mắt đi, bình tĩnh hỏi: "Tìm ra mấy bài tập, quay xong gửi cho cậu xem sẽ rất muộn. Có thể gọi video không?"

Cậu gọi cũng gọi rồi, còn hỏi câu này làm gì?

Dụ Phồn trả lời một chữ "Không" vào trong nhóm chat, rồi tìm thứ gì đó dựng điện thoại lên.

Ngại màn hình nhỏ, cậu đưa điện thoại đến rất gần: "Được. Cậu nói đi."

....

Nói xong một bài cuối cùng, Dụ Phồn duỗi cái eo mỏi nhừ, phản xạ có điều kiện muốn nằm sấp xuống ngủ, lại nhận ra mình cũng đâu ở trong lớp.

Cậu chuyển mình ra ngoài camera, lại liếc nhìn vào màn hình.

Hình như Trần Cảnh Thâm nói cũng hơi mệt, hắn cầm cốc nước lên uống một hớp, hầu kết lăn vài cái theo động tác nuốt xuống.

"Còn chỗ nào không hiểu không?"

Dụ Phồn hoàn hồn, chuyển nửa bên mặt về lại màn hình, rũ mắt bày ra điệu bộ thờ ơ chẳng buồn bận tâm: "Không có. Cúp máy."

"Được."

Cuộc gọi im lặng một lúc.

Dụ Phồn dừng ngón tay cái trước nút ngắt máy cả buổi, cuối cùng lại dời đi.

"Trần Cảnh Thâm." Cậu gọi.

"Muốn xem chó." Dụ Phồn nói, "Mấy ngày rồi cậu không gửi."

Hiếm thấy Trần Cảnh Thâm hơi sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng thu lại nét mặt: "Được."

Trong màn hình, Trần Cảnh Thâm gọi "Phồn Phồn", ngay tại lúc camera xoay chuyển, chân trước của Phồn Phồn cũng đặt lên đùi Trần Cảnh Thâm.

Hôm nay Trần Cảnh Thâm mặc một cái quần dài màu xám, thấy Phồn Phồn đang lè lưỡi với mình, hắn vươn tay gãi cằm nó mấy cái.

"Sao tai chó của cậu lại dựng lên?" Dụ Phồn ngả người ra sau ghế, vẻ mặt thả lỏng, lười biếng hỏi.

"Cắt đi."

"À....Gì cơ?" Dụ Phồn ngơ ngác.

"Chủ trước định để nó làm chó working." Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng giải thích, "Tai rũ xuống sẽ ảnh hưởng đến khả năng nghe, cho nên cắt đi một ít rồi khâu lại, sau đó thì dựng đứng được như bây giờ. Có vài người còn cắt cả đuôi, để tiện cho nó lên xuống núi."

*Chó working là giống chó thường được nuôi để thao tác, canh gác, ví dụ như luân chuyển sản phẩm, hàng hóa và kéo xe.

"...."

Dụ Phồn vô thức ngồi thẳng người, suy nghĩ rất lâu: "Tôi nhớ hình như đuôi của nó không cắt?"

"Ừ, trước khi cắt thì được tôi mang về nhà."

Không hiểu sao Dụ Phồn lại thở phào nhẹ nhõm, cậu nằm ỳ xuống ghế lần nữa.

Như là cảm nhận được hai người đang nói về mình, Phồn Phồn phấn khích sủa gâu gâu. Trần Cảnh Thâm vỗ nó một cái, mà nó vẫn cúi đầu rên lên mấy tiếng ư ử.

Vì thế Trần Cảnh Thâm thẳng thừng vươn tay khép miệng nó lại.

Phồn Phồn kêu "ử", cuối cùng cũng yên lặng.

"Dụ Phồn." Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng gọi.

Dụ Phồn chăm chú nhìn màn hình điện thoại: "Làm sao?"

Màn hình vẫn dừng lại trên người nhóc chó, Phồn Phồn đã yên tĩnh lại, ngoan ngoãn đứng bên cạnh cái quần màu xám.

Trần Cảnh Thâm vươn tay đến bên tai nó, hờ hững vân vê mấy lần: "Mai nhớ thi tốt."

"...."

Dụ Phồn hít sâu một hơi, cứng nhắc hộc ra chữ "Ờ".

Sau khi ngắt điện thoại, Dụ Phồn vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khan.

Cậu nhìn chằm chằm khung trò chuyện mấy giây, "chậc" một tiếng, ném điện thoại xuống đứng từ ghế lên, rầm rầm mở toang cửa sổ ra.

Gió đêm thổi vào khắp phòng, Dụ Phồn đứng trước cửa sổ mấy giây, vươn tay thô lỗ vén tóc trên trán ra sau.

Mẹ nó, sao thời tiết lại nóng thế này.

Học tập đúng là khiến người ta nóng nảy.

Thi giữa kì xong chắc chắn không học nữa, hàm số hình học rách gì....

Với lại.

Sao vừa nãy Trần Cảnh Thâm lại vừa sờ chó vừa nói chuyện với cậu chứ?

-

Ngày thi giữa kì đầu tiên, sáng thi Văn, chiều thi Toán.

Dụ Phồn bước vào phòng thi.

Cậu thi ở phòng học cuối cùng trong khối, lúc vào giáo viên giám thị đã tới rồi, dưới bục giảng hơn nửa lớp ngủ.

Mười mấy người trong phòng này toàn là hạng chót khối cả, thực lực ngang nhau, vừa mở thiết bị gây nhiễu tín hiệu lên, cả phòng gần như tắt nắng hết.

Cho nên giáo viên giám thị chẳng hề áp lực ngồi trên bục giảng mở báo đọc.

Tả Khoan nằm sấp trên bàn, cảm thấy không còn năng lượng, đang định hỏi người bên cạnh có muốn nộp bài thi trước rồi đi chơi net không.

Vừa quay đầu qua đã sợ hết hồn.

Chỉ thấy vị anh em luôn đồng hành ngủ thẳng từ khi bắt đầu thi đến lúc hết giờ với cậu ta mấy lần trước đây, giờ đây ngồi ngay ngắn hơn cả lúc chơi LOL, cúi đầu hạ bút thành văn.

Tả Khoan: "? ? ?"

Cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, Dụ Phồn ngừng bút, nhìn cậu ta lạnh lùng ném ra một câu: "Quay đầu về."

"....."

Tả Khoan đổi dáng nằm khác, tiếp tục ngủ.

Thi Ngữ Văn xong, Vương Lộ An thi ở phòng cùng tầng chạy qua hẹn hai người ra ngoài trường ăn cơm.

Ba người đến một quán món cay Tứ Xuyên gần đó.

"Ôi đệch, cậu ta cứ như trúng tà ấy, viết xoèn xoẹt ra cả tờ bài thi Văn!" Tả Khoan hãi hùng, "Cả bài viết đoạn văn cũng làm luôn! !"

Vương Lộ An: "Mẹ nó hôm qua lúc chơi game tôi đã nói với mấy cậu rồi mà, gần đây cậu ấy đang học, mấy cậu còn không tin...."

Dụ Phồn: "Còn chưa xong?"

"Chưa xong." Tả Khoan, "Cho nên rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?"

"Không gì cả." Dụ Phồn ỡm ờ ném ra một câu, "Chỉ có lần thi giữa kì này thôi."

Nhìn ra cậu không muốn nói, hai người kia cũng không hỏi nữa, quay sang nói chủ đề khác.

Dụ Phồn đang nghe đến chán ngán, điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên.

【 s:Thi thế nào. 】

Rất lâu rồi không nhận được câu hỏi như vậy, trong phút chốc Dụ Phồn hơi sững sờ.

Cậu không tự nhiên gõ chứ.

【 -: Không thi vào《Trần Tình Biểu》. 】

【 s:Ừ, đoán được. 】

?

Ông ngồi cạnh cậu học thuộc cả hai ngày, cậu đoán ra rồi còn không nói tiếng nào? ?

Dụ Phồn nhịn xuống xúc động muốn chui đường màn hình qua kia bắt người đánh một trận, nghiến răng nghiến lợi tắt giao diện trò chuyện.

Ăn cơm trưa xong. Vương Lộ An xoa bụng: "Ba tôi bảo tôi thi xong về nhà nghỉ trưa, chiều rồi lên lại. Hai cậu thì sao?"

Chiều ba giờ mới thi Toán, giữa lúc đó có hơn 3 tiếng là thời gian tự do.

"Tôi ra net chơi mấy ván." Tả Khoan hỏi người bên cạnh, "Đi cùng không?"

Dụ Phồn: "Không."

Tả Khoan: "Vậy cậu làm gì?"

Về phòng thi đọc lại công thức thêm lần nữa.

Đương nhiên Dụ Phồn sẽ không nói thế.

Cậu nhét điện thoại vào túi, không quay đầu đứng dậy ra ngoài, để lại một câu: "Đi dạo."

Phòng thi phía trước và phía sau là hai thái cực hoàn toàn đối lập, học sinh ngồi ở những phòng phía trước gần như đều ở lại lớp ôn tập trong thời gian nghỉ trưa. Còn những phòng học phía sau....Gần như trống vắng hết.

Phòng của Dụ Phồn ở tòa lầu thí nghiệm.

Lúc đi qua dãy phòng học, cậu nhịn không được nhìn vào vị trí ban 1.

Mấy học sinh tốt đang dựa cả lên ban công đọc sách, trong đó không có Trần Cảnh Thâm.

Lúc Dụ Phồn về lại phòng quả nhiên trong đây không một bóng người.

Cậu lấy bài tập từ trong ngăn bàn ra, vừa định tìm bút, điện thoại lại vang lên một tiếng trầm nặng.

Trần Cảnh Thâm lại nói đếch gì không biết.

Hai đầu mày Dụ Phồn thoáng thả lỏng, cầm điện thoại lên rũ mắt nhìn.

Ngay giây thấy rõ tin nhắn đó, vẻ mặt cậu lập tức lạnh đi, cây bút vừa cầm lên lại bị đặt xuống bàn.

【Số lạ: Ỷ có nhiều người nhà, chó điên giội phân người khác ngay ở căn tin. Có giỏi thì một mình ra ngoài trường đấu với tao.】

Thằng ngu.

Dụ Phồn vừa định tắt màn hình, bên kia lại gửi liên tục năm sáu tin nhắn sang.

【Số lạ: Làm sao? Không dám trả lời? Hồi trước ném đĩa cơm lên mặt tao ghê gớm lắm mà?】

【Số lạ: Đúng rồi, bữa trước tao xem hồ sơ học sinh của mày, sao trên đó chỉ có cha lại không có mẹ thế?】

【Số lạ: Mẹ mày chết rồi à?】

【Số lạ: Thảo nào luôn bày ra bản mặt mồ côi đấy.】

....

Trong phòng thi ban 1, dòng chảy không khí dường như cũng chậm hơn những phòng thi khác.

Mọi người ai cũng đang tranh thủ thời gian ôn bài.

Làm xong một bài tập, Trần Cảnh Thâm lại lấy điện thoại từ trong túi ra, cúi đầu liếc mắt nhìn.

Không có tin nhắn mới.

Giáo viên giám thị đã đi vào lớp, đặt bài thi lên bàn giáo viên, trông thấy người ngồi bàn đầu tiên còn đang cầm điện thoại trên tay, có hơi bất ngờ.

"Còn năm phút nữa sẽ bắt đầu thi." Thầy ho một cái, "Cất hết sách giáo khoa, điện thoại của các em vào, đặt ra ngoài phòng thi đi."

Vẻ mặt Trần Cảnh Thâm thản nhiên, vừa định tắt điện thoại, nhóm chat bị hắn ẩn đi bỗng nhảy lên một tin nhắn xem trước.

Cái tên quen thuộc thoáng qua, động tác của Trần Cảnh Thâm khựng lại, ấn vào xem.

【Chương Nhàn Tịnh: Xong bà mẹ nó rồi. Nhỏ bạn trường bên vừa lén báo tin cho tôi, nói hôm nay mười mấy đứa trường cậu ấy tập trung lại, sang đây chặn đường Dụ Phồn, nói là phải đánh cho Dụ Phồn tàn tật mới thôi!】

【Vương Lộ An: Không thể nào, Dụ Phồn đang ở trong trường mà, mười mấy đứa đó xông vào trường chặn đường hả? Hổ béo không ném từng thằng ra chợ mới lạ.】

【Tả Khoan: Đúng.】

【Chương Nhàn Tịnh: Cậu ấy nói đám đó có cách lừa Dụ Phồn ra ngoài, mấy cậu có đang ở cùng Dụ Phồn không? ?】

【Vương Lộ An: Không có ơ đệch? Tôi vừa gọi điện thoại cho Dụ Phồn, không ai nhận....】

【Tả Khoan: Thôi tiêu rồi, tôi cũng không gọi được, phắc mẹ nhà nó, mấy anh em đâu hết rồi? Tranh thủ thời gian tụ họp nhanh lên.】

【Vương Lộ An: Phắc! Chuyện quỷ gì không biết....Bên tôi là Phóng Cầm giám thị, tạm thời không ra được, mấy cậu sang trường kế bên tìm cậu ấy trước đi.】

Giáo viên giám thị nhìn người ngồi bàn đầu, nhíu mày lặp lại: "Các em học sinh mang hết điện thoại lên đây, nghe thấy không___Này? Bạn học? Em đi đâu đấy, sắp bắt đầu thi rồi! Bạn học, bạn học....Trần Cảnh Thâm!"

-

Trong con ngõ tối nhỏ hẹp sau quán bi-a.

Dụ Phồn nhìn mười mấy gương mặt nửa quen nửa không phía trước, tâm trạng hơi phức tạp.

"Lúc mày cầm con dao của tao đi, phải nghĩ đến chuyện chúng ta còn gặp lại nhau lần nữa nhỉ." Đầu đinh nói, "Dụ Phồn."

Dụ Phồn không nói gì.

"Sao không nói lời nào? Chẳng phải lần trước mày ra mặt cho thằng mọt sách kia vênh váo lắm à?" Tên đàn ông đứng sau đầu đinh nói, "Nếu lúc đó mày mặc kệ chuyện này, có khi hôm nay tao cũng không đến đây đâu."

Dụ Phồn vẫn lặng thinh như cũ.

Thêm một người nữa cười nói: "Chắc đang nghĩ đến mình sắp bị đánh, muộn phiền đến nói không nên lời...."

"Đúng là rất phiền." Dụ Phồn nói.

Mẹ nó vất vả mãi mới học xong mấy thứ này.

Tất cả thành công cốc hết rồi.

Người kia vừa nghe thấy vậy, nheo mắt lại: "Mày nói gì___Phắc! !"

Bên kia còn chưa nói xong, Dụ Phồn dùng một tay nhấc thùng rác rách nát bên cạnh lên, đập thẳng vào mặt hắn.

Con ngõ rất hẹp, hoàn toàn không chứa nổi mười mấy người vây quanh một chỗ, vì thế đầu tiên chỉ có sáu bảy tên xông lên.

Dụ Phồn túm lại tên xông đến đầu tiên, đầu gối dùng sức huých lên, thẳng thừng đánh cho người đó nổi đom đóm mắt.

Trên vai chợt trúng một gậy, nét mặt Dụ Phồn không hề thay đổi. Cái người bị cậu đánh choáng trên tay bị cậu ném thẳng lên người mấy tên bên cạnh, lại tóm thêm một tên xông tới, cậu dùng đầu đập thẳng lên mũi đối phương____

....

Vốn đầu đinh đang đứng hút thuốc như một gã đại ca, đến cuối cùng, thuốc đã cháy tới đuôi mà hắn vẫn chưa hút được hơi nào.

Người bên cạnh cũng đơ người, túm góc áo hắn: "Anh ơi....Mẹ nó thằng này, đánh nhau không muốn sống nữa hả! Nó không biết đau à? ?"

Đầu đinh biết người này đánh nhau không muốn sống.

Nếu không thì lần trước hắn cũng không đến mức đánh không lại.

"Phắc...."

"Anh, hay là thôi đi." Chỗ này cũng không vắng lắm, ngoài ngõ thi thoảng lại có vài người đi qua, người này hơi hoảng, "Em thấy lần này đánh cũng tạm rồi...."

"Tạm cái đếch? Mẹ nó chẳng phải lần này chúng ta bị đánh còn nhiều hơn à? ?" Đầu đinh dụi tắt thuốc, gọi mấy tên đang đứng ngoài ngõ trông chừng tới, "Mẹ nó, cùng lên đi!"

Bị đẩy ngã đến góc tường, Dụ Phồn nhân lúc đó liếm máu bên khóe miệng đi, chuẩn bị tranh thủ thời gian không gian bỏ chạy.

Mười mấy người, dù có là vô địch quyền anh cũng không chắc đánh thắng được. Cậu không ngốc.

Nhưng đầu ngõ có người đứng canh, cậu phải dẫn người tới đây mới chạy được.

Lại bị xách đến giữa con ngõ, Dụ Phồn vừa dùng khuỷu tay đẩy người đang nắm áo cậu ra, bỗng nhiên nghe thấy sau tai truyền đến một trận gió____Là tiếng cây gậy nâng lên cao.

Thôi rồi.

Dụ Phồn cắn răng, đã chuẩn bị sẵn sàng đón lấy cây gậy.

Ngay sau đó, cây gậy không giáng xuống, mà lại phát ra một tiếng gào thảm thiết.

"Á! ! ! !"

Dụ Phồn sửng sốt.

Sao thế? Khua gậy vào người cùng nhà à?

Cậu còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, áo bỗng nhiên bị ai đó dùng sức kéo lại, một luồng gió thổi sát qua bên tai, cái cặp sách quen thuộc xuất hiện giữa tầm mắt cậu, vẽ nên một đường cung ngay trên không trung rồi đập thẳng tới mặt đầu đinh.

Dụ Phồn: "? ? ?"

Đầu đinh: "Cái đệch! ! !"

Dụ Phồn vẫn chưa phản ứng lại được, cả người đã bị cánh tay đó dùng sức kéo về sau hai bước.

Mẹ nó đây là sức gì không biết....

Cậu ngửi thấy mùi bạc hà thoảng qua.

Thần kinh Dụ Phồn căng lên, quay đầu nhìn lại.

Trần Cảnh Thâm không biến sắc đứng sau lưng cậu.

?

Sao Trần Cảnh Thâm lại ở đây?

Thi thì sao? ? ?

Dụ Phồn: "Cậu...."

"Chạy."

Trần Cảnh Thâm nói xong, giơ chân đá văng người vẫn còn muốn xông lên ra. Dụ Phồn trợn mắt nhìn chân người anh em đó nhấc lên khỏi mặt đất, lại xô vào người đầu đinh, cả hai cùng phát ra tiếng gào thê thảm.

Dụ Phồn: "? ? ?"

Cằm cậu dính máu, vẻ mặt ngơ ngác đứng đó, đang định hỏi lại đã bị hắn nắm cổ tay, kéo chạy ra ngoài đầu ngõ.

Ba giờ chiều, gần trường vắng vẻ hiu quạnh, không có học sinh cũng không có giáo viên, trong những hàng quán xung quanh cũng không có bao nhiêu người.

Bà chủ quán trà sữa đang ngồi ngoài cửa nói chuyện với người ta, đúng lúc nói tới vị học bá gần đây hay đến quán mình.

"Là một nam sinh trông rất ngoan, luôn lẫn cùng chỗ với mấy đứa không thích học, cũng không phải bảo mấy đứa này không tốt, nhưng nói chung vẫn không phải là người chung đường, tôi thấy____"

Giọng bà chủ im bặt lại.

Bà ấy trông thấy, nam sinh rất ngoan trong miệng mình, đang lạnh mặt cưỡng chế nắm người thường ngày bà thấy phản nghịch nhất, như một cơn gió vụt qua trước cửa tiệm mình.

Bà chủ: "....?"

Dụ Phồn không biết mình bị nắm chạy bao lâu.

Trước đó đã hao rất nhiều thể lực, bây giờ cậu thở không ra hơi, trong phút chốc nào đó, cậu cảm thấy mình sắp thiếu oxi mà chết mất.

Trước khi cậu chết đi, người phía trước cuối cùng cũng dừng lại.

Hai người tới một bãi cát trống trong công viên nào đó.

Dụ Phồn tê liệt ngã xuống đất, há miệng thở từng hơi từng hơi, vai ra sức chập chùng lên xuống, tim đập nhanh đến mức như thể nổi trống.

Có thứ gì đó len vào trong tóc cậu, lạnh lẽo dán lên da đầu cậu. Dụ Phồn còn chưa kịp hoàn hồn, ngón tay ấy bỗng chốc thu lại, nắm lấy tóc cậu, nâng đầu cậu lên.

Trần Cảnh Thâm ngồi xổm nhìn từ trên cao xuống.

Mí mắt hắn lạnh lùng kéo căng, ánh mắt nhìn cậu tựa như nhìn nhóc chó con đang đợi làm thịt.

"Dụ Phồn, không dạy cậu ngoan được phải không?"

Tim Dụ Phồn bỗng căng chặt, không thể nhúc nhích.

Ngay sau đó, Trần Cảnh Thâm nâng cánh tay còn lại lên, hướng thẳng lại gần mặt cậu.

Dụ Phồn đánh nhau thành quen, nếu người khác không nói lời nào nâng tay tới gần cậu, vậy bàn tay đó không phải đấm thì là tát.

Cho nên cậu vô thức nhắm mắt lại____

Khóe miệng chợt lạnh.

Ngón tay Trần Cảnh Thâm lướt qua, lau đi vết máu ở nơi đó.

Sau đó dán một miếng băng cá nhân lên trên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play