Chương 31: -: Cậu ngốc hả?
Beta: Hana
Liên tiếp hai ngày Dụ Phồn không hề ngủ trong giờ học, khiến Trang Phóng Cầm vui mừng không thôi.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra, tuy là cậu không ngủ, nhưng cũng không nghe giảng câu nào.
Lại bị cô phát hiện lấy sách giáo khoa Văn trong tiết Toán ra lần nữa, Trang Phóng Cầm không thể nhịn thêm được, vừa hết tiết đã xách người đến văn phòng.
"Cô vốn tưởng em đi học không ngủ, là đang học tốt," Trang Phóng Cầm khoanh tay ngồi trên ghế, "Thành ra tất cả đều là diễn cho cô xem phải không. Làm sao, sợ bị ủy viên kỷ luật ghi tên à? Cô thấy trước đây em cũng đâu để ý đến cái này."
Dụ Phồn buồn ngủ chịu không nổi, bật thốt lên: "Còn chẳng phải do cô____"
Bảo người khác giám sát em ngủ trong lớp à.
Không giám sát được còn phê bình người ta.
Sắp nói ra khỏi miệng Dụ Phồn lại cảm thấy kì kì ở đâu đó. Cậu mím môi, dừng hẳn lại.
Dụ Phồn lười biếng dựa lên bàn: "Không làm sao cả."
Trang Phóng Cầm bị điệu bộ muốn nói lại thôi của cậu chọc tức, cô mở bình giữ ấm nắm trong tay, nói: "Em còn tiếp tục như vậy, sau này tốt nghiệp có thể làm được cái gì? Với điểm của em muốn vào cao đẳng nghề cũng phải đút tiền đấy, biết không?"
"Vâng."
Trang Phóng Cầm biết cậu lại qua loa với mình, nhịn không được ngẩng đầu trợn mắt liếc cậu.
Vết thương trên mặt Dụ Phồn lúc khai giảng đã biến mất, nhưng nếu nhìn kỹ lại, thật ra giữa hai nốt ruồi trên mặt vẫn còn một vết rất mờ.
Vì thế cô trợn mắt một lúc, cuối cùng ánh mắt lại mềm xuống.
Thật ra so với với thành tích, cô lo lắng cho trạng thái tâm lý của Dụ Phồn hơn. Cô từng thấy Dụ Phồn đánh nhau, rõ ràng trên mặt đầy máu, vậy mà từ thái độ đến động tác vẫn lạnh buốt như không hề hay biết.
Đương nhiên, nó cũng liên quan đến gia đình của cậu. Lớn lên trong hoàn cảnh như thế, chẳng có đứa trẻ nào còn tâm tư học tập cho được.
"Thôi, cô biết nói thêm gì nữa cũng vô dụng." Trang Phóng Cầm buông bình nước xuống, tuyên bố, "Nếu kì thi giữa kì tới em vẫn dậm chân ở số điểm này, cô sẽ đến nhà em thăm hỏi thêm một chuyến."
Vẻ mặt Dụ Phồn lập tức thay đổi, sắc mặt trầm xuống: "Em nói rồi, cô đừng tới nữa___"
"Chờ khi nào em làm hiệu trưởng rồi thì đến đây ra lệnh cho cô."
"...."
Dụ Phồn vô thức đứng thẳng người: "Cô đi cũng vô dụng, ông ta không quản được em."
Trang Phóng Cầm không hề lay động. Thật ra cô đã muốn đến thăm nhà Dụ Phồn lần nữa lâu rồi, không đơn thuần chỉ vì thành tích, mà là cô muốn nói chuyện với ba Dụ Phồn, cố gắng bảo ông xem trọng việc giáo dục con trong gia đình.
"Việc này chờ em thi xong rồi nói tiếp." Trang Phóng Cầm phất tay, không định tiếp tục dây dưa chủ đề này với cậu, "Sắp vào lớp rồi, về đi."
Lúc Dụ Phồn về lớp, Vương Lộ An đang ngồi ở chỗ Chương Nhàn Tịnh, bảo Trần Cảnh Thâm đánh dấu những bài quan trọng giúp mình.
Vương Lộ An: "Về rồi à, Phóng Cầm mắng cậu gì đấy?"
Trần Cảnh Thâm ngừng bút, lặng lẽ liếc nhìn cậu.
Vẻ mặt âm u hơn lúc đi nhiều, rất hiếm thấy. Mấy lần trước Dụ Phồn đến văn phòng của Trang Phóng Cầm, lúc đi là vẻ mặt bình tĩnh chẳng có gì đáng kể, về rồi vẫn là vẻ mặt thờ ơ không hề hấn gì.
"Không có gì." Dụ Phồn không nhận ra người bên cạnh quan sát mình, cậu đang nghĩ xem nên làm sao để ngăn Trang Phóng Cầm gặp mặt Dụ Khải Minh.
Đổi chìa khóa nhà, không cho Dụ Khải Minh về?
Chuyển nhà?
Hay cứ thôi học quách đi.
Suy nghĩ càng lúc càng cực đoan, trong tiềm thức của cậu cực kì kháng cự Dụ Khải Minh tiếp xúc với bất cứ người nào cậu thân quen.
"Học bá à, tôi phát hiện quyển Chim Kém Cần Cất Cánh Sớm bản tiến hoá thật sự rất được. Thế mà tôi cũng đọc hiểu được hơn nửa đề bài kiểm tra Phóng Cầm vừa phát ra," Vương Lộ An hỏi, "Cậu nói xem lần này thi Toán tôi có lên được 80 điểm không."
"Xem độ khó bài thi ra sao." Trần Cảnh Thâm nói, "Nếu cậu có thể hiểu rõ mấy bài tôi đánh dấu, điểm sẽ không quá thấp."
Vương Lộ An lập tức cười nở hoa, ôm sách đứng dậy: "Được thôi, lần này tôi về sẽ đại chiến ba trăm hiệp với bọn nó....Dụ Phồn, mấy nay tan học tôi không đến quán bi-a đâu nhé."
Dụ Phồn không để ý đến cậu ta.
Vừa rồi cảm xúc của cậu quá tệ, bây giờ mới chợt nhớ ra, cách đơn giản có thể ngăn lại được Trang Phóng Cầm, đó là giữa kì thi được điểm tốt.
Tiếng chuông vào học reo vang, mọi người xung quanh về lại chỗ ngồi của mình.
Hai tiết cuối cùng của chiều nay đều là tự học, Dụ Phồn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tả Khoan.
【 -: Có đáp án bài thi giữa kì không? 】
【 Tả Khoan: Ôi đệch....Trước nay cậu không sao bài bao giờ mà?】
【 -: Lần này cần, có không? 】
【 Tả Khoan: Không, giáo viên của mấy cậu không nói hả? Lần thi giữa kì này sẽ mở thiết bị gây nhiễu tín hiệu. Cậu may mắn lắm, đây là lần đầu tiên trường dùng thứ này đấy.】
"...."
Dụ Phồn lạnh mặt ném điện thoại vào ngăn bàn, đập trúng áo khoác đồng phục phồng lên thành núi bên trong.
Áo khoác lệch xuống theo sức nặng xô vào, lộ ra quyển sách luyện tập đã nằm trong đó lâu nay, chưa từng mở ra bao giờ.
Ánh mắt Dụ Phồn lướt qua hai chữ "Chim Kém", bỗng nhiên nhớ tới lời Vương Lộ An vừa nói.
Thứ này dùng được lắm à?
Đến cả bản tiến hóa Vương Lộ An cũng làm rồi, bản bình thường này chắc là cơ bản lắm....
Có khi cậu cũng hiểu được.
Nhưng đây là Trần Cảnh Thâm mua, bị cậu ta thấy mình dùng chẳng phải là xấu hổ chết mất hả?
Dụ Phồn ngẫm nghĩ, thuận thế lén liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Trần Cảnh Thâm cúi đầu làm bài, ngòi bút vẽ lên tờ nháp. Lúc người này làm bài luôn giữ vẻ mặt tê liệt, thỉnh thoảng chỉ hơi nhíu mày, dáng vẻ ngăn cách hoàn toàn xung quanh.
Bình thường Chương Nhàn Tịnh ngồi trước múa máy tay chân thế nào Trần Cảnh Thâm cũng không phản ứng, mình chỉ mở một quyển sách luyện tập thôi, càng không thể nào bị nhìn ra được.
Dụ Phồn tự tin nghĩ thế.
Cảm nhận được ánh mắt đến từ bên cạnh biến mất, Trần Cảnh Thâm khẽ dừng ngòi bút, đuôi mắt không để lại dấu vết gì liếc nhìn qua.
Chỉ thấy bạn cùng bàn của mình chống cả hai tay lên bàn, động tác rất khoa trương, cứ như đang cố ngăn lại tầm mắt của ai đó.
Đáng tiếc cánh tay gầy quá, Trần Cảnh Thâm vừa liếc mắt qua đã thấy gần hết rồi.
Bạn cùng bàn của hắn cứ như ăn trộm, một tay bên kia đào bới ngăn bàn, moi rồi moi một hồi.
《 Chim Kém Cần Cất Cánh Sớm 》vàng óng lại được diện kiến trước ánh mặt trời.
Trần Cảnh Thâm: "....?"
Lại thấy Dụ Phồn cực cẩn thận, khẽ khàng mở sách ra, im lặng đọc 10 phút, đầu bỗng nhiên nghiêng qua đây____
Trước khi cậu nhìn qua Trần Cảnh Thâm nhanh chóng thu ánh nhìn về, khoanh bừa lên đề bài câu "B".
Quyển sách này đúng là rất cơ bản, quá trình giải cũng vô cùng tỉ mỉ, thậm chí bài ở mấy trang đầu còn là kiến thức cấp hai, những công thức quan trọng trong sách giáo khoa đều có đủ cả.
Cấp hai Dụ Phồn cũng chưa nổi loạn như bây giờ, lúc thi đánh giá năng lực ở khai giảng năm lớp 10 vẫn được hơn 70 điểm Toán. Nhưng đến mấy kì thi sau này, tâm trạng cậu tốt thì biết gì viết nấy, tâm trạng không tốt chỉ làm bài trắc nghiệm, viết bừa một đống số 0, 1 lên bài điền chỗ trống, điểm dần rơi xuống số hàng đơn vị, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Trang Phóng Cầm tức giận.
Cậu nắm bút, bắt đầu nghiêm túc đọc bài.
Ban đầu còn rất thuận lợi, qua vài trang phải tốn sức hơn một ít.
Mãi cho đến khi chuông tan học vang lên, cậu còn đang kẹt trong bài này. Nhưng tiếc là mọi người xung quanh bắt đầu lục tục đứng lên, Dụ Phồn chỉ đành vô cảm nhét sách luyện tập về lại ngăn bàn.
"Vương Lộ An." Trần Cảnh Thâm buông bút, quay đầu gọi một tiếng.
"Ơi?" Vương Lộ An hơi ngơ ngác, "Sao thế, học bá?"
"Giảng cho cậu bài này."
"?"
Vương Lộ An được thương mà sợ, háo hức lắc mông chạy tới.
Đề là Trần Cảnh Thâm vừa viết ra, ngay trên giấy nháp.
Vốn Dụ Phồn không để ý đến, mãi đến khi Trần Cảnh Thâm đọc đề bài lên, thế mà có tới một nửa khớp với đề vừa rồi cậu bị kẹt.
?
Khéo vậy cơ á?
Cậu nghi ngờ nhìn sang Trần Cảnh Thâm, vẻ mặt anh thản nhiên, không hề có phản ứng gì.
Trần Cảnh Thâm nói rất tỉ mỉ, thậm chí còn đọc lại công thức một lần. Dụ Phồn ném viên kẹo cao su vào miệng, vừa nhai vừa nghe.
Cuối cùng cậu đã biết vì sao Vương Lộ An thích tìm Trần Cảnh Thâm hỏi bài.
Ban đầu Vương Lộ An nghe rất tập trung, nghe một hồi lại thấy không đúng, định mở miệng tận mấy lần rồi, lại bị Trần Cảnh Thâm giảng bài ngăn về.
Vì thế cậu ta chỉ đành đợi Trần Cảnh Thâm nói xong, mới yếu ớt nói: "Không mà học bá....Bài này tôi biết làm rồi."
Trần Cảnh Thâm nắm bút, nhướng mày: "Phải không."
"Đúng thế, bài này đơn giản vầy, trước đây tôi cũng làm được tốt!"
"À." Liếc thấy người bên cạnh lén ghi lại, Trần Cảnh Thâm nói, "Vậy thì cậu giỏi lắm."
Tối đó, Dụ Phồn giấu《 Chim Kém Cần Cất Cánh Sớm 》trong áo khoác đồng phục, mang về nhà.
Cậu chạy đi tắm ào qua, hiếm thấy mà ngồi xuống trước bàn học.
Dụ Phồn đã không còn nhớ rõ lần cuối mình đốt đèn học đêm là từ khi nào. Từ sau lớp 8, cậu không còn mang bài tập về nhà lần nào nữa.
Cậu mở sách ra, tiếp tục đọc trang tiếp theo.
Mười phút sau, cậu bực mình vò tóc.
Dù quyển sách luyện tập này đơn giản cũng không đối phó nổi cậu kém căn bản. Mấy trang đầu còn được, càng về sau cậu càng phải tốn nhiều thời gian.
Cuối tuần phải thi giữa kì rồi, tiến độ này thấy thế nào cũng không kịp....
Nước đến chân mới nhảy có ích thật à?
Dụ Phồn nắm bút, bỗng nhiên hơi mịt mờ.
Chút căn bản bé như hạt mè của cậu, dù có cố gắng hơn cũng không thể thi được điểm đẹp. Không thì cũng chẳng có nhiều học sinh bị Toán ép phát điên như thế....
Cậu cảm thấy việc tìm cách khác ngăn Trang Phóng Cầm còn khả thi hơn cả học tập.
Nếu không hay là thôi đi.
Dụ Phồn ném bút, vừa định khép sách lại____
Một tiếng "ting" vang lên, điện thoại trên bàn bỗng nhiên rung lên.
Ngay sau đó, rất nhiều tiếng nối tiếp vang lên.
Dụ Phồn dựa ra sau, gác chân lên ghế, tùy ý cài bút ra sau tai, cầm điện thoại ấn mở.
Trần Cảnh Thâm gửi cho cậu mấy video.
Gì đây? Dụ Phồn nhíu mày, do dự ấn phát.
Trong màn hình là quyển sách luyện tập đang mở, cũng là《 Chim Kém Cần Cất Cánh Sớm 》trên tay cậu, còn vừa khéo mở đúng ngay trang cậu đang dừng lại.
Trần Cảnh Thâm cầm bút, khoanh tròn một bài tập trong đó lại.
Bởi vì một tay cầm điện thoại, hình tròn này khoanh hơi gượng ép.
"Hiện tại căn bản của cậu còn thấp, rất dễ kéo điểm xuống. Chỉ cần chịu cố gắng, tăng lên một ít cũng không thành vấn đề."
Khu chung cư cộng đồng buổi đêm ngập trong tiếng chơi mạt chược và tiếng trẻ con nhà ai khóc nháo.
Giọng nói của Trần Cảnh Thâm trong trẻo trầm thấp vang lên khắp phòng, dường như âm thanh ngoài cửa sổ cũng trôi đi thật xa, "Kiến thức này, chỉ cần làm kỹ ở đây là được. Điểm A liên kết với điểm E, chỗ này cần vẽ thêm một đường phụ...."
Dụ Phồn lặng im nghe một lát, lấy cây bút cài sau tai xuống, chậm rãi chuyển bút theo giọng nói của hắn.
Nghe xong từng video một, giữa lúc đó còn tạm dừng vài lần, cũng đã trôi qua 1 tiếng.
Dụ Phồn kéo tin nhắn của Trần Cảnh Thâm xuống dưới cùng.
【 s: Gửi nhầm người. 】
Gửi từ 54 phút trước.
Dụ Phồn ngừng bút, trả lời lại dấu "?".
Ngay sau đó, điện thoại rung lên.
【 s: Là định gửi cho Vương Lộ An. 】
【 -: Không phải Vương Lộ An dùng bản tiến hóa à? 】
【 s: À, là lấy nhầm cả sách phụ đạo. 】
【 -: ..... 】
Dụ Phồn căng da đầu, đánh ra câu "Cậu ngốc hả", vừa định gửi qua, đối diện lại gửi một video đến.
Trong video, Phồn Phồn ra sức dụi tay Trần Cảnh Thâm, hình như Trần Cảnh Thâm ngồi tựa người lên ghế, năm ngón tay gãi nó mấy cái, biếng nhác hỏi: "Làm sao? Muốn ra ngoài?"
Phồn Phồn: "Gâu!"
"Tao không dắt nổi mày."
"Gâu?"
"Anh trai lần trước? Cậu ấy không rảnh dẫn mày đi đâu."
"Gâu gâu...."
Trần Cảnh Thâm nói ừ: "Biết rồi, tao hỏi cậu ấy giúp mày xem."
Video kết thúc.
【 s: Đây mới là gửi cho cậu. 】
Dụ Phồn cầm cái khăn mặt đắp trên vai lên xoa mũi, khóe miệng không hiểu sao cong lên, sau đó ngón cái ấn lên màn hình.
【 -: Cậu ngốc hả? 】
-
Tiết tự học ngày hôm sau, Dụ Phồn lại len lén lấy《 Chim Kém Cần Cất Cánh Sớm 》ra.
Xem gần xong một trang, đến bài cuối cùng cậu ghép vào bao nhiêu công thức cũng không giải được.
Hình như trong video tối hôm qua Trần Cảnh Thâm gửi đến không có bài tập thế này thì phải?
Cậu cau mày, vô thức nghiêng đầu qua: "Bài này____"
Thôi xong.
Cái đệch.
Trần Cảnh Thâm quay đầu đối mắt với cậu. Giờ phút này, Dụ Phồn bỗng chốc không biết nên tiêu hủy thứ này, hay nên đánh Trần Cảnh Thâm mất trí nhớ.
Ngay lúc cậu do dự, Trần Cảnh Thâm rất tự nhiên cất bài thi trên bàn mình đi.
"Lấy đây tôi xem."
"...."
Mẹ nó chứ.
Không phải chỉ giảng bài thôi à? Có gì phải xấu hổ?
Với lại quyển này vốn là trả công cậu dắt chó giúp mà?
Dụ Phồn liếm môi, thu cánh tay đang đặt giữa hai người về: "À...."
Trong lúc nghe giảng Dụ Phồn vô thức cắn ngón cái.
Trần Cảnh Thâm giảng xong bài này, cậu bất giác muốn hỏi thêm một bài, lại bị tiếng đập cửa vang vọng cắt ngang.
Giáo viên Ngữ Văn đứng trước cửa lớp nói, "Các em, cuối tiết tự học hôm nay cô sẽ quay lại khảo bài《Trần Tình Biểu》."
Trong lớp tức khắc đầy tiếng kêu rên.
"Cô ơi, bây giờ khảo bài là sao thế?" Vương Lộ An lập tức hỏi, "Có phải thi giữa kì sẽ vào bài này không?"
"Đừng đoán bừa." Giáo viên Ngữ Văn nói, "Chẳng qua đây vốn là một phần trong thi học kì, tranh thủ ôn tập đi."
Giáo viên Ngữ Văn vừa rời đi, những người đang làm bài tập trong lớp lập tức hành động.
Tất cả mọi người cùng nhét hết mọi thứ vào ngăn bàn, sau đó lấy sách giáo khoa Văn ra.
Trần Cảnh Thâm nhìn sang bạn cùng bàn của mình lần nữa: "Hiểu chưa?"
Dụ Phồn hơi ngơ ngác, hoàn hồn: "À....Hiểu."
Chút xấu hổ vừa rồi dường như đã bay xa.
Lúc này Dụ Phồn mới nhớ ra, thi giữa kì không chỉ có một môn của Trang Phóng Cầm, Vật Lý Tiếng Anh Ngữ Văn....Cái nào cũng khó.
Cậu cất《 Chim Kém Cần Cất Cánh Sớm 》vào, chạy theo số đông, cũng lấy sách giáo khoa Văn ra, lật tìm bài《Trần Tình Biểu》.
Vì để nhanh thuộc lòng, mọi người xung quanh ai cũng mở miệng đọc, giọng nói chen cả vào nhau, giống y như đọc kinh ấy.
Cho nên dù cậu có mở miệng theo, cũng không ai phát hiện ra được.
Dụ Phồn gần như chỉ phát ra âm gió: "Hành niên tứ tuế, cữu đoạt mẫu chí. Tổ mẫu Lưu...Lưu...."
Lưu gì đây?
Chữ này đọc thế nào? ?
Quay về từ Baidu, Dụ Phồn đọc đi đọc lại hơn nửa tiết, vất vả mãi mới đọc thuộc được đoạn đầu.
Dụ Phồn nhịn ngọn lửa bị bài thơ cổ này đốt lên xuống, tiếp tục đọc, "Đãi phụng thánh triều, mộc dục thanh hóa. Tiền Thái thú thần...."
Thần gì?
Mẹ nó chứ ai mà đọc thuộc cho nổi? ?
Dụ Phồn vò đầu bứt tai, lại lấy điện thoại ra vào Baidu, khóe mắt bỗng liếc thấy Trần Cảnh Thâm nhìn mình, còn đang cười nữa chứ.
Dụ Phồn sửng sốt nhìn hắn mãi lâu mới hỏi: "Mẹ nó cậu....Cười cái gì?"
"Không." Trần Cảnh Thâm nghiêm mặt, nhanh chóng thu ánh nhìn về. Mấy giây sau, lại nhìn qua lần nữa, đuôi mắt vẫn còn vương theo ý cười.
"Nghĩ đến sau này vẫn được ngồi cùng cậu, cảm thấy rất vui."
"...."
Giáo viên Ngữ Văn lại đi vào lớp, Dụ Phồn cầm sách giáo khoa, một lúc lâu sau mới quay đầu về.
Chữ trên sách vẫn còn chi chít. Đầu óc Dụ Phồn hơi đờ ra, đọc đoạn hai thế nào cũng không thuộc nổi, dứt khoát đọc lại từ đầu.
Hành niên tứ tuế, cữu đoạt mẫu chí. Tổ mẫu Lưu...Lưu....
Lưu rồi tới gì nữa? ? ? ?
Mẹ nó, cái tên Trần Cảnh Thâm này đúng là độc hại mà.
*Trần Tình Biểu [ Bài biểu tỏ nỗi lòng ] là bài thơ của Lý Mật ở thời Tam Quốc, mình giữ nguyên cách đọc Hán Việt, còn mọi người ai tò mò có thể lên google để đọc bản dịch thơ nhé.