Hai ngày sau lễ khai máy, Tần Lam có cảnh quay đầu tiên. Từ sáng sớm đã có mặt ở phim trường, trang điểm làm tóc, chuẩn bị tạo hình. Nàng vừa ngồi trang điểm vừa xem lại kịch bản, Cẩn Ngôn đứng bên cạnh xem kịch bản chăm chú không kém. Tần Lam nhìn cô

- Khỉ con, em tập thoại với chị được không?

- Được ạ. Chị muốn tập đoạn nào?

- Phân đoạn Ngụy Anh Lạc quỳ nhận tội sau thiên thu của hoàng hậu.

- Được ạ. Chị bắt đầu đi.

- Mọi người đều về hết rồi, bổn cung cũng đã ban thưởng cho tú phường, sao ngươi vẫn còn quỳ ở đây?

Giọng nói của Tần Lam vốn đã rất ngọt ngào, nay thêm vào mấy phần đoan trang, trầm ổn, thực sự khiến người khác nghe ra giọng nói của mẫu nghi thiên hạ

- Hoàng hậu nương nương, nô tài muốn thỉnh tội với người.

- Oh... Ngươi có tội gì?

- Thực ra, tú phường vô ý làm mất chỉ khổng tước, nô tài bất đắc dĩ phải dùng tơ lông đuôi hươu để thay thế. Lúc nãy ở đại điện, vì muốn qua ải nên nói đại một lý do.

- Bổn cung sớm đã biết rồi. Tú phường mỗi năm đều tặng bổn cung một bộ triều phục nhưng chưa từng dùng loại tơ này. Bổn cung không muốn lật tẩy ngươi vì hôm nay là thiên thu của bổn cung, không muốn xảy ra chuyện gì không vui. Ngươi hiểu không?

- Nương nương nhân từ, nô tài ghi nhớ trong lòng.

- Nhĩ Tình nói, lúc đó ở ngoài điện, ngươi luôn cố kéo dài thời gian. Ngươi đang đợi cái gì?

- Hoàng hậu nương nương không trách tội. Nô tài mới dám nói.

- Bổn cung tha ngươi vô tội. Nói đi.

- Hoàng hậu nương nương nhận nhiều long ân. Hôm nay, hoàng thượng chắc chắn sẽ tặng lễ vật tới. Vậy nên nô tài cứ đợi, mượn gió đông của hoàng thượng làm cho nương nương vui. Vậy thì lúc nô tài vào điện bẩm báo, hoàng hậu nương nương sẽ không nổi trận lôi đình.

- Ngươi to gan lắm!

- Nô tài đã sớm chuẩn bị rồi. Nếu nương nương giáng tội, xin hãy phạt một mình nô tài, đừng liên lụy đến người vô tội ở tú phường.

- Ngươi không sợ chết sao?

- Nô tài sợ. Nhưng có sợ cũng vô dụng, là sống hay chết, đều nằm trong tay hoàng hậu nương nương.

Tần Lam bật cười thành tiếng, Cẩn Ngôn ngẩng lên nhìn nàng

- Lam tỷ... Em sai thoại sao?

- Không có.

- Vậy sao chị lại cười?

- Có lẽ bị kịch bản này dẫn dắt. Nha đầu Anh Lạc này quả thực quá tinh ranh, rất đáng yêu.

- Chị thích Anh Lạc đến vậy sao?

Cẩn Ngôn không nhịn được hỏi lại, trên khuôn mặt ngoại trừ tò mò còn biểu hiện chút gì đó giống như là bất mãn. Tần Lam đã hoàn thiện tạo hình, đứng dậy

- Chị rất thích Anh Lạc - Nàng chạm nhẹ vào chóp mũi cô - Cũng rất thích em!

Cẩn Ngôn nghe đến đó, liền không quản thời gian, địa điểm, xung quanh có ai, cười phát ngốc với nàng. Vu Chính phía sau lên tiếng

- Hai người quả thực vô cùng ăn ý.

- Ông chủ Vu đến sớm quá! - Nàng lịch sự chào hỏi.

- Đương nhiên rồi. Các diễn viên từ sớm đã có mặt ở phim trường, tôi sao có thể lười biếng được chứ. Hơn nữa, không đến sớm thì làm sao có thể thấy được một màn vừa rồi của hai người. Quả thực, Ngô tiểu thư à, cô càng lúc càng khiến tôi tiếc nuối đấy.

Vu Chính một lần nữa hướng sang cô. Cẩn Ngôn vẫn giữ thái độ vừa lịch sự vừa thận trọng

- Xem ra ông chủ Vu đến sớm như vậy là để chê cười tôi rồi. Nữ chủ của ông, tôi vẫn là ngàn vạn lần không dám nhận.

- Ngô tiểu thư vẫn cứ khiêm tốn như vậy. Vậy mà trước đây tôi nghĩ cô là người tâm cao khí ngạo cơ.

Cẩn Ngôn có chút đau đầu, đối diện với Vu Chính, mỗi câu nói, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt của ông ta đối với cô đều mang thâm ý. Nên đề phòng hay nên trông cậy? Thực sự khó dò...

- Lam tỷ - Vu Chính quay sang nàng - Trang phục đã được mang đến rồi.

- Ah được, cảm ơn ông chủ Vu. Khỉ con, đi nào.

Cẩn Ngôn ngoan ngoãn đi theo đợi nàng thay trang phục. Trong lòng vẫn không ngừng băn khoăn về Vu Chính. Cô nên hay không hỏi thẳng ông ta? Trong khi cô còn chưa tìm ra đáp án thỏa đáng, nàng đã thay xong trang phục. Tần Lam nhẹ nhàng bước tới, dùng chất giọng mềm mỏng khi vào vai hoàng hậu để gọi cô

- Khỉ con.

Cẩn Ngôn từ từ ngẩng lên nhìn nàng. Tần Lam dịu dàng mỉm cười với cô. Trong một giây, Cẩn Ngôn như chết lặng... Con người trước mặt, dịu dàng đoan trang, nụ cười ấm áp, giọng nói dịu dàng, tư thái mẫu nghi thiên hạ, phảng phất dường như không phải Tần Lam... Không phải Tần Lam mà chính là hoàng hậu... Phú Sát hoàng hậu, Phú Sát Dung Âm...

Cẩn Ngôn cảm thấy toàn thân có chút vô lực... Người đứng trước mặt cô là ai? Là Tần Lam, là diễn viên cô cần đi theo chăm sóc? Hay là hoàng hậu, là bóng hình trong giấc mơ mà cô theo đuổi suốt bao nhiêu năm qua? Cô không biết... Thực sự không thể phân biệt...

Tần Lam thấy cô không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn mình liền đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô

- Khỉ con. Khỉ con. Cẩn Ngôn à!

- Dạ?

Cẩn Ngôn cuối cùng cũng thoát được mộng cảnh, ngơ ngác hỏi lại nàng

- Có chuyện gì vậy Lam tỷ?

- Chị phải hỏi em câu ấy mới đúng, em nghĩ gì vậy?

- Em nghĩ... Tạo hình này của Lam tỷ cũng đẹp quá rồi! Mỹ mạo đoan trang, mẫu nghi thiên hạ!

- Lẻo mép quá!

Tần Lam mỉm cười mắng cô một câu lấy lệ. Nhân viên tổ trang phục chạy đến bên cạnh nàng

- Lam tỷ, còn giày nữa...

Cẩn Ngôn nhìn xuống, thấy nàng vẫn đang đi đôi dép bông hình con thỏ, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, con người nàng cái gì cũng tốt, tại sao thỉnh thoảng lại bị ngơ ngơ thế này... Cô nhận lấy đôi giày, mỉm cười nhẹ nhàng

- Cảm ơn cô nhé!

Nhân viên tổ phục trang rời đi, Cẩn Ngôn với một cái ghế gần đó

- Lam tỷ, chị ngồi xuống đi, em giúp chị đi giày.

- Thực ra không cần...

- Nhanh nào, ngồi xuống đi!

Cẩn Ngôn nhanh chóng giục Tần Lam ngồi xuống, tránh để nàng từ chối thêm. Cô quỳ xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng giúp nàng đi giày. Tần Lam có chút buồn cười

- Chị cảm thấy em thật sự nhập vai rồi đó. Nhìn xem, có giống đang hầu hạ hoàng hậu thật không?

- Chị chính là hoàng hậu của em - Cẩn Ngôn buột miệng.

Tần Lam có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã khôi phục, tỏ ra không đồng ý với với cô

- Em đã từng thấy một hoàng hậu nào bị quản chặt như em quản chị chưa?

Cẩn Ngôn im lặng mỉm cười, sao lại chưa thấy chứ...

Những cảnh quay đầu tiên không thể làm khó được nàng. Tần Lam chân thực tạo nên hình ảnh của một vị hoàng hậu thông tuệ, đoan trang nhưng lại luôn mang trên mình nỗi đau mất hài tử, ánh mắt, nụ cười đều ẩn ẩn bi thương. Tuy nói rằng, vai diễn này không thể làm khó diễn xuất của Tần Lam nhưng thực sự đã gây một chút khó khăn với tính cách của nàng. Hoạt bát như Tần Lam, mỗi lần đạo diễn hô cắt, nàng lại giống như được giải thoát. Có thể thoải mái nói chuyện, trêu đùa với các diễn viên khác, thậm chí là bày trò nghịch ngợm, chẳng khác nào một đứa trẻ chưa chịu lớn. Cẩn Ngôn đối diện với những hình ảnh ấy chỉ có thể mỉm cười cưng chiều. Phú Sát hoàng hậu trong mắt thế nhân dù là một hiền hậu hoàn mỹ vô khuyết nhưng có lẽ, có thể sống cuộc đời vui vẻ tự do giống như Tần Lam bây giờ mới là điều nàng thật sự mong muốn.

Thời gian ở đoàn phim, duy nhất chỉ có một điều khiến Cẩn Ngôn không hài lòng, đó chính là nữ diễn viên vào vai Ngụy Anh Lạc. Có thể nói, dựa trên kịch bản, tình cảm của Ngụy Anh Lạc và Phú Sát hoàng hậu rất đặc biệt, nữ diễn viên không rõ là đã nhập vai, đã thật lòng yêu quý Tần Lam hay vì bất kì lý do nào khác mà lại rất thích quấn lấy nàng. Gần như toàn bộ thời gian trên phim trường, cô ta đều bám lấy nàng, dùng đủ mọi loại lý do từ muốn tập thoại, muốn học hỏi kinh nghiệm, muốn cùng nàng xem một thứ gì đó, đến cả mua đồ ăn để lấy cớ ăn cùng nàng cũng đã làm qua. Thực ra vốn đây không phải vấn đề gì lớn, việc Tần Lam dịu dàng lại vui vẻ, trên phim trường luôn gợi chuyện chọc cười mọi người khiến ai cũng thích nàng, nam nhân nhìn thấy nàng liền muốn yêu, nữ nhân cũng không tránh khỏi sức hút của nàng là điều hết sức bình thường. Cẩn Ngôn vốn đã quen, quen đến bình thản đối với loại chuyện này. Có điều, cô thực sự nhìn không quen nổi việc nữ diễn viên kia bám theo nàng, trên phim trường cùng nhau tương tác thì bỏ đi, cô không tính toán, tại sao đến cả khi tắt máy quay cũng không chịu rời khỏi nàng? Cái dáng vẻ tỏ ra bản thân ngây thơ, đáng yêu để làm nũng với nàng của cô ta khiến Cẩn Ngôn gai mắt, diễn xuất cũng quá kém cỏi đi! Suốt ngày giả bộ để động chạm với nàng, không có chút liêm sỉ nào! Biết vậy từ đầu cô nhận vai Ngụy Anh Lạc cho rồi...

Hôm nay Tần Lam kết thúc cảnh quay sớm một chút, không đến nỗi tối khuya như mọi ngày, trở về phòng nghỉ để nghỉ ngơi. Vu Chính đối với nàng thực sự rất coi trọng. Phòng nghỉ của Tần Lam, đại khái cũng coi như là rộng rãi thoải mái nhất trong số các diễn viên. Vừa tắm xong liền nghe tiếng gõ cửa, Tần Lam chân trần chạy ra mở cửa

- Khỉ con, em vừa đi đâu vậy?

- Hóng mát một chút. Tối rồi sao chị còn gội đầu? Gội đầu xong sao lại không biết sấy tóc, để ướt như vậy? Dép của chị đâu sao lại đi chân đất? Nhanh đi vào phòng, lỡ cảm lạnh thì sao?

Cẩn Ngôn nhìn nàng từ trên xuống dưới, không hài lòng nói một tràng, không cho nàng cả cơ hội giải thích đã đẩy nàng vào phòng, ấn xuống ghế, tiện thể ngó xung quanh tìm rồi nhặt đôi dép của nàng, tự mình cúi xuống đi cho nàng. Sau đó tiếp tục lục tìm máy sấy, cắm điện, dự định sấy tóc cho nàng. Tần Lam lập tức từ chối

- Không cần đâu. Chị tự làm được mà.

- Chị ngồi yên đấy cho em đi!

Cẩn Ngôn cứng rắn không cho nàng động tay vào, bắt đầu khởi động máy, sấy tóc cho nàng. Tần Lam rảnh rỗi, không biết lại thả trôi suy nghĩ đến tận phương trời nào

- Lam tỷ, chị đang nghĩ gì vậy?

- Chị nghĩ... Ngày chị còn bé, mẹ cũng hay sấy tóc cho chị như thế này. Đã lâu rồi chưa gặp lại ba mẹ, thật sự rất nhớ họ...

Cẩn Ngôn nghe ra nỗi buồn và cả sự ân hận từ trong giọng nói của nàng, không biết nên nói gì cho phải

- Ừm... Thực ra... Công nghệ bây giờ phát triển, tuy xa nhau vẫn có thể nhìn thấy nhau mà. Hơn nữa, em nghĩ sau khi phim quay xong, chị nhất định sẽ có thời gian đi gặp ba mẹ thôi. Lam tỷ, đừng buồn...

- Ừ, thực ra nếu không có quảng cáo lần trước của Bách Gia, chị đã có thể gặp ba mẹ rồi, đáng tiếc phải thất hẹn với họ...

- Vậy ạ...

Cẩn Ngôn nghe đến đây có chút cảm giác có lỗi. Tuy cô không hối hận vì đã chọn Tần Lam làm đại ngôn lần đó, việc ấy đối với Bách Gia hay với sự nghiệp của nàng đều có lợi. Nhưng vì việc đó lại khiến nàng mất đi cơ hội gặp lại người thân, thất hẹn với ba mẹ, trong lòng cô cảm thấy vô cùng đáng tiếc...

Cẩn Ngôn sấy tóc xong, giúp nàng lấy dưỡng tóc bôi lên, coi như hoàn thành. Tần Lam mỉm cười với cô

- Khỉ con, cảm ơn em.

Cẩn Ngôn vốn định nói thêm mấy câu giúp nàng vui vẻ lại nghe thấy tiếng gõ cửa, đi ra mở cửa liền nhìn thấy "Ngụy Anh Lạc" đứng đó. Cô ta nhìn thấy cô nhếch mép hỏi

- Trợ lý Ngô cũng ở đây sao?

- Tôi là trợ lý của Lam tỷ, không ở bên cạnh chị ấy thì đi đâu?

Cẩn Ngôn cũng không thèm nể mặt, đáp lại. Thực ra, trong lòng cô và cô ta đều hiểu rõ, cả hai đối với nhau không hề có cảm tình, thậm chí, nếu có cơ hội để làm người kia bẽ mặt nhất định sẽ không bỏ qua. Có điều vì công việc vẫn sẽ phải chạm mặt nhau, phải phối hợp với nhau nên ít nhiều, mỗi ngươi cũng phải chịu lùi nửa bước để giữ hòa khí

- Muộn rồi, nếu cô đã quay xong thì về phòng nghỉ ngơi đi, còn chạy qua đây làm gì? - Ý tứ đuổi người rất rõ ràng.

- Tôi qua tìm Lam tỷ, cô quản được sao?

- Tôi không thèm quản cô, nhưng là trợ lý của Lam tỷ, tôi có trách nhiệm lo lắng cho chị ấy.

Cuộc cãi vã còn chưa có hồi kết, tiếng Tần Lam từ trong phòng vọng ra

- Tiểu Khả đấy à?

- Lam tỷ~

Cô ta đổi giọng ngọt ngào gọi nàng, cười đắc ý với cô rồi vượt qua cô bước vào trong. Cẩn Ngôn nghiến răng, đóng cửa lại quay vào theo. Vừa quay lại đã thấy cô ta ngồi sát lại chỗ nàng

- Hoàng hậu nương nương, Anh Lạc nhớ người rồi - Cô ta ôm lấy cánh tay nàng.

- Nói linh tinh gì vậy chứ? - Tần Lam bật cười.

- Lam tỷ, em mua một ít đồ ăn đêm, chị muốn cùng ăn không?

Õng ẹo cái gì, thật ngứa mắt... Cẩn Ngôn tiến tới, trực tiếp đẩy lại hộp đồ ăn về phía cô ta

- Thật ngại quá, Lam tỷ hiện tại đang giảm cân, không thể ăn đêm, lãng phí ý tốt của Đường tiểu thư rồi.

- Trợ lý Ngô cẩn thận quá.

- Đó là đương nhiên rồi.

Mỗi người một câu không ai chịu. Tần Lam cảm thấy không khí đột nhiên kì quái liền mỉm cười nhẹ nhàng

- Tiểu Khả, xin lỗi em nhé. Chị thật sự không ăn được.

- Không sao ạ. Ăn khuya chỉ là để "mua chuộc" chị thôi. Còn việc chính là em muốn tập thử với chị phân cảnh ngày mai.

Ngụy Anh Lạc, nói đúng hơn là Đường Duệ Khả, nữ diễn viên thủ vai Ngụy Anh Lạc, Cẩn Ngôn cảm thấy, để cô ta đóng vai này thật lãng phí, loại khí chất bạch liên hoa này, đáng lẽ phải để cô ta đóng hồ ly chín đuôi đi chứ! Đáng tiếc, nhan sắc có hạn của cô ta lại không cho phép chuyện đó xảy ra. Nhìn Duệ Khả lôi kịch bản ra, Cẩn Ngôn thực sự khó chịu, mấy giờ rồi còn làm phiền người ta như vậy?

- Đường tiểu thư, thật xin lỗi, đến giờ Lam tỷ phải nghỉ ngơi rồi, hay là cô về trước đi.

- Tôi chỉ muốn cùng Lam tỷ tập một đoạn thôi mà - Duệ Khả không từ bỏ.

- Kịch bản để mai tập trước khi quay cũng được nhưng nếu nghỉ ngơi không đủ sẽ khiến cơ thể mệt mỏi, không đủ tinh thần làm việc, hiệu suất sẽ không cao - Cẩn Ngôn không chịu lùi.

- Lam tỷ, hình như trợ lý của chị không thích em, lần nào cũng đuổi em như đuổi tà vậy... - Duệ Khả quay sang làm nũng với nàng.

Cẩn Ngôn nghe đến đây liền nhếch mép một cái, đúng là một con hồ ly xấu xí. Cô dùng chiêu thức nhìn người bằng nửa con mắt trong truyền thuyết nhìn cô ta

- Đường tiểu thư, hình như cô hiểu lầm gì đó rồi thì phải. Đối với tôi, ngoại trừ Lam tỷ ra, tôi cảm thấy bản thân không có thời gian, tình cảm để thích bất kỳ một diễn viên nào khác, càng không có trách nhiệm hay nghĩa vụ phải quan tâm đến cảm xúc, quyền lợi của người khác ngoài Lam tỷ. Không phải tôi ghét cô, chỉ là cô không phải chị ấy, vậy nên cô không nằm trong phạm vi quan tâm của tôi, chỉ vậy thôi.

Một câu nói, ý tứ chính là tôi không thèm để cô vào mắt đâu, gì mà thích với không thích, cô đối với tôi không xứng đáng có tên họ.

Không khí càng nói càng căng thẳng, Tần Lam một lần nữa xen vào dập lửa

- Được rồi, Tiểu Khả, bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai em có cảnh quay sớm, trở về nghỉ ngơi đi, kịch bản để trước khi diễn rồi thử sẽ tốt hơn, được không?

- Vâng ạ, em nghe chị.

Duệ Khả cười với nàng rồi đứng dậy trở về phòng. Cẩn Ngôn thấy cô ta đi rồi cũng thoải mái hơn hẳn, mỉm cười với Tần Lam

- Lam tỷ, nghỉ ngơi thôi.

- Hình như em thực sự không thích Duệ Khả? - Nàng hỏi cô.

- Cái gì mà thích với không thích chứ, em nói rồi, em không quan tâm cô ta, người em quan tâm chỉ có một mình chị thôi. Chị đi nghỉ ngơi đi, mai còn nhiều cảnh lắm.

Tần Lam đứng dậy vươn vai, vặn người một chút, nhẹ giọng than thở

- Ngày nào cũng phải giữ mình đoan trang, giữ đến toàn thân phát mỏi luôn rồi...

- Được rồi, chị lên giường đi, em giúp chị xoa bóp.

- Được a~

Tần Lam ngoan ngoãn nằm lên giường, Cẩn Ngôn ngồi một bên xoa bóp cho nàng, cố hết sức để làm người kia thoải mái

- Khỉ con, có em ở bên cạnh thật tốt...

Tần Lam khẽ nhắm mắt nói một câu. Tâm tình của con khỉ nào đó càng thêm mấy phần vui vẻ. Một lát sau, hơi thở của nàng đã dần dần trở nên đều đặn, có lẽ vì thoải mái nên đã ngủ mất. Cẩn Ngôn đợi một lát để người kia ngủ say mới nhẹ nhàng đặt nàng nằm trở lại, để điều hòa ở mức vừa phải, chỉnh lại tấm chăn mỏng đắp cho nàng rồi mới nhẹ nhàng rời đi...

Ngày hôm sau, Tần Lam thực sự phải quay rất nhiều cảnh, hiện tại đang cùng Duệ Khả quay cảnh hoàng hậu đuổi Anh Lạc đi. Nàng nhìn cô ta

- Ngụy Anh Lạc! Ngươi còn muốn lừa dối bổn cung?

- Phải, Anh Lạc...

- Cắt!

Tiếng đạo diễn hô lên. Vu Chính tiến lại gần Duệ Khả

- Duệ Khả, ở đoạn này, cô phải diễn chậm lại một chút, thể hiện được sự biến đổi trong cảm xúc, trong nội tâm nhân vật, cô hiểu không?

- Nhưng mà Vu tổng, đoạn này chỉ là một câu thoại đơn giản, trọng tâm nằm ở phía sau chứ không phải ở đây.

- Cô nãi nãi à, chúng ta quay cảnh này năm lần rồi, sao tôi nói mãi cô không hiểu vậy? Đọc kỹ lại kịch bản! Mọi người nghỉ ngơi một chút.

Vu Chính cho mọi người trong đoàn nghỉ ngơi để Duệ Khả có thêm thời gian đọc kịch bản. Cô ta quay sang nhìn nàng

- Lam tỷ, lúc nãy em thể hiện không tốt sao?

- Không phải là không tốt, chỉ là thiếu mất một chút cảm xúc. Cố gắng hiểu nhân vật và tình huống hơn là được. Cố lên! - Tần Lam dịu dàng khích lệ.

- Lam tỷ, đúng là chỉ có chị là tốt nhất! - Duệ Khả tươi cười với nàng.

- Đúng là khả năng không đủ thì làm gì cũng khó.

Cẩn Ngôn đi đến đưa nước cho Tần Lam, ngứa mắt cô ta liền bâng quơ nói một câu châm chọc. Duệ Khả nghe thấy liền nổi xung

- Cô nói cái gì?

- Tôi chỉ nói bâng quơ thôi mà, sao Đường tiểu thư đột nhiên lại tức giận như vậy? - Cẩn Ngôn khinh khỉnh đáp lại.

- Cô! - Duệ Khả tức giận chỉ mặt cô.

- Cẩn Ngôn à... - Tần Lam khẽ gọi cô.

- Vậy được - Duệ Khả khinh thường nhìn lại Cẩn Ngôn - Cô có giỏi thì diễn đi!

- Đường tiểu thư, dù sao đây cũng là vai diễn của cô...

- Sao? Sợ rồi hả? Sợ rồi thì xin lỗi tôi, tôi có thể bỏ qua. Mà không, quỳ xuống xin lỗi!

Cẩn Ngôn nhíu mày, con hồ ly xấu xí này bị điên rồi sao?

- Lam tỷ!

- Hả... À ừ... Sao? - Cô đột nhiên lớn tiếng gọi khiến nàng giật mình.

- Lam tỷ, chị có thể giúp em một chút, cùng em diễn một đoạn không? Coi như tập lại kịch bản.

- Cũng được.

Tần Lam đồng ý, dù sao thái độ coi thường của Duệ Khả với Cẩn Ngôn cũng khiến nàng thấy không thoải mái lắm. Cẩn Ngôn lấy kịch bản từ tay Duệ Khả, lạnh nhạt nói

- Cô đừng có hối hận.

- Chưa biết ai là người cười đến cuối cùng đâu - Cô ta không chịu thua.

Vu Chính chứng kiến một màn như vậy, mỉm cười âm thầm ra hiệu cho quay phim chuẩn bị ghi lại những cảnh tiếp theo. Một lát sau...

- Nô tài nghe nói, Dụ thái phi là hung thủ sát hại tỷ tỷ nên đã đến hỏi mấy câu - Cẩn Ngôn bắt đầu.

Tần Lam một giây nhập vai, hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi lại

- Sau đó thì sao?

- Sau đó, bà ta bị sét đánh chết, nô tài tay chẳng trở về.

Đôi mắt nàng điềm tĩnh nhìn thẳng vào cô như thể đã nhìn thấu tâm can người trước mặt

- Với bổn cung mà ngươi còn không nói thật?

- Nương nương, nô tài chỉ hỏi bà ta có phải là hung thủ không. Bà ta liền thề với trời, chưa từng làm điều gì ác, chưa từng giết một mạng người, nếu có nửa lời nói sai sẽ bị sa vào địa ngục. Bà ta vừa nói xong câu đó, trên trời xuất hiện một tia sét sáng chói, bà ta liền gục xuống luôn.

- Ngụy Anh Lạc! Ngươi còn muốn lừa dối bổn cung? - Giọng nàng mang theo ba phần quyền uy, bảy phần thất vọng.

Cô hơi cúi đầu, đôi mắt tinh anh khẽ lay động, đứng trước con người này, cô dường như không thể che giấu được điều gì...

- Phải, Anh Lạc thừa nhận đã buông lời lỗ mãng với Dụ thái phi. Nhưng bà ta làm ra điều ác còn dám thề thốt với trời, chọc giận trời xanh, khiến lôi thần hiển linh. Lúc ấy có rất nhiều người đứng đó nhưng không ai hề hấn gì, chỉ có bà ta bị sét đánh trúng. Chứng tỏ bà ta đã giết người còn không biết hối cải, không thể tha thứ!

- Ngươi! - Nàng giận dữ đưa tay chỉ thẳng cô - Ngươi miệng lưỡi lợi hại như vậy, bổn cung không muốn tranh luận với ngươi. Trường Xuân cung tuy lớn, nhưng bây giờ, đã không dung chứa nổi Ngụy Anh Lạc gan to bằng trời! - Nàng dứt khoát nói.

Cảm xúc của cô một lần nữa thay đổi, vẻ mặt ngông cuồng ra sức biện giải đã không còn, đôi mắt nhìn nàng vừa có gì đó giống như lo sợ, lại có chút không thể tin được

- Nương nương... Người đang muốn đuổi Anh Lạc đi?

- Đúng. Từ hôm nay... Bổn cung không cần ngươi ở đây hầu hạ nữa. Đến Tân giả khố, tự mình kiểm điểm lại.

Nàng dứt khoát nói rồi lập tức quay đi, cố giấu đôi mắt đã rưng rưng... Cô không một lời báo trước quỳ xuống, âm thanh phát ra khiến người nghe cũng thấy đau...

- Nương nương... Anh Lạc từng nhận đại ân của người, nguyện cả đời cống hiến. Nương nương đừng đuổi Anh Lạc đi. Anh Lạc từ nay sẽ cẩn thận lời nói, cẩn trọng làm việc, sẽ không trái ý nương nương nữa - Cô nghẹn ngào kìm nén nước mắt.

- Bổn cung không cần ngươi báo đáp, lập tức thu dọn hành lý, rời khỏi đây.

Nàng kiên định nhìn cô, không có vẻ gì là sẽ bị thuyết phục. Cô tiến đến dùng hai tay bám lấy chân nàng

- Nương nương, bây giờ người đang mang thai, hậu cung trên dưới mắt nhìn chằm chằm. Người hãy để Anh Lạc ở bên người đến khi người sinh hạ bình an, chỉ cần người có thể sinh tiểu a ca, Anh Lạc lập tức đi ngay, không ở lại làm chướng mắt người. Nếu người không muốn nghe Anh Lạc biện giải, Anh Lạc nhất định không nói nữa. Chỉ cầu nương nương, cho Anh Lạc lưu lại...

Nàng cười nhạt một tiếng, dáng điệu không coi trọng

- Xem khẩu khí của ngươi, tự tin ngạo mạn. Sao? Trường Xuân cung thiếu ngươi thì bổn cung không thể tự chăm sóc bản thân sao? Nhĩ Tình, Minh Ngọc hầu hạ bổn cung nhiều năm, có ai không chu đáo hơn ngươi, bớt chuyện hơn ngươi? Bổn cung giữ ngươi ở lại chính là tự chuốc lấy phiền phức. Ngươi đi đi. Lập tức đi ngay!

Nàng chỉ tay đuổi cô đi. Cô nhìn nàng, sự kiên định ấy, cô không thể thay đổi... Từ từ buông tay khỏi nàng, lùi lại phía sau, trong mắt cuối cùng chỉ còn lại thương tâm... Cúi đầu

- Nương nương nói phải, Anh Lạc chỉ biết gây phiền phức, không dám xin ở lại. Nhưng Anh Lạc... Từng nhận ân huệ của nương nương. Nếu như ngày nào đó, nương nương cần đến Anh Lạc, nguyện vì nương nương, đầu rơi máu chảy, sinh tử đáp đền.

Cô không kìm nén nổi nữa, nước mắt cứ như vậy, tự nhiên mà chảy xuống. Nàng không nhìn cô, đôi mắt đẫm lệ lại không cho phép rơi xuống

- Đừng nói nữa... Đi đi.

- Nô tài... Nguyện nương nương... Từ nay thân thể khỏe mạnh... Một đời bình an...

Nghẹn ngào cùng nước mắt, cô hành đại lễ với nàng. Nàng vẫn không quay lại nhìn cô. Cô lặng lẽ lùi lại rồi đứng dậy quay lưng bước đi...

- Được rồi, cắt cắt.

Vu Chính vui vẻ tiến vào vỗ tay, cắt đứt mạch cảm xúc thê lương lúc này, mọi người trong đoàn cũng vỗ tay theo. Có người đã rơi nước mắt...

- Chỉ là tập kịch bản thôi mà. Hai người nghiêm túc quá rồi - Vu Chính mỉm cười.

Duệ Khả đứng một bên xem cũng lặng người. Tần Lam và Cẩn Ngôn giống như hoàng hậu và Anh Lạc thật sự vậy, quá chân thực rồi... Cô thậm chí không cần đến tạo hình hay bất kỳ cái gì để tạo nên hình ảnh của Ngụy Anh Lạc, chỉ cần khí chất đó...

Cẩn Ngôn quay lại, Tần Lam mỉm cười đứng đứng dậy giúp cô lau nước mắt

- Khỉ con, em lại nhập tâm quá rồi. Sao? Vừa nãy quỳ như vậy, đầu gối có đau không?

- Em không sao - Cô cười với nàng - Hoàng hậu nương nương đừng đuổi ta đi, thực sự rất đau lòng a~

Cô làm nũng nắm lấy hai tay nàng đung đưa. Tần Lam mỉm cười gõ nhẹ lên đầu cô

- Đừng nháo nữa, chị đuổi thì em sẽ đi sao?

Mặc kệ xung quanh có người, cô và nàng vẫn "tình cảm" như vậy. Đạo diễn lại gần Vu Chính hỏi nhỏ

- Cô gái đó là ai vậy?

- Ngụy Anh Lạc thật sự - Vu Chính không ngần ngại đáp.

- Vậy sao anh không mời cô ấy diễn? - Đạo diễn tò mò.

- Không mời nổi. Cô ấy tự mình có thể tìm được hoàng hậu rồi.

Vu Chính mỉm cười đầy thâm ý nhìn cô và nàng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play