Cẩn Ngôn không biết nên đáp lại Vu Chính thế nào. Tần Lam bên cạnh đã vô tư khen ngợi cô
- Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy, em ấy nhập vai Ngụy Anh Lạc rất tốt, cứ như đang là chính mình chứ không phải diễn xuất - Nàng quay sang cô - Khỉ con, em có học qua diễn xuất không?
- Không có - Cô lắc đầu.
- Vậy là bản năng diễn xuất sao? Có bản lĩnh đấy!
- Lam tỷ, chị đừng trêu em...
- Chị nói thật mà - Nàng tươi cười.
- Lam tỷ nói đúng đấy - Vu Chính lên tiếng - Vai diễn này giống như là sinh ra dành cho cô vậy, trợ lý Ngô.
- Ông chủ Vu, đừng đùa nữa. Tôi đâu có phải diễn viên - Cô lịch sự mỉm cười đáp lại.
- Tôi dĩ nhiên không đùa - Vu Chính không buông tha - Trợ lý Ngô, cô nghĩ sao nếu tôi mời cô vào vai nữ chính của bộ phim này?
Vu Chính kiên định nhìn cô, Tần Lam cũng ngạc nhiên quay sang phía cô. Người trong giới đều biết, Vu Chính là một người rất tùy hứng, thế nhưng cũng biết rằng ông ta không phải một người tùy tiện. Vừa gặp lần đầu đã muốn giao vai nữ chính, hơn nữa, còn giao cho một người ngoại đạo, đó không phải phong cách của ông ta. Cẩn Ngôn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng đáp
- Tôi không có chuyên môn về điện ảnh, không dám nhận trọng trách này, sợ rằng sẽ phá hỏng bộ phim của ông chủ Vu mất.
- Nói vậy là trợ lý Ngô không tin tưởng vào con mắt nhìn diễn viên của tôi rồi - Vu Chính vẫn giữ nụ cười ẩn ý.
- Không dám. Tôi sao có thể nghi ngờ khả năng của ông chủ Vu được chứ. Chỉ là tôi không tự tin vào năng lực của bản thân mà thôi - Cẩn Ngôn lễ độ đáp lại.
- Vậy sao? Vậy trợ lý Ngô thử nói xem, tôi chọn Lam tỷ vào vai Phú Sát hoàng hậu, có đúng người không, có hợp vai không?
Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn nàng. Tần Lam cũng ngước lên nhìn cô vẻ chờ đợi. Cẩn Ngôn duy trì nụ cười lễ độ
- Dĩ nhiên, mắt nhìn của ông chủ Vu không thể sai được. Tôi cũng cảm thấy, Lam tỷ toát lên khí chất mẫu nghi thiên hạ, phù hợp với vai diễn này.
- Trợ lý Ngô đánh giá mắt nhìn của tôi cao như vậy, cũng tự tin vào Lam tỷ như vậy. Tại sao lại không tin đánh giá của tôi về cô?
Cẩn Ngôn tích cực suy nghĩ để tìm ra một câu trả lời thoả đáng, thế nhưng chưa kịp nghĩ ra đã nghe thấy Tần Lam lên tiếng
- Ông chủ Vu, tôi vẫn còn ngồi ở đây mà, dùng tôi làm lá chắn để uy hiếp người của tôi, chiêu này thật không nể mặt quá - Nàng mỉm cười.
- Lam tỷ nói đùa rồi, tôi nào dám có ý đó chứ - Vu Chính đáp lời nàng - Vậy thế này đi, Lam tỷ, trợ lý Ngô, hai người cứ cầm kịch bản về, nghiên cứu kĩ rồi cho tôi câu trả lời. Dù sao Phú Sát hoàng hậu và Ngụy Anh Lạc cũng là hai nhân vật rất quan trọng của Diên Hy công lược, tôi đợi câu trả lời của hai người.
- Cảm ơn ông chủ Vu.
Nàng đứng lên, mỉm cười bắt tay với Vu Chính. Ông ta bắt tay nàng xong liền hướng sang cô
- Trợ lý Ngô, tôi cũng rất mong chờ câu trả lời của cô đấy. Dù thế nào, với tôi, cô cũng chính là Ngụy Anh Lạc.
Cô bắt tay ông ta, nở nụ cười tiêu chuẩn. Thâm ý toát lên từ ánh mắt, cô hoàn toàn có thể nhìn ra...
Ra khỏi văn phòng của Vu Chính, Tần Lam vui vẻ hỏi cô
- Khỉ con, em thực sự chưa từng học qua diễn xuất à?
- Thật mà, em nói dối chị làm gì chứ.
- Chị thực sự rất ngạc nhiên đấy, nhanh như vậy có thể nhập vai, thuộc thoại cũng rất tốt. Nếu thực sự chưa từng được học thì bản năng diễn viên của em cũng mạnh thật. Em có ý định gia nhập giới giải trí không?
- Không ạ - Cẩn Ngôn lập tức lắc đầu - Em cảm thấy, so với việc làm người nổi tiếng thì làm trợ lý cho chị vẫn dễ chịu hơn nhiều.
- Vừa xinh đẹp vừa có thiên phú như em, thật lãng phí... - Tần Lam thay cô nuối tiếc.
- Không phải Lam tỷ nhập vai còn tốt hơn em sao. Em hoàn toàn bị diễn xuất của chị dẫn dắt đấy - Cẩn Ngôn đánh trống lảng.
- Dù sao chị cũng lăn lộn trong nghề cả chục năm rồi. Bắt buộc phải trau dồi diễn xuất nếu không muốn bị khán giả ghét bỏ. Có điều...
- Sao ạ?
- Chị cũng cảm thấy nhân vật Phú Sát hoàng hậu này rất đặc biệt.
- Đặc biệt sao?
- Đúng vậy. Trong thời gian ngắn như vậy, lại chỉ diễn một đoạn nhỏ nhưng chị lại cảm thấy, bản thân có thể cảm nhận được bao nhiêu gánh nặng đang đè lên vai vị hoàng hậu này, bao nhiêu mâu thuẫn, giằng xé của nhân vật, chị dường như đều thấy... Cảm giác vô cùng kì diệu...
Tần Lam ngồi vào xe, tiếp tục lật kịch bản. Cẩn Ngôn yên lặng ngồi bên cạnh nhìn nàng. Phải, thật kì diệu... Cô cùng nàng về nhà, trên đường đi, cả hai đều im lặng đọc kịch bản nhưng mỗi người lại theo đuổi một suy nghĩ riêng, đến khi chuẩn bị nói lời tạm biệt, Cẩn Ngôn mới như nhớ ra điều gì, quay lại hỏi nàng
- Lam tỷ, bộ phim này, chị có định nhận không?
- Kịch bản này viết rất tốt, hơn nữa, Vu Chính trực tiếp mời, chị cũng khó lòng từ chối.
Nàng không trực tiếp nói có hay không nhưng nghe câu trả lời, cô cũng đoán được ý nàng. Và dự đoán của cô hoàn toàn đúng, Tần Lam nhận bộ phim lần này. Còn lời mời nữ chính mà Vu Chính dành cho cô, lẽ dĩ nhiên, Cẩn Ngôn từ chối. Cô chưa điên đến mức đã giấu ba đi làm trợ lý cho Tần Lam mà bây giờ lại cùng nàng đi đóng phim, chuyện đó chắc chắn sẽ đến tai ba cô, mà một khi đến tai ông, nhất định sẽ là kết cục không tốt đẹp gì...
Cẩn Ngôn một mình đến gặp Vu Chính nói chuyện. Ông ta vừa nhìn thấy cô liền vui vẻ
- Ngô tiểu thư, cô đến sớm hơn tôi nghĩ đấy.
Thay đổi xưng hô khiến cô có chút ngạc nhiên nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, lịch sự đáp lại
- Ông chủ Vu đã coi trọng tôi như vậy, tôi nhất định phải tới rồi.
- Ngô tiểu thư, mời ngồi.
- Cảm ơn.
- Thế nào, Ngô tiểu thư, cô đã có câu trả lời rồi chứ?
- Ông chủ Vu, Lam tỷ nhờ tôi gửi lời đến ông, kịch bản này, chị ấy rất thích, nhất định sẽ cố gắng hết sức, không làm ông thất vọng.
- Vậy cô giúp tôi gửi lời đến Lam tỷ, tôi rất vui vì có thể cùng cô ấy hợp tác. Mong lần hợp tác này sẽ thành công.
- Tôi nhất định sẽ chuyển lời. Còn về chuyện, ông chủ Vu muốn mời tôi làm nữ chính, tôi xin được từ chối - Cô bắt đầu đi vào chủ đề chính.
- Sao vậy? Cô thấy kịch bản chưa tốt sao? Hay chưa đủ thu hút cô? Nói xem tôi có thể sửa được không.
- Dĩ nhiên không phải do kịch bản. Nội dung thực sự rất tốt. Có điều, tôi biết tự lượng sức mình. Một vai diễn như thế này, người ngoại đạo như tôi thực sự không thể làm nổi. Chỉ sợ nếu cố chấp thử sẽ làm giảm chất lượng của bộ phim.
- Cô thực sự muốn từ chối? - Vu Chính nhướn mày.
- Tôi thực sự không đủ khả năng - Cẩn Ngôn nhã nhặn đáp.
- Vậy thì thật đáng tiếc. Tôi không thể có được Ngụy Anh Lạc thật sự rồi - Vu Chính lắc đầu buồn bã.
Câu nói này xem ra không bình thường... Thế nhưng Cẩn Ngôn hiện tại còn một thắc mắc lớn hơn
- Ông chủ Vu, tôi có thể hỏi ông một câu không?
- Ngô tiểu thư cứ hỏi.
- Kịch bản này, ông lấy cảm hứng từ đâu để viết vậy?
Sao có thể không hỏi... Nội dung câu chuyện này, đối với Cẩn Ngôn vô cùng chân thực, cứ như đang vẽ lại viễn cảnh "kiếp trước" trước mặt cô vậy. Chỉ có điều, câu chuyện này quá bi thương, tất cả mọi người đều lần lượt rời đi, chỉ để lại một mình Ngụy Anh Lạc trơ trọi, dù trở thành hoàng quý phi cao cao tại thượng nhưng lại mất đi toàn bộ trân ái của đời mình... Cẩn Ngôn không phải không thể diễn, thậm chí cô còn rất muốn thử một lần được sống lại trong hoàn cảnh ấy. Có điều, cô không thể chịu đựng được nỗi bi thương ấy, nhìn những người thân bên cạnh mình, từng người từng người một ra đi. Nhất là người đó... Hoàng hậu của cô, Dung Âm của cô... Khi Cẩn Ngôn đọc đến phân cảnh hoàng hậu băng thệ, nước mắt không thể cầm được cứ thế tuôn rơi. Nỗi đau đớn, sự sợ hãi cứ thế dần dần xâm chiếm trong cô, đến mức cô lập tức nhấc điện thoại gọi cho Tần Lam, đến khi nghe thấy giọng nàng, cô mới dần dần bình tâm lại, nói rằng mình nhầm số... Có điều, kịch bản này mới chính là loại chuyện mà khán giả muốn xem, cô không thể yêu cầu sửa kịch bản thành câu chuyện hạnh phúc cho tất cả được, điều đó là không tưởng... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cẩn Ngôn vốn nghĩ, bản thân là người duy nhất trên đời biết câu chuyện này, thật không ngờ lại có người thứ hai biết. Không những vậy, còn đem câu chuyện đó viết thành phim, muốn Tần Lam đóng Phú Sát Dung Âm, muốn cô đóng Ngụy Anh Lạc, đây nhất định không phải là trùng hợp!
Cẩn Ngôn bình tĩnh, kiên định nhìn Vu Chính. Ông ta vẫn giữ ánh mắt cùng nụ cười nhàn nhạt đầy ẩn ý như ngày đầu gặp
- Ngô tiểu thư hỏi tôi lấy cảm hứng từ đâu sao? Tôi nghĩ trong lòng cô tự hiểu rõ chứ.
- Ông chủ Vu, tôi không phải người trong ngành, cũng là kẻ ngu muội không có mắt nhìn gì, sao có thể đoán được ý tưởng của một biên kịch lâu năm như ông chứ - Cô thận trọng đáp lại.
- Ngô tiểu thư lại khiêm tốn rồi - Vu Chính cười thành tiếng - Tôi cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi. Có chăng chỉ là một kẻ ngông nghênh ngang tàng trong mắt người khác, một kẻ bệnh thần kinh có thể nghĩ ra những câu chuyện không tưởng, không ai dám nghĩ đến thôi mà.
- Vậy là câu chuyện được viết hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng của ông?
- Tất nhiên cũng phải dựa trên ghi chép lịch sử. Còn nếu Ngô tiểu thư muốn coi đó hoàn toàn là sản phẩm tưởng tượng thì chúng ta cứ cho là như vậy đi.
Cẩn Ngôn yên lặng. Con người này khiến cô thấy rất khó hiểu. Có những lúc cảm thấy như ông ta biết tất cả, đang cố gắng thể hiện cho cô thấy là mình biết. Nhưng có lúc lại cảm thấy như ông ta chỉ là một kẻ may mắn mà ăn nói kiêu căng thôi... Nếu thực sự ông ta biết chuyện của tiền kiếp, đối với cô có phải là chuyện tốt hay không? Là phúc hay họa, là bạn hay thù, thực sự khó nghĩ...
Tần Lam nhận đã nhận, Cẩn Ngôn từ chối đã từ chối, Diên Hy công lược vẫn phải quay. Vu Chính đã chọn một nữ diễn viên khác thay thế cho Cẩn Ngôn vào vai Ngụy Anh Lạc, còn mời một nữ diễn viên nổi tiếng của HongKong đóng vai Nhàn phi như một sự bảo chứng cho phim. Trang phục, phục sức đều được chuẩn bị kĩ lưỡng từ trước. Phim sẽ khai máy vào mùa hè năm nay, cũng có nghĩa là Tần Lam chuẩn bị phải gia nhập đoàn phim
- Tiểu Ngô, bộ phim lần này, em đi theo chăm sóc Lam tỷ nhé - Quân Bình hướng cô nói.
- Dạ? Em sao? - Cẩn Ngôn ngạc nhiên.
- Dĩ nhiên rồi. Em là trợ lý của Lam tỷ, chị ấy vào đoàn phim rồi vẫn cần có trợ lý đi theo chăm sóc mà.
- Nhưng...
- Sao vậy? Có chuyện gì à?
Đúng là có chuyện... Suốt thời gian qua, cô đi theo làm trợ lý cho nàng, nhờ sự bao che, giúp đỡ của Tử Tân, Thi Mạn, Đàm Trác mới có thể thoát được sự kiểm soát của ba cô. Nhưng đó là trong trường hợp cô vẫn còn ở Bắc Kinh, vẫn ngày ngày đi đi về về như không có chuyện gì. Còn nếu lần này theo Tần Lam gia nhập đoàn phim sẽ phải đến phim trường Hoành Điếm ở Chiết Giang, ít nhất cũng mất mấy tháng, làm cách nào có thể qua mặt ba cô được...
- Em... Cần sắp xếp một số việc nữa... - Cô gượng gạo đáp lại Quân Bình.
- Cũng được, nhưng phải nhanh lên nhé.
- Vâng ạ...
Cẩn Ngôn nói chuyện với Quân Bình xong liền rút điện thoại nhắn tin cho Tử Tân
[Gửi cho mình tất cả tài liệu liên quan đến hoạt động kinh doanh của Bách Gia ở Chiết Giang]
[Có chuyện gì thế?]
[Chuyện gấp]
[Được, mình làm ngay]
Tử Tân giúp cô tìm kiếm, tổng hợp tài liệu rồi gửi lại. Đêm đó, Cẩn Ngôn gần như đã thức trắng đêm để nghiên cứu tài liệu, chủ yếu chính là để tìm ra những lỗ hổng, những điểm còn thiếu xót trong kinh doanh của tập đoàn. Ngày hôm sau, cô cũng xin về sớm để kịp ăn tối với ba
- Ba à, sắp tới con muốn đến Chiết Giang khảo sát - Cô mở lời.
- Khảo sát? Có dự định gì sao?
- Dạ, con đã xem qua các tài liệu, Bách Gia ở Chiết Giang chủ yếu kinh doanh du lịch nghỉ dưỡng, vì khí hậu vùng này khá tốt, cảnh sắc cũng đẹp. Có điều loại hình này mặc dù lợi nhuận tốt nhưng chưa tận dụng hết được lợi thế của vùng đất này. Thêm vào đó, yêu cầu của thị trường càng lúc càng cao, hiện tại, khái niệm đi nghỉ đã không còn dừng lại ở việc tìm một nơi để nghỉ dưỡng nữa, mọi người dần dần đều muốn ngoài nghỉ ngơi có thể tìm hiểu đôi chút về vùng đất mình đến. Vậy nên nếu chúng ta có thể phát triển du lịch văn hóa, du lịch khám phá ở nơi này kết hợp với kinh doanh các sản phẩm địa phương thì mới là hướng phát triển bền vững.
- Cũng tốt, thay đổi cho phù hợp với thị trường là điều cần thiết - Ngô ba gật gù - Vậy con cử một đoàn công tác đến đó khảo sát là được rồi, sao phải đích thân đi?
- Ba, suốt mấy năm qua, con luôn ngồi trong văn phòng nghe báo cáo khảo sát của người khác. Thực tế bên ngoài, con cũng muốn được tận mắt thấy. Ngày nào cũng ở văn phòng từ lúc mặt trời lên cho đến khi mặt trời khuất bóng cũng chưa rời khỏi. Lần này, con cũng muốn mình có được một cơ hội, vừa là đi khảo sát, vừa là trải nghiệm cuộc sống bên ngoài.
Ngô ba yên lặng nhìn cô con gái của mình, bao nhiêu năm qua cô cố gắng thế nào, ông cũng biết chứ...
- Ừ, vậy con đi đi.
Cẩn Ngôn vui vẻ cười. Thuận lợi thông qua cửa ải của ba cô là tốt rồi. Vừa trở về phòng, cô liền gọi điện thoại
- Alo chị Bình, em sắp xếp xong việc rồi, có thể theo Lam tỷ gia nhập đoàn phim.
- Ừ, vậy tốt rồi. Bốn ngày nữa phải đi rồi, chị cứ lo em không đi được.
- Không sao, em đi được mà. Vậy nhé chị. Bye bye.
Cúp máy của Quân Bình, cô tiếp tục gọi một cuộc điện thoại
- Alo Tử Tân, cậu sắp xếp công việc đi, bốn ngày nữa cùng mình tới Chiết Giang.
- Để làm gì? - Tử Tân ngạc nhiên.
- Làm việc đó cô nãi nãi, mình muốn làm một dự án mới ở Chiết Giang nên cần cậu đi theo giúp mình.
- Giúp cậu chuyện gì?
- Mình theo Tần Lam gia nhập đoàn phim, cậu ở bên ngoài giúp mình thu thập tư liệu làm dự án.
- Cái gì? Một mình mình?
- Nhiều người tai vách mạch rừng, dễ để lộ chuyện của mình, công tác phí tập đoàn trả mà. Thế nhé!
Cô nói xong liền tắt máy, Tử Tân tức giận muốn ném điện thoại... Cô muốn khổ thì khổ một mình đi, sao cứ phải lôi người khác vào... Thế nhưng, Tử Tân nhất định sẽ không từ chối cô, đúng ngày hẹn liền kéo vali ra sân bay. Hai người không chỉ xuất phát cùng ngày mà còn phải ngồi cùng trên một chuyến bay. Cẩn Ngôn thu xếp mọi chuyện ổn thoả nhất có thể, không để lại bất kỳ sơ hở nào khiến ba cô có cơ hội nghi ngờ.
Tử Tân gửi hành ly xong, dự định đi vào bên trong, bỗng nhìn thấy từ xa một nhóm người rất đông đang đứng tụm lại. Với bản tính tò mò, tiến lại xem thử
- Lam tỷ, em cũng muốn có.
- Sơn Phong tỷ, chị thật xinh đẹp.
- Lam tỷ, chị nhớ chú ý sức khoẻ.
Vô vàn âm thanh từ đám đông phát ra. Lam tỷ sao? Tử Tân như nghĩ ra điều gì, vui vẻ mở túi sách lấy ra một cuốn sổ tay, không khác gì một fan hâm mộ, nhiệt tình chen vào đám đông. Vất vả lắm mới chen được vào trong quả nhiên thấy cô che kín mặt đứng bên cạnh nàng, đợi nàng ký tên xong, đưa trả cho fan, còn cảnh giác không để bất kỳ ai tiếp cận quá gần nàng. Tử Tân nhanh tay đưa sổ cho Tần Lam
- Lam tỷ, em muốn xin giúp cho một người bạn là fan cuồng nhiệt của chị, chị có thể giúp em ghi thêm một chút không?
- Được thôi, em muốn ghi gì?
Tần Lam mỉm cười dịu dàng, hỏi lại bằng sự sủng fan có thừa của nàng. Tử Tân tươi cười
- Chị giúp em viết, tặng muối ngốc ngơ ạ.
- Biệt danh sao?
- Dạ.
Tần Lam chăm chú viết, Tử Tân kéo kính mát xuống một chút, châm chọc nhìn con người đang đứng bên cạnh nhìn mình với ánh mắt toé lửa, sau khi nhận lại sổ tay liền vui vẻ rời đi.
Tần Lam đứng lại ký tên cho fan thêm một lát, sau đó cũng đi vào trong. Cẩn Ngôn quay sang nàng quan tâm hỏi
- Chị ký nhiều như vậy, tay không sao chứ?
- Không sao, có chút mỏi thôi.
- Gần đến giờ rồi, chúng ta nhanh một chút.
Cẩn Ngôn nắm lấy tay Tần Lam, kéo nàng đi nhanh hơn, nếu để trễ chuyến bay sẽ rất phiền phức. Nàng cũng ngoan ngoãn chạy theo cô, may mắn, không bị muộn. Sau khi ngồi yên vị trên máy bay, Tần Lam bắt đầu mở túi xách lục tìm thứ gì đó
- Lam tỷ, chị quên gì à?
- Chị tìm nút tai, hình như không mang theo rồi...
- Chị bị ù tai khi máy bay cất cánh?
- Ừ... Hình như quên thật rồi...
- Không sao, chị lấy của em dùng tạm này.
Cô mở túi lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho nàng
- Vậy em dùng gì?
- Không sao, em mang phòng trừ thôi chứ cũng không cần dùng đến.
- Khỉ con, cảm ơn em.
Nàng vui vẻ nhận hộp nhỏ từ tay cô. Tử Tân ngồi ngay hàng ghế bên cạnh, chứng kiến toàn bộ sự việc có chút không tin vào mắt mình. Tử Tân biết rõ hơn ai hết, Cẩn Ngôn sợ chứng ù tai khi đi máy bay đến thế nào. Vậy mà vẫn kiên cường nói bản thân không sao, chăm sóc nàng cũng quá kĩ lưỡng rồi, có chút ghen tỵ...
Cẩn Ngôn không có nút tai, lại không tiện dùng tay bịt tai lại, khi máy bay vừa cất cánh liền đã cảm thấy tai mình ù đi, thậm chí là có chút đau nhức, liên tục nuốt nước bọt, tự nhủ mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, sẽ không sao... Khi máy bay ổn định, Tần Lam quay sang nhìn cô lại thấy khuôn mặt tái nhợt
- Em sao vậy khỉ con? Không khỏe à?
- Em không sao. Do đêm qua thức khuya nên hơi mệt thôi.
Cô cố gắng tỏ ra bản thân vẫn ổn, quay lại mỉm cười với nàng rồi vội quay đi, vô tình nhìn thấy Tử Tân ở hàng ghế đối diện chằm chằm nhìn mình. Lúc nãy lên máy bay có chút vội vàng nên không để ý. Tử Tân thấy cô nhìn mình liền làm ra vẻ mặt thương xót lắc lắc đầu với cô. Quen nhau chưa bao lâu đã có thể vì người ta mà hy sinh bản thân, bỏ qua nguyên tắc, thật không có tiền đồ.
Chuyến bay kéo dài hơn hai tiếng, Cẩn Ngôn tận lực khuyên nàng nghỉ ngơi một chút. Tần Lam trước sự thúc ép của cô, cuối cùng cũng chịu nhắm mắt ngủ một lát. Đợi nàng ngủ rồi, cô mới lấy sổ tay từ trong túi sách, viết thật lớn "Đừng có nhìn nữa" hướng về phía Tử Tân. Tử Tân cũng đáp lại cô bốn chữ thật lớn "Không có tiền đồ". Cuộc đấu khẩu trong im lặng cứ thế tiếp diễn cho đến khi máy bay hạ cánh. Xuống máy bay, mỗi người mỗi ngả, Tử Tân trở về khách sạn trước, Cẩn Ngôn vất vả hộ tống Tần Lam ra khỏi sân bay, che chắn cho nàng không bị fan hâm mộ va phải. Lễ khai máy buổi chiều mới bắt đầu. Hiện tại có thể để Tần Lam trở về khách sạn nghỉ ngơi trước. Cẩn Ngôn kiểm tra lại lịch trình rồi quay sang hỏi nàng
- Lam tỷ, chị có muốn đi đâu không? Lịch trình từ giờ đến chiều sẽ trống.
- Không - Nàng lắc đầu, lấy tay xoa xoa gáy - Hình như lúc nãy chị ngủ không đúng tư thế, hiện tại cổ có chút đau.
- Để em xem nào.
Cô tiến lại gần nàng, nhẹ nhàng luồn tay ra phía sau xem thử
- Có lẽ là sai tư thế thật rồi. Chị quay qua đây, em giúp chị xoa bóp một chút, sẽ dễ chịu hơn.
Tần Lam quay lại theo đúng ý cô. Cẩn Ngôn chuyên tâm giúp nàng xoa bóp. Những thứ kĩ năng như xoa bóp, bấm huyệt... Cẩn Ngôn đều học qua một chút, quả nhiên có lúc cần dùng đến
- Khỉ con, có em thật là tốt.
Tần Lam hài lòng khen ngợi cô một câu. Hai người trở về khách sạn nghỉ ngơi, đến cơm trưa cũng gọi phục vụ phòng đem đến. Buổi chiều mới xuất phát đến đoàn phim.
Vu Chính vừa nhìn thấy Tần Lam đã tỏ ra vô cùng khoa trương
- Hoàng hậu nương nương, người đến rồi.
- Ông chủ Vu, phim còn chưa khai máy mà anh có vẻ đã nhập tâm quá rồi.
Tần Lam mỉm cười đáp lại. Vu Chính hướng sang cô
- Ngụy Anh Lạc của tôi, cô cũng ở đây.
- Ông chủ Vu lại nói đùa rồi. Tôi vẫn là không có tự tin để trở thành Ngụy Anh Lạc của ông.
- Được rồi, mọi người cũng khá đầy đủ rồi, chúng ta cũng vào chuẩn bị đi.
Thời tiết thuận lợi, mọi người đều tương đối đúng giờ, buổi lễ khai máy thuận lợi diễn ra...
- Lam tỷ, chào mừng gia nhập Diên Hy công lược - Vu Chính bắt tay nàng.
- Rất vui được hợp tác cùng ông chủ Vu - Nàng mỉm cười.
- Cả cô nữa, Ngô tiểu thư. Chào mừng - Vu Chính hướng sang cô.
- Chúc cho Diên Hy công lược của ông chủ Vu đại bạo.
Chính thức gia nhập đoàn phim, sắp tới toàn bộ thời gian của nàng và cô đều sẽ đặt ở đây!