"Đường Địch, tại sao ngay cả ông cũng đến Giang Lăng rồi? Chẳng lẽ là
bởi vì người phụ nữ họ Cao kia?" Ngụy Nam Diễm lười biếng nói.
Tiêu Sách phát hiện ra rằng căn phòng bên trong của phòng bao thế nhưng
lại là một suối nước nóng nhân tạo. Lúc này, Ngụy Nam Diễm đang ngồi
cạnh một người đàn ông trung niên ngoài ba mươi tuổi, nhắm hai mắt lười
biếng ngồi hưởng thụ ở bên trong.
Trên trán người đàn ông trung niên có một vết sẹo dữ tợn, nghe vậy thì khóe
miệng nhếch lên, ung dung nói: "Người phụ nữ họ Cao đó sống không lâu
được đâu, bên kia treo phần thưởng lớn, phải lấy được mạng của cô ta!
Rất nhiều người đã đến Giang Lăng, chuẩn bị lấy đầu của cô ta rồi, tôi
tới đây cũng chỉ góp vui mà thôi, có cơ hội thì ra tay, không có thì coi như nghỉ phép."
Ngụy Nam Diễm cười nói: "Với thực lực của
Đường Địch ông, chỉ cần chịu ra tay không phải là bắt được dễ như trở
bàn tay à? Chỉ tiếc là người phụ nữ họ Cao đó, đắc tội ai không đắc, lại đắc tội bên kia, thật là hồng nhan bạc mệnh, nếu cô ta chết rồi, mấy
cậu ấm trẻ tuổi của thành phố Giang Lăng sẽ đau lòng lắm đây."
"Lần này những người tới đây có rất nhiều người giỏi hơn tôi, tôi có thể không có cơ hội ra tay dâu. Hơn nữa, người phụ nữ họ Cao đó cũng không
đơn giản như vậy, nếu không đã chết từ lâu rồi. Tôi cũng phải xem xét kỹ rồi mới hành động, tránh cho tự cuốn mình vào bên trong. Đừng nói vấn
đề này nữa, nghe bố cậu nói, cậu ở bên này không được tốt lắm?".
Ngụy Nam Diễm nghe vậy thì khịt mũi: "Giang Lăng không thể so với đảo
Hồng Kông, mấy cậu ấm bên này có hơi bài xích người ngoài, mặc dù không
cố ý nhắm vào tôi nhưng họ cũng không chấp nhận tôi, khiến cho công việc của tôi rất khó tiến hành. Có điều ông cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của bố".
"Ừm, vậy là tốt rồi, có gì không giải quyết được cứ đến tìm tôi." Người đàn ông trung niên nhẹ giọng nói.
Tiêu Sách ở trong góc nghe lén được vài câu, anh không hiểu lắm hai
người đó đang nói chuyện gì, lo lắng câu lạc bộ sẽ phát hiện anh lẻn
vào, nên anh không định nghe tiếp nữa.
Anh cất bước đi vào bên trong.
"Ai!" Anh vừa mới di chuyển, lập tức nghe thấy tiếng quát chói tai của
người đàn ông trung niên, sau đó là tiếng nước bắn tung tóe.
Chỉ thấy người đàn ông trung niên kia, gần như là trong nháy mắt đứng
phắt dậy từ suối nước nóng, đối mặt với phương hướng của Tiêu Sách, vẻ
mặt cảnh giác, giống như một con rắn độc bị chấn kinh.
Ngụy Nam Diễm thấy vậy thì kinh sợ, xoay người nhìn Tiêu Sách đang mặc đồng phục bảo vệ đi đến, nhất thời quát lớn: "Cậu làm gì vậy? Ai cho cậu vào?
Không phải đã dặn các cậu không có sự cho phép của tôi không ai được
phép tiến vào sao? Câu lạc bộ của các người sao lại để xảy ra chuyện
này? Cút nhanh cho ông đây!"
Tiêu Sách cười nhạt, cởi mũ xuống: "Cậu cả Ngụy, đã lâu không gặp."
Ngụy Nam Diễm thấy rõ người đến là Tiêu Sách, sắc mặt đột nhiên thay
đổi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Là mày! Mày nghe lén bọn tao
nói chuyện? Chết tiệt!"
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Tiêu Sách, lạnh lùng nói: "Không cần biết mày là ai, nghe lén bọn tao
nói chuyện, chỉ có chết!"
Nói xong, người đàn ông trung niên
đột nhiên di chuyển không hề báo trước, cơ thể ông ta lao về phía Tiêu
Sách, không biết từ khi nào, trong tay đã nắm một con dao găm mỏng sắc
bén.
Rất nhanh!
Tiêu Sách khẽ nheo mắt, thực lực của
người đàn ông trung niên này rất mạnh, cả người toát ra một loại sát
khí, hiển nhiên là một người có kinh nghiệm chiến đấu, đã trải qua giết
người nhuốm máu tanh. Từ cách ông ta ra tay quyết đoán đến thời điểm
hành động đều chứng minh đây nhất định là một cao thủ trong thế giới
ngầm, nếu người thường gặp phải, sợ là chết mà không kịp phản ứng.
Nhưng thật đáng tiếc, người ông ta gặp phải lại là Tiêu Sách.
Nếu là lúc khác, Tiêu Sách còn có thể từ từ chơi đùa cùng ông ta, nhưng bây giờ anh chỉ đang quan tâm đến tin tức của dì Hàn, chỉ muốn trò
chuyện vui vẻ với Ngụy Nam Diễm.