Tiêu Sách lại chết lặng người lần nữa, miệng há to nhìn cô bé, cuối cùng xác định, đầu cô bé này chắc chắn là có vấn đề.
Cô bé lại không hề cảm thấy gì, nhìn thấy Tiêu Sách không nói, lại làm
nũng nói: “Anh trai Tiêu Sách, anh lại mắng em một câu đi, người ta muốn nghe anh mắng.”
Anh nói xong, hai mắt cô bé sáng rực, nói: “Đúng, cứ mắng như vậy! Thật là
kỳ lạ, anh mắng em, em lại không hề tức giận, cũng không hề có ý nghĩ
muốn giết anh... Chẳng lẽ anh chính là người đó?”.
“Ừ, cũng có thể, tuy rằng mắt bà Ngọc mờ rồi nhưng mà đầu óc vẫn còn tốt...”
Tiêu Sách hít sâu một hơi, hoàn toàn không hiểu cô bé này đang nói cái gì.
Anh chỉ cảm thấy, nếu còn ở chỗ này, chắc chắn sẽ bị cô bé này làm cho phát điên mất.
Anh đứng lên, quay người rời đi, càng chạy càng nhanh, chỉ muốn nhanh chóng cách xa cô bé điên này một chút.
Cũng may cô bé kia cũng không đuổi theo anh nữa, mà chỉ ở xa hét với bóng
lưng của anh: “Anh trai Tiêu Sách, em sẽ lại tới tìm anh, anh phải nhớ
em đấy.”
Toàn thân Tiêu Sách lạnh buốt, cảm giác hôm nay ra ngoài mình không xem lịch hoàng đạo rồi.
Anh tìm một chỗ khác tránh mười phút, nhìn thấy cô bé kia lái xe đi rồi mới đi đến, tiếp tục núp vào cổng chung cư chờ Ngụy Nam Diễm.
Chờ mãi đến tận gần tối, cuối cùng Tiêu Sách cũng phát hiện chiếc Land Rover của Ngụy Nam Diễm.
“Anh ta ban ngày ẩn náu ban đêm mới chui ra à..." Lúc này Tiêu Sách có chút im lặng, vội vàng bắt xe để đuổi theo.
Ngụy Nam Diễm lái xe về hướng Thành Đông, đi khoảng nửa giờ sau mới tiến vào bãi đậu xe của câu lạc bộ tư nhân.
Anh do dự một lúc, thực sự không muốn chờ tận đến nửa đêm rạng sáng, lúc
Ngụy Nam Diễm đi ra, cho nên anh quyết định lẻn vào, trực tiếp tìm anh
ta hỏi.
Quy tắc của câu lạc bộ tư nhân này rất cao, khắp nơi đề có camera giám sát và bảo vệ tuần tra.
Nhưng những việc này cũng không ngăn cả được Tiêu Sách, anh tìm góc chết của
camera, cố tình phát ra một tiếng động, giống như những gì anh muốn đã
lôi kéo được một tên bảo vệ lại.
Sau đó Tiêu Sách lập tức ra tay đánh ngất tên bảo vệ đó rồi nhanh chóng đổi quần áo với anh ta, sau đó kéo tên bảo vệ vào trong góc, trong vòng một tiếng đồng hồ không có khả năng tỉnh lại.
Sau đó, Tiêu Sách ngông nghênh trà trộn vào bên trong câu lạc bộ tư nhân.
Rất nhanh Tiêu Sách đã phát hiện bóng dáng của Ngụy Nam Diễm, anh ta đã
tiến vào một phòng bao riêng, bên ngoài phòng bao còn có một tên bảo vệ
giống như là đang trông coi vậy.
Tiêu Sách nhíu mày, suy nghĩ xem làm thế nào có thể tiếp cận được với Ngụy Nam Diễm.
Đang suy nghĩ thì trong bộ đàm truyền đến âm thanh: “Tất cả mọi người nhanh
chóng tập trung ở phòng bao chữ Thiên số 1, xảy ra chuyện rồi, mọi người nhanh chóng tới đây”.
“Đã rõ...”
“Đã rõ...”
Vừa dứt lời, Tiêu Sách lập tức phát hiện tất cả người trong câu lạc bộ đều đồng loạt đứng lên.
Nhân viên bảo vệ đứng canh gác bên ngoài phòng bao của Ngụy Nam Diễm cũng
đột nhiên vội vàng chạy vào khu vực sâu hơn của câu lạc bộ, điều này làm cho hai mắt Tiêu Sách sáng lên.
Cơ hội tốt!
Nhân viên bảo vệ đã rời đi, bên ngoài phòng bao của Ngụy Nam Diễm tạm thời
không có người trông coi, Tiêu Sách lách mình đi vào bên trong, thoải
mái đẩy cửa bước vào.
Sau khi đi vào Tiêu Sách mới phát hiện diện tích của phòng bao rất lớn, là
một gian phòng bố trí hai dãy trước sau, lúc này tiền sảnh không có một
bóng người, trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện xì xào.
Tiêu Sách không thay đổi vẻ mặt, cất bước đi về phía phòng trong, rất nhanh đã nghe được giọng nói của Ngụy Nam Diễm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT