Tiêu Sách nhíu mày, thản nhiên nói: “Xem ra lần trước anh vẫn chưa rút
ra được bài học nhỉ? Về thì cứ về, kiểm góc nào đó mà ngồi, đừng để tôi
nhìn thấy anh thì tôi cũng sẽ lời quản anh. Anh nói xem anh cần quái gì
ngồi ở vị trí này? Sợ tôi không biết anh về hay gì? Muốn ăn đòn à?”
Tiêu Sách nói xong, sắc mặt Mạc Vân đột nhiên tái nhợt, vội vàng nói: “Anh dọa ai vậy hả!”
“Dọa mày? Mà may xứng à? Bớt nói nhảm con mẹ nó lại, nói cho tao biết
Trầm Y đi đâu rồi, nếu không mày chuẩn bị cuốn gói tiếp đi!” Tiêu Sách
lạnh lùng nói.
Bây giờ anh là cổ đông lớn thứ hai trong nhà máy dược Tinh Quang, cũng là thành viên trong hội đồng quản trị, mặc dù tin tức chứa lan truyền, nhưng ngoại trừ Cao Cấn Băng thì quyền lợi của anh là lớn nhất, lần này không cần đến Cao Cấn Bằng, anh cũng có thể cho
Mạc Vân cuốn xéo.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Vân, uy hiếp mạnh mẽ, Mạc Vân bỗng nhiên nuốt nước miếng, trong lòng có chút kinh hãi.
Lúc này có hơi hối hận, chú anh ta để anh ta quay lại công ty, lúc chọn vị trí làm việc sao trong lòng anh ta lại không phục mà đi chọn vị trí
này cơ chứ.
Anh ta vốn tưởng rằng sẽ không đụng phải Tiêu Sách nữa, nhưng thật không ngờ...
“Không nói phải không? Được, vậy mày cứt luôn đi.” Tiêu Sách cười lạnh, mở miệng nói.
“Tôi nói, tôi nói, Trầm Y bị điều đến bộ phận marketing, bây giờ làm... làm... làm nhân viên bán hàng.” Cả người Mạc Vân run rẩy, vội nói.
Tiêu Sách cau mày, một giám đốc như Trầm Y vậy mà lại biến thành nhân viên bán hàng?
Chẳng cần Tiêu Sách nghĩ cũng biết, đây chắc chắn là do Mạc Vân báo thù, là ông chú chó tổng kia của Mạc Vân dở trò quỷ.
Tiêu Sách đột nhiên hừ lạnh, lạnh lùng nhìn Mạc Vân, nhìn chằm chằm Mạc Vân mồ hôi đầm đìa.
Nhưng cuối cùng, Tiêu Sách cũng không nói gì, xoay người rời khỏi phòng nhân sự, bước đến bộ phận marketing.
Anh vừa rời khỏi, Mạc Vân giống như cả người trống rỗng ngồi trên sofa, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Sách với anh ta mà nói quá đáng sợ.
Mà Tiêu Sách vừa đi anh ta lập tức lại cảm thấy bản thân mất hết mặt mũi, trong lòng không vui.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nói nhanh: “Chú, tên
bảo vệ lần trước hại cháu bị đuổi lại đến rồi, anh ta đến chỗ Trầm Y,
bây giờ đến bộ phận marketing sợ là lại gây chuyện”
“Vâng, giờ
cháu đến bộ phận marketing, chú nói đúng, anh ta chẳng qua chỉ là vệ sĩ
của Cao cẩn Băng mà thôi, cũng không dám trở mặt với chú, suy cho cùng,
nhà họ Mạc vẫn nắm giữ 4% cổ phần của dược phẩm Tinh Quang, một khi bán
ra có thể gây ra một đòn rất lớn cho dược phẩm Tinh Quang! Cao Cẩn Băng
chắc chắn sẽ không dám làm gì chú"
“Vâng, cháu đến đó đợi chú, vâng.”
cúp điện thoại xong, Mạc Vân lấy lại tự tin, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Vệ sĩ nhỏ nhoi có bản lĩnh thì mày làm cho Cao Cấn Băng đuổi tao
lần nữa xem! Lần này, không phải là mày đuổi tao, mà là chú tao ép Cao
Cấn Băng đuổi mày, mà Trầm y, ông đây sớm muộn gì cũng tìm được cơ hội
lăn giường với cô!"
U ám nói xong, Mạc Vân cũng thu dọn một chút chuẩn bị đến bộ phận marketing xem kịch.
Tiêu Sách đến bộ phận marketing chẳng mấy chốc đã tìm được Trầm Y.
Tình cảnh của Trầm Y làm Tiêu Sách vô cùng tức giận, người đã từng là
giám đốc nhân sự vậy mà lại biến thành một con tốt nhỏ nhoi ở bộ phận
marketing, đã vậy còn bị người ta sai tới sai lui bận đến độ không ngẩng được đầu lên được.
Còn những đồng nghiệp xung quanh thì ai nấy cũng đều lạnh lùng nhìn cô ấy rồi buông lời cay độc không chút che đậy, nếu không phải bị người khác xúi giục thì Tiêu Sách cũng không tin.
Còn Trầm Y lại thản nhiên chịu đựng tất cả, không tranh cãi, không phản kháng.
Tiêu Sách nghe một hồi, lửa giận trên mặt càng ngày càng tăng.
Những người công kích Trầm Y đều trực tiếp nói những lời vô cùng khó
nghe, cái gì mà được người khác bao nuôi, lúc trước lợi dụng cơ thể mình mới được lên đến chức cao như vậy, nói đến không ngừng.
Trước
đây, bộ phận marketing của dược phẩm Tinh Quang thực sự rất bận rộn,
nhưng bây giờ các kênh bán hàng của công ty đều bị chèn ép, không bán
được thuốc tận gốc, bộ phận marketing không có việc gì làm, chỉ còn mười mấy người.