Tiêu Sách sững sờ một lúc rồi nhẹ nhàng đứng dậy, không đánh thức Thiên Diệp đang ngủ vô cùng yên bình mà cẩn thận ôm cô ta vào giường, đắp chăn cho cô ta, sau đó Tiêu Sách mới lặng lẽ bước ra khỏi phòng.

Sau khi nhìn thời gian, trời đã xế chiều.

Chen Jie suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi tìm hai người Phương Bác và Cố Minh.

Anh rời khỏi thành phố Giang Lăng cũng đã được mấy ngày rồi, không biết bây giờ hai người họ thế nào.

Nhưng trước đó, Tiêu Sách quyết định tìm Trầm Y trước.

Tiêu Sách và Trầm Y đã hẹn với nhau, chỉ cần Tiêu Sách có thể chữa khỏi bệnh cho bố của Trầm Y, Trầm Y sẽ từ chức ở nhà máy dược Tinh Quang và đến làm việc cho Tiêu Sách.

Nhưng không hiểu sao lâu vậy rồi Trầm Y vẫn chưa thôi việc đến tìm anh, cho nên Tiêu Sách chuẩn bị đi xem thử, cô ấy rốt cuộc là đã có chuyện gì, có phải là không nỡ từ bỏ vị trí giám đốc nhà máy dược Tinh Quang, muốn nuốt lời hay không.

Dù cho là Phương Bác hay Cố Minh thì cả hai đều không có nhiều kinh nghiệm quản lý, nếu như có một người có kinh nghiệm như Trầm Y đến dẫn dắt bọn họ thì Tiêu Sách sẽ càng yên tâm hơn.

Tuy rằng bây giờ Tiêu Sách cũng là đại cổ đông của nhà máy dược Tinh Quang nhưng anh càng sẵn sàng đặt tâm sức của mình vào nhà máy riêng hơn, anh muốn dựa vào khả năng của mình kiếm tiền thay vì đợi cổ phiếu của nhà máy dược Tinh Quang tăng giá.

Cho nên, bất kể như thế nào, cho dù là đào góc của chính mình, anh cũng sẽ đưa Trầm Y đến gặp Phương Bác hay Cổ Minh để thực sự sắp đặt hệ thống cấp cao của nhà máy.



Trầm Y là giám đốc của nhà máy dược Tinh Quang, Tiêu Sách đã gặp cô ấy ở văn phòng làm việc mấy lần cho nên quen đường vô cùng. Chẳng mấy chốc đã đến ngoài phòng làm việc của cô ấy.

Gần đến buổi chiều, bộ phận nhân sự chuẩn bị tan sở, việc Tiêu Sách đến cũng không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai.

Tiêu Sách trực tiếp gõ cửa phòng làm việc của Trầm Y.

“Mời vào.”

Giọng nói của một người đàn ông truyền đến, Tiêu Sách sững sờ một lúc, cảm thấy giọng nói đó có chút quen thuộc, cũng không nghĩ ngợi nhiều, mở cửa bước vào.

“Là anh à!?”

“Sao lại là anh?”

Người trong phòng làm việc đồng thanh cùng Tiêu Sách.

Sự khác biệt lại ở chỗ giọng nói của Tiêu Sách vô cùng bình tĩnh, còn người trong văn phòng thì lại hoảng loạn.

Người này chính là Mạc Vân!

Tiêu Sách nhớ ra anh ta, anh ta là người đã theo đuổi Trầm ĩ, lúc trước còn là một lãnh đạo nhỏ trong phòng tài chính của nhà máy dược Tinh Quang, lúc theo đuổi Trầm Y có bắt gặp Trầm Y ở cùng Tiêu Sách, giọng điệu không thân thiện nổi lên, đe dọa đuổi một bảo vệ nhỏ nhoi như Tiêu Sách chỉ bằng một câu nói.



Mà kết quả là bản thân anh ta bị Cao Cấn Băng đuổi việc.

Tiêu Sách vẫn nhớ, hình như Mạc Vân có một người chú là phó tổng giám đốc của nhà máy dược Tinh Quang, lúc Cao Cấn Băng đắm chìm trong phòng thí nghiệm không quan tâm đến mọi chuyện, phó tổng có thể quyết định hầu hết mọi việc trong công ty.

Mà hiển nhiên là Mạc Vân đã bị Cao Cấn Băng đuổi đi lại được chú của anh ta là phó tổng gọi về, hơn nữa lại còn là ngồi vào vị trí Trầm Y đã từng ngồi.

Thật giỏi ghê, tên khốn bị Cao Cấn Băng đuổi đi còn có thể về lại công ty hơn nữa còn đảm nhiệm vị trí giám đốc bộ phận.

Chú của Mạc Vân xem lời Cao Cấn Băng là gió thoảng qua tại à?

Mạc Vân ngồi lên vị trí của Trầm Y rồi vậy thì Trầm Y đâu? Đã từ chức rồi hay là bị điều đi nơi khác?

“Trầm Y đâu?” Tiêu Sách lạnh lùng mở miệng.

Tuy rằng Mạc Vân đã trở về lại còn ngồi trên vị trí của Trầm ĩ, Tiêu Sách có chút không vui nhưng lúc này anh lười để ý đến chuyện này, lúc về có cơ hội đề cập với Cao Cấn Băng là được rồi.

Anh hỏi xong sắc mặt của Mạc Vân nhất thời không được tốt lắm.

Lúc vẻ mặt hoảng loạn trong chốc lát của anh ta biến mất thì hừ lạnh đáp: “Dựa vào đâu mà tôi phải nói với anh, anh chẳng qua chỉ là vệ sĩ của tổng giám đốc, cũng chẳng phải cấp trên của tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play