Hơn nữa, còn có xác suất thất bại rất cao!
Trong lịch sự của
Hắc Bảng, Tiêu Sách từng thấy rất nhiều sát thủ cấp kim cương, thậm chí
là vua sát thủ, thực hiện nhiệm vụ tám sao trở lên. Thông thường, mục
tiêu của nhiệm vụ tám sao đều là một số lãnh đạo, cấp cao của các nước
tầm trung và lớn, lúc sát chủ chấp hành nhiệm vụ thì có thể phải đối mặt với một đội quân đội...
Thế mà Tiêu Sách lại nói muốn lấy được món đồ này từ anh thì độ khó ít nhất phải là tám
sao.
Khoác lác thật dữ dội!
Đương nhiên là Đằng Phát không tin, cũng không định nói lại mấy lời
khoác lác này của Tiêu sách với người đại diện của anh ta, nếu không anh ta cảm thấy mình nhất định sẽ bị cười nhạo.
Cười anh ta thổi phồng một nhiệm vụ vốn dĩ chỉ có độ khó hai sao thành tâm sao để lấp liếm cho sự thất bại của mình.
Tiêu Sách cũng không quan tâm Đằng Phát có tin hay không, sau khi anh
nói xong thì lấy miếng gỗ đen từ trong tay Phương Bác, cẩn thận cất đi,
sau đó nhìn Đằng Phát.
Tiêu Sách cười mở miệng nói: “Vậy cảm ơn đại ca Đằng đã phối hợp nhé, bây giờ anh có thể đi rồi.”
Đằng Phát nghiêm túc nhìn Tiêu Sách một cái, do dự một lúc, đột nhiên
chắp tay nói: “Trước đó đã đắc tội, cảm ơn anh Sách đã bỏ qua. Không
đánh không quen nhau, sau này anh Sách gì cần thì cứ tìm Đằng Phát tôi.
Mặc dù tôi chỉ là một sát thủ cấp đồng trên Hắc Bảng, nhưng cũng xem như có chút đường lối ở thành phố Giang Lăng.”
Tiêu Sách cười
nhạt, không ngờ Đằng Phát này lại biết điều như vậy. Rõ ràng hôm nay anh ta đã bị thiệt, kết quả vẫn có thể buông bỏ, mà còn nhân cơ hội làm
thân với anh.
Nhưng Tiêu Sách cũng không thể không thừa nhận, Đằng Phát này rất thông minh.
Hơn nữa, anh ta là người của ông Triệu, mặc dù không phải là nhân vật
chủ chốt, nhưng ít nhiều gì cũng có chút trọng lượng, đúng là có tác
dụng với Tiêu Sách, giữ quan hệ không xa không gần với anh ta chỉ có lợi chứ không có hại đối với anh.
Anh cười, mở miệng nói: “Đại ca Đằng quá khách sáo rồi, sau này có cơ hội chúng ta cùng đi uống rượu.”
Đằng Phát nghe thấy thì vui mừng, vội vàng nói: “Có thời gian tôi sẽ
mời, đến lúc đó tôi sẽ nhận tội đàng hoàng. Vậy hôm nay tôi không làm
phiền nữa, mọi người cứ nói chuyện.”
Đằng Phát biết điều rời đi, trong nhà chỉ còn lại ba người Tiêu Sách.
“Tên này cũng thật gian xảo, thể mà còn biết nịnh nọt anh Sách. Anh
Sách, anh lại thật sự cho anh ta mặt mũi, để tên đó lời to rồi!”
“Có thêm người bạn có thêm một con đường, Đằng Phát vốn dĩ không có thù oán gì với chúng ta, chỉ là trùng hợp nhận nhiệm vụ của cậu mà thôi.
Nếu anh ta đã thật sự phục, vậy thì cũng không cần phải đối đầu đến
chết.” Tiêu Sách bình thản nói. Ngoài ra còn có một nguyên nhân mà anh
không nói, đó là Đằng Phát là một quân gian giải ngũ.
>
Mặc dù sau khi giải ngũ, anh ta đi đường vòng, nhưng dù sao cũng từng là quân nhân.
“Được rồi, mặc dù chuyện hôm nay vẫn chưa giải quyết triệt để, nhưng
cũng xem như biết được không phải anh Pháo Hỏa đang trả thù chúng ta.
Đằng Phát cũng sẽ truyền đạt ý của tôi đến người đại diện của anh ta,
nên sự an toàn trong thời gian sắp tớ của cậu chắc sẽ không phải vấn đề
quá lớn. Nhưng mà cậu vẫn phải cẩn thận một chút, chuyện của anh Pháo
Hoả vẫn chưa xong đâu.”
Phương Bác gật gật đầu, đột nhiên cười
nói: “Yên tâm đi anh Sách, em đã nghĩ ra cách để đối phó với anh Pháo
Hoả rồi! Nếu tên Đằng Phát đó đã muốn nịnh nọt anh, nhưng anh Sách chắc
chắn không có thời gian để đối phó với anh ta, vậy thì để em qua lại với anh ta một chút. Em nghĩ anh ta đã nể mặt anh Sách, thì chắc chắn cũng
sẽ nể mặt em... Đằng Phát và anh Pháo Hỏa đều là người của ông Triệu,
nhưng lại luôn đối đầu với nhau, có Đằng Phát che cho em, anh Phảo Hoả
sẽ chẳng thể làm gì em, trừ khi anh Pháo Hoả tìm đến Tô Mạnh, đại ca của anh ta.”
Tiêu Sách nghe thấy thì mắt sáng lên, giơ ngón tay
cái lên với Phương Bác. Thằng nhóc này đã nghĩ thông suốt rồi, lúc nãy
còn đá Đồng Phát té ngã, còn nói là muốn dùng những thủ đoạn mà Tiêu
Sách dạy anh ấy lên người Đằng Phát, nhưng quay người thì quên mất rồi,
còn chuẩn bị lợi dụng Đằng Phát.
Nhưng mà, cách này đúng là không tệ.
Nhưng cũng không thể đặt tất cả hy vọng lên người khác.