"Anh Sách, anh nói xem nên làm thế nào, em nghe anh tất.” Phương Bác mở miệng nói.
Anh ấy cũng biết trong tình cảnh này, anh ấy có vắt kiệt óc suy nghĩ cũng
không nghĩ ra cách nào hay, chỉ có thể mong đợi Tiêu Sách giải quyết
thôi.
Hơn nữa, lúc này Phương Bác có sự tự tin mù quáng với sức mạnh của Tiêu
Sách, anh ấy tin tưởng Tiêu Sách nhất định có thể giúp mình.
Tiêu Sách suy nghĩ một lúc, tiếp tục mở miệng nói: “Bây giờ, cách tốt nhất
là khiến người đứng sau màn biết món đồ đó đã không còn nằm trên người
cậu nữa! Người đó chỉ muốn lấy đồ, nếu thứ này đã không còn nằm trên
người cậu thì tự nhiên sẽ không nhắm vào cậu nữa, cậu sẽ yên ổn thôi.”
Phương Bác ngẩn ra, hỏi: “Ý của anh Sách là bán món đồ này đi à?”
Tiêu Sách lắc đầu: “Đương nhiên là không thể bán rồi! Bây giờ đến món đồ này là gì chúng ta cũng không biết, rốt cuộc nó đáng giá bao nhiêu tiền thì càng không biết, cứ tuỳ tiện đem ra ngoài bán thì có lẽ sẽ bị lỗ”.
Nói xong, Tiêu Sách nhìn Đằng Phát một cái, nói với Phương Bác: “Tiểu Bác,
tạm thời để tôi giữ món đồ này, đợi sau khi làm rõ nó là gì, tôi sẽ trả
lại cho cậu. Còn Đằng Phát... anh hãy trở về nói với người đại diện của
anh rằng, món đồ này đang ở trên người tôi, nếu anh ta vẫn muốn tiếp tục nhiệm vụ này thì cứ việc phái sát thủ đến lấy từ tôi. Nhưng tôi khuyên
anh ta một câu, ký hợp đồng với sát thủ không dễ dàng, đừng không cẩn
thận một cái rồi mất hết tất cả!”
Nói xong, trong mắt Tiêu Sách loé qua một tia sáng, khoé môi nở nụ cười ung dung.
Đằng Phát nghe thấy, sắc mặt thay đổi đến vô cùng nghiêm trọng, mở miệng
nói: “Tôi sẽ truyền đạt lại ý của anh. Nhưng người đại diện của tôi hơi
ngạo mạn, mà tôi lại chỉ là sát thủ không đáng để mắt tới nhất dưới tay
anh ta, anh ta chưa chắc sẽ nghe lời tôi nói, tôi không dám đảm bảo anh
ta sẽ nghe lời tôi mà từ bỏ nhiệm vụ này.”
Tiêu Sách cười nhạt: “Anh chỉ cần truyền thông tin là món đồ này ở trên
người tôi đi là được rồi, còn về việc anh ta có lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ
này hay không thì không quan trọng, dù sao anh ta từ bỏ nhiệm vụ này thì vẫn còn những người đại diện khác nhận.
Nhưng nếu người đại diện của anh không từ bỏ, có lẽ không bao lâu sau, anh ta chỉ còn có thể dựa vào anh để kiếm tiền thôi... Ngoài ra, anh có thể
dặn dò người đại diện của anh, bảo anh ta hãy xin nâng cấp độ khó và thù lao của nhiệm vụ này với Hắc Bảng. Bởi vì muốn lấy được món đồ này từ
tôi, thì có thể nào cũng phải đến độ khó tám chín sao, bảo anh ta tự
mình suy nghĩ cho kỹ đi.”
Tiêu Sách cười nói xong, Đằng Phát đột nhiên lại hơi ngây ra, trong miệng lẩm bẩm.
Lúc này, anh ta cảm thấy Tiêu Sách hơi tự cao quá rồi. Anh ta thừa nhận là
Tiêu Sách rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn anh ta nhiều, nhưng anh nói là
muốn lấy được món đồ này từ anh thì độ khó phải lên đến tám chín sao,
đúng là khoác lác không cần bản thảo mà, đúng là khoác lác đến tận
trời.
Bởi vì cho đến bây giờ, trên Hắc Bảng chỉ có hai nhiệm vụ chín sao, đó là ám sát người lãnh đạo của nước M và nước Hoa.
Muốn nhận nhiệm vụ chín sao, sát thủ thấp hơn cấp kim cương vốn dĩ không cần mơ tưởng đến, cho dù là các vua sát thủ đoàn kết lại thì cũng phải cẩn
thận, cẩn thận, và thật cẩn thận.
Nhiệm vụ tám sao gần như là nhiệm vụ có độ khó cao nhất có thể hoàn thành trên Hắc Bảng rồi.
Thông thường muốn hoàn thành nhiệm vụ thế này, thì ít nhất cần vua sát thủ
phải ra tay, hoặc là nhiều sát thủ cấp kim cương liên kết với nhau, vạch ra kế hoạch cẩn thận mới có thể thành công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT