Bảy tám tên côn đồ cầm gậy trong tay bị Tiêu Sách cầm cây tre trong tay
đuổi đến kêu cha gọi mẹ, điên cuồng bỏ chạy, đến dũng khí chiến đấu
chính diện cũng không có.
Tốc độ bọn họ chạy trốn vẫn kém xa
tốc độ truy kích của Tiêu Sách, gần như cứ mỗi mấy giây thì có một người bị Tiêu Sách đuổi kịp, sau đó bị cây tre đánh đến kêu la thê thảm, đau
đến cây gậy trong tay cũng cầm không vững, ngã xuống đường lầy, lăn lóc
trên đất.
Chỉ trong vỏn vẹn không đến nửa phút, tất cả mọi
người đã bị Tiêu Sách đánh đến ngã xuống đất, người nào cũng kêu gào
trên đường lầy, hiện trường vô cùng thê thảm.
Người đang đứng chỉ còn lại một mình Tiêu Sách, và cả Đằng Phát đang điên cuồng nhảy lên xe Van rời đi cách đó không xa.
Lúc Tiêu Sách xử lý đám côn đồ này, thì đã luôn chú ý đến Đằng Phát, Dù sao Đằng Phát cũng giống như anh Pháo Hoả, đều là người của ông Triệu,
địa vị cũng như nhau.
Lúc Tiêu Sách xử lý anh Pháo Hỏa, anh ta đã từng dùng súng.
Nên Tiêu Sách sợ trên người Đằng Phát cũng có súng, nên vẫn luôn nhìn
chằm chằm anh ta, sợ anh ta đột nhiên lấy súng ra bắn mình.
Nhưng cho đến khi Tiêu Sách đánh ngã hết đám côn đồ đó, Đằng Phát cũng
không làm vậy, mà ngược lại khi nhìn thấy đàn em của mình bị Tiêu Sách
đánh ngã xuống đất dễ như trở bàn tay, anh ta không chút do dự mà xoay
người rời đi, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Chỉ trong chớp mắt,
anh ta đã chạy đến bên cạnh chiếc xe Van ở cách đó không xa, vội vàng
hét lên với tài xế trên xe: “Lái xe! Lái xe, mẹ nó mau lái xe!”
Tiêu Sách thấy vậy, đột nhiên nở nụ cười lạnh.
Đằng Phát là người mà anh muốn đợi, sao có thể để anh ta chạy mất.
Khi thấy Đằng Phát đã chạy đến bên cạnh xe Van, Tiêu Sách cách anh ta
đến hai ba mươi mét, đã không kịp cản anh ta nữa, anh đột nhiên nhặt một cây gậy lên, dùng sức ném về phía Đằng Phát.
Một giây sau, cây gậy đó giống như cây lao, bay với tốc độ cực nhanh đến khoảng cách ba
mươi mét, đâm trúng lưng của Đằng phát một cách vô cùng chính xác, khiến anh ta ngã xuống đất.
Đằng Phát chỉ cách chiếc xe khoảng một bước, nhưng một bước này lại trở thành khoảng cách mà anh ta mãi không thể bước đến.
Một gậy này của Tiêu Sách đã khiến anh ta choáng váng đầu óc. Đợi đến
khi anh ta lắc lắc đầu để tỉnh táo, thì phát hiện Tiêu Sách đã ung dung
đứng ngay trước mặt mình.
Còn đàn em của anh ta đã bỏ lại anh ta, một mình lại chiếc Van bỏ chạy từ lâu rồi.
Đằng Phát nhìn Tiêu Sách, đột nhiên sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Anh ta quét mắt nhìn cây tre trong tay Tiêu Sách một cái, trong đôi mắt
sâu thẳm loé qua một tia sợ hãi.
“Nếu đã đến rồi thì cần gì phải vội đi như vậy.” Tiêu Sách ung dung nói.
Sắc mặt của Đằng Phát khó coi, cắn răng nói: “Anh là ai? Anh muốn chống đối với tôi à? Anh có biết tôi là ai không?”
Tiêu Sách cười hừ một tiếng: “Đại ca Đằng thật là có khí phách...”
Nghe thấy Tiêu Sách gọi tên mình, sắc mặt của Đằng Phát lại càng trở
nên khó coi hơn. Khi biết biệt hiệu của mình không dọa được Tiêu Sách,
anh ta bỗng trở nên vô cùng sốt ruột, đặc biệt là khi nhìn thấy cây tre
trong tay Tiêu Sách, sắc mặt của anh ta càng trở nên trắng bệch hơn, sợ
Tiêu Sách đột nhiên đánh lên mặt anh ta một cái.
Tiêu Sách cười khẽ một tiếng, mở miệng nói: “Đại ca Đằng không cần phải sợ, chỉ cần
anh thành thật, tôi sẽ không đánh anh, tôi chỉ là có vài vấn đề muốn hỏi anh thôi.”
Nghe thấy Tiêu Sách nói sẽ không đánh mình, Đồng Phát mới hơi thở phào một hơi.
Anh ta cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, mở miệng nói: “Anh muốn hỏi
gì? Hôm nay Đằng Phát tôi thua rồi, anh muốn biết gì thì cứ hỏi! Nhưng
có thể để anh em của tôi đến bệnh viện băng bó trước không?”
Tiêu Sách nhìn Đằng Phát, sau đó cười khẽ một tiếng: “Đương nhiên là có
thể. Nhưng nếu anh định để bọn họ đi sau đó tìm viện binh đến cứu anh,
vậy thì có lẽ là anh đã sai rồi. Với người như bọn họ, cho dù có đến
nhiều hơn cũng vô dụng. Hơn nữa, nếu tôi mà nhìn thấy người nào, thì tôi sẽ để anh trải nghiệm cái gì gọi là tuyệt vọng trước.”
Tiêu Sách nói xong, dùng cây tre nhẹ nhàng đánh lên mặt Đằng Phát một cái.
Đằng Phát đột nhiên co rút khóe miệng, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, mở miệng nói: “Anh yên tâm, Đằng Phát tôi nhận thua!”
Đợi Đằng Phát sắp xếp cho đảm anh em rời đi rồi, dặn dò bọn họ không
được nói chuyện ngày hôm nay với ai, anh ta mới đi theo sau Tiêu Sách
với vẻ mặt phức tạp, đi vào nhà của Phương Bác.
Phương Bác thấy Tiêu Sách bắt Đằng Phát về, đột nhiên xông lên đá một củ khiến Đằng
Phát ngã xuống đất, miệng không ngừng mắng: “Thằng chó, ông đây đâu có
chọc gì mày? Tại sao mày lại muốn giết chết ông đây? Nếu không nhờ anh
Sách, ông đây còn không bị mày giết chết rồi à? Bây giờ ông đây giết
chết mày trước!”
Sắc mặt của Đằng Phát khó coi, nhưng lại không hề lên tiếng, mặc cho Phương Bác đá thêm một cú lên người mình.