Bởi vì xuất hiện trước mặt họ là Tiêu Sách, anh đang cầm một cành trục đứng đó ngăn lại.
Tiêu Sách vẫn nở nụ cười nhạt, mở miệng nói: "Anh chính là Đằng Phát
nhỉ? Mấy người không cần tiến vào, có chuyện gì thì cứ giải quyết ở đây
đi."
Đằng Phát nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, suýt nữa tưởng rằng thật sự đã lọt vào ổ mai phục rồi.
Nhưng nhìn xung quanh chỉ phát hiện có một mình Tiêu Sách, xung quanh cũng không có ai cả, anh ta lại lập tức cười lạnh.
Đằng Phát mở miệng nói: "Oắt con, mày muốn chết à?"
Tiêu Sách cười nhạt: "Người muốn chết là anh. Nói đi, vì sao lại sai
người tới theo dõi Tiểu Bác, rốt cuộc anh muốn làm gì cậu ấy? Nói ra thì anh sẽ bớt đau một chút, còn không nói, vậy cũng đừng trách vì sao tôi
lại không khách khí"
"Ha ha ha, hàng ngũ không khách khí? Đằng
Phát tao sống ở thành phố Giang Lăng này đã nhiều năm như vậy, chưa từng thấy có thằng nhóc nào kiêu căng như mày cả. Muốn không khách khí với
tao hả? Ông đây sẽ giết mày trước đó, lên cho tao, xử nó!"
Đằng Phát ra lệnh, đám đàn em bên cạnh ngay lập tức huơ gậy lên, hung hăng ùa về phía Tiêu Sách.
Tiêu Sách cười lạnh, nhìn thấy nhiều người ùa về phía mình như thế cũng không hề hốt hoảng, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên rút cành trúc ra ngoài.
Có lẽ chỉ có những đứa nhỏ lớn lên ở nông thôn, lại nghịch ngợm quậy phá mới biết bị cây tre đánh lên người có cảm giác gì.
Đừng thấy cây tre nho nhỏ mà xem thường, nhưng khi đánh lên người, thì
chẳng khác gì dụng cụ tra tấn, nếu chưa từng thử qua cảm giác đau đớn đó thì rất khó để nói rõ.
Đứa nhỏ làm sai, bị bố mẹ dùng roi đánh, chúng làm sao có thể không la hét.
Mà khi bố mẹ dùng roi đánh con cái cũng sẽ không dùng quá nhiều sức, để tránh làm con quá đau, nên vốn dĩ không hề phát huy hết uy lực của cây
tre. Hơn nữa, cho dù có dùng sức đánh, thì sức lực của bọn vốn dĩ không
thể nào so được Với Tiêu Sách.
Khi cây tre trong tay Tiêu sách đánh lên người đầu tiên, uy lực đó đã phát ra.
Người đó còn chưa chạm vào Tiêu Sách thì đã bị cây tre đánh lên người,
đột nhiên hét lên a một tiếng, làn da lộ ra lên trên cánh tay bỗng chốc
xuất hiện mười mấy đường máu.
Còn chưa đợi anh ta hét xong, Tiêu Sách lại đánh thêm một cái lên mặt anh ta.
Đột nhiên, cậu thanh niên xông đến nhanh nhất, tích cực nhất đó cảm
thấy không ổn lắm, giống như bị một lưỡi dao cắt lên mặt vậy, anh ta lập tức che mặt ngã xuống đất, liều mạng kêu gào, cả cơ thể đều đau đớn đến run rẩy dữ dội.
Tiếng kêu thảm thiết đó khiến lòng người sợ hãi, bỗng nhiên nảy sinh sự hoảng sợ.
Nhưng lúc này có đến mười mấy người cùng lúc xông về phía Tiêu Sách,
rất nhiều người phía sau vốn dĩ không nhìn rõ chuyện vừa xảy ra. Người
phía trước vốn dĩ đang dừng lại vì sợ hãi, nhưng lại bị người phía sau
chen lấn nên bị đẩy đến trước mặt Tiêu Sách.
Tiêu Sách không hề khách sáo với đám người này, vung vẫy cây tre trong tay, cố tình chọn
những người lộ ra da thịt để đánh, không vào cánh tay thì là vào mặt.
Cây tre nhỏ trong tay anh lúc này giống như trở thành vô số mũi dao,
mỗi lần đánh xuống đều khiến người khác đau đến nhảy dựng lên, hoặc là
che mặt ngã xuống.
Không có ai là ngoại lệ, người nào cũng la hét thảm thiết như heo bị giết.
Chỉ trong chớp mắt, có ít nhất năm người trong số đó ngã xuống đất,
trên cánh tay và mặt của mỗi người đều lộ ra những đường máu thê thảm,
giống như bị dao cắt qua vậy.
Lúc này, những người còn lại đang đứng đầu phát hiện tình hình không đúng, đứng tại chỗ nhìn Tiêu Sách với vẻ mặt kinh sợ.
Mặc dù trong tay bọn họ cầm gậy và vũ khí, nhìn có vẻ là chỉ cần đánh
một cái là có thể đánh gãy cây tre trong tay Tiêu Sách, nhưng lại không
có ai dám ra tay.
Lúc này, trong mắt bọn họ, cây tre trong tay Tiêu Sách còn khủng khiếp hơn cây dao!
Trong số bọn họ, có không ít người đều là đi trên lưỡi dao, đều từng
cầm dao chém người, và cũng từng bị người khác chém, chẳng sợ hãi gì
dao, bình thường vẫn luôn xông xáo.
Nhưng lúc này, bọn họ nhìn cây tre nho nhỏ trong tay Tiêu Sách, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Những người lúc nãy xông lên nhanh nhất, bây giờ đang ở gần Tiêu Sách
nhất, lúc này người nào cũng đều hận không thể cho bản thân một cái tát, tại sao lúc nãy lại xông xáo như vậy làm gì.