“Long Thất bên cạnh tôi, mặc dù không được xem là cao thủ có trình độ
cao nhất nhưng người có thể đánh bại cô ấy ở thành phố Giang Lăng này
cũng không nhiều. Mà Tiêu Sách anh lại dễ dàng khống chế được cô ấy, sức mạnh như vậy quả thực là khiến Bán Thanh rất kinh ngạc. Không biết
trước kia anh Tiêu Sách làm gì? Trước đó Bán Thanh vậy mà lại chưa bao
giờ nghe nói tới anh.”
Tiêu Sách nghe vậy, nhất thời nhíu mày, cảm thấy Lâm Bán Thanh này đang muốn thăm dò anh.
Anh cười nhạt nói: “Bên cạnh Bán Thanh có vệ sĩ lợi hại như vậy, tôi
cũng đã nghe qua rồi mà sở dĩ tôi có thể khống chế được cô ấy, chẳng qua là bởi vì cô ấy sơ suất mà thôi. Nếu như còn có lần nữa thì tôi còn lâu mới có thể trở thành đối thủ của cô ấy. Mà tôi, cũng chỉ là đi bộ đội
mấy năm thôi, không có gì đáng nhắc tới cả”.
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Hai người Tiêu Sách và Lâm Bán Thanh anh một lời cô một câu, mặc dù
trông thì bầu không khí không tồi nhưng thực ra là Lâm Bán Thanh vẫn
luôn thăm dò anh.
Tiêu Sách đột nhiên nói: “Bán Thanh, tôi còn
có việc bận, không làm phiền cô nữa, lần sau lúc tôi điều trị cho ông cụ chúng ta lại liên lạc nhé.”
Thấy Tiêu Sách phải đi, Lâm Bán
Thanh do dự một chút, vẫn gật gật đầu, nói: “Được! Nếu như có chuyện gì, tôi sẽ liên hệ với anh Tiêu Sách.”
“Tạm biệt.”
Nói xong, Tiêu Sách trực tiếp rời đi.
Lúc này Tiêu Sách mới lờ mờ hiểu ra, sở dĩ Lâm Vân giới thiệu cho Lâm
Bán Thanh quen biết với anh không phải là để tác hợp cho hai người bọn
họ mà là Lâm Bán Thanh đã bắt đầu hứng thú đến anh.
Loại hứng thú này, không phải là hứng thú hấp dẫn nhau giữa nam và nữ.
Mà là Lâm Bán Thanh bắt đầu có sự hứng thú đối với thực lực, bản lĩnh của anh.
Tiêu Sách không muốn tiết lộ chuyện của mình cho Lâm Bán Thanh, anh có
hơi nhìn không thấy người phụ nữ này, cho nên trong lòng đã có chủ ý,
sau này phải ít tiếp xúc với Lâm Bán Thanh đi.
Sau đó, Tiêu Sách đến thăm bố mẹ của Trầm Y, vết thương của hai người bọn họ đã được xử lý, may mà không có gì đáng ngại cả.
Sau khi xác định bọn họ không có chuyện gì cả, Tiêu Sách cũng không làm phiền họ nữa, dù sao bố Trầm vừa tỉnh, người trong nhà còn có nhiều
chuyện muốn nói, cho nên anh trực tiếp rời khỏi bệnh viện Nhân dân.
Mấy ngày tiếp theo, Cao Cấn Băng luôn bận rộn ở trong phòng thí nghiệm
nên không về biệt thự ở, cho nên mấy ngày tiếp theo Tiêu Sách cũng không cần đi làm, giống như được nghỉ phép.
Anh suy nghĩ một chút, trực tiếp trở về thôn Hà Bá.
“Anh Sách, anh quay về rồi.” Phương Bác nhìn thấy Tiêu Sách, cực kỳ vui
mừng: “Nhanh nói cho em biết, cảm giác sống chung với Cao Cấn Băng như thế nào? Có phải là rất thoải mái không?”
Tiêu Sách nghe vậy, mỉm cười nói: “Thoải mái? Đúng là xinh đẹp thật
nhưng quá lạnh lùng, không có cảm giác gì cả, nhưng mà so với Lâm Bán
Thanh thì lại tốt hơn nhiều.”
“Anh đừng có mà khoác lác, Lâm Bán Thanh sao, nói như anh Sách quen biết Lâm Bán Thanh vậy.”
Tiêu Sách cười nhạt, không giải thích gì, mở miệng hỏi: “Minh đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT