“Mặc dù em trai Tiêu Sách quen biết với con gái tôi nhưng đại ca vẫn
muốn giới thiệu với cậu một chút. Đây là con gái của tôi, tên là Lâm Bán Thanh. Đứa con gái này được mẹ chiều hư cho nên tính tình không được
tốt lắm, nhưng tôi thấy tuổi của hai người chênh lệch không nhiều, sau
này có thể qua lại với nhau nhiều hơn. Sau này tôi có thể khá bận rộn,
lúc cậu chữa trị cho ông cụ có thể tìm Bán Thanh để con bé dẫn đường,
con bé sẽ thu xếp mọi chuyện.”
Tiêu Sách nghe thấy vậy có chút kinh ngạc, Lâm Vân giới thiệu con gái của mình cho anh là có ý gì chứ?
Không phải là thấy anh anh tuấn tài giỏi nên muốn tác hợp cho hai người họ đấy chứ?
Nhưng từ chuyện lần trước xem ra Lâm Bán Thanh không nghe lời của Lâm
Vân, chỉ e Lâm Bán Thanh cũng không phải là người Lâm Vân có thể làm mối được, điều này là có ý gì chứ?
Lâm Bán Thanh mặc dù hơi lạnh lùng nhưng quả thực rất xinh đẹp, là một trong bốn người đẹp của Giang Lăng.
Có cơ hội có thể tiếp xúc với người đẹp của Giang Lăng, đương nhiên
Tiêu Sách cũng không từ chối, nếu như nói với Cổ Minh, Phương Bác, anh
và Lâm Bán Thanh một trong bốn người đẹp của Giang Lăng là bạn bè chỉ sợ họ sẽ hâm mộ chết mất. Kể ra đây cũng ra chuyện rất đẹp mắt mà có người đàn ông nào không có lòng hư vinh chứ, Tiêu Sách cũng không phải là
ngoại lệ.
Anh nhất thời mỉm cười nói: “Đại ca quá khiêm tốn
rồi, cũng chỉ có người như anh mới có thể nuôi dưỡng được một cô con gái vừa xinh đẹp vừa xuất sắc như cô Bán Thanh.”
Cái gọi là vươn
tay không đánh vào khuôn mặt tươi cười, câu nói lấy lòng này của Tiêu
Sách bất luận là Lâm Vân hay Lâm Bán Thanh nghe thấy cũng cảm thấy rất
thoải mái.
Cho dù hoa khôi Lâm Bán Thanh lạnh lùng thường được rất nhiều người gọi là “tôm hùm nhở” lúc này cũng nhìn Tiêu Sách mỉm cười.
Cô ấy mở miệng nói: “So với anh Tiêu Sách thì tôi vẫn chưa được xem là xuất sắc đâu.”
“Cô Bán Thanh quá khiêm tốn rồi.”
“Được rồi, người trẻ tuổi các cậu nói chuyện đi, tôi quay lại xem ông
cụ thể nào đã, sau đó còn có việc bận nữa, em trai Tiêu Sách ông cụ phải dựa phải cậu rồi.”
“Lâm đại ca yên tâm.”
Sau khi Lâm
Vân rời đi, hành lang ngoài phòng bệnh chỉ còn lại Tiêu Sách và Lâm Bán
Thanh, mặc dù trước đó hai người nịnh bợ lẫn nhau nhưng Lâm Vân vừa đi,
cả hai nhất thời rơi vào trầm mặc lúng túng.
Mà đến lúc này, Tiêu Sách mới hiểu, cảm giác ở chung với một núi băng thực sự rốt cuộc là như thế nào.
Quả thực là không cần điều hòa, cũng có thể lạnh thấu tim!
Mà núi băng này lại xinh đẹp như vậy làm hại anh không nỡ rời đi.
“Cô Bán Thanh...”
“Anh Tiêu Sách lớn hơn tôi mấy tuổi, gọi tôi là Bán Thanh được rồi.”
Lâm Bán Thanh bình tĩnh nói. Giọng nói của cô ấy vẫn luôn nhẹ nhàng,
không giống như vẻ ngoài và khí chất của cô ấy.
Mà lúc cô ấy mở miệng nói chuyện, khí chất lạnh lùng giống như đã biến mất đi rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT