96. Hắn thua?
Cần Chính điện là nơi thiên tử xử lý chính vụ, tiếp kiến văn võ bá quan, lấy ý cần chính yêu dân là bản sự. Mỗi một câu nói ở Cần Chính điện đều có thể quyết định kinh tế quốc gia và sinh kế của nhân dân, cũng như hưng suy của Đại Du.
Lâm Thanh Vũ, đã từng đứng ở Cần Chính điện này, lấy thân phận thái y bắt mạch xem bệnh đau đầu cho Tiên đế. Bây giờ, y vẫn lấy thân phận thái y như xưa, đứng ở nơi này. Nhưng người y đối mặt là Thừa tướng, là hoạn quan, là thiên tử.
Những người này mặc quan phục, mãng bào, long bào, trong khi Lâm Thanh Vũ chỉ mặc một bộ đồ trắng, khoác áo lông chồn, không tìm thấy một chút bóng dáng quyền thần nào trên người, như thể y chỉ là một công tử tuấn mỹ của gia đình thư hương.
Nhưng mà, chính người không giống quyền thần nhất, lại không chút kiêng kỵ muốn làm gì làm trước mặt thiên tử. Còn nói muốn lấy mạng người thân cận nhất, tín nhiệm nhất của thiên tử.
Lâm Thanh Vũ ra lệnh lần nữa: "Mang Hề Dung xuống."
Hai cấm vệ liếc nhau, nhìn thấy khó xử trong mắt của đôi bên. Bọn họ là người của Cố đại tướng quân, từ trước đến nay luôn trung thành với Cố gia. Nhưng dù sao đây cũng là thiên tử, không có thực quyền thì cũng là cửu ngũ chí tôn. Ngay cả người trước nay luôn lễ nghĩa chu toàn với Hoàng đế như Lâm Thanh Vũ, nhưng hôm nay cũng hoàn toàn không để ý đến lễ quân thần thế này. Nếu chuyện này làm lớn ra, thì chính là tạo phản.
Không chờ hai người có động tác, Tiêu Giới đang che trước mặt Hề Dung đã cao giọng: "Ngươi dám?!"
Lâm Thanh Vũ nói: "Ta dám."
Nam An Hầu cũng cảm thấy Lâm Thanh Vũ có chút quá mức, lên tiếng nhắc nhở: "Lâm thái y, chuyện lương thảo ai cũng không muốn thấy, ngay cả Hoàng thượng cũng tính sai, chỉ là lỗi lầm vô ý. Ngươi bất kính với Hoàng thượng như thế, không sợ Hoàng thượng trị tội ngươi hay sao?"
"Đúng... Đúng, trẫm là Hoàng đế! Ngươi không thể nói trẫm như vậy, cũng không thể nói trẫm hại người!" Tiêu Giới đã có chút cuồng loạn, "Trẫm phải trị tội ngươi! Ngươi đâu, mang Lâm Thanh Vũ xuống, dùng - dùng trượng đánh chết!"
Khi nói ra mấy chữ cuối, giọng của Tiêu Giới đã nghẹn ngào. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy mạng Lâm Thanh Vũ, nhưng Lâm Thanh Vũ lại muốn A Dung chết. A Dung không thể chết, vậy thì chỉ có thể để Lâm Thanh Vũ chết.
Hắn không muốn làm như vậy, nhưng hắn thật sự không còn cách nào. Hắn chỉ cần A Dung không sao, còn lại hắn không muốn quản gì nữa.
"Hoàng thượng." Lý Sàn quả quyết quỳ xuống, "Hề công công quả thật có nghi ngại thông đồng với địch, Lâm Thanh Vũ cũng chỉ là chính thánh thính, thanh quân trắc, tình thế cấp bách nên mới xuất khẩu vô lễ..."
Thôi Liễm cười lạnh: "Thanh quân trắc cũng không tới phiên một thái y ngũ phẩm như y đến thanh, huống chi quân trắc nịnh thần đến cùng là ai còn chưa biết đâu."
Lâm Thanh Vũ bình tĩnh nhìn Tiêu Giới, chút thương hại lương thiện cuối cùng trong mắt y sau khi nghe hai chữ 'đánh chết', chợt biến mất.
Một ý niệm nảy ra trong đầu Hề Dung - Lâm Thanh Vũ động sát tâm với Tiêu Giới.
Hề Dung không hề nghi ngờ rằng Lâm Thanh Vũ muốn mạng của mình, nhưng trước đó, Lâm Thanh Vũ chắc hẳn không nghĩ đến việc giết Tiêu Giới. Hắn chết, Tiêu Giới sống, Lâm Thanh Vũ và Thái hậu mới có thể hoàn toàn kiểm soát Tiêu Giới, sau đó kiểm soát toàn bộ giang sơn Đại Du.
Tiêu Giới chết, huyết mạch của Tiên đế chỉ còn lại một mình Tiêu Ly. Văn võ bá quan, tướng sĩ biên cương cũng không muốn một kẻ ngu làm thiên tử của họ. Nếu họ nhất định nâng đỡ Tiêu Ly lên thượng vị, đừng nói mấy người anh em của Tiên đế có ý kiến, ngay cả Bắc Cảnh cũng có thể ngo ngoe rục rịch. Vì vậy, trong kế hoạch của Lâm Thanh Vũ và Thái hậu, Tiêu Giới nhất định phải sống.
Nhưng giờ khắc này, Lâm Thanh Vũ thật sự muốn Tiêu Giới táng mệnh dưới cửu tuyền.
Đây không phải là phản ứng mà Lâm Thanh Vũ sẽ có ở trạng thái bình thường - Lâm Thanh Vũ sắp mất kiểm soát.
Mà Lâm Thanh Vũ mất kiểm soát, đúng là thứ hắn muốn nhìn thấy.
Hề Dung đứng sau lưng Tiêu Giới, cúi người, thấp giọng: "Hoàng thượng, lời ngài vừa nói, thật sự nghiêm túc?"
Tinh thần Tiêu Giới hoảng hốt, không dám nhìn vào mắt Lâm Thanh Vũ. Hắn cắn môi, cắn đến môi đỏ thẳm: "Lâm Thanh Vũ xem thường quân thượng, phạm thượng làm loạn, tội không thể xá, cần phải xử tử."
Hề Dung cong môi, vỗ tay nói: "Tạ đại nhân."
"Có thần."
Ngoài Lâm Thanh Vũ, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy một người đàn ông uy nghiêm sải bước đi vào. Người này mặc đồ đen, bên hông đeo bội kiếm, là thủ lĩnh của Thiên Cơ doanh, Tạ Mẫn.
Tạ Mẫn quỳ một gối xuống trước mặt Tiêu Giới: "Vi thần tham kiến Hoàng thượng."
Hề Dung nói: "Mệnh lệnh của Hoàng thượng, ngươi đã nghe rõ chưa?"
Tạ Mẫn khẽ gật đầu, đứng dậy rút kiếm, tay phải cầm kiếm, ánh kiếm phản chiếu bốn chữ 'chuyên cần chính sự' treo trên điện, đi từng bước đến gần Lâm Thanh Vũ.
"Không được!" Lý Sàn giơ tay lên, ngăn đường đi của Tạ Mẫn, "Lâm thái y có lệnh bài Thiên Cơ doanh Tiên đế ban cho, y mới là chủ nhân của các ngươi!"
Mặt Tạ Mẫn vô cảm: "Thiên Cơ doanh chỉ phục vụ một mình thiên tử. Lý đại nhân, xin tránh ra."
Lý Sàn quay đầu nhìn Lâm Thanh Vũ, chỉ thấy y nhìn chằm chằm thân kiếm, ánh mắt ẩn hiện dưới hàng mi dài như cánh bướm, không biết y đang nghĩ gì. Lý Sàn cái khó ló cái khôn, nói với hai cấm vệ: "Nhanh đi mời Thái hậu đến đây!"
Một giọng nói trong trẻo vang lên: "Chuyện Tiêu gia của chúng ta, từ khi nào đến phiên người khác họ đến hỏi."
Cửu hoàng thúc của Tiêu Giới, Hằng thân vương xuất hiện ở cửa Cần Chính điện, đi theo sau hắn là quân tinh nhuệ từ đất phong bí mật vào kinh thành: "Từ giờ phút này, trừ khi Hoàng thượng có lệnh, không ai được bước ra Cần Chính điện một bước."
Tiêu Giới sững sờ: "Cửu hoàng thúc? Sao ngươi lại..."
Hằng thân vương liếc mắt nhìn Lâm Thanh Vũ, hừ lạnh: "Thần hộ giá chậm, làm Hoàng thượng hoảng sợ."
Dưới tuyệt cảnh, Lý Sàn lại quỳ xuống lần nữa: "Hoàng thượng! Xin Hoàng thượng hãy suy nghĩ vì tướng sĩ Tây Bắc, con dân Đại Du. Đúng như lời Lâm thái y vừa nói, quỷ soái có thể tìm Hề Dung 'nghị hòa', nói rõ người này rõ tình hình trong kinh như lòng bàn tay. Nếu lúc này xảy ra biến cố trong cung, vậy sẽ trúng kế của gã. Với quyền mưu đùa giỡn lòng người của quỷ soái, gã sẽ thừa vắng tiến vào, làm loạn quân tâm của ta. Trước mắt Tây Bắc chưa định, kinh thành không thể loạn được!"
"Thị lang đại nhân nói vậy là sao." Hề Dung cười: "Xử tử một thái y ngũ phẩm, thì sao lại làm cho kinh thành có biến cố."
Lý Sàn nói: "Lâm thái y là vợ của Cố đại tướng quân, nếu Đại tướng quân biết Lâm thái y đột tử trong cung..."
Hề Dung 'à' một tiếng, nói hời hợt: "Thị lang đại nhân yên tâm, trước khi Cố đại tướng quân thu phục được Ung Lương, Hoàng thượng sẽ không để cho Cố đại tướng quân biết."
Lý Sàn đổ mồ hôi ròng ròng, hắn đã hết cách. Chẳng lẽ hôm nay, Lâm Thanh Vũ phải thật sự nhuộm máu ở Cần Chính điện?
Đồng tử của Hề Dung chợt rụt lại: "Tạ đại nhân, ngươi còn đang chờ gì nữa?"
Lý Sàn nhìn thấy bàn tay cầm chui kiếm của Tạ Mẫn siết chặt, nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn không có phản ứng gì. Hắn không nhịn được phải hét lên: "Lâm Thanh Vũ!"
Vừa nói xong, Lâm Thanh Vũ nâng mắt lên, nhìn người đàn ông đang cầm kiếm trước mắt, nói chậm rãi: "Tạ đại nhân vừa nói, chỉ phục vụ cho một mình thiên tử?"
Tạ Mẫn: "Đúng."
"Nếu thiên tử sau lưng ngươi, không phải là do Tiên đế công nhận, thiên mệnh sở định, vậy ngươi có còn phục vụ hắn hay không?"
Tạ Mẫn dừng lại: "Ý ngươi là gì?"
"Lúc trước ta cũng giống như Lý Sàn, cho rằng chỉ cần kinh thành không có biến cố, không cho Tây Hạ có cơ hội lợi dụng, thì mới có thể để các tướng sĩ ở Tây Bắc tránh lo âu. Bây giờ, ta đã thấy rõ." Lâm Thanh Vũ lặng lẽ nhìn hai anh em Tiêu Giới và Hề Dung, "Chỉ khi người vướng bận biến mất hoàn toàn, kinh thành mới thật sự an ổn."
Sắc mặt Hề Dung thay đổi: "Lâm Thanh Vũ âm hiểm xảo trá, nhất định không thể để y có thời gian mê hoặc nhân tâm - Tạ Mẫn, làm đi."
Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Hề công công vội vàng gì vậy. Tốt xấu gì Tiên đế cũng cho ta lệnh bài của Thiên Cơ doanh, cho dù không đủ để Tạ đại nhân phục vụ ta, nhưng chí ít cũng có thể cho ta thời gian nói hết lời - Ngươi nghĩ sao, Tạ đại nhân."
Tạ Mẫn do dự: "Đến cùng thì ngươi muốn nói gì."
"Vừa rồi Hề công công vỗ tay một cái, Tạ đại nhân đã nghe lời xuất hiện." Lâm Thanh Vũ đùa cợt, "Vậy ta không bắt chước nữa."
Dứt lời, một giọng thô kệch vang dội từ cửa truyền đến: "Nhường chút, nhường chút đi... chắn hết ở cửa làm gì."
Hằng thân vương bị chen lấn, quay lại cả giận: "Kẻ nào!"
Người tới cười làm lành: "Xin lỗi Cửu Vương gia. Dẫn theo hơi nhiều người nên chiếm hết chỗ. Ta chỉ đành phải để anh em ngự lâm quân và thiết kỵ doanh ở ngoài vây mọi người lại thôi."
Hằng thân vương giận đến run người, lúc nói chuyện chẳng còn dùng cái giọng õng ẹo kia nữa: "Ngô Chiến! Ngươi mang nhiều lính tiến cung, là muốn tạo phản phải không!"
Ngô Chiến hỏi lại: "Vậy Vương gia mang theo nhiều lính tới là muốn làm gì?"
"Đương nhiên bổn vương tới hộ giá!"
Ngô Chiến cười ha ha: "Vậy bản tướng quân cũng đến hộ giá. Nhưng bản tướng quân hộ giá, cũng không phải là Sơ Hi đế danh không chính ngôn không thuận, mà là tiên đế."
"Vớ vấn! Hoàng thượng chính là chân long thiên tử danh chính ngôn thuận cho Tiên đế khâm định. Ta thấy ngươi với Lâm Thanh Vũ mới là cùng một giuộc, có ý tạo phản!"
Hằng thân vương nói chắc chắn, nhưng lại không thấy phản ứng của Tiêu Giới và Hề Dung. Tiêu Giới biết hoàng vị của mình có được như thế nào, đã sớm luống cuống tay chân: " A Dung..."
Hề Dung cố gắng tỉnh táo: "Đừng sợ, không sao."
Ngô Chiến không cười nữa, nghiêm mặt: "Mang người tới đây."
Một ngự lâm quân dẫn một người đầu tóc hoa râm lên điện. Nam tử quỳ gối trước mặt Lâm Thanh Vũ, cúi đầu: "... Lâm thái y."
Giọng này không trầm thấp như đàn ông bình thường mà có chút sắc bén mỏng manh, Hề Dung nghe đã đoán được thân phận của hắn: "Chẳng lẽ là...?"
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, sau khi Tiêu Giới thấy rõ diện mạo của hắn, kinh ngạc nói: "Tiết công công?"
Tiết Anh, thái giám chưởng sự khi Tiên đế còn tại vị, đã hầu hạ Tiên đế nhiều năm. Lúc Tiên đế bệnh nặng, bỗng nhiên Tiết Anh cáo lão hồi hương, sau đó hoàn toàn bặt vô âm tín.
Ngô Chiến nói với Tiết Anh: "Tiết công công đừng sợ, nói hết những gì ngươi biết, bản tướng quân sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."
Tiết Anh liếc mắt nhìn Tạ Mẫn: "Lúc Tiên đế bệnh nặng, từng viết một di chiếu giao cho nô tài, dặn dò nô tài phải giữ gìn cẩn thận, chờ khi Hoàng thượng băng hà, sẽ chiêu cáo thiên hạ."
Thôi Liễm: "Nói bậy nói bạ! Di chiếu của Tiên đế là do bản tướng tận mắt nhìn thấy, đúng là lập Hoàng thượng làm trữ, kế thừa đại thống. Nếu ngươi có di chiếu, vì sao lúc ấy không lấy ra, phải đến hôm nay mới giả vờ giả vịt!"
Tiết Anh chỉ nói: "Ngày đó, Ninh vương giám quốc, quyền khuynh triều dã, buộc Tiên đế viết chiếu thư hạ lập Thái tử. Lúc Tiên đế tỉnh táo lại thì rất hối hận, nên mới có phong di chiếu thứ hai. Sau khi Tiên đế băng hà, Ninh vương đăng cơ, lúc đó nô tài lấy di chiếu ra, vậy chẳng phải là tìm đường chết hay sao."
Mặt Lý Sàn khôi phục lại màu máu: "Vậy phong di chiếu kia bây giờ đang ở đâu?"
"Trước khi nô tài chạy ra khỏi cung, giấu di chiếu ở sau tấm biển của Cần Chính điện."
Tạ Mẫn vung tay với tấm biển, tấm biển chấn động, chiếu thư được giấu trong đó rơi xuống, được Tạ Mẫn nắm chắc trong tay. Sau khi Tạ Mẫn xem qua, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây đúng là bút tích và đại ấn của Tiên đế."
Thôi Liễm chợt quay về phía Hề Dung: "Sao vậy được!"
"Ha..." Vẻ mặt Hề Dung nở nụ cười dữ tợn, "Lâm thái y đã sớm dự liệu được ngày hôm nay, cho nên mới ngụy tạo một phần di chiếu của Tiên đế trước đấy ư?"
"Cái đền đệt nhà mi!" Ngô Chiến mắng, "Ngay cả Tạ đại nhân cũng nói di chiếu này là do Tiên đế tự tay viết, các ngươi còn lời gì muốn nói!"
Hai chân Tiêu Giới mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi. Hề Dung đưa tay đỡ hắn. "Chẳng lẽ, cái gọi là di chiếu của các ngươi, là lập Lục hoàng tử làm trữ?" Hề Dung như thể nghe được chuyện gì đó buồn cười, "Tiên đế anh minh thần võ, sao có thể giao giang sơn Đại Du cho một hoàng tử thiếu hụt trí tuệ?"
Tạ Mẫn lắc đầu: "Trên chiếu thư nói, tiền Thái tử Tiêu Tranh chính là người được chọn kế thừa đại thống, tuyệt không thể phế."
Lý Sàn cũng nói vào ngay: "Mẫu phi Trần thị của tiền Thái tử từng phạm tội họa loạn cung đình, là đại tội khi quân, mà tiên đế chỉ đưa bà ta vào lãnh cung, không liên lụy đến tiền Thái tử, có thể thấy Tiên đế vẫn ký thác kỳ vọng vào tiền Thái tử. Tiên đế cũng chưa từng có bất kỳ biểu hiện nào muốn phế Thái tử ở trước mặt ai, vậy tại sao cứ nói phế là phế, trong đó hẳn có ẩn tình."
Trong lòng Hề Dung trào lên cảm giác lạnh lẽo, hắn lui ra sau mấy bước, thấp giọng nói: "Vẫn chưa xong đâu."
Tiêu Giới khóc lóc giữ chặt hắn: "A Dung..."
Hề Dung đột nhiên hất tay Tiêu Giới ra, chỉ vào Lâm Thanh Vũ: "Hằng thân vương, Tạ Mẫn, các ngươi còn thất thần làm gì? Tin y hả? Lúc Tiên đế bệnh nặng, thời gian Thái hậu và Lâm Thanh Vũ ở cạnh lão còn nhiều hơn Hoàng thượng không biết bao nhiêu lần, bọn họ mới là người ép Tiên đế viết di chiếu kia!"
"Muốn ra tay hả? Vậy ra thì nhanh, đừng có nói nhảm." Ngô Chiến chà sát hai tay, "Không cho bản tướng quân đi Tây Bắc đánh bọn mọi Tây Hạ, bản tướng quân sắp nghẹn chết đây này. Cửu Vương gia, lính của ngươi từ đâu đến hả, có đánh nhau chưa."
Hằng thân vương nhìn lại. Thiết kỵ doanh và ngự lâm quân đã vây họ đến mức nước chui không lọt, nhân số phải nhiều hơn gấp ba, bọn họ không có phần thắng.
Đến nước này, chân tướng của vấn đề đã không còn quan trọng, giữ mạng trước mới đúng.
Hằng thân vương hắng giọng: "Bản vương là anh em ruột của Tiên đế, đương nhiên phải lấy nguyện vọng của Tiên đế làm đầu - Hề Dung, Tiêu Giới, hai người các ngươi trước hãm hại tiền Thái tử, sau mưu phản soán vị, quả thật là tội ác tày trời!"
Tay Hề Dung rủ xuống, hai mắt trống rỗng, trên mặt là vẻ im lặng chết chóc.
Ngô Chiến chậc chậc lắc đầu: "Trở mặt còn nhanh hơn trở trời."
Tiêu Giới nắm cánh tay Hề Dung, nói nức nở: "A Dung, A Dung ngươi nói gì đi..."
"Còn có gì để nói." Hề Dung chết lặng, "Thắng làm vua, thua làm giặc - A Giới, chúng ta thua rồi."
"Hả? Vậy là không đánh hả?" Ngô Chiến tiếc hận, "Làm hưng phấn suông nãy giờ."
Tiêu Giới ngây người: "Thua? Thua thì... thì sẽ chết sao? Ta không muốn..." Hắn nhào đến trước mặt Lâm Thanh Vũ, muốn nắm quần áo y, nhưng vừa đối mặt với ánh mắt ấy, hắn làm sao cũng không đưa tay ra được: "Lâm thái y, đừng giết A Dung, van xin ngươi... đừng..."
Lâm Thanh Vũ chậm rãi mở miệng: "Ngươi van xin ta?"
Tiêu Giới gật đầu như giã tỏi: "Ta van xin ngươi! Ta van xin ngươi..."
"Nếu đợt lương thảo này không giao được, lầm quân cơ, khiến cho quân ta bại bởi Tây Hạ." Giọng Lâm Thanh Vũ run rẩy, "Ngươi cảm thấy, Tây Hạ sẽ tha cho những tướng sĩ chiến bại kia một mạng hay sao."
Tiêu Giới sững người, Ngô Chiến thở dài: "Lương thảo lương thảo, tướng quân có mạnh hơn nữa mà không có lương thảo cũng không chiến đấu được."
"Bây giờ ta chưa giết hắn." Lâm Thanh Vũ nói, "Ta phải giữ cái mạng này của hắn lại, chờ lúc đại quân Tây Bắc khải hoàn, chém đầu tế trời."
Tiêu Giới trừng to mắt, lắc đầu: "Đừng, đừng..."
Lâm Thanh Vũ bước đến gần Hề Dung, dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy: "Ta đã cho ngươi lựa chọn. Ta cũng đã nói, nếu các ngươi không chịu nghe lời, ta sẽ để người khác thay vào. Ta không phải chỉ nói cho vui."
Hề Dung nhìn thẳng về phía trước: "Nếu ta không ra tay, chờ Cố Phù Châu về, ta vẫn sẽ mất mạng như thường. Ta không hối hận."
Lâm Thanh Vũ lãnh đạm: "Chắc gì."
Hề Dung cười nhạt, hiển nhiên không tin lời Lâm Thanh Vũ nói. Cuối cùng hắn nhìn Tiêu Giới đang rơi lệ đầy mặt, nói khẽ: "Giữ cho hắn một mạng, hắn không hiểu gì cả."
Lâm Thanh Vũ từ chối cho ý kiến, phất tay, hai ngự lâm quân tiến lên trước, mang Hề Dung xuống.
Tiêu Giới đau đớn trong lòng, liều mạng đuổi theo: "A Dung!"
Ngô Chiến chặn lại không cho hắn đi, hỏi Lâm Thanh Vũ: "Lâm thái y, Hoàng... nên làm gì hắn bây giờ."
Lâm Thanh Vũ nói: "Hoàng thượng mệt rồi, dìu hắn về tẩm cung nghỉ ngơi."
Tạ Mẫn nhíu mày: "Tuy di chiếu của Tiên đế bảo để tiền Thái tử lên ngôi, nhưng tiền Thái tử đã bệnh qua đời từ lâu."
"Tạ đại nhân nói đúng." Hằng thân vương nói với giọng công chính, "Một mạch này của Tiên đế, đã mất người kế thừa đại thống, cũng không thể để Tiêu Giới mưu phản soán vị tiếp tục ngồi trên hoàng vị này. Dựa theo quy củ tổ tông của Đại Du, vậy chỉ có thể chọn con thừa tự từ trong tông thất."
Lâm Thanh Vũ nói: "Cửu Vương gia quên Hoài Vương rồi sao."
"Đùa gì vậy! Trí tuệ của Hoài Vương không đầy đủ, giống như một đứa nhỏ hai ba tuổi, sao có thể làm quốc quân của một nước?"
"Ít nhất, Hoài Vương không tự cho mình là thông minh. Hơn nữa, cũng không phải không thể trị cho cậu ấy." Lâm Thanh Vũ chuyển lời, "Tây Bắc đang vào lúc quan trọng, chuyện hôm nay không thể để lộ ra. Chư vị đều là lương đống trong triều, lợi hại trong đó, hẳn nên rõ hơn hạ quan."
Sau ngày đó, Sơ Hi đế cáo ốm không tảo triều, đổi từ thiên tử phê duyệt thành nội các phê duyệt, do nội các phụ trách triều chính. Ngoài ra, Thừa tướng Thôi Liễm nói rõ ý về hưu, sau khi được Hoàng đế chuẩn tấu, ông ta mang theo người nhà rời xa khỏi kinh thành. Hằng thân vương cũng bị khiển trách quay về đất phong, không có di chiếu không được vào kinh.
Số lương thảo ở Giang Nam là do Lâm Thanh Vũ và Lý Sàn dốc hết sức lực để chuẩn bị, vốn có thể giúp cho đại quân Tây Bắc chèo chống hồi lâu, nhưng bây giờ chỉ còn lại hai phần. Lý Sàn vội vàng đi về phía bắc điều lương, lại gặp phải tuyết lớn chắn đường, lộ trình vốn mất bảy tám ngày, lại kéo dài đến hơn nửa tháng, cũng không biết có kịp hay không.
Sau khi diệt trừ những kẻ đối lập, đáng ra là lúc nên thư giãn, nhưng trong lòng Lâm Thanh Vũ luôn quanh quẩn một nỗi sợ hãi khó tả, mấy ngày liên tiếp đều gặp ác mộng.
Trong mộng, y về lại Nam An Hầu phủ, đứng trong sân của Lam Phong các, cầm một chiếc ô đỏ thẫm, dưới chân là tuyết lớn mịt mờ. Y thấy chiếc xe lăn quen thuộc, Lục Vãn Thừa mặc áo đỏ ngồi nghiêng đầu trên xe lăn, yên lặng ngủ say.
Y dùng bàn chân trần giẫm lên tuyết, kéo vạt áo cưới, đi từng bước một đến cạnh Lục Vãn Thừa, dùng ô che tuyết cho hắn.
Lúc này, gương mặt của Lục Vãn Thừa chợt biến thành Cố Phù Châu. Y đưa tay ra tuyệt vọng, dù cho ngã trên nền đất tuyết, y cũng không thể nào chạm đến được người trước mặt.
Lâm Thanh Vũ hoảng sợ bật dậy. Hoan Đồng gác đêm nghe tiếng, vội thắp đèn lên: "Thiếu gia?"
Lâm Thanh Vũ hoảng hốt, đưa tay sờ lên khóe mắt, chạm phải một mảng ướt nhem. "Bên ngoài... rơi tuyết?"
"Đúng vậy, sắp rơi suốt đêm rồi." Hoan Đồng lo lắng, "Thiếu gia, ngài không sao chứ?"
Lâm Thanh Vũ chậm rãi rũ mặt xuống: "Không sao."
Đã hơn nửa tháng, y chưa nhận được thư nhà của Cố Phù Châu.
Xa nhau một năm, dù có bao nhiêu tình cảm cũng chỉ còn lại một bóng hình lẻ loi, gặp nhau chỉ còn ở trong hồn trong mộng.
Nhưng bây giờ, đến cả nằm mơ y cũng không thấy.
Sau khi hết tháng chạp, gió tuyết ở Tây Bắc thậm chí còn lớn hơn cả kinh thành, lương thảo cần dùng cũng ngày càng nhiều hơn, Thẩm Hoài Thức liều chết bảo vệ hai phần lương thảo cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Vì để ổn định quân tâm, Cố Phù Châu giấu chuyện lương thảo bị cướp. Ngoài hắn và Thẩm Hoài Thức, cũng chỉ có Võ Du Viễn và Sử Phái biết tình trạng thiếu lương thảo trong quân. Hôm đó, Thẩm Hoài Thức lấy một địch trăm, mang theo hai phần lương thảo thoát khỏi khốn cảnh, lúc quay về đã chịu trọng thương, may mà có bàn tay diệu thủ hồi xuân của Hồ Cát, mới xem như nhặt được một mạng về. Cố Phù Châu vốn định đưa Thẩm Hoài Thức về chỗ an toàn tĩnh dưỡng, nhưng lại bị Thẩm Hoài Thức vô tình từ chối.
"Lâm thái y để ta đi theo tướng quân, bảo vệ tướng quân chu toàn."
Cố Phù Châu cười: "Sao ngươi nghe lời phu nhân của ta vậy? Có phải ngươi thích y không."
Thẩm Hoài Thức vội nói: "Ta không phải, ta không có! Tướng quân là rường cột nước nhà, tại hạ khâm phục đã lâu. Dù cho Lâm thái y không dặn, ta cũng nguyện phục vụ vì tướng quân."
Thấy Thẩm Hoài Thức hoảng sợ đến mức muốn nhảy dựng lên để chứng minh trong sạch, Cố Phù Châu đỡ hắn nằm lại giường: "Chỉ đùa thôi, cứ thoải mái. Nhưng mà, dù cho ngươi có thích y ta cũng không để ý. Dù cho có nhiều người thích y, nhưng y..."
Chỉ thích một mình ta.
Cố Phù Châu cười khẽ: "Lòng tốt của ngươi lòng ta xin nhận. Không bằng ngươi đến nơi an toàn tĩnh dưỡng cho tốt, rồi về cũng không muộn."
Thẩm Hoài Thức lắc đầu: "Ta muốn ở lại Tây Bắc dưỡng thương."
"Tây Bắc có gì hay. Gió xẹt như dao, xẹt tới mức như già đi chục tuổi."
Thẩm Hoài Thức im lặng hồi lâu: "Ta đã đến rất nhiều nơi, thân như lục bình, mạng như cỏ rác. Chỉ có ở Tây Bắc, ta mới cảm thấy mình như đang thực sự sống. Nhìn thấy từng huynh đệ tử trận, bách tính vô tội uổng mạng, ta mới phát hiện ra những chuyện trong quá khứ - Tĩnh Thuần cũng được, Tiêu Tranh cũng được, đều chỉ là mây khói thoáng qua, là một giấc mộng ngắn ngủi."
Chợt nói mấy lời thật lòng này làm cho Cố Phù Châu nhướng mày. Thẩm Hoài Thức ở Tây Bắc một năm, chưa bao giờ nhắc tới chuyện quá khứ, hắn cũng không hỏi tới. Điều làm hắn ngạc nhiên nhất là, Thẩm Hoài Thức có thể bình tĩnh nhắc đến tên của Tiêu Tranh, nếu như phu nhân xinh đẹp của hắn ở đây, chỉ sợ là cũng sẽ ngạc nhiên.
"Nếu ngươi đã nhắc đến Tiêu Tranh, ta có một vấn đề rất muốn hỏi ngươi."
Thẩm Hoài Thức nói: "Tướng quân cứ hỏi."
Cố Phù Châu: "Ngày đó phu nhân ta đưa cho ngươi thuốc giả chết, ngươi có dùng không?"
Thẩm Hoài Thức mỉm cười, nhưng chỉ cười không nói.
Cố Phù Châu không truy vấn, chỉ cảm thán: "Chuyện quá khứ không thể vãn hồi, nhưng tương lai vẫn còn đó. Ngươi muốn ở lại thì ở, ta gọi Du Viễn Sử Phái đến, chúng ta nên ngẫm xem tiếp theo nên làm gì." Nói rồi, vỗ vai Thẩm Hoài Thức, vén màn trướng, đi vào trong gió tuyết.
Thẩm Hoài Thức cúi đầu nhìn vai mình, nơi Cố Phù Châu vừa vỗ xuống.
Nói chuyện với Cố Phù Châu là một chuyện rất thoải mái. Dường như hắn có một khả năng kỳ diệu, có thể mỉm cười kéo người đang mắc kẹt trong vũng lầy quay về thế giới. Giống như hôm đó, hắn bị thương nặng quay về, sau khi Võ Du Viễn và Sử Phái biết chuyện lương thảo bị cướp thì giận không kềm được, tuyên bố muốn một thương một ngựa xâm nhập trại địch cướp lương thảo về, một người nản chí thất vọng, một người tinh thần sa sút. Chỉ có Cố Phù Châu yên lặng đứng sau, dùng giọng điệu lười nhác như thường nói: "Cũng được lắm, chuyện đã xảy ra rồi, có tức thì cũng được gì. Tức, chỉ làm chúng ta mất lý trí. Đừng trưng cái mặt này nữa. Thế này đi, ta kéo đàn Hề cho mọi người, chờ các ngươi tỉnh táo rồi lại bàn chuyện chính."
Trên đời này, cũng chỉ có người như Cố Phù Châu, mới có thể ước hẹn hiểu nhau với Lâm thái y, bên nhau một đời.
Tác giả: Về sau sẽ là góc nhìn của Nhị Tráng.