95. Lôi Hề Dung xuống - dùng trượng đánh chết.
Sau khi Hề Dung bị thương ở tẩm cung của Tiêu Giới, hai người gần như là như hình với bóng. Lâm Thanh Vũ nghe Tiểu Tùng Tử nói, hễ rảnh là Tiêu Giới đã canh ở trước giường bệnh, thậm chí còn đích thân đút thuốc cho Hề Dung. Từ trước đến nay Tiêu Giới luôn là người được nuông chiều, không biết hầu hạ cho người khác, tay chân vụng về đút thuốc cho Hề Dung, làm đổ thuốc xuống giường, nhưng Hề Dung lại rất hưởng thụ.
"Đây nào có phải là thái giám và Hoàng thượng," Tiểu Tùng Tử tấm tắc lấy làm lạ, "Anh em ruột còn chưa thân như bọn họ."
Khổ nhục kế của Hề Dung quả là có hiệu quả. Trước mắt trừ hắn ra, Tiêu Giới không nhìn lọt ai vào trong mắt. Vừa kết thúc buổi triều sớm, Tiêu Giới đã vô cùng lo lắng đi về phía tẩm cung - hắn phải về đổi thuốc cho Hề Dung.
Tiêu Giới ngồi trên kiệu, phàn nàn với Tiểu Hiên Tử: "Trẫm có vào triều hay không cũng có gì khác nhau đâu, trẫm cũng không hiểu mấy thứ này. Dù sao mẫu hậu cũng buông rèm chấp chính, còn có Lâm... " Nói được nửa câu, Tiêu Giới cắn răng, oán hận nói, "Còn có người kia tọa trấn triều đình. Bọn họ không cần trẫm, vì sao còn lôi trẫm đến Tử Thần điện chấp chính? Có thời gian, còn không bằng để trẫm ở cùng với A Dung."
Tiểu Hiên Tử nói: "Hoàng thượng, Hề công công đã nói, ngài là thiên tử một triều, là cửu ngũ chí tôn. Chỉ có ngài mới có thể ngồi trên long ỷ của Tử Thần điện. Ngài ngồi trên đó, là đang nói với văn võ bá quan, thiên hạ Đại Du là của Tiêu gia, ngài là người Tiêu gia."
"Đại Du vốn là của Tiêu gia mà." Tiêu Giới nói, "Trong lòng bách quan đều biết, nào còn cần trẫm phải đi nói cho bọn họ."
Tiểu Hiên Tử thấp giọng: "Nhưng nô tài nghe nói, bây giờ có người cảm thấy một nửa Đại Du là họ Ôn, một nửa khác là họ Lâm."
Tiêu Giới sững sờ: "Ôn... Lâm?"
Ôn này, đương nhiên là chỉ Ôn Thái hậu. Sau khi Ôn Thái hậu buông rèm chấp chính, Ôn quốc công quay về nội các, quan hệ thông gia với người nhà họ Ôn cũng được trọng dụng không ít. Trong đó có một người tên là Lý Sàn, Tiêu Giới có chút ấn tượng với hắn, người này có khí chất trăng sáng ngời ngời, tuổi còn trẻ đã là Binh bộ Thị lang tứ phẩm. Buổi lên triều sáng nay Lỳ Sàn nói một thôi một hồi, có vẻ như đang đòi quân lương của Tây Bắc từ Hộ bộ. Về phần Lâm...
Tiêu Giới đang nghĩ ngợi thì kiệu liễn đã dừng lại. Hắn nhìn về phía trước, sắc mặt trầm xuống trong phút chốc.
Về phần Lâm, trừ Lâm Thanh Vũ ra thì còn là ai.
Khi Lâm Thanh Vũ và Lỳ Sàn đang trên đường đến Binh bộ thì vô tình gặp được Tiêu Giới, hai người quỳ xuống hành lễ theo quy củ.
Dù cho Tiêu Giới có ngu đến đâu, cũng biết rõ hoàng vị của mình có được như thế nào. Trước khi Hề Dung gặp chuyện, hắn vẫn còn khách khí với Lâm Thanh Vũ, chưa từng để Lâm Thanh Vũ làm đại lễ, một phần cũng là vì người ta xinh đẹp nên hắn muốn chủ động thân cận. Mà bây giờ, chỉ cần hắn vừa thấy Lâm Thanh Vũ, đã nhớ tới dáng vẻ Hề Dung thoi thóp trong vũng máu.
Trong mắt hắn, Lâm Thanh Vũ vẫn là Lâm Thanh Vũ kia, khí chất lạnh lùng, đi với dung mạo xinh đẹp không gì sánh bằng tạo thành một sự tương phản làm người ta mê muội, làm trong lòng hắn sợ hãi run rẩy - một đại mỹ nhân thế này, suýt chút nữa đã lấy mạng của A Dung.
Hắn sẽ không tiếp tục thưởng thức một người muốn hại A Dung nữa. Hắn phải bảo vệ A Dung thật tốt, sẽ không để người khác tổn thương đến A Dung.
Lâm Thanh Vũ và Lý Sàn quỳ trên mặt đất, hồi lâu vẫn không nghe được hai chữ 'bình thân'. Lâm Thanh Vũ ngước mắt lên nhìn về phía Tiêu Giới. Tiêu Giới đối diện với ánh mắt của y, trong mắt hiện rõ sự sợ hãi và cảnh giác. Cho đến khi Tiểu Hiên Tử mở miệng nhắc nhở, Tiêu Giới mới nói: "Đứng, đứng dậy đi."
Lâm Thanh Vũ nói: "Sắc mặt của Hoàng thượng không tốt, có phải có tâm sự gì hay không."
Tiêu Giới cố hết sức giữ vững vẻ mặt, ngoài mạnh trong yếu nói: "Chuyện của trẫm, không đến lượt Lâm Thanh Vũ ngươi hỏi đến - Tiểu Hiên Tử, về cung."
Lý Sàn là một trong những tâm phúc của Lâm Thanh Vũ và Thái hậu trong triều, thấy thái độ của Hoàng đế với Lâm Thanh Vũ như vậy, hắn không khỏi lo lắng: "Lâm thái y thật sự không muốn giải thích với Hoàng thượng hay sao. Cho dù Hoàng thượng không để ý đến triều chính, nhưng chung quy vẫn là thiên tử. Có được thánh tâm dù sao cũng tốt hơn là không có."
Lâm Thanh Vũ nói: "Giải thích cũng vô ích, kẻ ngu chỉ nguyện tin những gì chúng muốn tin. Huống chi, Hề Dung đã mang chuyện hành thích đưa lên đầu của Thiên Cơ doanh, đương nhiên hắn đã nắm chắc Thiên Cơ doanh sẽ không hủy sân khấu của hắn. Nếu ta đoán không sai, khoảng thời gian Hề Dung mượn danh thiên tử để cầm quyền, đã thu phục được không ít lòng người."
Trong mắt một số người, Thái hậu buông rèm chấp chính vẫn luôn là ngoại thích, chứ đừng nói đến y chỉ là một thái y. Thôi Liễm là một, mấy lão Vương gia họ Tiêu kia cũng thế, bọn chúng lấy danh trung với Tiêu thị, thà rằng nghe lời một hoạn quan, cũng không muốn nhìn thấy cục diện ngoại thích chuyên quyền.
Lý Sàn kinh ngạc: "Nhưng không phải lệnh bài của Thiên Cơ doanh ở trong tay ngài hay sao?"
"Thiên Cơ doanh là nanh vuốt của thiên tử, đời đời kiếp kiếp chỉ nghe lệnh người trên long ỷ. Lệnh bài của ta so với thiên tử thì tính là gì." Lâm Thanh Vũ trầm ngâm, "Ta đang nghĩ, khổ nhục kế của Hề Dung sớm không làm, muộn không làm, vì sao lại làm ngay lúc này."
Lý Sàn suy nghĩ: "Hay là, vì Tây Bắc? Trước mắt Cố đại tướng quân đang cố gắng lấy lại Ung Lương. Ung Lương là cửa phía bắc của Đại Du, chỉ cần lấy lại được, vấn đề của Tây Bắc cũng coi như giải được một nửa."
Lâm Thanh Vũ nói: "Sau khi bị thương, chắc chắn Hề Dung sẽ phải tĩnh dưỡng, không thể can thiệp vào triều chính. Vào thời điểm này, vì sao hắn lại phải giao quyền?"
"Có lẽ, hắn muốn chúng ta buông lỏng cảnh giác?" Lý Sàn bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt thay đổi, "Ý của Lâm thái y là, hắn muốn làm lớn?"
"Trước mưa gió, luôn là lúc sóng yên biển lặng." Lâm Thanh Vũ nói một cách lạnh lùng, "Chỉ cần hắn còn chút lý trí, thì sẽ không tự tìm chết vào lúc này, để cho Tây Hạ có cơ hội lợi dụng."
"Hắn là thái giám." Lý Sàn càng lo lắng hơn, "Từ xưa đến nay, có tên hoạn quan nào tay cầm quyền thế lại thật lòng lo cho giang sơn xã tắc hay lê dân trăm họ? Chỉ cần đạt được mục đích, có gì hắn không làm được."
Lâm Thanh Vũ đè nén ác ý đang trào dâng trong lòng, chậm rãi hít sâu một hơi: "Nhưng chúng ta không phải hắn. Lúc này, nên tập trung về phía Tây Bắc - lương thảo ở Giang Nam đến đâu rồi."
Lý Sàn nói: "Tính ngày, hẳn cũng sắp đưa đến Ung Lương."
Lâm Thanh Vũ ở Binh bộ cho đến khuya, vốn định ở tạm trong cung một đêm, nhưng nhất thời y lại đổi ý. Xe ngựa phủ tướng quân chờ ở cửa cung, Lâm Thanh Vũ cất ô che tuyết rồi lên xe, nói với phu xe: "Đừng về Tướng phủ, đến Lâm phủ."
Nửa đêm trưởng tử về nhà, lại còn không thông báo trước, Lâm phụ Lâm mẫu tưởng xảy ra chuyện lớn. Lâm Thanh Vũ nói với họ, tạm thời vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Lâm Nhữ Thiện nhíu mày: "Tạm thời? Ý con là, có thể còn xảy ra chuyện?"
"Đây chỉ là suy đoán và trực giác của con. Để đề phòng lỡ như, con xin phụ thân xin nghỉ ở Thái y viện, mang mẫu thân và Thanh Hạc rời kinh tránh đầu sóng ngọn gió." Lâm Thanh Vũ cười nhẹ, "Con nhớ, tháng sau là đại thọ bảy mươi của ngoại tổ mẫu, mọi người có thể đi một chuyến đến Tân Châu, thuận tiện chúc thọ cho bà."
Lâm mẫu lo lắng: "Bọn ta đi, vậy còn con?"
"Đương nhiên con phải ở lại."
"Nhưng...."
"Phu nhân, đừng hỏi nữa, Thanh Vũ tự có tính toán của nó." Lâm Nhữ Thiện nói quả quyết, "Làm phiền phu nhân đi chuẩn bị hành lý đi thôi."
Lâm mẫu muốn nói lại thôi, khó nén được lo lắng: "Thanh Vũ, con phải chăm sóc bản thân cho thật tốt."
Lâm Thanh Vũ nở nụ cười trấn an bà: "Con biết mà."
Lâm Nhữ Thiện cũng không có gì để khuyên bảo con trai, chỉ nói: "Mọi việc cẩn thận."
Ngày hôm sau, Lâm Nhữ Thiện lấy lý do thăm người thân dẫn theo vợ con rời khỏi kinh thành. Trong vài ngày tiếp theo, Lâm Thanh Vũ vẫn lo chuyện triều chính giống như thường lệ, thỉnh thoảng đi thăm Tiêu Ly, còn rút thời gian đi xem bệnh cho Tiểu Tùng Tử đang bị bệnh - người bình thường nói quá nhiều nên bị đau họng, cần phải ngậm miệng mấy ngày mới khỏi bệnh.
Ngày mười lăm hàng tháng, đã từng là ngay Cố Phù Châu trông mong nhiều nhất, ngày nghỉ duy nhất trong một tháng của quan viên Đại Du. Lâm Thanh Vũ trộm được nửa ngày nhàn rỗi trong kiếp phù du, ngồi trong phòng thuốc đút cổ trùng uống máu rắn: "Phu nhân, có người đưa một phong thư tới."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ai?"
"Không biết, người đó để thư lại rồi rời đi ngay." Viên Dần nói, "Nghe hạ nhân giữ cổng nói, là một người đàn ông đội mũ trùm."
Lâm Thanh Vũ nhìn chằm chằm phong thư trống rỗng không có lấy một chữ, trong lòng cảm thấy có chút bất an. Viên Dần đứng bên cạnh, nhìn y mở thư, chỉ nhìn thoáng qua đã thấy lạnh lẽo cả người.
Viên Dần cẩn thận thăm dò: "Phu nhân...?"
Lâm Thanh Vũ bình tĩnh sắp xếp cho cổ trùng rồi mới nói: "Chuẩn bị xe, ta phải vào cung."
Hoa Lộ vội nói: "Ta thay quần áo cho ngài." Nếu tiến cung, phải thay quan phục.
Lâm Thanh Vũ: "Không cần."
Lâm Thanh Vũ khoác áo lông chồn lên người rồi ra phủ. Y dặn dò Viên Dần: "Tìm người đưa thư."
"Vâng, phu nhân." Viên Dần hỏi, "Sau khi tìm được thì sao?"
Lâm Thanh Vũ lên xe ngựa không quay đầu lại: "Giết."
Lâm Thanh Vũ mặc quần áo bình thường, đi thẳng đến Cần Chính điện, vừa hay đụng phải Lý Sàn từ trong đi ra.
"Lâm thái y!" Lý Sàn vội vàng lo lắng, "Ta đang muốn đi tìm ngươi. Việc lớn rồi, lô lương thảo đến Ung Lương kia..."
Lâm Thanh Vũ nói lạnh nhạt: "Bị cướp."
Lý Sàn sững sờ: "Ngài biết rồi? Nhưng may mắn là, tướng lĩnh vận lương có thân thủ rất điêu luyện, liều chết cứu được hai phần lương thảo, nhưng cũng chỉ đủ cho quân Tây Bắc chèo chống mấy ngày."
"Đi vào thôi." Lâm Thanh Vũ nói, "Hoàng thượng sẽ cho chúng ta biết chuyện gì xảy ra."
Trong Cần Chính điện, Tiêu Giới, Thừa tướng Thôi Liễm, Hộ bộ Thượng thư Nam An Hầu đều có mặt. Hề Dung cũng ở đó, vẻ mặt hắn bệnh hoạn, hiển nhiên là vết thương còn chưa lành,, nhưng hắn vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh thong dong như cũ.
Lâm Thanh Vũ chỉ liếc nhìn hắn, sau đó quay sang Tiêu Giới: "Hoàng thượng, ngươi không giải thích hay sao."
Sắc mặt Tiêu Giới tái nhợt nay lại càng trắng hơn: "Trẫm, trẫm không biết ngươi đang nói gì."
"Thế à. Nhưng có người nói cho thần hay, Hoàng thượng đã 'nghị hòa' với Tây Hạ, mấy vạn thạch lương thảo kia, là lễ nghị hòa ngài đưa cho họ."
Vẻ mặt Tiêu Giới mờ mịt: "Trẫm không có! Trẫm chỉ..."
Hề Dung ngắt lời Tiêu Giới: "Là người phương nào đã nói với Lâm thái y? Lâm thái y, hãy cẩn thận với kế phản gián."
Lâm Thanh Vũ cảm thấy buồn cười: "Giữa ta và ngươi, còn cần người khác phản gián hay sao?"
Dường như Hề Dung đã liệu được trước ngày hôm nay, nhẹ giọng: "Quả thật ta có qua lại với đại sứ Tây Hạ. Ta vờ đồng ý 'nghị hòa' với bọn chúng, chỉ vì muốn dẫn chúng vào cuộc, bố trí mai phục. Phủ của ta còn giữ thư tín của lai sứ Tây Hạ, và những phục binh đang chờ kia, tất cả đều có thể làm chứng."
Tiêu Giới vội vàng gật đầu: "Trẫm có thể làm chứng! A Dung làm vậy có trẫm đồng ý. Kế sách này cũng do trẫm nghĩ ra. Trẫm cũng không biết vì sao chúng không mắc lừa..."
Sau khi nghe Tiêu Giới lắp bắp kể chuyện đã xảy ra, giữa đôi mày của Lâm Thanh Vũ tràn đầy tức giận: "Đường hẹp quanh co dễ phục binh, ngươi có thể nghĩ đến, thì sao quân sư Tây Hạ không thể nghĩ đến? Đầu óc bình thường của ngươi sao có thể dùng vào con đường vận lương. Ngươi đã loại sẵn một đường sai cho gã, gã sẽ lần theo manh mối để đi tìm một đường tương phản. Quân sư của Tây Hạ thắng Triệu Minh Uy, trong một năm gần nữa đã cầm được một nửa Tây Bắc của Đại Du, ngay cả Từ Quân Nguyện còn phải gọi là 'quỷ soái'. Chuyện giấu lương ở đâu, đường nào thích hợp vận lương gã còn hiểu rõ hơn bất cứ ai, thậm chí gã còn biết rõ ràng một hai tình hình ở kinh thành. Ngươi lấy đâu ra tự tin để đấu trí với gã, cho rằng chút tài mọn này cũng giấu giếm được gã?"
Tiêu Giới áy náy không biết nên làm gì cho phải: "Trẫm không cố ý, trẫm thật sự chỉ muốn giúp đỡ..."
Lâm Thanh Vũ cười khẽ: "Chỉ bằng ngươi?"
Vẻ mặt Nam An Hầu biến đổi. Thôi Liễm tức giận: "Làm càn! Lâm Thanh Vũ, ngươi đừng quên thân phận của mình! Ngươi đang nói chuyện với thiên tử đấy!"
Lâm Thanh Vũ chẳng thèm nhìn Thôi Liễm lấy một cái, y cảm thấy quá lãng phí thời gian. Y hỏi Hề Dung: "Hoàng thượng nhìn không ra, chẳng lẽ ngươi cũng nhìn không ra?"
Trên mặt Hề Dung không tìm được chút sơ hở: "Quả thật ta không ngờ tới, quân sư của Tây Hạ lại có thể tính toán thông minh như vậy."
"Ngươi không biết? Được." Lâm Thanh Vũ bình tĩnh, "Người đâu."
Hai cấm vệ hoàng cung đi vào: "Hoàng thượng, Lâm thái y."
"Lôi Hề Dung xuống - đánh chết."
Sau khi im lặng, Tiêu Giới là người đầu tiên có phản ứng. "Không được! Trẫm sẽ không để cho ngươi tổn thương đến A Dung!" Hắn nhảy dựng lên che chắn trước mặt Hề Dung, "Trẫm, trẫm mới là thiên tử, ngươi dựa vào đâu ra lệnh trước mặt trẫm!"
Lâm Thanh Vũ hờ hững: "Dựa vào hắn thông đồng với địch bán nước, mê hoặc thánh tâm."
Hề Dung che miệng vết thương dưới bụng, thấp giọng ho khan: "Ta đã nói. Ta có chứng cứ, ta không thông đồng với địch, càng không bán nước."
Thôi Liễm cũng nói: "Lâm thái y nói Hề công công bán nước, vậy có chứng cứ gì không?" Lâm Thanh Vũ chợt nở nụ cười: "Có phải các ngươi có hiểu lầm gì không. Ta giết hắn, không cần chứng cứ."
Bản mặt tỉnh táo của Hề Dung cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt: "Ngươi..."
"Mặc cho ngươi thật lòng hay dối trá, thì sao?" Lâm Thanh Vũ nhìn Hề Dung, giống như đang nhìn một con chó nhà có tang, "Ta giết không tha."
Tác giả: Đoán xem (lần đầu tiên) đại mỹ nhân gọi tên của bạn học Giang vào lúc này:
A. Trước khi chịt chịt.
B. Trong khi chịt chịt.
C. Sau khi chịt chịt.
D. Tới khi toàn hoàn văn.