Rồi một ngày, tiếng điện thoại của tôi vang lên. Tôi nhìn thấy một số lạ gọi đến. Anh cũng nói anh không biết ai gọi đến.
Tôi bảo anh nghe máy. Anh cầm điện thoại lên rồi ấn mở nút nghe:
“Alo, tôi nghe.”
Trong điện thoại phát ra một giọng con gái. Anh bảo:
“Bạn của anh, anh ra ngoài nghe điện thoại một tí.”
Tôi rất tò mò vì bạn của anh tôi đều biết hết.
Cứ thế, một ngày có rất nhiều cuộc gọi từ số lạ đó gọi đến. Anh nói chuyện rất lâu. Thậm chí, tôi còn nghe anh bật cười rất thoải mái.
Tôi không nghĩ ra ai có thể làm anh vui vẻ như thế.
Dạo này, tôi không thấy vui vẻ nữa. Tôi luôn có cảm giác bất an và bực bội trong người.
Tôi người xuyên cáu gắt với anh. Tìm mọi thứ bắt bẻ anh.
Anh bảo:
“Anh mệt rồi. Em về đi.”
Tôi cảm thấy khổ sở vô cùng. Nó như là một cái gai nhọn đâm vào tim tôi khiến nó đau nhức.
* * *
Chúng tôi thường xuyên cãi nhau, càng ngày càng to tiếng.
Cứ mỗi khi như vậy, tôi thấy anh ôm điện thoại ra ngoài xa cười rất vui vẻ.
* * *
Một ngày, anh để quên điện thoại trên bàn. Cũng số điện thoại lạ đó gọi đến tôi liền bắt máy:
“Alo.”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, tôi tiếp tục trả lời:
“Alo.”
Thì mới nghe đầu dây bên kia trả lời đúng là giọng con gái:
“Đây là điện thoại của anh Đoàn đúng không?”
Tôi cáu:
“Đúng.”
Một giọng con gái nhẹ nhàng và ngọt ngào tiếp tục vang lên:
“Xin đưa điện thoại cho anh Đoàn.”
Tôi tức giận:
“Cô là ai?”
Vẫn cái giọng ngọt như mật nhỏ nhỏ trả lời:
“Tôi là người yêu của anh Đoàn.”
Tôi sửng sốt. Tôi chưa kịp đáp lại thì điện thoại trên tay tôi biến mất.
Anh đã quay lại. Mặt anh rất khó chịu. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã sai khi bỏ rơi anh. Và người con gái đó là ai? Cô ta tự xưng mình là người yêu của anh. Vậy còn tôi là gì của anh?
Anh không muốn nghe tôi nói liền nói nhanh:
“Ai cho em đụng vào điện thoại của anh?”
Thấy tôi không đáp lại anh nói tiếp:
“Lần sau, em đừng tự tiện nghe điện thoại của anh.”
Anh quay lưng cầm điện thoại đi. Anh đang nói gì đó. Lúc này, tôi cũng chẳng buồn nghe. Có lẽ, ở nơi đó cũng có một cô gái đang chờ anh. Một người không bao giờ làm anh tổn thương. Một người luôn làm anh vui vẻ. Tôi chỉ là thế thân của cô ấy thôi.
Tôi hơi ghen tị với cô ta. Bởi vì giọng nói như gió xuân nhẹ nhàng. Tôi chưa bao giờ làm nũng với anh cả. Tôi cũng không thể nói chuyện được như cô ấy đâu.
Dắt xe ra, tôi chạy nhanh về nhà. Tôi thấy những giọt nước bay sượt qua má của tôi. Nó khiến tôi đau rát. Tôi không biết mình về đến nhà như thế nào.
Tối hôm đó, tôi đã khóc như mưa rơi. Nước mắt ướt cả gối. Khóc như chưa từng được khóc. Hôm sau mắt tôi sưng vù như con gấu trúc.
Tôi không thường xuyên đến nhà anh chơi nữa. Tôi đang trốn anh. Tôi sợ anh sẽ nói:
“Ở đó, có một người con gái anh yêu!”
Lúc đó, tim tôi sẽ ngừng đập mất.
* * *
Dạo này, anh thấy cô ấy rất lạ. Thường xuyên cáu gắt làm anh cũng cảm thấy khó chịu.
Một người bạn ở xa gọi cho anh thôi. Em lại hỏi thăm anh đủ thứ:
“Anh đi đâu vậy? Sao em sang nhà anh anh mà không thấy?” Mọi người bảo anh đi thăm bạn.
“Anh bận việc.” Anh cảm thấy bực bội.
Anh trả lời ngắn gọn.
“Anh đi thăm ai thế?”
“Em hỏi làm gì?”
Anh đang bực mình nên cũng không nói chuyện tử tế được:
“Thôi anh cúp máy đây.”
Khi anh vừa cúp máy thì một cuộc gọi của thằng bạn thân gọi đến bảo đi chơi. Nói chuyện một lúc anh mới cúp máy.
Anh không nghĩ sẽ khiến cô ấy hiểu lầm. Vì đó chỉ là một người bạn bình thường đối với anh mà thôi.
Mỗi ngày, anh đều tám chuyện với mấy thằng bạn thân cho đỡ buồn chán.
Anh không biết từ lúc nào, anh và cô ấy lại khó nói chuyện như vậy. Cảm giác cứ xa dần xa dần.
Anh muốn quay về nhà hoàn thành chương trình học và cũng để có thể ở cạnh Băng Nhi của anh. Anh biết em đã đợi anh rất lâu rồi, anh muốn tranh thủ học xong đi làm để kiếm tiền lo cho em.
Vì lịch học gặp rắc rối nên anh phải nhanh chóng quay lại trường học. Không thì anh phải đợi thêm vài năm mới có thể ra trường.
Quá bận sắp xếp nên anh không chú ý đến em nhiều được.
Ba mẹ anh cũng thúc giục anh về sớm. Anh chỉ kịp thông báo cho bạn bè rồi đến sân bay ngay lập tức.
Anh biết em sẽ rất tức giận vì lần thứ hai anh đi mà không nói với em tiếng nào.
Anh tự hứa với lòng:
“Băng Nhi chờ anh trở về.”
* * *
Mãi đến khi nghe bạn bè anh nói anh phải về nhà gấp thì đã quá một tuần rồi.
Tôi tức giận nhắn tin cho anh:
“Anh đừng về nữa.”
Tôi quăng luôn cái điện thoại vào góc tường. Nằm trên giường tôi bật khóc. Anh thì có việc gì gấp chứ? Muốn về với em yêu chứ gì? Tôi đá bay mấy cái gối xuống đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT