[MVòng 2 tiếp tục, cô là người đi trốn. Hoàng Vũ là người đi kiếm. Cô nhớ tới lúc nhỏ. Mỗi khi chơi trốn tìm bởi vì cô trốn quá kỹ hay tại vì cô không quan trọng nên mọi người không kiếm thấy hoặc quên mất cô. Ngồi im trong bóng tối, cô nghĩ rằng sẽ chẳng có ai kiếm được cô hay họ đã có đội chiến thắng.
Tuyết Băng thẩn thờ chìm trong suy nghĩ đến khi cô nhìn thấy một bóng dáng đen đứng trước mặt vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
"Mình là Vũ"
Cậu kéo tôi ra khỏi bóng tối. Bàn tay ấm áp nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô. Nói không xúc động là giả. Hoàng Vũ xuất hiện như một hoàng tử giải cứu công chúa. Lần đầu tiên, cô có cảm giác mình thật sự là một cô công chúa được hoàng tử tìm thấy. Khoảng khắc ấy in sâu vào trái tim của cô. Người đối diện cô cười nói:
"Mình là của Băng."
Giọng nói ấm áp đánh tan những bối rối trong lòng của cô.
Cô gật đầu. Hai người cùng nắm tay nhau xuất hiện. Họ là đội tìm thấy đồng đội nhanh nhất. Họ lại chiến thắng. Đội chiến thắng 2 vòng coi như thắng cuộc. Cầm phần thưởng trên tay cô vừa cảm động vừa vui vẻ!
Mấy cô gái đó lại tìm đến cô hỏi:
"Hoàng Vũ thích cô!"
"Thích thì sao? Không thích thì sao?"
Họ không nghĩ cô sẽ trả lời như vậy. Cả đám đang ngơ ngá thì thầy xuất hiện hô giải tán.
Có những người không biết tự lượng sức mình âm thầm hãm hại cô đều bị cô đánh tơi tả. Cũng phải cám ơn mấy tháng qua được cậu chỉ dạy. Cô đã học vượt cấp hơn bọn họ mấy cấp rồi.
Vậy mà vẫn có người không muốn sống kiểu chết khiêu chiến với cô. Không phải cô không thể giải quyết mà nợ đào hoa của ai thì người đó tự tới mà giải quyết.
Cô nói nhỏ:
"Cô gái đó thích cậu! Cậu tự tới giải quyết đi."
"Được."
Một lúc sau, cô gái đó khóc lóc chạy đi. Trước khi đi còn lườm liếc cô một cách độc ác. Còn mắng cô:
"Cô giỏi lắm! Hồ ly tinh."
Nội ơi! Thật oan uổng. Cô thật vô tội nha. Cô xấu xí mà làm nổi hồ ly tinh sao? Mà nói đến thì cũng phải trách cậu quá đẹp trai nha! Mang một đống rắc rối cho cô.
"Cậu nói gì mà người ta khóc vậy?"
"Tôi thích em."
Mẹ ơi! Còn cho người ta sống nữa không! Lần đầu tiên, cô không phải được tỏ tình mà là bị tỏ tình gián tiếp đó trời ạ!
Những cơn mưa nối tiếp nhau, tình cảm của đã phát triển nhanh chóng đâm chồi rồi lớn lên như cây non xanh tươi mơn mởn. Nhanh đến cả người trong cuộc như cô cũng cảm thấy choáng váng huống chi người ngoài!
Cô mở mắt ra. Trái tim như muốn bay ra:
"Á.."
Cậu bịt miệng cô lại:
"Khẽ thôi. Muốn gọi mọi người tới sao?"
Nhìn kỹ lại gương mặt baby đẹp trai trước mặt cô nhỏ tiếng nói:
"Sao cậu ở trong này?"
"Em trai Băng mở cửa!"
"Sáng sớm, cậu tới đây làm gì?"
"Tới dẫn Băng đi ăn sáng. Mau rửa mặt đi."
Cô máy móc leo xuống giường cảm giác không thật tí nào! Cứ như ảo giác. Ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra được không?
Ăn sáng sao? Hết hồn đến đau cả tim! Ăn uống cái kiểu gì?
Dù có đẹp trai mà xuất hiện bất thình lình như vậy cô cũng muốn xỉu đó nhưng riết như thế vài ngày rồi cô cũng quen. Đúng là con người dễ thích ứng với thói quen mới.
Cơn mưa mang những ngọt ngào đến nhanh rồi cũng đi nhanh.
Cuộc thi lớn sắp diễn ra, 1 tuần trước khi thi đấu mọi người đang nổ lực luyện tập thì tin dữ xuất hiện.
Cô thấy sắc mặt thầy biến đổi. Đàn anh cũng nhăn nhóc! Cô nghe đến tên: Hoàng Vũ.
Trái tim rơi lộp bộp, cô sợ hãi. Cảm giác trái tim nhói lên. Cậu không phải xảy ra chuyện gì chứ?
Sau giờ học, cô kéo đàn anh lại. Anh do dự giây lát rồi nghĩ đến cô là người yêu của cậu có quyền được biết nên dành phải nói:
"Cha của Hoàng Vũ báo, cậu sẽ không tham gia thi đấu. Buổi chiều, Hoàng Vũ đi xe với người em họ thì bị tông xe đang ở trong bệnh viện."
Cô buông tay áo của anh ta ra. Cảm giác như lo lắng không ngừng vang lên tiếng cảnh báo. Chắc có lẽ thấy gương mặt tôi tái nhợt. Anh nói thêm:
"Có tình hình mới thì anh báo em biết. Đừng quá lo lắng."
Cô chạy nhanh đến bệnh viện nhưng không gặp được người cô muốn gặp. Đành phải quay về nhà. Trước cửa nhà, bóng dáng cậu thẳng táp đứng đó. Cô còn tưởng mình đang thấy ảo ảnh.
"Mình không sao! Đừng lo."
Đôi tay nhẹ lau đi hai hàng nước mắt của cô. Mắt cô nhèo mờ không thấy rõ người đối diện nhưng cô biết là cậu. Cô ôm cậu vào lòng chợt nghe tiếng hít sâu. Tuyết Băng nhanh chóng kiểm tra cả người cậu.
"Đừng mình không chịu nổi!"
Cô vén tay áo cậu lên thấy vết thương khắp cánh tay xong nâng cằm của cậu lên vì đứng trong góc tối nên không thấy được đến khi thấy mới biết gương mặt cũng bị thương.
"Sao lại xuất viện?"
"Sợ Băng lo lắng nên trốn ra yên tâm tí mình sẽ quay lại!"
Cô nhìn cậu thật kỹ như sợ cậu bất chợt biến mất. Cậu đưa gương mặt tới gần cô hơn.
"Không sao! Trầy xíu vẫn còn đẹp trai lắm!"
Cô bật cười:
"Xấu chết được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT