Cô không biết từ khi nào trong lớp võ lại xuất hiện một nhân vật truyền kỳ như trong lời đồn: Đẹp trai, học giỏi, nhà giàu..
Những cái đó cô điều không muốn quan tâm đến. Một cậu nhóc thì có gì hay chứ! Đẹp trai thì có đẹp thật. Đàn anh luôn khen cậu ấy:
"Thiên tài có 1 không 2. Ở tuổi 12, Hoàng Vũ đã là đai đen nhất đẳng."
Nhất đẳng đó nhé! Hâm mộ thật. Đó là suy nghĩ thoáng qua trong đầu của cô mà thôi.
Dù đã gặp vài lần cô cũng không để ý lắm nhưng vì sắp có cuộc thi đấu lớn nên cô cùng cậu ta tình cờ gặp nhau. Bình thường cậu ấy ít khi xuất hiện ở lớp.
Khi thầy tổ chức huấn luyện riêng cho mấy người mới như cô thì cậu ta lại là người đứng lớp phụ giúp chỉ dạy cho mọi người!
Cho tôi xin đi cậu ta hiện tại mới có 14 tuổi.
Tôi đã 15 tuổi rồi nha. Mẹ ơi, cô phải nghe lời nhóc 14 tuổi này sao? Nhỏ con như vậy nữa.
Cậu ấy còn chung nhóm với tôi. Mấy con bé xung quanh cứ suốt ngày bàn tán xôn xao. Cô cũng vừa tò mò và vừa hóng chuyện.
Không nghĩ đến Hoàng Vũ có mị lực như vậy khiến đám con gái yêu thích. Ai là người yêu cậu ta đúng xui xẻo!
Tại sao ư? Bạn sẽ có 1 đống những đứa con gái chán ghét bạn. Tẩy chay và hãm hại bạn mà bạn chết như thế nào cũng không thể biết được. Cô nghe đến đó tự nhiên rùng mình.
Mặc cho đám con gái trưng diện làm đủ trò trước mặt hình như cậu không để ý đến bọn họ.
Thậm chí, hai cô gái cãi nhau và đánh nhau cậu cũng không quảng, đủ lạnh lùng. Mà ánh mắt ấy nhìn tới cô là sao? Cô không liên quan nhé! Càng không muốn liên can đâu.
Mà từ khi nào em trai cô lại có thêm 1 người bạn là cậu thế hả? Trời ơi, đất hỡi. Sao người không nghe tiếng lòng của con!
Cô nhìn vào tấm lưng rộng phía trước mặt mình. Hoàng Vũ vẫn ngồi nghiêm túc nghe thầy giảng những chiêu thức và những điều cần lưu ý trong thi đấu.
Mỗi ngày trôi qua rất nhanh, Tuyết Băng và Hoàng Vũ lại càng lại gần nhau. Họ cùng nhau luyện tập. Nói đúng hơn là Hoàng Vũ dạy cho cô các tư thế đánh chuẩn nhất.
Mỗi chiêu thức và thế đánh cực chuẩn và đẹp mắt. Không hổ danh, cậu là nhất đẳng. Mà chưa chắc nhất đẳng đã đánh nhanh, lực mạnh và chuẩn xác như vậy.
Hai người gần như không hề hay biết trong mắt mọi người xung quanh họ bắt đầu bắt mắt. Từ những điều nhỏ nhặt như ánh mắt, cử chỉ, lời nói và hành động đều ăn khớp nhau như đã bàn bạc trước. Khiến những cô gái khác đỏ mắt.
Cô cũng không sợ họ ghen tị. Muốn đấu với cô thì kiếp sau đi. Ống tay áo của cô bị kéo, cô quay người lại định mắng nhưng nhìn lại cậu nên cô hỏi:
"Có chuyện gì?"
Hoàng Vũ ngập ngừng:
"Băng cảm thấy thế nào?"
Cô tỉnh queo nói:
"Bình thường chứ thế nào?"
Cậu lại hỏi:
"Ý mình hỏi là cảm giác á?"
Cô không suy nghĩ trả lời:
"Không biết!"
Cậu ấy cười.
"Không thích mình sao?"
Cô ngạc nhiên:
"Thích gì?"
Đầu óc cô giống bị ngừng hoạt động. Ai nghĩ cậu ấy thích mình? Cô chưa từng nghĩ. Cũng không dám nghĩ. Cô lại nghe cậu nói:
"Thích trong yêu thích!"
Tuyết Băng dứt khoát trả lời:
"Không."
Cậu hỏi tiếp:
"Tại sao?"
Cô không ngại đáp cho cậu biết:
"Bởi vì cậu nhỏ tuổi."
Cậu vẫn kiên trì hỏi:
"Bỏ qua vấn đề tuổi tác. Mình chỉ nhỏ hơn Băng có 1 tuổi thôi."
"Vấn đề tuổi tác rất quan trọng đó!"
Cô cảm thán.
Mây trắng trên bầu trời xanh vẫn đang lặng lẽ trôi. Cũng như tình cảm ấy giữa chúng tôi không biết từ lúc nào đã nảy mầm một cách tự nhiên nhất.
Thuận theo tự nhiên vậy, chuyện gì đến thì đến thôi. Thầy cô tổ chức cuộc thi.
Vòng 1: Chạy.
Vòng 2: Truy Tìm Đồng Đội.
Vòng 3: Kiến thức võ học.
Cô đăng ký tham gia liền vì có phần thưởng. Cô phải dành giải thưởng nha!
Không biết thầy vô ý hay cố tình mà xếp cậu và cô chung 1 đội. Mấy cô gái kia lại nhao nhao lên không chịu nhưng thầy đã quyết định không thay đổi.
Vòng 1 bắt đầu, đến lượt cô 2 đều rồi! Cô là người quyết định ở vòng này. Thần kinh của cô cực kỳ căng thẳng. Dù là cuộc thi nhỏ mà bản tính háo chiến háo thắng của cô thì chắc chắn không muốn thua cuộc.
Bởi vì chạy hết tốc độ chỉ muốn thắng mà cô bất chấp tất cả lao nhanh về đích không nghĩ sẽ dừng lại bước chân gần như bay trên mặt đất. Thấy đội bên cạnh gần tới cô phi thẳng về trước có thể về đích nhưng té dập mặt. Cô đã chuẩn bị tinh thần đo đất. Nhưng cô lại đáp thẳng vào vòng tay của một người đối diện. Tiếng hoan hô của đồng đội đánh thức cho cô tỉnh. Cô đã thắng. Thầy nhìn cô trong ánh mắt giảo hoạt. Đội kế bên không ngừng bảo:
"Tưởng thắng không ngờ thua nửa bước cuối! Khốn kiếp"
"Có nhiều người chứng kiến còn bảo ta ăn gian! Con mắt nào của các ngươi thấy ta gian lận mà dám bảo ta ăn gian hả?" Cô phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT