Vì đón gió tẩy trần (*) cho Hiệp Ân vương, tiệc tối được chuẩn bị tại Ngọc Lan đài.

— dùng để nói việc đãi tiệc mừng người đi xa mới đến hay mới về.

Trong cung hiện tại có tổng cộng bốn đài, xuân là Ngọc Lan, hạ là Hồng Liên, thu là Ngân Hạnh, đông là Bạch Mai, bốn đài này nằm bốn phía của cung, tiệc sẽ thay đổi theo bốn mùa, thành ra hắn cũng không miễn cưỡng từ chối tâm ý.

Ở nơi đây hoa ngọc lan nở rộ dưới tàng cây, mùi thơm còn thoang thoảng vương vào y phục hai người.

Một người nam nhân mặc bạch y hơi dựa vào cây, y ngửa đầu nhìn hoa ngọc lan ở phía trên. Sắc màu của hoa dường như hòa vào y phục của y, nhất thời khiến người ta không nhận rõ, liệu là hoa trên cây nở rộ đẹp đe, hay là dung nhan dưới tàng cây khiến người ta xao xuyến.

Lý An cười bẻ một nhành hoa chỉ trỏ vào trán đối phương rồi giơ tay đưa cho: "Hoa này rất xứng với ngươi."

Mai Thiều nhận lấy nở nụ cười: "Tạ ơn vương gia."

Khi nhìn thấy từ xa thấp thoáng bóng người, Lý An nghiêng người ghé vào lỗ tai y khẽ nói: "Bây giờ ngươi đi vẫn còn kịp."

Mai Thiều tựa nhẹ vào vai Lý An, xuyên qua hắn nhìn thấy bóng dáng đang ở phía xa, sau đó khe cúi đầu làm ra một bộ dáng ngượng ngùng.

"Hiệp Ân vương." Người đến dường như không nhìn thấy tình cảnh ám muội này, chỉ quay ra thi hành lễ cho có với Hiệp Ân vương. Một tiểu thái giám đi phía sau đã sớm cúi đầu nhắm mắt, biến mình thành một tảng đá không nghe không thấy.

Lý An xoay người mở quạt che đi nửa khuôn mặt của mình: "Chớ cười chê rồi, vụ việc ám sát Kiến châu đã làm Mai cơ(*) nhà ta kinh hoàng, tâm trạng mấy ngày nay của hắn có chút không yên, cho nên ta mới dẫn hắn ra ngoài đi dạo."

— Từ dùng để chỉ vợ.

"Bệ hạ sắp tới Ngọc Lan đài, thỉnh cầu vương gia dời bước."

Bạch Bỉnh Thần như không nghe ra được bốn chữ "ám sát Kiến châu" có ý gì, thế nhưng vẫn cung kính cùng hắn đi về nơi tổ chức thiết yến, còn Mai Thiều đi phía sau hai người.

Dựa theo cấp bậc của hai người, Bạch Bỉnh Thần thân là hữu tướng không nên tự mình đến nghênh tiếp Lý An.

Lý An chỉ là chỉ có một hư danh vương gia, phủ Hiệp Ân vương không có một chút quyền lực nào trên triều, thế nhưng thân phận của hắn có chút đặc thù.

Hắn là chất tử của Khương quốc – nước láng giềng của Lê quốc. Vào thời tiên đế, Khương quốc chẳng qua chỉ là một bộ lạc thị tộc nho nhỏ nằm ở vùng ven biên cương Lê quốc, bộ tộc Lý thị tuy nhỏ, thế nhưng vị trí chiếm cứ đều là những nơi hiểm yếu, sau mấy lần chống trả đại quân Lê quốc thì tấc đất ngày một lớn mạnh hơn. Vì lẽ đó tiên đế liền liên hệ với phương Bắc giao dịch có điều kiện, sau đó đạt thành thỏa thuận với Lương quốc, hai nước đồng thời xuất binh tấn công Lý thị bộ lạc, dẫn đến việc Lý thị đấu không lại chỉ còn nước tháo chạy.

Trong lúc nguy nan, người đứng đầu bộ tộc Lý thị đành dâng tấu chương đến Lê quốc biểu thị muốn quy hàng, trở thành thuộc thành của Lê quốc cùng Lương quốc. Tiên đế chấp thuận lời thỉnh cầu của Lý thị, phong cho Lý thị thành Hiệp Ân vương.

Sau đó Hiệp Ân vương vẫn ở lại vùng đất cũ của mình, còn nhưng thân tộc còn lại của Lý thị đều vào kinh thành xây phủ, nhi tử độc nhất Lý An đưa vào Thịnh Thân phủ nuôi nấng.

Lúc Lương quốc cử binh xâm lấn, Hiệp Ân vương bỏ mình, tộc đệ phát tang dùng danh trở về Cố châu, tập kết quân mã đối đầu Lê quân, sau khi bại trận thê thảm bôn ba đến Lương quốc quy thuận nơi đây, cuối cùng thông hôn. Lương quốc phong cho thúc phụ Lý An làm vương Khương quốc.

Lý An vừa ngồi vào chỗ liền có một vị con cháu trong dòng họ lên tiếng chế giễu: "Hiệp Ân vương đến rồi. Vẫn là Hiệp Ân vương ăn sung mặc sướng, một lòng chỉ thích mỹ sắc, nắm tay mỹ nhân xuôi nam hưởng thú vui thích sáu năm, không như người trong họ bọn hạ, luôn bận bịu thay bệ hạ xử lý chính sự, không biết khi nào mới có thể ngắm nhìn cảnh đẹp phương nam?"

Những người khác nghe xong cũng phụ họa cười ha hả.

"Hiệp Ân vương ở phương nam đã lâu, không biết có thể ăn được cơm canh Bình Đô chúng ta hay không?"

"Thúc phụ của Hiệp Ân là vương của một nước, sao có thể đánh đồng với mấy thần dân như chúng ta chứ, ngàn dặm xa xôi, không biết thúc phụ Lý gia có đưa chút đồ tốt gì cho Hiệp Ân vương không nha."

— Thúc phụ: chú (em của cha)

Lý An nghe mấy câu nay mãi cũng thành quen, cũng không cảm thấy giận, khi còn bé sống ở Lê quốc do có thân phận đặc thù, mấy lời lẽ như vậy nghe cũng không ít, phiền cũng phiền, giận cũng giận xong, thành thử ra chỉ hành lễ chung quanh rồi thong dong ngồi xuống cười nói: "Đa tạ các vị trăm công nghìn việc còn lo lắng cho sinh hoạt thường ngày của tiểu vương, Lý Thành Kế chẳng qua là sống giữa ranh giới Lê Lương ăn nhờ mà thôi, hắn sao có thể ra tay làm gì được. Còn tiểu vương thân ăn bổng lộc Lê quốc ôm ấp mỹ nhân, muốn dành thời gian làm việc khác cũng khó, nào có tinh lực tốt như mọi người, có thể lo trước lo sau trọn vẹn như vậy."

Bọn họ nhìn thấy bộ dạng công tử phóng khoáng này không hề có chút nào bị làm nhục, mà còn xem đó là lời khen chợt thầm kinh thường, cảm thấy vô vị thành ra cũng không tiếp tục nói nữa.

Lý An đuổi bọn họ đi xong liền cảm thấy yên tĩnh, hắn liếc mắt nhìn chùm nho trước bàn mình, chợt nghiêng người nhìn Mai Thiều đang ngồi quỳ bên cạnh mình thì thầm: "Không phải ngươi thích ăn nho sao, đợi lát nữa khai tiệc bản vương sẽ đút cho ngươi."

Mai Thiều cũng không ngẩng đầu, chỉ khẽ nói câu cảm ơn.

Mấy người trong dòng họ ngồi bên cạnh nghe xong càng cảm thấy cái tên Hiệp Ân vương này quá mức phóng khoáng, chỉ biết yên lặng hừ một tiếng.

"Hiệp Ân vương còn nhớ được việc mình nhận bổng lộc từ Lê quốc, cũng không tính là quên đi gốc gác của mình."

Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng được vang trên đỉnh đầu, thế nhưng nhấn mạnh được tất cả ý của những người trong dòng họ.

Bạch Bỉnh Thần sau khi ngồi vào chỗ không nói lời nào cũng theo thanh âm nhìn sang, là Thân Thịnh vương Triệu Nguyên Thịnh.

Thịnh Thân vương có huyết thống của hoàng gia, hơn nữa hắn có công lao từng dốc hết sức phụ tá Triệu Trinh leo lên ngôi vị hoàng đế, cho nên dù là bên nào cũng có địa vị vô cùng quan trọng.

Ánh mắt của hắn sắc bén, chứa đựng hàm ý nhắc nhở. Hắn nhìn chằm chằm Hiệp Ân vương, dường như là đang đứng trước mặt mọi người chờ câu trở lời từ đối phương.

Uy thế của hắn, khiến cho đám người trong dòng họ cũng không dám lên tiếng. Lý An từ nãy giờ vẫn một mực dịu dàng cười cùng trò chuyện với Mai Thiều, mặc cho bầu không khí nhất thời yên lặng không một tiếng nào, chỉ còn thanh âm thầm thì từ ngữ lộn xộn không rõ ràng của hắn vang lên như có như không.

"Là trẫm tới chậm." Triệu Trinh được đám nội thị nâng kiệu tới, hoàng hậu Bạch Tử Khâm ngồi ở bên cạnh hắn.

Quần thần đứng dậy cúi chào.

"Cũng không phải yến tiệc to tát gì, chúng ái khanh không cần giữ lễ tiết."

Triệu Trinh hiện tại đã ba mươi hai tuổi, đăng cơ hơn ba năm, tâm cơ cùng mưu tính của hắn dần dần lộ rõ. Gia thế Bạch Bỉnh Thần không cao, đột nhiên ngồi lên cao vị cũng gặp rất nhiều trở ngại, hắn liền lập tỷ tỷ của đối phương Bạch Tử Khâm làm hậu nâng địa vị của đối phương lên, mục đích để hắn cùng người đứng đầu trong dòng họ thế gia Trương Cửu Đại phò tá giúp đỡ. Suốt mấy năm qua, hai phe Bạch cùng Trương luôn ngáng chân nhau, sẽ có lúc bọn họ rơi vào thế yếu, thế nhưng tuyệt đối chưa từng xảy ra cảnh một bên bị đánh úp, thành thử ra phải khen vị đế vương này sau lưng lôi kéo và cân bằng quả không thể khinh thường.

Triệu Trinh dò xét sắc mặt Triệu Nguyên Thịnh một lúc, rồi lướt nhanh nhìn chúng thần một vòng hỏi: "Hoàng thúc vừa nãy đang nói đến chuyện gì?"

Triệu Nguyên Thịnh xêm xêm tuổi Triệu Trinh, thế nhưng nếu tính quan hệ họ hàng dựa theo vai vế, Triệu Trinh nên khách khí một chút mà gọi hắn một tiếng hoàng thúc.

"Chỉ là đang ôn lại chuyện cũ với Hiệp Ân vương mà thôi." Triệu Nguyên Thịnh trừng mắt nhìn Lý An một chút, đứng dậy trả lời.

"Thật sao? Trẫm nhớ Hiệp Ân vương lớn lên ở phủ Thịnh Thân vương, sau khi lão vương gia qua đời mới dọn ra xây phủ riêng, hai người cũng coi như là người quen cũ, bây giờ Hiệp Ân vương cũng trở về, hẳn là cũng có nhiều thời gian chậm rãi ôn chuyện rồi." Triệu Trinh cười giảng hòa.

"Thần mới trở về có chút không quen khí hậu, Mai cơ quý phủ lại thay thần cản thích khách ở Kiến châu, thân thể hiện tại vẫn chưa bình phục, thần thật sự rất đau lòng. Chờ thần dàn xếp lại, nhất định tự mình đến phủ Thịnh Thân vương bái kiến." Lý An không mềm không cứng mà dời chuyện của Thịnh Thân vương sang một bên, hắn không có chút nào muốn đối đầu vào cái tên khó lường này.

Triệu Trinh liếc mắt nhìn Bạch Bỉnh Thần: "Chuyện ám sát ở Kiến châu trẫm đã định tội, thuộc hạ vàng thau lẫn lộn nhất thời khống chế không được cũng là chuyện thường. Cũng may là Hiệp Ân vương không có chuyện gì, thế nhưng chuyện quản người không nghiêm e là cũng không đơn giản kết thúc như vậy."

Bạch Bỉnh Thần vội vàng đứng lên, tiếp lời Triệu Trinh: "Bệ hạ nói phải, thần đã giết người gây ra chuyện cũng như răn đe mọi người, sau này thần nhất định sẽ quản giáo nghiêm khắc với thuộc hạ hơn." Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Nếu như quản giáo không nghiêm, xin phạt khấu trừ bổng lộc nửa năm, chờ Hiệp Ân vương ổn định, thần nhất định tự mình tới cửa tạ lỗi."

Quân thần hai bên kẻ xướng người họa, nói đến mức không bắt bẻ được gì, khiến cho tội danh lớn kia cũng thoáng được tẩy sạch. Bởi vì bệ hạ đã mở miệng, Trương Cửu Đại cũng không tiện thêm dầu vào lửa, nhưng hắn hy vọng Hiệp Ân vương chớ có dễ dàng buông tha, thay hắn trị cái gai mà bản thân không thể làm gì được này,

Thế nhưng rõ ràng Hiệp Ân vương lăn lộn trong chốn này, hẳn vốn sẽ nhìn sắc mặt mà cư xử. Lý An lập tức trưng ra bộ dạng bỏ qua chuyện vũ phất tay áo, trong miệng cũng đáp trả cực kỳ khách sáo: "Nào dám phiền đến Bạch tướng, ta căn bản cung không bị thương. Bạch tướng bận rộn chính vụ nhất thời sơ sẩy, bệ hạ cũng không cần trách móc hắn quá mức nặng nề."

"Chỉ là..." Hắn chợt đổi sang chuyện khác: "Mai cơ nhà ta bị thương không nhẹ, hắn đã theo thần lâu quả thực gắn bó thân thiết như keo sơn, thần thực sự không đành lòng, kính xin bệ hạ suy xét công lao của hắn mà miễn đi thân phận nô lệ."

Chỉ đơn giản một câu nói hời hợt tùy tiện nhắc đến, thế nhưng lại như một cục đá to ném vào mặt hồ yên lặng.

Ánh mắt Bạch Bỉnh Thần đột nhiên trở nên sắc nhọn, hắn dưa mắt chuyển từ người Hiệp Ân vương sang bệ hạ, phát hiện sắc mặt bệ hạ vẫn không có gì kinh ngạc mới nhận ra được thì ra những câu nói nãy giờ chỉ là bước đệm chuẩn bị cho chuyện này mà thôi, người bệ hạ thiên vị cũng không phải là hắn, mà là Mai Thiều.

Hắn sớm nên phát hiện, Lý An dám đường hoàng mang Mai Thiều về cung liền chứng minh được chuyện, lúc trước tin Mai Thiều qua đời chỉ truyền cho chính mình. Lý An kéo người có khả năng phản đối cao nhất xuống nước, có ơn đều nói ra, bản thân mình còn đang nhận lấy ân tình phủ Hiệp Ân vương không trách tội, sao có thể mở miệng phản đối được gì.

Đây rốt cuộc là ý của Hiệp Ân vương hay là của bệ hạ đây?

"Bệ hạ, Mai Thiều là con của tội thần, án Thương Sơn năm đó tiên đệ đã định là một trọng án, sao có thể đặc xá?" Lại bộ thượng thư Tào Bách khuyên can.

Tào Bách là lão thần trong triều, lão làm người thanh liêm, xem là lãnh tụ trong giới tri thức. Không ít thư sinh sĩ tộc đều xuất thân từ đệ tử của lão, thành ra lời lão nói vẫn có chút trọng lượng.

Nhưng lần này tâm ý bệ hạ kiên định, hắn nhanh chóng bác bỏ: "Dù thế nào trẫm cũng phải cho Hiệp Ân vương một câu trả lời, huống hồ lúc trước cũng là Bạch khanh tự mình thẩm tra hắn, nếu như hắn thật sự tham dự sự việc phản loạn, còn có thể sống đến bây giờ sao?"

Ở một góc không ai nhìn thấy, khóe miệng Mai Thiều vẽ ra một nụ cười lạnh lùng, năm xưa hắn ở trong ngục cố chịu đựng những cơn nhục hình, luôn miệng minh oan mình trong sạch, Mai gia chịu tội oan, thế nhưng không một ai tin tưởng y. Bây giờ bệ hạ nói câu dễ nghe như vậy, sao không một ai lên tiếng vậy chứ.

Đây chính là quyền lực của đế vương, chỉ cần người có quyền lực tối cao thì mới có người chấp nhận nghe. Y ngẩng đầu lên nhìn về phía người ngồi trên cao, nếu như vậy, chỉ cần mình có thể leo lên được vị trí kia, những người này sẽ nằm rạp dưới chân của chính mình, hệt như bản thân y từng nằm dưới chân bọn họ vậy.

"Các ngươi nên nhớ kỹ, bản thân các ngươi là thần tử của trẫm, không phải tiên đế." Triệu Trinh để lại một câu vô cùng khí phách rồi rời đi.

Chúng thần bốn mắt nhìn nhau mất hồi lâu, sau đó đồng loạt chuyển ánh mắt sang nhìn người từ nãy đến giờ không có chút cảm giác tồn tại nào trong buổi yến hội.

Mai Thiều có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của đám đại thần vào mình, thế nhưng y vẫn cúi đầu trưng ra dáng vẻ không thèm đếm xỉa đến.

Một đôi giày dừng lại trước người y, khiến y thu hồi tâm tư mình.

Chợt thấy đối phương vỗ vai Hiệp Ân vương nói bóng gió: "Có tiến bộ."

Lý An hoảng hốt đến độ qủa nho trong miệng cũng rơi xuống đất, chỉ biết ngơ ngác nhìn Triệu Nguyên Thịnh lướt qua mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play