– QUYỂN 1: CỐ NHÂN THAY LÒNG –

Chương 1: Dự tương lai

Vị vương gia phía nam kia trở về kinh thành.

Địa vị của Hiệp Ân vương Lý An trên công đường triều chính Lê quốc khá là khó nói, bản thân hắn vốn là chất tử được Khương quốc tặng cho Lê quốc, tiên đế khi đó ban cho hắn một hư danh vương gia, mà hắn cũng không cần bận tâm đến việc chính sự hay quân sự, cả ngày chỉ ăn nằm hưởng thụ hưởng thụ mỹ sắc, mà cho dù là nam hay nữ, chỉ cần có dung mạo đẹp liền có thể lọt vào mắt xanh của hắn.

Bản thân Lý An từ khi sinh ra đến trưởng thành đã sở hữu dáng dấp của một công tử phong lưu, năm đó du ngoạn chốn Giang Nam, dựa vào đôi mắt hồ ly của mình, khiến cho các Tần lâu quán ở hai bên bờ sông Tần Hoài lấy việc hắn ta qua đêm mà ưỡn ngực vinh danh, trở thành một câu chuyện được mọi người ca tụng.

Mãi đến một lần nọ khi say mèm trong một buổi tiệc cung yến, hắn đã làm ra một chuyện cực kỳ sai lầm bôi nhọ mặt mũi hoàng gia, có lỗi với tiên đế, vì thế bị phạt đến vùng đất Nam Cương xa xôi hối lỗi, mà lần hối lỗi này chính là tận sáu năm, mãi đến khi tiên đế băng hà, người cũng không có ý định ra lệnh cho hắn quay về.

Sau khi tân đế lên ngôi, người đối với tên chất tử đang ở nơi xa vạn dặm này cũng chẳng hề quan tâm, khiến cho tất cả thần quan trên dưới chốn triều chính sinh lòng thầm nghĩ cái tên vương gia hư danh kia kiếp này hẳn là chết già ở Nam Cương, thì ai ngờ được đầu năm nay, Mục Văn đế Triệu Trinh ấy vậy mà lại triệu hồi hắn trở về Bình Đô.

Mặc dù cái danh vương gia của Lý An chẳng có quyền lực gì, thế nhưng Lê quốc cũng không quá khắt khe với hắn, bản thân hắn sống nhàn nhã phú quý cũng quen, cho nên dù bị giáng chức tống đến phía nam, thì sinh hoạt cũng không vì vậy mà bớt đi thứ gì hay chịu khổ. Nay được triệu hồi quay về, hắn cũng chỉ mang tâm thế du ngoạn phương bắc, thế nên một đoàn xe cuồn cuộn khoa trương cứ như vậy mà đi từ phía nam về hướng Kiến châu.

Kiến châu nằm ở phía Tây Nam của Lê quốc, rừng sâu núi thẫm, xung quanh là hằng hà vô số miếu phật tô điểm giữa đường đi.

Mà trong số những ngôi chùa đó, nơi đèn nhang thịnh vượng nhất chính là chùa Thiên Phật, Từ đại sư của chùa Thiên Phật nổi danh tinh thông Phật giáo, trong một lần giảng đạo chợt có chú chim khổng tước bay lượn xung quanh rồi đậu lên vai Từ đại sư im lặng nghe diễn giàng, từ dạo đó dân chúng cũng lấy làm hiếu kỳ.

Cũng ở trên ngọn núi này còn có một tòa chùa Xuy Tuyết, bên trong ngôi miếu cũng có một vị hòa thượng công phu cao cường khá nổi danh trên giang hồ. Một ngọn núi có hai miếu tự, tục truyền, vị trụ trì của chùa Thiên Phật và vị trụ trì của chùa Xuy Tuyết vốn là huynh đệ máu mủ, cả hai vì bất đồng phật lý mà nảy sinh hiềm khích, thế nên người em liền bỏ đi xây nên chùa Xuy Tuyết.

Dọc theo đường đi, tốc độ xe ngựa của Hiệp Ân vương cũng cực kỳ thong dong, đến khi đến dưới chân núi, Lý An bất chợt cảm thấy có hứng thú muốn đi bái phật xin quẻ.

Đoàn xe của Hiệp Ân vương vừa mới đến dưới chân núi, đã bị dân chúng vây quanh kín đến nước chảy không lọt. Lúc này người đến núi bái phật quả thật không thiếu các vị tiểu thư phu nhân, tuy các nàng suốt ngày chỉ ở chốn khuê phòng, thế nhưng cũng từng nghe qua danh Lý An, ai nấy cũng bật cười vui vẻ sau lớp mũ màng che, hết sức hứng khởi muốn nhìn thấy phong thái của Hiệp Ân vương.

Sau khi đợi một lúc lâu, đoàn xe của Hiệp Ân vương mới nhàn nhã từ xa chạy đến, chỉ cần nhìn liền thấy chiếc xe ngựa kia được trang trí vô cùng tinh xảo khéo khéo, hoa văn thêu khắc trên xe nhìn qua liền biết do tay nghề của các vị tú nương giỏi nhất, chỉ cần nhiêu đó cũng đủ biết được bên trong xe hẳn là sẽ đẹp đẽ tới cỡ nào. Theo sát sau xe là đám gia quyến ở vương phủ, kế đó là từng xe hành lý đã được đóng gói cẩn thận được gia đinh lái, một dãy dài rồng rắn lần lượt dừng lại dưới chân núi.

Lão quản gia vương phủ đứng trước màn xe ngựa thò lên phía trước nhẹ giọng dò hỏi: "Chủ nhân?"

Một tay xốc màn phủ của xe ngựa lên, chỉ thây Hiệp Ân vương nói gì đó với lão, sau đó lão liền ra phía sau xe dàn xếp lại.

Khách hành hương vây xem ngóng trông chờ đợi, cuối cùng cũng nhìn thấy một vị công tử quý tộc, nhìn qua chỉ mới hơn ba mươi xuống xe. Hắn mặc một thân trường bào màu xanh, bên hông treo một miếng ngọc bội bằng ngọc, trên tay vung vẫy thưởng thức một chiếc quạt nạm chữ vàng. Hắn dùng đôi mắt tựa hồ ly của mình đảo một vòng, tuy chưa mỉm cười, thế nhưng tình ý vạn ngàn.

Các vị phu nhân tiểu thư đang xem náo nhiệt cũng che miệng cười khanh khách. Lý An thấy vậy bèn ném một ánh mắt mụ mị qua, ánh mắt này quả thực có tính sát thương.

Hắn vẫn đứng bất động bên xe ngựa, thoạt nhìn cũng không vội lên núi, dường như là đang chờ người nào đó trên xe.

Chợt thấy một đôi tay thon dài khác vén rèm lên, lần này người xuống xe chỉ mặc một thân y phục trắng không có trang sức gì, chỉ có trên cổ tay đeo một chuỗi phật châu xanh biếc. Người kia đội chiếc mũ màng che không nhìn ra được dung mạo, dáng người cao gầy, y còn chưa kịp chạm chân xuống đất đã bị Lý An nắm tay rồi vòng qua ôm lên.

"Vương gia, như vậy có hơi không phải phép." Người được Hiệp Ân vương ôm nhẹ nhàng lên tiếng, đối phương thế mà lại là một nam nhân.

"Mấy chuyện thất lễ hơn thế này, sáu năm trước bản vương cũng từng làm qua, chuyện này tính là gì, huống hồ đây là đôi chân ngọc ngà của mỹ nhân, sao có thể bước đi chốn thế tục này chứ?" Lý An cười khẽ cúi sát người nam nhân bạch y kia đáp, hành động của hắn cực kỳ ái muội, chẳng thèm đoái hoài gì tới đám gia đinh của mình, mà chỉ một lòng muốn ôm mỹ nhân lên núi bái phật.

Lão quản gia đã sớm dẫn đám gia đinh kia lên núi, chờ Lý An đến.

"Người mà Hiệp Ân vương ôm là một nam nhân sao? Dù có ra sao cũng đừng nói với ta chính là vị kia?" Người vây xem bắt đầu xì xào bàn tán.

"Ta thấy chắc là phần lớn đúng là hắn rồi, nếu Hiệp Ân vương không phải vì vị kia thì sao có thể chôn chân ở cái vùng đất đồng khô cỏ cháy kia tận sáu năm, bây giờ mới được triệu hồi về chứ."

"Mai gia đời đời võ tướng, chỉ vì một bước sai lầm, hợp tác quan võ cử binh mưu phản, kết cục toàn gia sụp đổ, danh tiếng bây giờ có khi cũng phải chịu cúi đầu với cái vị tướng quân thiếu niên kia."

"Chính là Thám Hoa lang Mai Thiều đậu khoa cử vào năm thứ ba mươi ba Cần Nguyên kia sao?" Trong đám người vây xem này cũng có một vài vị tri thức muốn lên núi bái phật cầu xin khao cử tuận lợi không nhịn được xen mồm.

Người này nhớ tới khi mình còn đi học ở Bình Đô, đã từng nhìn thấy thiếu niên kia cưỡi ngựa đến xem bảng vàng, tuy rằng đã qua mười năm, thế nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ phong thái khí phách, tinh thần phấn chấn thiếu niên của Mai Thiều – đứa con trai của Mai gia năm xưa, lúc đó sự xuất hiện của y khiến người đi đường cũng phải ngoái đầu nhìn lại, nếu phải ví, thì đó như một luồng ánh sáng đẹp đẽ chợt xuất hiện trong kinh thành.

Cần Nguyên năm thứ ba mươi sáu, Binh Đô rơi vào cảnh máu tan ngập ngụa trong vài tháng liên tục, hắn tận mắt chứng kiến những vị quan võ huy hoàng một thời dần dần sụp đổ, cũng từng chứng kiến thứ ánh sáng đẹp đẽ kia tàn lụi. Sau này hắn mới nghe được tin, chính là Mai Thiều còn sống, hơn nữa trở thành nam sủng của Hiệp Ân vương.

Chuyện này, ngay cả nhi nữ trong một gia đình bình thường cũng không chấp nhận trở thành một công cụ vui vẻ hèn mọn trên giường, huống chi Mai Thiều đã từng là một nam nhi rực rỡ, phong thái ngông nghênh. Hơn nữa, y lại đang... ở khoảnh khắc bùng nổ đẹp nhất của một đời người, lại phải gánh chịu nỗi nhục lớn này. Không một ai biết thiếu niên này rồt cuộc đã phải khom mình nhún nhường bao nhiều lần, chịu bao nhiêu đau khổ, mới trở thành dáng vẻ này.

Năm ấy thiếu niên chàng sáng lạn, nay đã quỳ gối thành kẻ thấp hèn.

Khi đi lên núi, Lý An ôm Mai Thiều từng bước lên bậc.

Mai Thiều nhìn quanh bốn phía, con đường mà bọn họ đang đi chính là một con đường khá vắng, xung quanh không có khách hành hương.

"Làm nhiêu đó đủ rồi, để ta xuống đi, chẳng lẽ muốn ôm ta lên núi hay sao?"

Nghe được người trong lồng ngực mình trêu đùa, Lý An cũng không giận, mà thả y xuống: "Tính ra cũng đã sáu năm trời, hiện tại nếu ta đi diễn kịch, chắc chắn tương lai sẽ vô cùng triển vọng."

Lúc này đang rơi vào khoảng tiết trời mát mẻ của ngày xuân, mặc dù trong núi cũng trong lòng mát rượi, thế nhưng sau khi đến cửa sau của chùa Thiên Phật, cả hai ai cũng ra một thân mồ hôi mỏng.

Ở cửa sau đã có hai vị tiểu hòa thượng chờ từ sớm, khi thấy bọn họ đến, cả hai chắp tay trước ngực hành lễ rồi dẫn bọn họ vào thiện phòng: "Trụ trì ở chùa chờ hai vị đã lâu."

Thiện phòng không lớn, nhưng khá trống trải, trên bồ đoàn có một lão hòa thượng đang ngồi, gương mặt của người vô cùng sáng ngời, mơ hồ có chút tiên phong đạo cốt.

Trước mặt lão hòa thượng bày một bình trà xanh cùng vài chung gốm sứ thô sơ cùng kiểu màu trắng, thoạt nhìn qua, chỉ có nhành hoa đào mới chớm nở cắm trong bình đặt trên bàn xem như tô điểm thêm chút sắc màu cho thiện phòng.

Mai Thiều tháo mũ màng ra, ngồi quỳ chân song song với Lý An trên bồ đoàn, lúc này lão hòa thượng mới mở mắt ra, nhìn lướt qua hai người trước mặt.

"Tiểu Từ đại sư." Mai Thiều cùng Lý An thi lễ với người.

"Hai vị thí chủ lần này đến đây là muốn cầu xin hoạn lộ(*) hay là nhân duyên?" Tiểu Từ cười đáp lễ.

— Hoạn lộ: con đường làm quan.

"Sáu năm trước, ta xuôi nam có một lần hôn mê bất tỉnh, Tiểu Từ đại sư lúc đó có tặng cho ta một chuỗi phật châu, khi đó không thể ngay mặt nói lời cảm ơn, bây giờ có dịp về phương bắc muốn đến để thăm viếng một chuyến mà thôi." Mai Thiều tháo chuỗi phật châu trên tay mình kính cẩn dâng bằng hai tay.

Tiểu Từ chỉ liếc mắt nhìn, vẫn chưa cầm lấy: "Từ trước đến giờ ta vốn có duyên với Mai thí chủ. Lúc Mai thí chủ còn bé, Mai gia từng cầu một đôi vòng bạc, đôi vòng đó đã bảo vệ cho thí chủ mười mấy mấy năm, cũng coi như là công đức viên mãn."

Mai Thiều chợt nhớ lại, quả thực khi đó trên tay phải của y quanh năm có đeo cặp vòng bạc đó.

Y nhớ mẫu thân từng kể, khi còn bé bản thân y quá mức yếu ớt, chỉ cần thời tiết trở mùa liền dễ dàng đổ bệnh, người Mai gia lúc đó cực kỳ sốt ruột, chỉ lo y không thể sống lâu được. Vì lẽ đó, cô của Mai Thiều tức cố Mai quý phi thời tiên đế đã đi đến chùa Thiên Phật cầu xin vòng bạch ngọc, nói là mong muốn y có thể bình an, từ đó Mai Thiều luôn đeo chiếc vòng này chưa từng rời khỏi người.

"Bây giờ chiếc vòng đó đã không còn trên tay Mai thí chủ, xem như đã cản một tai kiếp cho thí chủ. Bây giờ nếu thí chủ chịu quay đầu lại, không cần chuỗi phật châu này cũng có thể bảo đảm cho thí chủ một đời bình an, còn nếu vẫn cố ý lên phương bắc, Binh Đô nơi đó bão táp quỷ quyệt, chỉ với chuỗi phật châu nhỏ bé này, e là khó có thể nào đỡ được."

Tiểu Từ đại sư cũng không ẩn ý mà trực tiếp nói rõ ràng, chính là đang khuyên Mai Thiều không nên quay về Bình Đô.

Bên trong thiện phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.

Qua một lúc lâu, Mai Thiều khẽ cười một tiếng, rồi đeo chuỗi phật châu kia về lại tay mình: "Đế vương có lòng, từ chối thì bất kính. Ta không muốn cả đời chốn chân ở nơi đất cằn sõi đá kia chết già, mặc dù con đường phía trước hung hiểm, nhưng muốn cầu xin thử một lần."

Tiểu Từ đại sư chỉ nở một nụ cười khoan thoai, tỏ ý đã biết đối phương sẽ đưa ra quyết định này, cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng nâng chung trà trên án thong dong kính một chén.

Mai Thiều biết tâm ý đại sư muốn tiễn khách cũng không hỏi thêm nhiều, đoạn nâng chung trà lên uống một ngụm.

Vị trà đậm, chỉ vừa chạm môi cũng đã cảm nhận được vị đắng tới tận đầu lưỡi, chỉ chốc lát sau, mới từ từ cảm nhận được chút ngọt.

Mai Thiều uống trà xong, trong lúc đang định đứng dậy cùng Lý An được hành lễ chuẩn bị rời đi, Lý An đột nhiên quay đầu, có hơi không phải phép mà hỏi thẳng: "Đại sư có thể nhìn ra nhân duyên của ta đang ở nơi nào không? Lần này về Bình Đô ta muốn nhân cơ hội cưới một vương phi xinh đẹp."

"Đoạn tình thuở thiếu thời, còn phải hỏi sao?"

Lý An nghe vậy thừ người ra một lúc, sau đó khôi phục lại dáng bẻ công tử phóng đãng thường ngày cùng Mai Thiều ra khỏi thiện phòng, sau mới nói: "Hòa thượng này đoán mệnh không đúng chút nào, ngươi đừng để trong lòng."

Lúc này Mai Thiều mới phát hiện hắn hỏi nhân duyên lại là vì chọc cười an ủi mình, không khỏi bật cười, quay về nhìn hắn hơi nhíu mày lại, đoạn dò hỏi: "Đoạn tình thuở thiếu thời?"

Thấy y còn có tâm tình trêu đùa chính mình, xem ra trong lòng cũng không phiền muộn, Lý An chợt thở phào nhẹ nhõm tiếp tục nghênh ngang nói: "Khi còn trẻ ta có rất nhiều đoạn tình, Tiểu Yến trong phủ, cô nương ở Giang Nam,..."

Nghe Lý An ba hoa suốt một đường, hai người rốt cục cũng đi tới chân núi, cả hai nhìn lên chỉ thấy rừng sâu rậm rạp, mái vòmm cong chùa Thiên Phật cũng chẳng còn thấy đâu nữa, chỉ nghe được tiếng chuông xuyên qua tầng tầng xanh biếc vang tới.

"Không biết dưới đó còn ai hay không, ta hẳn có phải nên tiếp tục giả vờ giả vịt đúng không?" Lý An nghiêng đầu giang rộng hai tay, bộ dạng như đang chờ Mai Thiều sà vào lòng mình.

Một thanh trường kiếm bất ngờ từ sau lưng Lý An xẹt một phát gào thét vụt tới.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, mắt nhìn thấy thanh kiếm kia sắp đâm tới lồng ngực Lý An, Mai Thiều chỉ kịp kéo y phục Lý An đẩy hắn tránh qua một bên, sau đó bản thân tiến lên nắm chặt thanh kiếm kia.

Máu tươi dọc theo bàn tay của y nhỏ xuống.

Tên ám sát kia cũng không có ý định quay đầu trốn thoát, mà giống như thật sự muốn cố sức đâm tới, cho nên dứt khoát hướng lên trước về phía Mai Thiều.

"Là ngươi, Chu Việt."

Lúc này Mai Thiều mới nhìn rõ dáng vẻ thích khách, đối phương không che mặt cứ như vậy dửng dưng đứng trước mặt Mai Thiều.

"Có người không muốn cho ngươi quay lại, nếu ngươi xuống suối vàng, chớ có trách ta."

Chu Việt nhân cơ hội đối phương đang bất ngờ mất cảnh giác liên đâm thanh kiếm vào ngực Mai Thiều.

Máu tươi nhanh chóng tuôn ra từ lồng ngực y.

Gia đinh vương phủ Hiệp Ân vương nghe được động tĩnh đang định tiến lên, sau chỉ thấy Lý An ôm Mai Thiều về xe ngựa, chân hắn lảo đảo không vững.

"Lo lắng làm gì! Mau vào thành tìm đại phu!" Hắn thét lên với gã lái xe ngựa, sau đó không quên móc ra lệnh bài trong ngực mình ném cho lão quản gia: "Cầm cái này đi tìm huyện lệnh, bảo hắn tìm đại phu giỏi nhất huyện đến cho ta, trong huyện không có thì tìm châu lý, nếu tìm không ra người, cả Kiến châu cũng đừng hòng sống yên ổn!"

Bộ dạng ngập tràn khí chất vương gia hiếm thấy thường ngày của Lý An đột nhân xuất hiện, chỉ một lúc sau, tất cả đại phu của y quán lớn nhỏ của Kiến châu đều bị tóm đi, đầu đường cuối ngõ bắt đầu xôn xao truyền ra Hiệp Ân vương giận dữ bắt người đi là vì lo lắng cho hồng nhan.

Úy huyện chỉ là huyện nhỏ, chẳng qua là được hưởng chút ánh sáng từ chùa phật thờ trên núi, thành ra dù nhân khí thịnh vượng, cũng không có nổi một dịch quán nghiêm chỉnh.

Lúc này Úy huyện huyện lệnh cùng Kiến châu tri châu dẫn một đám người vây quanh nhà huyền lệnh, hai người mắt to trừng mắt mắt nhỏ, chờ tin tức bên trong phòng.

Một canh giờ trước, huyện lệnh được lời mời nhà thương hộ đến nghe hí kịch, trong lúc đang nghe trên kia cao vọng ngâm nga, thì nha dịch trong phủ vội vã cầm một tấm lệnh bài vọt vào.

Huyện lệnh liếc mắt nhìn, sợ đến suýt chút nữa té nga, tưởng cấp trên đến tước đi cái mũ ô sa đội trên đầu mình, sau một hồi chật vật nghe rõ ngọn nguồn mọi chuyện cũng không dám trễ nải, ngay cả quan phục cũng chưa kịp thay liền tự mình nghênh đón Hiệp Ân vương vào phủ mình, sau đó còn không quên tóm hết những vị đại phu có chút tiếng tăm trong huyện đưa tới phủ.

Tuy nói chỉ là huyện lệnh nhỏ nhỏ, thế nhưng gã vẫn có chút tâm địa gian xảo, qua một lúc, gã liền nghĩ sang chuyện khác.

Mặc kệ kết quả chữa trị có làm sao. thì thân là một huyện lệnh thấp bé sao mà gánh nổi, cho nên gã lền lập tức phái người mời tri châu. Ai có ngờ đâu tri châu bên kia cũng đã kịp thời nắm được tin tức, dẫn người ngựa cùng một đám đại phu hai hàng tiến đến cũng đưa vào trong. Hiện tại cả hai xem như mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, thậm thụt ôm tim ở ngoài cửa chờ.

Sau khi bận rộn một hồi, lúc này huyền lệnh mới có thời gian lấy tấm lệnh bài kia nhìn kỹ, trên lệnh bài khắc một chữ "Thịnh."

Nhìn chữ này, huyện lệnh suy nghĩ hồi lâu, sau khi xác định đầu mình không nhớ lầm, thì cho dù tên hay phong hào của Hiệp Ân vương, gã nhớ đều không có chữ này, có khi nào vương gia bên trong là tên giả mạo hay không.

Trong lúc gã còn đang bận suy nghĩ, tri châu ở bên cạnh cũng sắc lẹm nhìn qua, sau khi nhìn xong liền đứng bất động tại chỗ ngâm nga nói:"Tiêu rồi, đây là lệnh bài của Thịnh Thân vương."

Huyện lệnh vừa nghe xong cái tên kia hệt như sấm chớp bên tai, cả người chợt ỉu xìu xuống. Nếu như ví von Hiệp Ân vương như một vị vương nhỏ mà một cái phủ nhỏ của gã không chứa nổi, thì Thịnh Thân vương tuyệt đối chính là một vị vương lớn mạnh mà cho dù có là cả Kiến châu cũng không tài nào chứa nổi.

Thịnh Thân vương Triệu Nguyên Thịnh, hoàng thúc đương kim thánh thượng, nếu tính vai vế quyền lực thì không có một ai trong dòng họ có thể so bì nổi.

Cửa phòng rốt cục mở ra, một loạt đại phu đi ra khỏi cửa, huyện lệnh vội vàng tiến lên nhỏ giọng dò hỏi, khi nghe được câu "Không có gì đáng ngại." mới thoáng yên tâm.

Gã ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý An trên người vẫn còn vương máu đưa tay ra chĩa về phía gã, gã bèn hấp tấp khom người kính cẩn nâng lệnh bài lên, trong lòng thoáng nghĩ ngợi, vị bị trọng thương chắc hẳn không phải là Thịnh Thân vương đâu nhỉ.

Lý An như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng gã, hắn thu hồi lệnh bài xong liền vỗ vai huyền lệnh phất tay với tri châu:"Thịnh Thân vương không ở trong xe ngựa, mũ ô sa của các ngươi nhất thời vẫn còn an toàn. Thế nhưng tất cả những người ở trong phủ ngày hôm nay đều có liên can, người trong phòng kia vốn là vì cứu bản vương không thể chần chờ được. Mấy ngày nữa bản vương muốn mời đại sư chùa Thiên Phật đến siêu độ mang y lên núi, các ngươi cố mà xử lý."

Huyện lệnh cùng tri châu nghe xong bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng ban nãy đại phu nói vết thương không có gì đáng ngại, sao vừa qua một lúc liền biến thành tình cảnh này?

Vẫn là tri châu phản ứng nhanh, nghĩ Hiệp Ân vương vì bị ám sát mà bắt đầu thận trọng, tả ra chút tin tức giả cũng là chuyện hợp tình hợp lý, vội vã lôi huyền lệnh cùng nhau gật đầu đồng ý.

Lý An thở dài một tiếng, xoay người vào phòng.

Mặt trời nhẹ lặn về tây, cả khoảng trời hơn nửa chìm trong màu máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play